Hà Dương sau khi về lại chung cư nhà mình, trong lòng, tim vẫn đập thình thình.
Nếu như anh nhớ không lầm thì, cái người đàn ông đã hôn Diệp Sơ Dương ở cửa kia chính là chú út của Diệp Sơ Dương?
Anh ớ nước ngoài cũng từng yêu một người đàn ông, nhưng dù đã ớ nước ngoài nhiều năm như vậy. Nhưng —
Đây là một loại tình yêu cấm kỵ.
Vẻ mặt Hà Dương bới vì mấy chữ "Tình yêu cấm kỵ" này mà trở nên ý vị thâm trường.
Anh ta nghĩ, đôi chú cháu này đúng là làm cho người ta mở mang tầm mắt à.
*
Bên trong chung cư
Diệp Sơ Dương chân vẫn còn run.
Vừa rồi Diệp Tu Bạch hôn môi một cách hung hãn, làm cho Diệp Sơ Dương hoàn toàn không thể chạy thoát. Bị một người đàn ông đè lên tường mà hôn môi lâu như vậy, thành thật mà nói cô hư quá rồi.
Tư cập này, Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi. Kết quả, cánh tay vừa động, lại không cẩn tận liền sờ lên phía sau lưng. Tức khắc liền truyền đến một cơn đau.
Nhìn thấy biểu tình này của Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch dường như cũng nghĩ đến cái gì rồi. Anh híp mắt, nhăn mi lại, đưa tay kéo Diệp Sơ Dương vào lồng ngực, sau đó lại làm người ngã lên ghế sofa.
Diệp Sơ Dương ngẩng cái đầu nhỏ “Chú lại muốn làm gì?”
“Tôi đối với cậu còn có thể làm cái gì bệnh hoạn chứ?” Diệp Tu Bạch hỏi lại, nhưng động tác trên tay lại không có nửa điểm chần chờ, kéo chiếc áo đen ngắn tay rộng thùng thình trên người thiếu niên ra.
Diệp Sơ Dương biết ngay nam nhân nhà mình muốn xem vết thương trên lưng cô, lúc này cô cũng không khẩn trương, nhân lúc khuỷu tay cô còn đang động ở trên người, cô lười biếng nói “Đây còn không phải chú gây ra à. Ai là người vừa rồi đã thô bạo với cháu như vậy.”
Diệp Tu Bạch lên tiếng, “Uhm. Tôi sai.”
Sau đó một mảng da thịt trắng nõn liền đập vào mắt Diệp Tu Bạch. Làn da trắng nõn ấy hoàn toàn đối lập với chiếc áo màu đen bên ngoài.
Diệp Tu Bạch cũng quá biết Diệp Sơ Dương rồi, nhưng giờ phút này cái màu trắng được chiếu rọi dưới ánh đèn kia, anh mới biết cái tên nhóc này không chỉ là trắng. Mà là trắng quá mức.
Quần áo từ từ bị vén lên, Diệp Tu Bạch nhìn thấy trên lưng thiếu niên có mội khối hồng hồng.
Không phải mảng lớn, nhưng khối màu đỏ nhạt ở trên lưng Diệp Sơ Dương, lại làm người ta thấy chói mắt.
Diệp Tu Bạch nhấp nhấp môi, chủ động nói xin lỗi, “Chuyện này là tôi không đúng.”
Là anh đã quá coi thường trình độ da dẻ của tên nhóc nhà mình rồi.
Dù gì Diệp Sơ Dương cũng là con gái, dù tác phong ngày thường có giống con trai, nhưng thân thể lại càng không thể khác được.
Đối với âm thanh tràn đầy thành ý xin lỗi của Diệp tu Bạch, Diệp Sơ Dương chỉ là hừ hừ hai tiếng.
Mới một khắc, thân mình cô lại đột nhiên đơ cứng.
Cô có thể cạm nhận được, môi của anh đang dừng trên lưng cô, dù lúc này cô không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, nhưng Diệp Sơ Dương cũng có thể cảm nhận được nụ hôn của đối phương đầy thành kính.
Và ôn nhu.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói một câu, “Thật ra thì cũng không đau lắm. Cháu chỉ giả bộ một chút làm chú đau lòng mà thôi.”
Diệp Sơ Dương sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua chứ, súng đạn đao thương cũng không nói chơi, hiện tại chẳng qua chỉ là đụng phải nên tạo ra một chút máu bầm mà thôi.
Nên thật sự cũng không có vấn đề gì.
Nghe Diệp Sơ Dương nói, ánh mắt Diệp Tu Bạch lóe lóe, sau đó anh nhẹ nhàng nói “Tôi đi lấy rượu thuốc, cậu cứ nằm bò chốc lát cái đã.”
Hả?
Diệp Sơ Dương cũng ngoan ngoãn nằm bò, hai tay che chắn tại hai ba chỗ, chớp chớp mắt.