Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 27: Hoàng Long Vắng Mặt



Chương 27: Hoàng Long Vắng Mặt

Chương 27: Hoàng Long Vắng Mặt.

Bị đàn chị rắc thính liên tục. Hoàng Long thực sự cảm thấy yêu đời hẳn ra. Chúng không khiến cậu sao nhãng, ngược lại như được buff thêm tinh thần, cả việc học lẫn tập luyện đều duy trì được trạng thái hưng phấn. vậy nên cậu ta cho rằng bản thân đã "yêu" Tuyết Mai mất rồi.

Buổi chiều lấy sách ra ôn thi, chờ mãi mà không thấy Ngọc Anh sang học cùng. Hoàng Long lấy điện thoại ra gọi.

"Sao ông không bảo người yêu sang mà dạy, gọi tôi làm gì?"

"Chuyện nào ra chuyện này chứ, sang nhanh nhé, tôi chờ."

Hoàng Long cúp máy đợi tầm ba mươi phút thi Ngọc Anh đi sang, nhưng lạ quá, hoa nay cô nàng ăn diện, còn mặc váy xếp ly, bộ đồ sơ mi trắng bó sát cơ thể, thoa chút son phấn, thêm cả nước hoa nữa.

"Ủa, bảo sang đây học mà ăn diện dữ vậy, hay có hẹn đi đâu chơi với bạn."

"Đi chơi với bạn thì tui qua đây làm gì? mà tôi thích mặc gì là quyền của tôi chứ."

Hoàng Long gật gù, lôi sách ra Học, trả lời các câu hỏi trong phạm vi ôn thi mà giáo viên đưa ra. Mỗi lần trả lời là một lần nhớ kiến thức, câu nào khó quá hoặc không hiểu thì mượn đề cương của cô bạn gia sư.

Chưa học được bao nhiêu thì mùi nước hoa nhẹ dịu của con gái cứ xông vào mũi khiến cậu ta không tập trung. Tự nhiên thấy Ngọc Anh ăn mặc chải chuốt ngồi cạnh mình, cậu ta thấy có gì đó không đúng.

Cứ 5 phút nhìn một lần rồi quyết định đưa tay bóp một cái. Ngọc Anh mở Trừng mắt lườm Hoàng Long như muốn ăn tươi nuốt sống. Hoàng Long giật mình, thu tay lại.

"Ơ, không phải độn à?"

"Ông nghĩ cái gì vậy hả, ai cho ông sờ mó lung tung. tôi chặt đứt cái tay của ông bây giờ."

Hoàng Long vội rời khỏi bàn học, vì biết tính cô bạn, nói là làm. quả nhiên Ngọc Anh cầm quyển sách lao tới, đập cho Hoàng Long túi bụi. đập vì cái tội s·àm s·ỡ là chuyện nhỏ, chủ yếu trút giận vì Hoàng Long có tình cảm với bà chị ở đội bóng chuyền.

Ăn no đòn, cả hai đình chiến trở về bàn học. Ánh mắt Hoàng Long thi thoảng lại tia đúng chỗ kia, hôm nay nó to hơn thường lệ, hay tại vì thường ngày Ngọc Anh mặc áo rộng thùng thình, cậu ta không để ý.



"Nhìn gì mà nhìn, có tin tôi móc mắt của ông không, b·ị đ·ánh còn chưa chừa nữa hả."

Hoàng Long cầm quyển sách che mặt quay đi chỗ khác. Ngọc Anh ngoài mặt tỏ ra tức giận, nhưng trong lòng có chút gì đó thỏa mãn. Không uổng công ngồi trang điểm tận 40 phút.

Trận đấu thứ 2, đội Thành Phố gặp đội Long Hải. tin mừng cho đội bạn là tay săn bàn số 1 Hoàng Long không có mặt trong trận đấu này. cậu ta bận đi thi cho nên Bùi Tuấn sẽ được đưa vào thay thế vị trí tiền đạo.

Sau khi bị đàn em c·ướp mất suất đá chính ở trận mở màn. Bùi Tuấn đang rất nóng lòng thể hiện mình trước mặt khán giả và hai vị chuyên gia. Đội bóng sử dụng sơ đồ 4-3-3 quen thuộc. Ngọc Cương được thay ra nhường chỗ cho Công Minh, cu cậu cũng nóng lòng được thể hiện mình ở giải đấu cấp tỉnh. Các vị trí còn lại được giữ nguyên so với trận đấu trước.

trong khi đó đội Long Hai quyết định chơi phòng thủ với sơ đồ 4-5-1. Sau Khi chứng kiến màn huỷ diệt của đối phương, họ không nghĩ tới khả năng được t·ấn c·ông trận này. nên cả đội lùi về phòng thủ từ sớm.

Đội Thành Phố giành quyền giao bóng trước. Nhanh chóng chiếm thế chủ động. đối mặt với đội hình cho theo hướng phòng thủ. Đội Thành phố đã luyện tập qua cách đối phó, khi cho Nam Anh chơi tử thủ làm khó Thành Chung. Phương án khả dĩ nhất là Nã Đại Bác từ xa, công việc ưa thích của Thanh Duy.

Chỉ cần mở tỉ số thì đối phương khó mà kiên trì với ý đồ tử thủ. Dù biết là khó khăn đi đối đầu với đội Thành Phố, nhưng vẫn phải dâng cao đội hình tìm bàn gỡ. Mọi việc diễn ra đúng như dự đoán, Thanh Duy có cơ hội đầu tiên, bóng tới chân, xung quanh không có ai theo kèm, cậu ta có đủ không gian và thời gian để căn chỉnh quả bóng. Đáng tiếng là quả bóng đi trúng xà ngang. kéo theo một sự tiếc nuối từ trên khán đài đến tận trong sân.

Đội Long Hải thoát bàn thua đầu tiên, lập tức giành sự chú ý lên Thanh Duy, nhất định phải có 1 hoặc hai người theo kèm, không cho anh ta thoải mái dứt điểm như vừa rồi.

"Trận này đối phương chủ động chơi phòng thủ, không có tiền đạo chủ lực trên sân. Khẩu pháo hạng nặng của anh lại bị khoá chặt. đội bóng của Anh Hùng phen này phải vất vả rồi."

Tuy thiếu vắng Hoàng Long, Ông Hùng vẫn rất tự tin đội bóng của mình sẽ giành phần thắng.

"Đúng là tiền đạo cánh phải bị khoá rồi. nhưng đội bóng của tôi đâu chỉ có 1 khẩu pháo."

Vừa lúc đó, Xuân Mai có bóng trong chân. muốn dẫn bóng xuyên qua một rừng đối phương là không thể. Công Minh không sử dụng được ưu thế tốc độ, còn Bùi Tuấn đang trong vòng vây đối phương. Không kết nối được với đồng đội, Xuân Mai quyết định xử lý cá nhân. Sút bóng bay là là mặt sân xuyên qua một vô số đôi chân, trước khi nằm gọn trong góc lưới.

Ai cũng chú ý trên cao đề phòng đội Thành Phố oanh tạc bằng những cú sút tầm xa. nhưng quả bóng vừa rồi lại đi bên dưới, khiến đa số cầu thủ lỡ nhịp phán đoán. Ngay cả đồng đội cũng không tin Xuân Mai có thể dứt điểm như vậy. Nó bật nhảy chạy ra chỗ Công Minh đập tay rồi đồng đội.

"Hết xảy, sút hay lắm Xuân Mai."

Đây là bàn thắng đầu tiên của nó trong giải đấu cấp tỉnh. đáng tiếc không có người thân nào đứng bên ngoài cổ vũ. Toàn những gương mặt lạ lẫm, không quen biết. nhưng ai nấy đều tỏ ra phấn khích, há miệng cười to, giơ nắm đấm lên không trung.

Thành Chung, Văn Tân cũng chạy lại ăn mừng, vì rất ít khi hàng tiền vệ có người lập công. thường chỉ kiến tạo hoặc tiền kiến tạo thành mà thôi. Riêng Bùi Tuấn không vui lắm vì mình không phải là người lập công đầu.



Trên hàng ghế của Ông Hùng, lời vừa thốt ra chưa bao lâu thì, ngay lập tức Xuân Mai đã xác thực lời của ông nói khi nãy là hoàn toàn đúng. Đội bóng không chỉ có một khẩu pháo là Thanh Duy. Hoàng Long đã kể cho ông biết khả năng sút trúng mục tiêu của Xuân Mai ghê gớm thế nào. sút trúng xà ngang còn được huống hồ là cầu môn rộng thênh thang. Vị trí đá hộ công, hỗ trợ cho tiền đạo có vẻ thích hợp với Xuân Mai.

Nếu như hàng tiền đạo bế tắc, thì nó có thể đón bóng ở tuyến hai thực hiện những cú đá bồi hiểm hóc. Một phương án t·ấn c·ông nếu Thanh Duy bị kèm chặt. Chuyên gia đánh giá khẽ trầm xuống.

"Cú dứt điểm vừa rồi không tệ nha, tiền đạo hôm qua ghi 6 bàn, trình độ có thể sánh ngang với cầu thủ xuất thân từ học viện bóng đá. còn tiền vệ này giống như một con ngựa hoang vậy. nếu biết dùng có thể tiến được rất xa."

"Phải rồi, nhắc mới nhớ, Hiệp 1 hôm qua nớ đóng vai trò máy chạy, thu hồi bóng rất tốt. Con Hàng này ngon đó, ông Hùng."

Ông Hùng cười thầm.

"Theo hai người, Như vậy đã đủ khả năng đá cho giải hạng ba chưa?" Người kia gật đầu.

"Xem qua hai trận, tôi có thể khẳng định đội bóng của ông có đủ trình độ thi đấu ở giải hạng ba. Nhưng như tôi đã nói hôm qua, chuyên môn thôi là chưa đủ. Tôi có hẹn với nhé đầu tư, có thể ngày mai họ sẽ ghé qua một chút."

Ông Hùng sửng sốt.

"Thật, thật sao? Tốt quá rồi. không ngờ họ đến nhanh như vậy."

Chuyên gia nọ gật đầu.

"Đương nhiên, chuyện làm ăn mà, thời cơ tới thì phải nắm lấy ngay. khi nào họ tới, tôi sẽ báo trước cho ông."



Dưới sân, sau khi Xuân Mai ghi bàn mở tỷ số. đội Long Hải có dấu hiệu dâng đội hình lên cao, chờ thời cơ phản công. Tuy nhiên chênh lệch về trình độ không thể xoá nhoà trong thời gian ngắn. Hàng tiền vệ có mặt của Xuân Mai thi đấu năng nổ, liên tục giành lại bóng chuyền cho tuyến trên.

Công Minh, Bùi Tuấn có hơi chật vật, nhưng sau cùng vẫn ghi được bàn thắng cho riêng mình. Không có Hoàng Long, cả đội vẫn thi đấu tốt. chỉ không ghi được nhiều bàn thắng như hôm qua i.



Hàng phòng ngự vay thủ môn vẫn nhàn rỗi, chỉ hoạt động mỗi khi đội Long Hải bế tắc phá bóng sang phần sân bên này.

Kết thúc trận đấu với tỷ số 5-0, Đội Thành Phố nhẹ nhàng bước chân vào vòng trong. Dù thua ở trận cuối họ vẫn có 6 điểm, hiệu số 14-0 thực sự làm người ta thấy lo ngại cho đội bóng phải đối đầu với họ.

Thiếu vắng Hoàng Long, Spotlight hôm nay thuộc về Xuân Mai, tuy chỉ ghi một bàn thắng nhưng đóng góp của nó ở trong trận đấu vô cùng lớn, hầu hết các pha bóng đều qua chân của nó trước khi tới chân của hàng tiền đạo. Tuy vậy, Xuân Mai vẫn cảm thấy đây không phải vị trí sở trường của mình, chẳng qua đội Long Hải có trình độ chưa cân xứng nên nó mới có đất để diễn. Nếu là một đối thủ ngang trình, chỉ sợ nó sẽ sớm bị vắt kiệt sức chỉ trong hiệp một.

So với hàng phòng ngự nhàn rỗi, Xuân Mai thực sự đã xài nhiều sức trong hai trận đấu vừa qua. Nó lại nhớ tới lời anh Tiến, không nên quá tự phụ, phải biết thu mình cho tới khi được lên chơi ở giải hạng nhất. Khi nó ghi bàn thắng đầu tiên, ngoài Công Minh ra thì những người khác có vẻ khá hời hợt. Đội bóng chiến thắng do trình độ cầu thủ hai bên chênh lệch chứ về phương diện tinh thần, mọi người chưa thực sự gắn kết thành một khối.

Đang ngồi suy tư thì chị Bảo Trâm đi tới hỏi chuyện, đội bóng chuyền thi đấu xong trước đội bóng đá nam. Nên lúc chị qua đây vẫn có thể xem nó thi đấu chục phút cuối cùng, nghe mọi người trên khán đài bàn tán thì Xuân Mai nhận được khá nhiều lời khen.

“Chà, thi đấu xuất sắc nhất trận mà trông em có vẻ không vui?”

Xuân mai cười gượng.

“Dạ, tự nhiên em thấy mình thật đáng ghét chị ạ?”

Bảo Trâm trố mắt ngạc nhiên. “Em của chị sao thế? tự nhiên lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy? ”

Xuân Mai buồn rầu đáp.

“Đội bóng Thành Phố quả thực vượt trội hơn các đội trong huyện, những bài chiến thuật mà quản lý cho luyện tập thời gian trước, giống như chuẩn bị sẵn để đối đầu với họ vậy. Bọn em hầu như không cho đối phương cơ hội chơi bóng, như vậy có ổn không chị?”

Bảo Trâm thản nhiên đáp.

“Em nghĩ linh tinh cái gì thế, đấy là do đội bóng giành thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng, công sức của các em bỏ ra thì chiến thắng áp đảo là điều xứng đáng mà. Chẳng lẽ em tập luyện chăm chỉ như vậy lại muốn nhận thua à?”

“Dĩ nhiên là em muốn đội mình chiến thắng. nhưng trận đấu ngang tài ngang sức sẽ hấp dẫn hơn thế trận một chiều ở trên sân.”

“Em nghĩ kỳ cục thật đó, thắng dễ dàng lại không muốn lại muốn thắng nhọc nhằn à. Chẳng bù cho đội của chị, muốn nhẹ nhàng một chút cũng không được.”

“À, đội của chị thắng chứ ạ?”

Bảo Trâm than thở.

“Thắng thì có thắng nhưng mệt rã rời luôn ý, lát nữa em đèo chị về nha.”

“Dạ được.”
— QUẢNG CÁO —