Bách Việt Phong tâm trạng phức tạp ôm ngực mình sau đó thở dài.
Cùng ngày, sau khi Diệp Sơ Dương dán bùa trận lên phòng Vu Thư Á xong liền quay sang nói với Bách Việt Phong: "Đừng để người khác xé những lá bùa này xuống. Nếu không cậu ta mà xảy ra chuyện gì, cậu sẽ không còn học trò nữa đâu."
Nghe vậy Bách Việt Phong liền gật đầu.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền nhìn cậu mình một lúc lâu sau đó mới quay người bỏ đi.
Ngồi vào trong xe tới trường quay, Đoàn Kiệt liền cầm một tập tài liệu giao cho Diệp Sơ Dương báo cáo lịch trình: "Cửu thiếu, mới đây Carol có cho ra mắt thị trường một dòng nước hoa, hỏi cậu có hứng thú đại diện không?"
"Lúc trước không phải đã đại diện cho Juvenile rồi sao?" Diệp Sơ Dương đọc tin tức trên điện thoại, thờ ơ khẽ nói.
Đoàn Kiệt nghe vậy liền gật đầu sau đó nói tiếp: "Ừ, nhưng dòng nước hoa này hướng tới các khu vực ngoại thị trường nước Z. Lance hỏi cậu có hứng thú tiếp tục bước chân vào thị trường bên đó hay không?"
Lúc trước dòng nước hoa Juvenile được bán ra ở thị trường bên đó và nước Z, khi đó Diệp Sơ Dương đã đặt chân vào thị trường bên đó, lúc này Lance thấy cơ hội không tồi liền muốn tao điều kiện cho Diệp Sơ Dương.
Nghe Đoàn Kiệt nói xong, Diệp Sơ Dương khẽ nheo mắt, khóe môi nở một đường cong.
"Đợt bợ đỡ này của Lance đúng là bợ đỡ đúng chỗ rồi." Bỏ lại một câu nói mập mờ như vậy, Diệp Sơ Dương gật đầu với Đoàn Kiệt, ý của cô đã rất rõ ràng.
Xe chạy tới trường quay.
Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt cùng xuống xe. Kết quả là họ chưa đi được mấy phút thì vọng tới một giọng nói.
"Diệp Tử."
Nghe thấy tiếng nói vô cùng quen thuộc này, Diệp Sơ Dương liền dừng chân, đồng thời Đoàn Kiệt cũng làm động tác tương tự Diệp Sơ Dương. Sau đó hai người liền đưa mắt nhìn nhau, Diệp Sơ Dương lộ ra thần sắc vô cùng mơ hồ.
Đoàn Kiệt: "..." Thực sự thương cho Cửu thiếu nhà họ.
Sao lúc này vừa tới trường quay lại gặp phải ngay cô ả Tạ Linh Tê này chứ?
Anh cạn lời co giật khóe miệng, sau đó lặng lẽ hỏi Cửu thiếu nhà mình có cần anh nghĩ cách trực tiếp làm như không nghe thấy không.
Diệp Sơ Dương lắc đầu.
Cô rất hiểu con người Diệp Linh Tê.
Không xong việc tuyệt đối sẽ không từ bỏ đâu.
Nếu như hôm nay Diệp Sơ Dương làm như không nghe thấy để né tránh cô ta, thời gian tiếp tới cô ta sẽ không buông tha cho cô.
Vì thế cô liền từ chối đề nghị của Đoàn Kiệt.
Cô xua tay với Đoàn Kiệt, quay người bước về phía cô gái sau lưng mình.
Tạ Linh Tê thấy Đoàn Kiệt rời đi cũng không do dự phí lời, mở miệng lập tức đi vào vấn đề chính, hỏi: "Có hứng thú nói chuyện không?"
Diệp Sơ Dương: "Nói thực lòng, không hứng thú."
Câu nói đó lập tức khiến Tạ Linh Tê hoàn toàn không biết nên nói sao.
Có điều tâm trạng đó cũng chỉ kéo dài có vài giây ngắn ngủi mà thôi.
Sau khi Diệp Sơ Dương và cô ta đường ai nấy đi, Tạ Linh Tê liền biết rõ tính cách của đối phương là vậy, vì thế cô ta cũng không quá để tâm.
Ngẫm nghĩ một lát, Tạ Linh Tê liền nói: "Nhưng tôi tin rằng sau khi cậu nhìn thấy một vài thứ sẽ có hứng thú."
Nói xong câu nói này, Tạ Linh Tê liền không nói gì nữa, cứ lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt.
Diệp Sơ Dương: "..."
Thực ra cô thực sự không nghĩ ra được trong tay Tạ Linh Tê có thứ gì có thể khiến cô có hứng thú.