Văn giơ tay ý kiến. Tình hình xung quanh hiện nay thật sự không ổn lắm.
Hà Khuyết Minh theo bản năng đánh lại Lê Đức Anh, 2 người đánh nhau một hồi thì Hà Khuyết Minh chợt có điện thoại.
Đình chiến nghe điện.
- Con Rối của Thần, đã bị Hắc Kê lấy mất.
Đây là phía Tiểu Phi xác nhận với Hà Khuyết Minh.
Vậy là tất cả con mắt lại chằm chằm nhìn về phía Nguyễn Bạch.
- E hèm.
Nguyễn Bạch ngượng nghịu gãi đầu gãi tai. Đến cả Vân cũng nhìn hắn với con mắt soi mói.
- Cờ đến tay ai thì người đó phất, có gì mà căng thẳng thế? Thôi được rồi, ánh mắt của các ngươi là đang coi ta như kẻ bỉ ổi hèn hạ phải không?
Hắn lẫm liệt bước lên phía trước.
- Khuyết Minh, áo trắng, với cả con Cú đang núp đằng đó nữa, lên hết đi. Một mình ta chấp 3!
Dáng vẻ ngạo nghễ này quá khác biệt với Nguyễn Bạch lúc thường ngày, khiến cho tất cả mọi người đều trố mắt nhìn.
Chiến lực của hắn từ lâu đã là một ẩn số. Tất cả các Shadow Runner khác chỉ biết rằng, khi giao thủ với hắn, bọn họ đánh cũng ngang ngửa, lúc thắng lúc thua. Nhưng nếu hỏi Nguyễn Bạch có trình độ gì, bằng cấp ra sao, thì thiên hạ lại không ai biết.
Nhưng với tính cách của Nguyễn Bạch, nếu hắn đứng ra nói 1 chấp 3, không ai tin tưởng tên này đang thật thà.
Chắc chắn có âm mưu!
Chắc chắn có âm mưu!
Chắc chắn có âm mưu!
Đây là suy nghĩ trong đầu mỗi người, cho tới khi thanh âm của Cú vang lên.
- Hắn không giỡn đâu. Một mình hắn quả thực có thể truy cản tất cả chúng ta.
Truy cản, không có nghĩa là chiến thắng. Nhưng độ khó cũng chẳng hề thấp. Và trong từng tình huống cụ thể, truy cản thành công cũng đồng nghĩa với chiến thắng.
Nhưng hành động của Nguyễn Bạch cũng không chỉ có một tầng ý nghĩa như vậy. Một chấp ba, lại là một câu ám hiệu với Vân.
Một mình hắn cản lại 3 tên này, chính là để Vân có thể tự do hành động.
Hai cha con phối hợp với nhau đã lâu năm như vậy, mỗi khi Nguyễn Bạch tỏ ra nghiêm túc thế này, Vân đều hiểu phải làm gì. Giờ không còn là lúc ganh đua nhau nữa.
- Khi tôi đếm tới 3, hãy lui về phía sau thật nhanh.
Vân thì thầm vào tai Văn. Cô tin là thằng này đủ sức hiểu rõ tình hình. Ngược lại, ông anh trai kia thì hoàn toàn không chút trông đợi.
Vân hé màn hình điện thoại cho Văn nhìn qua. Hắn thấy trên màn hình là một bản đồ, với một điểm đỏ. Chỉ một cái liếc mắt, hắn đã gật đầu.
Có sự giúp sức của Vương Thành Văn vẫn đỡ hơn là làm một mình. Cô đoán là Nguyễn Bạch một chấp 3 cũng không thể kéo dài lâu.
Hiện giờ 3 kẻ kia còn đang chần chừ phán đoán. Họ sẽ chờ cho Nguyễn Bạch động thủ trước. Vân gần như đoán chắc, chiêu thức đầu tiên sẽ là Man Thiên Quá Hải gây nhiễu loạn tình hình, cùng lúc đó cô và Văn sẽ lợi dụng để rút lui.
Kẻ nhanh chóng nhất có thể vượt qua Man Thiên Quá Hải để cản đường hai đứa, khả năng cao nhất chính là Hà Khuyết Minh. Và Nguyễn Bạch có thể bắt kịp để cản bước tên này.
Trường hợp tệ hơn, là Lê Đức Anh với Tâm Nhãn cũng có thể vượt qua. Nếu Hà Khuyết Minh đủ tỉnh táo để bung hết sức kiềm chế Nguyễn Bạch, thì Lê Đức Anh sẽ phải do Nguyễn Thanh Phong cản lại.
Nếu Cú thật sự muốn can dự, thì Văn và Vân, 1 trong 2 đứa sẽ tùy cơ mà cản lại đối phương, đứa còn lại sẽ phải chạy tới địa điểm dự kiến.
Tất nhiên, trường hợp tốt nhất vẫn là như Nguyễn Bạch đang huênh hoang, lấy một cản lại ba.
Trong tình thế đột ngột như vậy, hai cha con Vân tính toán cũng đã có thể coi như là đâu vào đấy, dù có rất nhiều rủi ro có thể xảy ra, nhưng đối đầu với 3 Siêu Cường giả, nào có ai dám chắc hoàn toàn?
Nhưng… ấy vẫn chỉ là kế hoạch để đối phó với 3 tên Siêu Cường giả.
Hải Thành hiện tại, vẫn còn một con quái vật khác.Khi Bạch Thế Thắng tỉnh lại, hắn đã thấy mình đang được khoác vai dìu đi.
Người dìu hắn không to cao, mà gầy gò ốm yếu, đỡ lấy thân hình đồ sộ của Bạch Thế Thắng mà còn có chút xiêu vẹo.
Thập Tam đã già.
16 năm qua Bạch Thế Thắng đã không hề để ý. Cứ qua 1 năm, người đàn ông này lại già đi 1 tuổi.
Sau bao nhiêu sự ngông cuồng và ngu xuẩn của hắn, ông ta vẫn coi hắn như một đứa con trai vậy. Khi hắn nằm đó thảm bại và tàn tạ, ông ta lại xách hắn lên và kéo hắn ra khỏi cuộc chiến.
Bạch Thế Thắng thấy cơ thể mình chẳng còn chút sức lực. Tâm trí hắn cũng trống rỗng.
Bạch Linh đã không còn. Hắn chợt cảm thấy cuộc đời mình trống vắng tới vậy.
Hắn không còn ước mơ, không còn đam mê, không còn chút khao khát gì trong cuộc sống này.
Con ngõ này, sao hôm nay bỗng kéo dài hun hút và vô định tới vậy.
Một bóng người điềm đạm đứng nép một bên ngõ, dáng lưng còng còng, bàn tay chống gậy, đôi mắt già nua nghiêng nghiêng nhìn hai người bước tới.
Đại Giáo sư Grandino.
- Ta thật sự rất ưng ngươi. Nhưng nhìn ngươi bây giờ chẳng còn chút khao khát sống, vậy thì ta cũng không muốn nhận một xác chết về làm học trò.
Nói rồi, Grandino rút ra một tấm danh thiếp, quăng cho Thập Tam.
- Nếu có ngày hắn tìm ra mục đích sống, bảo hắn tới Hiệp hội Khoa học tìm ta.
Nói rồi, Grandino vụt biến mất.- Một…
- Hai…
Nguyễn Bạch chuẩn bị ra tay.
Vân cũng đã chuận bị tâm lý sẵn sàng.
Đúng lúc này, một luồng Khí lực khủng khiếp từ phía xa áp tới, đè nén cho tất cả mọi người nơi đây phải thấy bức bách khó thở.
Khí lực của Siêu Cường giả 7 bằng Tiến sĩ!
Grandino hoàn toàn không cần giấu giếm, đường đường chính chính tìm tới đây hỏi tội Nguyễn Bạch.