Bạch Vân Hi giơ một chân trực tiếp đá Cung Vũ từ cầu thang xuống, trên trán bị thủng một lỗ hổng lớn, lập tức máu chảy ồ ạt.
"Tiện nhân."
Mắng xong một câu thì anh ta bắt đầu tìm kiếm trong mỗi một gian phòng, anh ta cũng coi là đã từng qua lại nhiều lần với Lương Siêu, tất nhiên biết hắn cưng chiều em gái đến mức nào.
Hơn nữa anh ta thấy Lương Siêu có không ít đàn bà, nhưng em thì chỉ có một, cho nên nếu làm gì em gái hắn thì chắc chắn kích thích hơn đối phó với đám đàn bà của hắn.
Trong phòng khách, nghe trên lầu truyền tới từng tiếng đạp cửa, âm thanh lục tung, Đỗ Bình không khỏi nhíu nhíu mày, cúi đầu tiến đến bên tai nói với Cam Mâu còn đang ngồi bình chân như vại.
"Cam trưởng lão, Bạch Vân Hi làm như vậy có không ổn quá không? Võ Minh chúng ta cũng không phải thế lực ngang ngược vô lý, lần này đến đây chỉ vì bắt giết Lương Siêu kia, bởi vì có câu gọi là hoạ không liên luỵ người nhà, hắn..."
"Không sao."
Cam Mâu khoát khoát tay cắt ngang, nói: "Thù hận giữa Vân Hi và Lương Siêu kia không cạn, thậm chí trước đó trong lòng còn bị Lương Siêu gieo tâm ma."
"Bây giờ nếu có thể nhân cơ hội này xoá đi tâm ma trong lòng nó, để nó hả giận một lần cũng coi như đáng giá, huống chi trong lòng lão hủ hiểu rõ, chỉ cần không gây ra mạng người là được rồi."
Nghe Cam Mâu cũng nói như vậy, Đỗ Bình thầm than trong lòng, cũng không tiện nói thêm gì nữa.
Nhìn ra được, Cam trưởng lão rất quý người đệ tử cuối cùng vừa mới thu nhận, thậm chí đều đã đến trình độ cưng chiều.
Một lát sau, Bạch Vân Hi đã phát hiện ra lối thoát hiểm đã khóa trái kia, đi lên lập tức dùng hết sức đánh vào liên tục!
Bành!
Bành bành bành!
Bành bành...
Trong phòng an toàn, Lương Nghiên bị dọa đến cuộn mình lại, hai mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mấy màn hình TV phía trước, trên đó đều là các nơi giám sát trong biệt thự.
Trong đó có camera ở phòng khách đang chiếu ra hình ảnh Cung Vũ ngồi dưới đất, được Cung Bình trợ giúp xử lý vết thương đang chảy máu trên trán của cô.
"Chị dâu Cung Vũ..."
Sau khi liên tục dùng hết sức đánh đấm lại chưa thể mở cửa ra, anh ta lại hung ác trở lại phòng khách tìm hai cha con Cung Bình, Cung Vũ muốn lấy chìa khoá.
"Ha ha, ha ha ha!" Cung Bình lập tức cười to lên, nói: "Vận mệnh của Cung gia đều cột trên người con rể cưng! Dù là chuyện gì gây bất lợi cho con rể thì tôi cũng không làm!"
"Cậu cảm thấy tôi sẽ đưa chìa khóa cho cậu? Mơ cái rắm đi!"
Bành!
Bạch Vân Hi nghe vậy thì giận dữ, lại dùng một chân đá ông ấy bay ra ngoài, ngã xuống đất rồi liên tục ọe ra mấy ngụm máu...
"Cha!" Cung Vũ kinh hô một tiếng muốn đi qua, nhưng lại bị Bạch Vân Hi nắm chặt lấy tóc.
Anh ta ngồi xổm xuống, nhếch môi bật ra tiếng cười âm hiểm rồi quơ lấy một một con dao gọt trái cây trên bàn trà, bắt đầu chậm rãi di chuyển trên khuôn mặt cô.
"Cô nói xem, nếu tôi rach nát cái mặt xinh đẹp này, trực tiếp huỷ dung cô, vậy Lương Siêu còn thích cô hay không? Còn tiếp tục bảo vệ cô hay không? Nếu như bây giờ cô giao chìa khoá lối thoát hiểm ra, lại gọi điện thoại cho Lương Siêu, vậy chí ít cô có thể..."
Nói được một nửa thì anh ta không nói được nữa, bởi vì phát hiện Cung Vũ đã nhắm nghiền hai mắt, mím chặt môi lộ ra vẻ mặt kiên quyết!
"Mẹ nó!" Bạch Vân Hi tức giận mắng một tiếng, sau đó lại suy nghĩ một lát, lưỡi đao trực tiếp quay lại nhắm ngay vào Cung Bình đang ngọ nguậy trên mặt đất mà không thể đứng lên.
Chát!
Anh ta tát Cung Vũ một cái để cô mở mắt ra rồi nói: "Hiện tại tôi rất hiếu kỳ, nếu để cô lựa chọn giữa Lương Siêu và cha mình thì cô sẽ chọn ai?"
Soạt!
Cung Vũ biến sắc, nghiêng đầu sang căm tức trừng Bạch Vân Hi.
"Anh đê tiện!"
Không chỉ cô cảm thấy như vậy, cả những người trong tổng bộ Võ Minh cũng cho rằng lần này Bạch Vân Hi chơi hơi quá trớn.
"Cam trưởng lão." Đỗ Bình nhịn không được lại nói: "Hiện tại Bạch Vân Hi đã mất khống chế, tiếp tục như vậy thì sẽ chơi chết người, ngài xem có phải nên ra mặt ngăn cản một chút không?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Cam Mâu liếc nhìn ông ta một cái, lại nhìn Bạch Vân Hi, suy nghĩ một lát rồi hừ lạnh, nói: "Kẻ ngăn cản Võ Minh làm việc đáng chém giết."
Sắc mặt đám người Đỗ Bình lập tức biến đổi, mà Bạch Vân Hi kia thấy Cung Vũ còn cứng đầu thì nâng dao gọt trái cây lên.
"Thật cảm thấy tôi không dám, phải không? Tốt, vậy tôi làm thử cho cô xem, cắt cánh tay trái của cha cô xuống trước nhé."
"Không, đừng!" Cung Vũ đau đớn kêu to, nhưng Bạch Vân Hi không những không thương hại dừng tay, ngược lại còn bệnh hoạn mà cười ha hả, cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng ngay khi anh ta muốn chém ra một dao thì một cô gái mặc áo da đột nhiên đi đến.
"Đây là Cung gia? Có phải Lương Siêu ở đây không?"
Động tác của Bạch Vân Hi khựng lại, nghe giọng nói này thì lập tức lộ ra một nụ cười rất hứng thú.
Người đến không phải ai khác, mà là người quen ở Trấn Giang, một trong những mỹ nữ bên cạnh Lương Siêu, Hạ Tử Yên.
"Cô cũng tới tìm Lương Siêu? Trùng hợp thật, chúng tôi cũng đang tìm hắn, vậy làm phiền cô gọi điện thoại cho hắn trước, tốt nhất là gọi video call ấy, thế nào?"
Hạ Tử Yên cũng không ngốc, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn bừa bộn trước mắt, cho dù còn không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm thấy chắc chắn đám người Bạch Vân Hi là đến gây chuyện với Lương Siêu.
Thế là cô không nói hai lời, cũng giống như hai cha con Cung Bình, Cung Vũ lúc nãy, cô lập tức lấy điện thoại ra hung hăng đập nát bấy, còn nhặt sim điện thoại lên bẻ gãy thành hai mãnh ngay trước mặt Bạch Vân Hi!
"Bạch Vân Hi, nhìn anh như vậy là không phục đúng không? Còn muốn ôn lại cảm giác thảm bại trong tay Lương Siêu à?
Soạt!
Nổi đau ngày xưa bị nhắc đến, sắc mặt Bạch Vân Hi lại trở nên âm trầm, chậm rãi nói: "Ban đầu nể tình tôi và cô coi như người quen biết cũ, hơn nữa còn nể mặt ông nội cô nên không muốn làm khó dễ. Nhưng cũng tiếc, cô càng muốn tự rước khó chịu."
"Hừ." Hạ Tử Yên khinh thường nhếch miệng, cô vừa đột phá đến cảnh giới Tông Sư, đang trong giai đoạn hăng hái, cô lập tức hoạt động cổ tay, còn khiêu khích mà hất hất cằm về hướng Bạch Vân Hi.