Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 1199



"Diệp Tu Bạch! Đau muốn chết, đau muốn chết, cháu chết rồi chú có chụy trách nhiệm không?"

Diệp Sơ Dương tức giận lải lái, chật vật lấy một tay ra, vòng tay ra sau sờ sờ lưng mình, nhưng khi bàn tay còn chưa chạm tới lưng, thì anh đằ liền ngậm lấy môi mà hôn.

Động tác bất thình, Diệp Sơ Dương kinh động không kịp phòng ngừa.

Đôi mắt cô liên trừng lớn, nhưng ngay sau đó liền như mụ mj dưới thế cường ngạnh của Diệp Tu Bạch.

Một giây tích tắc đồng hồ qua đi.

Hà Dương đẩy cửa chung cư đi ra ngoài đổ rác, kết quả khóe mắt bỗng nhiên quét qua một loạt thân ảnh. Anh hơi khẽ nhíu mày, suy nghĩ lúc này sao lại có người đứng bên ngoài lối đi nhỏ chứ.

Trong lòng Hà Dương nghi hoặc nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là nhấc chân bước đến hướng chỗ có người.

Cái này đúng là không đi không biết, đến khi đến chỗ kia rồi, Hà Dương mới nhìn thấy rõ ràng người trước mặt rốt cuộc là có chuyện gì.

Lập tức, túi rác xách theo trong tay liền “Phanh” một tiếng, bởi vì chủ nhân bị kinh ngạc mà rơi xuống mặt đất. Hà Dương vẻ mặt dường như bừng tỉnh nhìn người trước mắt.

Nếu như mắt anh không mù mà nói, thì hai người trước mặt này đều là đàn ông.

Hơn nữa, người phía dưới kia chẳng phải là Diệp Sơ Dương sao......

Hà Dương giờ phút này hoàn toàn đắm chìm trong nỗi khiếp sợ, bên trong không có cách nào kìm chế, mà cùng lúc đó, Diệp Sơ Dương cảm giác được có người tới gần, trong mắt cũng đã đầy ngấn lệ, thần sắc như muốn cầu xin.

Thấy thế, Diệp Tu Bạch không tiếng động, cười nhẹ một tiếng.

Anh và Diệp Sơ Dương không giống nhau.

Ngay thời điểm Hà Dương mở cửa định ném rác, anh đã biết rồi. Chỉ là cái gì cũng chưa nói, cũng không muốn tiếp tục dừng lại mà thôi.

Giờ phút này, thân mình anh hơi hơi thả lỏng đứng thẳng, một tay như cũ vẫn giữ mặt Diệp Sơ Dương trên vách tường. Ánh mắt mang theo vài phần u ám không để ý nhìn về phía Hà Dương vẫn còn đang ngu ngốc đứng ngây ra đó, tiếng nói khàn khàn hỏi “Nhìn đã đủ chưa?”

Bốn chữ không khách khí phát ra, Hà Dương lúc này mới như bỗng nhiên có phản ứng lại, trên gương mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng, cậu ta vội vàng lùi về phía sau một bước, liên tục xin lỗi Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, “Thật xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý. Tôi đi trước đây.”

Nói xong, anh ta lung lay thân mình rời đi.

Nhưng đại khái bởi vì quá vội vàng hoặc là vẫn còn đang đắm chìm trong sự hoảng loạn, cả người anh ta bước đi lảo đảo, thậm chí Diệp Sơ Dương còn nhìn thấy thân mình đối phương đong đưa, sau đó cả người đều ngã nhào vào cánh cửa.

Thấy thế, Diệp Sơ Dương không chút lưu tình mà cười phá lên một tiếng.

Kết quả, khóe miệng vừa mới dương lên, người yêu cô ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Diệp Sơ Dương: “...”

Ách.

Giống như hơi xấu hổ.

Cô sờ sờ mũi mình, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, cười tủm tỉm nói, “Cái đó, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta đi về trước đã.”

“Buồn cười vậy sao?” Diệp Tu Bạch hằn học nhìn nhóc con nhà mình, sau đó nhướng mày hỏi.

Diệp Sơ Dương: “...”

Còn hỏi nữa, nếu mình mà còn nói buồn cười, thì chính là không có mắt hoặc đầu óc có vấn đề.

Vì thế, thiếu niên điên cuồng lắc đầu, liền nói “Không buồn cười, không buồn cười.”

Kiểu này giống như có người đang cầm dao kề cổ cô vậy.

Đối với kiểu lúng túng này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch chỉ là nhếch môi cười, sau đó kéo cánh tay về chung cư trước, đẩy cửa ra.