DIệp Sơ Dương cũng không định làm phiền hai người, cô lặng lẽ đứng dựa vào cửa nghe một hồi mới giả vờ hằng giọng một tiếng.
Cho tới lúc này Bách Việt Phong và Vu Thư Á mới nhìn thấy người thiếu niên đứng ngoài cửa.
Bách Việt Phong tuy là một người đàn ông đã gần ba mươi nhưng khi nhìn thấy Diệp Sơ Dương vẫn phấn khích như một đứa trẻ.
Tuy là trưởng bối nhưng chỉ có thể dùng hai từ "đứa trẻ" để hình dung.
Người đàn ông chạy tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, tâm trạng vui vẻ nói: "Tiểu Cửu, tôi nói nhóc nghe, Tiểu Á thực sự rất có thiên phú, tôi cho rằng cậu ta chắc chắn có thể kế nghiệp tôi được."
Diệp Sơ Dương: "..."
Lại còn kế nghiệp cậu nữa.
Nói thì hay lắm.
Diệp Sơ Dương cạn lời co giật khóe miệng, rầu rĩ bóp trán mấy cái sau đó cô mới nói: "Cậu đã hỏi Tiểu Á có đồng ý hay không chưa? Nếu như đồng ý, thì cậu hãy dẫn nó tới nước Y họ đi."
"Ờ, cách này rất hay." Sau khi nhận được kiến nghị không mấy chú tâm của Diệp Sơ Dương, Bách Việt Phong tỏ ra rất phấn khích, sau đó liền vui vẻ chạy về bên cạnh Vu Thư Á hỏi đối phương.
Vu Thư Á nghe xong liền ngước mắt nhìn Diệp Sơ Dương.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương cũng chỉ mỉm cười, bước lên trước nói: "Việc này vẫn phải dựa vào bản thân. Nếu như em muốn ở lại đây thì anh sẽ thay chị em chăm sóc cho em, còn nếu như em muốn theo cậu ấy đi thì cậu ấy sẽ chăm sóc cho em."
Thực ra mặc dù mới đầu Diệp Sơ Dương chỉ là ngẫu hứng nói một câu như vậy, thậm chí có thể nói là tiếp lời theo phản xạ, nhưng bây giờ nghĩ lại...
Cách này cũng rất tốt.
Mặc dù không biết tại sao Trình Tử Giai coi trọng Vu Thư Á tới vậy nhưng bây giờ có cơ hội đưa cậu nhóc này đi, ở mặt nào đó cũng xem như giúp Vu Thư Á tránh xa Trình Tử Giai.
Đương nhiên tất cả nhưng điều này đều phải xem ý nguyện của Vu Thư Á.
Vu Thư Á nghe xong Diệp Sơ Dương nói vậy liền trầm ngâm suy nghĩ.
Một lát sau, Diệp Sơ Dương mới nghe đối phương nói: "Vậy em sẽ suy nghĩ."
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền gật đầu sau đó liền lấy đồ trong tya dán lên bốn góc phòng bệnh.
Bách Việt Phong ở bên tròn mắt nhìn những tờ giấy màu vàng kia, không nhịn được liền bước tới sờ soạng mấy cái, sau khi phát hiện ra thứ vẽ bằng mực son trên giấy vàng không nằm trong phạm vi nhận thức của mình, anh liền thành tâm thành ý lên tiếng hỏi.
"Tiểu Cửu, đây là thứ quái gì vậy?
Diệp Sơ Dương liếc mắt nhìn anh sau đó lập tức nhướng mày nói: "Món đồ tốt mà tổ tiên chúng ta để lại, bùa chú, cậu nghe bao giờ chưa?"
"Chưa." Bách Việt Phong trả lời với vẻ mặt đần thộn và vô tội.
Diệp Sơ Dương: "... Quả nhiên uống nhiều mực tây quá. Có giải thích cậu cũng chả hiểu, có điều cứ biết là đồ tốt là được!"
Bách Việt Phong có thể nói rằng từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, những quốc gia tin tưởng chủ nghĩa khoa học, không hiểu những thứ tổ tiên nước Z để lại là điều rất bình thường.
Nhưng Diệp Sơ Dương cũng không định giải thích.
Bởi với trí tuệ của Bách Việt Phong, cho dù cô nghiêm túc giải thích thì đối phương cũng không hiểu.
Diệp Sơ Dương biết khá rõ về tính nết của cậu mình.
Bách Việt Phong: "... Nhóc đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra nhóc đang xem thường trí tuệ của tôi."
Diệp Sơ Dương: "Nhìn ra cũng chả vấn đề gì, bởi đó là sự thật."