Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 28: Nhà Tài Trợ Bóng Tối.



Chương 28: Nhà Tài Trợ Bóng Tối.

Nhà hàng Phú Quý được xem là nhà hàng cao cấp bậc nhất ở thành phố L.A. nơi nội thất mang đậm phong cách châu Âu sang trọng với những bộ bàn ghế bọc nhung, đèn chùm pha lê lấp lánh phản chiếu ánh sáng ấm áp, tường được trang trí bằng tranh sơn dầu tinh tế. Thực đơn tại đây đầy những món ăn xa hoa và đắt đỏ đến mức chỉ một bữa tiệc thông thường có thể tiêu tốn cả tháng lương của một công chức.

Ông Hùng, làm việc trong Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, rất ít khi ghé thăm những nơi như thế này. Ông chỉ xuất hiện ở đây vào những dịp đặc biệt khi phải tiếp đón những cán bộ cấp cao hoặc tham dự các sự kiện lớn với tư cách khách mời.

Tuy nhiên, hôm nay là một trường hợp ngoại lệ. Hai nhà đầu tư đã liên hệ với Vĩnh, một chuyên gia về bóng đá, để bàn bạc về đội bóng của tỉnh L.A. và họ khéo léo chọn nhà hàng Phú Quý làm địa điểm gặp mặt.

Ông Hùng cùng Vĩnh bước lên lầu hai, theo sự hướng dẫn của một nữ phục vụ duyên dáng trong bộ đồng phục thanh lịch. Khi họ tiến tới một chiếc bàn ăn duy nhất cạnh ban công, một đôi nam nữ trung niên đang ngồi đấy, chìm trong cuộc trò chuyện có vẻ nghiêm túc, ánh mắt sắc sảo thể hiện sự tập trung cao độ vào vấn đề làm ăn.

Người đàn ông, được biết đến là Kiến Quốc, mặc một bộ vest đen lịch lãm nhưng không thiếu phần lòe loẹt với chiếc cà vạt hoa hòe đủ màu sắc. Vóc người ông ta mảnh khảnh, đôi má hõm sâu vào, như thể đã quen với những cơn đói khát trong thương trường. Đôi mắt tinh ranh và nụ cười khẽ khiến ông toát lên vẻ lọc lõi, từng trải.

Người phụ nữ, tên Liên, lại mang một phong thái hoàn toàn khác. Cô ta đẫy đà, gợi cảm với vòng ngực căng tròn nổi bật dưới lớp áo croptop ôm sát. Chiếc áo vest đỏ đô khoác ngoài làm tăng thêm sự nổi bật của bộ trang sức lục bảo quý phái – từ đôi bông tai to bản đến sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ. Mái tóc cô uốn gọn, trang điểm đậm nét khiến gương mặt thêm phần sắc sảo, quyến rũ, còn điếu thuốc trên tay chỉ chờ thêm vài nhịp để nhả ra làn khói một cách thành thạo, toát lên phong thái của một phú bà giàu có và quyền lực.

Khi thấy ông Hùng và Vĩnh đang tiến lại, Liên nhanh chóng dập điếu thuốc, đứng dậy với vẻ tự tin, cười tươi bắt tay chào đón họ.

"Chị Liên, anh Quốc, hai người đợi lâu chưa?" Vĩnh lên tiếng chào hỏi.

Kiến Quốc cười niềm nở, đưa tay mời cả hai ngồi xuống ghế đối diện. "Cũng mới tới thôi. Nghe chú Vĩnh nói về đội bóng tỉnh đang tìm nhà tài trợ, tình cờ tôi có việc ở L.A. nên qua gặp mặt luôn cho tiện."

"Vâng, vậy đúng là ý trời rồi," Vĩnh cười đáp lại. "Giới thiệu với anh chị, đây là anh Hùng, đàn anh của tôi trong đội bóng cũ. Hiện anh đang làm ở Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, kiêm luôn quản lý và huấn luyện đội bóng của tỉnh."



Kiến Quốc quay sang ông Hùng, khẽ gật đầu, nở một nụ cười kín đáo nhưng đầy đánh giá. Trong lòng, ông đã ngầm kính trọng niềm đam mê với bóng đá của đối phương.

"Ồ, vừa làm quản lý đội bóng, vừa làm ở Sở Văn hóa, đúng là người có tài lúc nào cũng bận rộn với công việc. Nào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Ngay sau đó, ba bốn nhân viên phục vụ nhanh chóng tiến đến với các món ăn nóng hổi trên tay. Từng đĩa thịt cá, súp, gỏi cá, rượu vang được bày ra, khói nghi ngút tỏa hương thơm phức. Không khí trở nên dễ chịu hơn khi mọi người vừa thưởng thức bữa tiệc xa hoa, vừa bàn chuyện làm ăn trong bầu không khí thoải mái.

Bữa ăn tại nhà hàng Phú Quý trôi qua êm ả nhưng lại ẩn chứa nhiều toan tính ngầm. Từ lúc ông Hùng đưa miếng thịt cừu xông khói đầu tiên vào miệng, sự hợp tác giữa hai bên dường như đã được định đoạt. Cô Liên nở một nụ cười duyên dáng, chúm chím rót thêm rượu vào ly của ông Hùng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy ý tứ.

"Anh Hùng, xin cứ thoải mái dùng bữa. Sau này chúng ta còn hợp tác dài dài, nên mọi chuyện cần phải bàn bạc thật kỹ lưỡng."

Ông Hùng nhìn cô Liên khi cô nghiêng người rót rượu. Ánh mắt ông không tự chủ lướt qua vòng ngực trắng nõn của cô, nhưng ngay lập tức ông vờ như đang chăm chú nhìn đĩa thịt cừu trên bàn. Cô Liên nhận ra nhưng không nói gì, chỉ mỉm cười kín đáo, thêm phần tự tin.

Giọng ông Hùng trầm xuống, chuyển hướng câu chuyện.

"Chuyện giải đấu bị thao túng bởi một nhóm người, đó là sự thật sao? Hay chỉ là những lời đồn thổi về vài con sâu bọ nhỏ?"

Kiến Quốc chậm rãi đặt cây dĩa xuống, dùng khăn giấy lau miệng một cách từ tốn, ánh mắt lóe lên sự sắc sảo trước khi ông ta đáp.

"Không phải sâu bọ, giun dế đâu anh Hùng à. Đây là cả một con trăn lớn." Quốc nhếch mép, giọng điềm tĩnh nhưng đầy ẩn ý. "Từ giải hạng hai đến hạng ba, mọi thứ đều nằm trong tay họ. Chỉ riêng giải hạng nhất là khó đụng vào vì truyền thông chú ý quá kỹ. Các đại gia trên đó không hứng thú với những khoản tiền nhỏ nhặt như ở giải hạng thấp."

Quốc tiếp tục, giọng nói của ông ta có chút uể oải nhưng lại chứa đựng đầy thông tin quan trọng. Theo lời ông, các nhà đầu tư trong bóng đá đều muốn sinh lời, và các đội bóng ở hạng hai, hạng ba đều có những nhân vật quyền lực đứng sau điều khiển. Một cuộc gọi có thể dễ dàng quyết định đội nào lên hạng, đội nào bị đẩy xuống. Tiền thưởng từ các giải đấu cơ bản là không đủ để duy trì đội bóng, nên để tồn tại, họ phải tìm cách kiếm thêm lợi nhuận từ những nguồn thu khác, dàn xếp tỷ số chỉ là một phần trong trò chơi phức tạp này. Tuy nhiên, Quốc nhấn mạnh rằng không phải trận đấu nào cũng bị thao túng; chỉ những kèo quan trọng mới có sự can thiệp.



Ông Hùng nghe đến đây, hít một hơi thật sâu, cố gắng tiêu hóa hết những thông tin đầy mập mờ nhưng cũng rất thuyết phục. Giọng ông chùng xuống, nhưng ánh mắt lại sắc bén hơn.

"Sao anh lại chọn đội bóng của tôi? Chắc chắn cậu Vĩnh cũng đã giới thiệu cho anh vài lựa chọn khác rồi chứ."

Quốc nở một nụ cười nửa miệng, đôi mắt tinh quái lướt qua ông Hùng.

"Dĩ nhiên, tôi cũng đã cân nhắc nhiều đội bóng khác. Nhưng khi nghe Vĩnh kể về anh, một người tâm huyết với bóng đá và có nền tảng văn hóa vững chắc, tôi nghĩ đó là sự lựa chọn tốt. Đội bóng của tỉnh L.A. tuy không phải là đội mạnh nhất, nhưng các cầu thủ lại có tiềm năng phát triển dài hạn. Đây là cơ hội tốt để cả hai bên cùng hưởng lợi: anh cần nhà tài trợ, tôi cần một đội bóng có nền tảng văn hóa vững chắc."

Quốc ngừng một lát, rồi tiếp tục với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy toan tính.

"Anh có biết đội Hồng Hà không? Trước đây tôi từng đầu tư vào đội bóng này khi họ còn chơi ở giải hạng hai. Nhưng sau khi đội lên hạng nhất, họ trở thành con dê béo bở, bị các ông lớn trong ngành xâu xé. Tôi bị đá ra khỏi ban quản lý ngay lập tức. Không có ví tiền lớn thì không có tiếng nói. Giờ tôi muốn bắt đầu lại, và đội bóng của anh là một nền tảng tốt để tôi làm điều đó."

Ông Hùng không khỏi bán tín bán nghi trước lời của Quốc. Dân làm ăn thì chuyện gì cũng phải thận trọng, và rõ ràng mỗi người đều có những mục đích riêng. Tuy nhiên, nếu không có xung đột về lợi ích, có lẽ việc hợp tác này sẽ là một lựa chọn khôn ngoan.

"Nếu anh đã có kinh nghiệm thế rồi, theo anh, tôi muốn đưa đội bóng của mình lên hạng nhất, thì cần bao lâu?" Ông Hùng hỏi, giọng nghiêm túc.

Quốc chậm rãi đáp, ánh mắt không đổi.



"Nếu mọi chuyện suôn sẻ, nhanh nhất là ba năm."

Ông Hùng chép miệng, không hài lòng với câu trả lời.

"Không thể nhanh hơn được sao? Đội bóng của tôi có nhiều cầu thủ chất lượng."

Vĩnh, ngồi gần đó, gật đầu đồng tình.

"Đúng vậy, các cầu thủ dưới sự dẫn dắt của anh Hùng hoàn toàn có thể chơi sòng phẳng với các đội ở hạng hai. Điều này tôi có thể bảo đảm."

Quốc lắng nghe nhưng không để lộ cảm xúc. Ông biết rằng chuyên môn của Hùng và Vĩnh là bóng đá, nhưng để vận hành một đội bóng chuyên nghiệp lại là câu chuyện hoàn toàn khác.

"Chỉ có kỹ thuật thôi thì chưa đủ đâu anh Hùng. Không có gì đảm bảo rằng tất cả cầu thủ hiện tại sẽ đồng ý trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Họ có sẵn sàng từ bỏ công việc ổn định để tập trung hoàn toàn vào bóng đá không? Ba năm, đó là trường hợp thuận lợi nhất, nếu đội bóng của anh thăng hạng đều đặn mỗi mùa. Và tất nhiên, để leo lên cao, anh cũng phải nhận được sự đồng thuận từ những người có quyền lực trong hệ thống giải đấu."

Ông Hùng gật đầu, mặt ông thoáng trầm ngâm khi nghĩ đến vài cầu thủ như Hoàng Long, con trai của một doanh nhân thành đạt. Ông không muốn cậu ta bị lôi kéo vào những rắc rối này, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng gia đình. Còn đội phó Nam Anh thì đã có gia đình và công việc ổn định, khả năng cậu ấy không muốn theo đuổi con đường chuyên nghiệp là rất cao. Những cầu thủ khác cũng không thể đoán chắc được.

Như hiểu được suy nghĩ của ông Hùng, Quốc lên tiếng trấn an.

"Về phần nhân sự, anh đừng quá lo lắng. Trình độ các cầu thủ ở giải quốc gia không chênh lệch nhau nhiều lắm. Nếu thiếu người, chúng ta có thể mua thêm. Không cần cầu thủ đá hay, chỉ cần người biết tuân lệnh là đủ. Trước mắt, anh cứ tập trung vào giải đấu cấp tỉnh, tập hợp một nhóm cầu thủ nòng cốt. Khi đến loạt trận giao hữu giữa các tỉnh phía Nam, tôi sẽ trở lại, và khi đó chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về chiến lược dài hạn."

Ông Hùng ra vẻ vô cùng tự tin..

“Cậu yên tâm, dùng thực lực chân chính của đội, tôi đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót gì để tuột mất cơ hội chơi ở giải quốc gia.”

“Cẩn thận một chút vẫn hơn, chúng ta một ngoài sáng, mộ trong tối hỗ trợ cho nhau. Tôi sẽ âm thầm hỗ trợ, không làm gì ảnh hưởng đến bộ mặt của anh và đội bóng.”

Thỏa thuận xong, bốn người cùng nâng ly rượu vang chúc mừng. Sau hôm nay ông Hùng và đội bóng của mình coi như đã bước một chân vào giải đấu bóng đá cấp quốc gia.
— QUẢNG CÁO —