“Đương nhiên là thật rồi.” Sở Niệm ôm lấy cánh tay THương Sùng quyến luyến lắc lắc. “Nếu không phải quá nhớ anh thì làm sao mà nằm mơ cũng thấy anh chứ.”
Sở Niệm nói làm Thương Sùng hiếu kỳ, sủng nịch dùng tay xoa đầu cô.
“Em nằm mơ thấy anh? Mơ như thế nào, kể anh nghe nào.”
Sở Niệm bĩu môi, dán mặt lên tay hắn. “Không nói được không? Mơ mà nói ra thì sẽ không tốt đó.”
“Giờ cũng không phải là buổi sáng, hơn nữa anh cũng không tin mấy chuyện trong mơ này sẽ thành thật đâu.”
Sở Niệm bỗng dưng thay đổi thái độ làm Thương Sùng nghi hoặc, hắn càng muốn biết cô mơ thấy mình ra sao trong mơ.
Có lẽ do trong lòng quá tò mò muốn biết đáp án nên một Thương Sùng luôn cẩn trọng không thấy được tia ưu thương trong mắt Sở Niệm.
Duỗi tay nâng cằm cô, Thương Sùng khẽ nói:
“Anh rất muốn biết trong mơ em anh như thế nào, Niệm Niệm, nói anh nghe được không?”
Sở Niệm nhấp môi, mắt to đen nhánh tràn đầy chần chờ. [editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Cô biết chính mình đã khiến cho Thương Sùng hiếu kỳ, nếu hôm nay cô không nói cho hắn biết thì hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Hai tay buông thõng hai bên hơi nắm chặt, Sở Niệm rũ mắt, cố gắng nói dối.
Ngồi ở một bên Thương Sùng có chút khẩn trương, rốt cuộc chờ đến khi Sở Niệm há miệng, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Quay đầu nhìn Vương Lượng đang đứng ngây ngốc ngoài cửa, hai tròng mắt hắn hiện lên tia tức giận lạnh thấu xương.
Vương Lượng xấu hổ, dường như hình như mình mới làm hỏng chuyện tốt của người ta. Đưa tay còn đang cầm giỏ trái cây lên gãi đầu.
“Ờ, cái kia, cái gì tôi cũng chưa nhìn thấy nha.”
Sở Niệm vậy mà vui vẻ, vội vàng chui ra từ trong lồng ngực Thương Sùng, mắt ánh lên mong chờ nhìn Vương Lượng hỏi:
“Vương Lượng, anh đi mua cơm cho em sao?”
Vương Lượng gật gật đầu, hai chân không biết nên đi tới hay là lui về phía sau.
“Vẫn là anh tốt nha, biết em đã đói bụng.” Sở Niệm hướng hắn vẫy vẫy tay. “Lại đây đi, còn đứng ở nơi đó làm gì?”
Vương Lượng cười gượng, nhìn sang Thương Sùng vùi đầu sửa sang lại quần áo trên người. [editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Thương Sùng không tiếng động hừ một tiếng, lạnh như băng mà ngẩng đầu nhìn hắn một cái. “Vào đi, không có chút nữa cháo không ăn được nữa giờ.”
Đứng dậy từ bên giường bệnh, Thương Sùng lôi kéo ghế ngồi kế bên.
Nhìn bộ dáng hai người vừa nói vừa cười, hắn trong lòng thật đúng là có chút không thoải mái.
Nhìn thấy chén cháo trắng đã cạn, Thương Sùng cầm lấy chén không. Lạnh lùng nhìn Sở Niệm còn đang chém gió với Vương Lượng, hắn thanh thanh giọng, cố ý nói: “Hiện tại cơm cũng ăn xong rồi, Vương Lượng cậu đi làm thủ tục xuất viện cho cô ấy đi.”
“Bây giờ ư?” Vương Lượng ngẫm nghĩ. “Thật ra không gấp xuất viện như vậy, hay chờ tôi gọi bác sỹ kiểm tra lại cho Sở Niệm xong rồi làm.”
“Ta nghĩ không cần thiết, dù sao cô ấy cũng không thích mùi nơi đây.”
Vương Lượng chần chờ quay đầu nhìn Sở Niệm.
Sở Niệm nhún vai. “Thương Sùng nói đúng, anh đi làm thủ tục xuất viện cho em đi. Chút nữa ăn cơm em sẽ cảm ơn anh ơn cứu mạng với em.”
“Ơn cứu mạng?” Vương Lượng hoang mang.
Sở Niệm cười khẽ, bước xuống giường bệnh, vừa vận động, vừa nói: “Lúc anh chưa về Thương Sùng kể em nghe rồi, nếu như anh không cứu em từ tay Tôn Quý Nhân thì chắc em đang xếp hàng chỗ Diêm Vương rồi.”
“Sở Niệm, em có chút sai sai đó, người cứu em…”
Vương Lượng nói chưa xong, Thương Sùng đã dùng khuỷu tay húc cho hắn một cái. Vừa cầm quần áo của Sở Niệm đưa cho cô, hắn vừa nói: “Cậu đừng có nhiều lời, còn muốn so chiêu với tôi không?”
“Có, đương nhiên là có!”
Trước đây dù có gạ thế nào thì Thương Sùng cũng không lý gì đến việc so chiêu, không nghĩ tới lúc này hắn lại đáp ứng mình, gã thần kinh yếu Vương Lượng lập tức vứt luôn điều mình định nói, mắt lấp lánh chờ mong nhìn Thương Sùng.
Thương Sùng cong khóe môi, xoay người chỉ cửa xuống lầu. “Cửa ở kia, ý của tôi, chắc cậu minh bạch rồi.” [editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com
Vương Lượng cười toe toét như hoa nở, nhanh chóng gật đầu với Thương Sùng, bước đi ngay lập tức.
Sở Niệm nhíu mày, gã ngốc này sao cứ thế mà chạy chứ? Tốt xấu gì thì cũng phải có sĩ khí chút chứ!
Giống như sợ người phía sau cố tình truy vấn chuyện ban nãy, Sở Niệm cúi đầu ôm quần áo trước ngực, ngước cái cằm bé xinh nhìn Thương Sùng nói: “Giờ em muốn thay đồ!”
“Anh biết.” Thương Sùng cười, không định rời đi.
“Anh biết thì còn đứng đây làm gì?” Sở Niệm không tự chủ mà đỏ mặt, học theo cách hắn vừa làm với Vương Lượng, giơ tay chỉ cửa phòng đang đóng. “Cửa ở đó, nhớ là ra ngoài thì đóng cửa lại cho em.”
Thương Sùng cười, năm ngón tay sờ sờ lên gò má hồng phấn của Sở Niệm, híp khóe mắt đẹp thành một đường cong, giọng trầm thấp mang theo ma lực khiến người ta không thể bình tĩnh.
“Anh cảm thấy, anh không cần ra ngoài, thực ra…”
“Thực ra cái gì?”
“Thực ra toàn thân trên dưới của em anh đều đã xem qua.” Thương Sùng khẽ cắn lên vành tai Sở Niệm,…, cảm giác như điện giật qua người, Sở Niệm run lập cập tại chỗ.”Cho nên, anh cảm thấy em cần gì phải thẹn thùng trước mặt anh.”
“Lưu manh!” Sở Niệm hờn dỗi mắng một câu, đưa tay đẩy Thương Sùng. Cô nói:
“Đây không phải nhà anh, chút nữa Vương Lượng đến lại thấy chúng ta như vậy thì em xấu hổ chết. Anh coi như vì em mà nghĩ đi, đi ra ngoài chờ em một lát không được sao?”
“Được rồi.” Thương Sùng vờ thất vọng thờ dài, nhìn Sở Niệm với thâm ý khác một lát rồi mới quay người ra cửa.
Vốn Sở Niệm tính mời Vương Lượng đi ăn rồi về, nhưng không nghĩ tới lúc ba người vừa ra khỏi cổng bệnh viện thì thấy một chiếc Maserati quen thuộc dừng trước mặt.
Nhìn một nam một nữ vội vã từ trên xe xuống, Sở Niệm vô cùng bất đắc dĩ cười. Giơ tay chọc chọc Thương Sùng bên cạnh, Sở Niệm hỏi: “Là anh báo họ tới hả?”
“Anh chỉ nói với bọn họ là em tỉnh rồi thôi. Nhưng mà chị dâu tương lai xuất viện thì đây cũng là việc tụi nó nên làm.” [editor: Meo_mup] {đọc nhanh nhất tại trang gác sách chấm com}
Thương Sùng yên ắng cong môi, sau đó thừa dịp Sở Niệm không để ý bước cách ra vài bước. Kỳ thật, hắn chưa từng nghĩ sẽ rời xa Sở Niệm, nhưng mà khi thấy cô rưng rưng khóc, Thương Sùng vẫn cảm thấy lúc này nên cách xa cô một chút.