Vân bán tín bán nghi. Còn chưa rõ kẻ bị trùm bao này là ai, vừa rồi còn vừa đánh vừa chửi hắn nữa. Mà giờ giữa lúc nước sôi lửa bóng thế này còn muốn mượn cái bút?
Bút thì lấy đâu ra?
À mà…
Vân thò tay vào túi lấy ra cây bút kì quái nhặt được trong hầm mộ lần trước. Cây bút này đem đi thẩm định khắp mọi nơi, đều chẳng có chút giá trị gì. Chỉ biết một điều duy nhất, là nó bền đến khó tin. Ngoài ra thì chẳng còn gì đáng nói.
Vân nhét cây bút vào tay kẻ đó.
Cầm lấy cây bút trong tay, hắn vung vẩy vài nét.
- Thuận tay quá.
Chẳng biết do đâu, sợi dây trói buộc hắn tự nhiên buông lỏng, rồi cả thân người hắn cứ nhẹ nhàng mà bật dậy, như có gì đó nâng hắn lên.
Đưa tay lột chiếc túi đen ra, chỉ thấy một thanh niên cao ráo, thư sinh, tóc quăn, đeo một chiếc mặt nạ.
Đôi mắt hắn mơ màng nhìn đám người đang hùng hổ lao tới, hờ hững và chậm rãi giơ cao cây bút.
Bút vừa lên tới đỉnh đầu, đôi mắt ấy đã lại đột ngột sáng rực hữu thần. Bàn tay cầm bút cũng rất dứt khoát mà vẽ xuống một đường nét.
Dữ dội, mãnh liệt, ồn ào, hùng vĩ, sâu thẳm.
Một nét bút không có hình dáng, không có thanh âm, mà chỉ bằng việc đưa nét, lại gợi cho người ta rõ mồn một hình ảnh thác nước nguyên thủy và hoang dại.
Hà Khuyết Minh giật mình quay đầu lại. Hoàng Hữu Khải cũng chợt thấy vô cùng quen thuộc.
Nguyễn Hồng Vân như chợt nhớ ra thứ gì.
Trước mặt bọn họ, là thác nước Lạc Thiên Bộc Bố trứ danh khắp vùng Giang Hạ!
Thác nước như từ trời cao đổ xuống, hóa thành ngàn con Bạch Long, khí thế cuồn cuộn đổ xuống mặt nước, không khác gì ngàn vạn hùng binh giáng trần.
Thác nước hữu hình, mà nét bút lại vô hình. Một nét bút nhìn như tùy tiện, lại mang theo khí thế của hùng binh, quét qua hơn một trăm tên Bạch Linh Đội, khiến chúng bị thổi bay ào ạt như nước lũ.
Một nét bút phẩy lên, lại thấy vài tên bị thổi bay lên trời, y như hơi nước phả lên không trung, máu đỏ và vải trắng tung tóe y như làn mây ngũ sắc nơi chân trời.
Bất kì ai đã từng đi qua xứ Giang Hạ, đều không thể nào không thừa nhận, khung cảnh trước mặt mình, chính là Lạc Thiên Bộc Bố.
Không phải là Lạc Thiên Bộc Bố lúc bây giờ, tức là tháng 12, mà là vào lúc nó cuồng bạo nhất, đẹp đẽ nhất, là mùa thu tháng 9.
Tháng 9, cũng là lúc Hà Khuyết Minh, Tiểu Phi, cùng A Dậu ngồi xe chạy qua nơi đó.
Hình ảnh ấy, từ lúc ấy, đã in đậm vào tâm trí người thanh niên này, mà chỉ tới khi cầm được một cây bút thật thuận tay, hắn mới có thể vẽ ra.
Hà Khuyết Minh mải trố mắt chiêm ngưỡng công trình hội họa kì vĩ kia, mà trong giây lát quên khuấy mất mình đang còn đối thủ trước mặt. Quay lại, chỉ thấy Hoàng Hữu Khải cũng đã biến thành một đám mây ngũ sắc trên cao, tức là bị đánh cho nát bươm cả người ngợm, cuối cùng rơi xuống đất đến bịch một cái.
- Tầng Tư duy này… Là Ấn Tượng! Không… Không chỉ là Ấn Tượng, còn là Siêu Thực! A Dậu… ngươi mới 19 tuổi, đã đạt tới 2 tầng Tư duy này… ngươi… ngươi rốt cuộc là ai?
Vừa rồi hắn còn đem A Dậu ra làm mồi nhử Nguyễn Bạch, nay chợt thấy tài năng tuyệt trần của tên này, không khác gì mình đã chuốc vạ vào thân, thật sự rất là khó xử.
Lại nói, không hiểu vì sao tên cấp dưới khi tiến cử kẻ thanh niên này cho hắn, lại gọi tên này là A Dậu.
- Tôi bỏ cái mặt nạ này ra được chưa vậy? Nóng quá.
Đáp lại, chỉ là một câu hỏi rất không liên quan. Hà Khuyết Minh sốt ruột gật đầu một cái.
Vậy là tên thanh niên kia gỡ mặt nạ xuống. Đằng sau lớp mặt nạ, là một gương mặt nho nhã hào hoa, mỗi tội hơi có chút hời hợt phiêu hốt.
- Mẹ nói là đi tìm con gà đen. Ở đây cũng có gà đen.
Gà đen, tức là Hắc Kê? Hà Khuyết Minh tự hỏi. Đừng nói là trong lúc tên này mải mê đi tìm gà, bị cấp dưới của mình thu nhận, nên mới gọi là A Dậu chứ? Nhưng rốt cuộc thì hắn là ai?
Người trả lời, lại là Vương Thành Văn.
- Anh Phong. Lâu rồi không gặp.
Hắn cũng nhìn Văn, gật đầu.
- Vương Thành Văn. Nhớ rồi. Nhớ rồi.
- Thanh Phong?
Tiếng Nguyễn Bạch kinh ngạc hô lên. Hắn còn đang bị Lê Đức Anh đuổi đánh, không chút ngần ngại chạy thẳng về phía Hà Khuyết Minh, lách người một cái, để lại Lê Đức Anh cho tên này, rồi chạy thẳng tới chỗ Nguyễn Thanh Phong.
- Con trai! Có thật là con trai của cha không?
- Cái gì cơ?!!! - Vân cũng kêu lên - Tên này là anh trai của con thiệt hả?!! Người như bố cũng có thể đẻ ra một đứa con đẹp trai tới vậy à???
- Tất nhiên! Cha mày ngày xưa cũng hơi bị hot đấy!
- Không tin! Không tin! Chắc chắn là con ông hàng xóm!
Hai cha con cứ nhắng nhít cả lên, khiến Nguyễn Thanh Phong cũng ngơ ngác dáo dác nhìn quanh.
- Ai là con trai của ai? Ai là anh trai của ai?
- Mày chứ ai? Bố là bố mày, con nhỏ xí xớn này là em gái mày chứ ai nữa?!
Nguyễn Thanh Phong đưa tay xoa cằm, cố vắt óc để tìm kiếm trong những điều ít ỏi mà hắn biết về cuộc đời.
- Ừm, đúng là tôi có bố, tôi có em gái.
- Đúng rồi! 10 năm trước tao đưa em gái mày đi khỏi nhà, mày còn đi tiễn ra tận sân bay cơ mà? Còn đi qua Lạc Thiên Bộc Bố, mày còn trố mắt lên kêu đẹp nữa đó, nhớ không?
- Ừm, đúng là lúc đó, có đi tiễn… Ồ! Ra vậy!!!
Hắn dùng nắm tay đập lên bàn tay, vẻ mặt như nhận ra điều gì.
- Sao? Nhớ ra rồi phải không?
- Ồ! Ra vậy!!
- Ra cái gì?
- Hóa ra suốt 10 năm qua 2 người chưa về nhà?
Nguyễn Thanh Phong chốt được câu này mà cứ như tìm ra chân lý, khiến cho Nguyễn Bạch và Nguyễn Hồng Vân suýt nữa cắn phải lưỡi mà chết.