Buổi liên hoan diễn ra ở một nhà hàng chuyên phục vụ đồ nướng, không khí trong quán ấm cúng và nhộn nhịp. Mùi thơm của thịt nướng lan tỏa khắp không gian, hòa quyện với tiếng cười nói râm ran của mọi người. Bàn ăn được bày biện chỉn chu, với ba bàn dài nối tiếp nhau, mỗi bàn đều được phủ khăn trắng sạch sẽ, tạo cảm giác sang trọng nhưng vẫn gần gũi.
Sếp Quyền đã đặt lịch từ trước, nên ngay khi mọi người vừa rửa ráy chân tay, ổn định chỗ ngồi, ba bốn nhân viên phục vụ lập tức mang đồ ra. Những đĩa thịt bò, thịt lợn, hải sản, mực, tôm, cua được bày la liệt, hấp dẫn. Rổ rau sống xanh mướt và vài chai rượu táo được khui ra, thêm vào sự hào hứng của bữa tiệc.
Hai phòng ban ngồi ở hai dãy bàn đối diện nhau, bên này là của sếp Quyền, bên kia là của phó phòng Kiên. Mấy cô đồng nghiệp ngồi ở giữa, không thuộc về bên nào cả. Xuân Mai, người ngoài và cũng là nhỏ tuổi nhất, được sắp xếp ngồi cùng mấy cô vì họ đều là thành phần không uống nhiều bia rượu.
Dũng tự nhận là anh trai của Xuân Mai nên ngồi cùng bàn, vừa được dịp ngồi gần cô Duyên xinh đẹp, anh cảm thấy vui sướng lạ thường. Không khí xung quanh càng thêm náo nhiệt, tiếng cười nói râm ran xen lẫn tiếng lách cách của bát đũa.
“Các chị em để ý Xuân Mai dùm tôi nha, nó còn nhỏ không được uống rượu,” một cô đồng nghiệp lên tiếng với vẻ nghiêm túc.
“Xuân Mai á? Tôi tưởng là cô nào, hóa ra là cu này à?” một cô khác cười lớn. “Cái tên nghe hay hơn cái tên Cúc của cô đấy.”
“Hay hơn đâu, cùng là tên của loài hoa mà.” Cúc đáp lại, nhưng ngay sau đó lại chăm sóc Xuân Mai rất tận tình. Thấy cậu ăn hết, cô lại gắp cho vài miếng thịt và bóc cho cậu một con tôm.
Xuân Mai uống được rượu nhưng ở đây toàn là người lạ, lại ngồi cùng phụ nữ nên chỉ dám nhấp môi cho có lệ. Từng giọt cồn len lỏi vào cơ thể, làm mặt cậu hồng hồng, trông thật đáng mến, nhưng bên trong cậu lại cảm thấy lạc lõng và tự ti.
“Em anh Dũng mấy tuổi rồi, đang học ở đâu?” một cô hỏi, nhưng Xuân Mai chưa kịp đáp thì Dũng đã xen vào.
“Nó đang học lớp 12 thôi đấy. Thấy nó đá bóng giỏi không?” Dũng tự hào nói.
“Ừ, nhóc đá hay lắm luôn. Phó phòng Kiên sút xa vào một quả, nhóc cũng sút được một quả như thế, chứng tỏ nhóc giỏi bằng phó phòng Kiên luôn ý chứ?” Một cô khác tán thưởng, nhưng giọng nói lại không vui lắm.
“Hais, sao lại so sánh thằng nhóc lớp 12 với phó phòng, bà bị ấm đầu à?”
Xuân Mai đá bóng hay, ai cũng thừa nhận. Bởi từ khi cậu vào sân, đội sếp Quyền chơi hay hơn hẳn. Chính cậu là người xông xuống biên, thực hiện pha xâu kim phó phòng Kiên, kiến tạo cho sếp Quyền ghi bàn thắng đầu tiên, cùng với những tình huống đi bóng qua một hai người khiến đối phương khó khăn. Rồi cú sút xa không thể cản phá đã góp phần lớn vào chiến thắng hôm nay, giúp đội sếp Quyền nở mày nở mặt trong bữa liên hoan này.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Chung quy trận đấu hôm nay chỉ là một trò giải trí cuối tuần. Ai cũng giữ thể diện cho bên phó phòng Kiên, chẳng ai nhắc lại chuyện đó. Sau một tuần rượu, mọi người lại nói về công việc, hỏi thăm sinh hoạt gia đình, chuyện chồng con, hẹn hò… Tiếng cười vang lên khi mấy anh đến mời rượu cô Duyên, khiến mặt cô đỏ ửng, đôi mắt long lanh thêm phần quyến rũ.
Xuân Mai ngồi giữa đám đông, cảm thấy lạc lõng và nhỏ bé. Xung quanh đều là những người có học vấn cao, trong khi cậu chỉ học hết lớp 9. Dũng nói cậu đang học lớp 12, nhưng Xuân Mai cảm thấy xấu hổ vô cùng. Ánh mắt cậu trôi đi, cảm giác như mình không thuộc về nơi này, chỉ như một cái bóng đứng giữa những con người toả sáng.
Cả buổi chỉ có ăn và ăn cho no cái bụng. Thực phẩm tươi ngon nhưng cậu không thấy ngon miệng, chỉ lén lút nhấm nháp trong sự im lặng.
“Anh Dũng ơi, em xin phép về trước,” cậu nhẹ nhàng nói.
Dũng đã hơi ngà ngà, hững hờ đáp lại. “Okey em, hôm khác lại đá bóng tiếp nha.”
Khi Xuân Mai đứng dậy, cậu cảm thấy như mình đang rời khỏi một thế giới đầy màu sắc, nơi mà mình không thể nào hòa nhập được. Những tiếng cười rộn rã phía sau vang lên, nhưng cậu biết rằng mình sẽ chỉ là một kỷ niệm mờ nhạt trong buổi liên hoan hôm nay. Cảm giác lạc lõng lại bao trùm lấy cậu khi bước ra khỏi quán ăn, xa rời những ánh mắt rực rỡ và niềm vui của những người lớn hơn mình.
Xuân Mai lặng lẽ đạp xe về nhà, trong lòng đầy những mâu thuẫn. Hôm nay cậu đã ghi bàn, giành chiến thắng cùng đội, và được thưởng thức một bữa ăn thịnh soạn, lẽ ra phải cảm thấy vui vẻ. Nhưng không, một nỗi buồn tủi lấn át niềm vui ấy. Khi xe lăn bánh trên con đường quen thuộc, cậu nhận thấy xung quanh mình là những người đi lại tấp nập, họ ai nấy đều có vẻ tự tin, hạnh phúc. Xuân Mai tự hỏi liệu mình có thể hòa nhập vào thế giới của họ không?
Cậu chợt nhận ra, không có học thức, bản thân cậu và những người xung quanh có một khoảng cách lớn. Chỉ khi đứng trên sân cỏ, nơi cậu có thể thể hiện tài năng, khoảng cách ấy mới thật sự được lấp đầy. Xuân Mai khao khát được mọi người tung hô, được công nhận như một cầu thủ bóng đá thực thụ. Hình ảnh cậu ghi bàn từ giữa sân, nghe tiếng hò reo cổ vũ trong tai, khiến cậu cảm thấy như mình có thể vươn đến những giấc mơ lớn lao hơn.
Suy nghĩ ấy lởn vởn trong đầu Xuân Mai suốt mấy ngày liền. Mỗi chiều, cậu đều ra bãi đất trống gần nhà, mải mê đuổi theo quả bóng, ngóng chờ xem anh Dũng hay anh Đông có ghé ngang qua rủ đi chơi không.
Nhưng sau hôm đó, chẳng thấy hai anh đến tìm cậu. Xuân Mai nản lòng, lặng lẽ đi tới sân nhân tạo ở gần công ty P&G, nơi thường tụ tập bóng đá. Từ xa, cậu nhìn thấy hai anh và vài người quen từ bữa trước đang chơi bóng, nhưng lần này có nhiều gương mặt mới, không có đủ các thành viên trong công ty. Sếp Quyền cũng không có ở đó, không có các cô nhân viên đứng ngoài cổ vũ.
“Oh, Xuân Mai, đến đây làm gì vậy?”
Anh Dũng trong lúc nghỉ ngơi, uống nước, phát hiện ra cậu đứng bên ngoài sân, cách biệt một tấm lưới.
“Em đi ngang qua thôi, hôm nay mấy sếp không đá bóng cùng ạ?”
Xuân Mai cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng lòng cậu lại nặng trĩu.
Dũng cười trừ, có phần lúng túng.
“Tùy hôm thôi em, phải có dịp đặc biệt mới đông đủ mọi người. Các sếp bận nhiều việc mà, còn anh thì chiều nào cũng ghé qua đây đá một trận rồi mới về. Thế em không ở nhà lo học hành hay sao lại lông bông ngoài này? Cuối cấp chắc phải bận rộn lắm chứ?”
Xuân Mai cười gượng, cảm giác xấu hổ lại ùa về.
“Em có học hành gì đâu anh, em bỏ từ năm lớp 9 rồi.”
Dũng có chút ngạc nhiên, nhíu mày hỏi.
“Ủa, mấy bữa thấy đi cùng mấy đứa học sinh, tưởng em cũng đang ở năm cuối. Sao không học nữa mà bỏ chi vậy?”
“Chắc tại em ngu á, bị lưu ban ba năm rồi nên nghỉ luôn.” Xuân Mai nói với giọng châm biếm bản thân, nhưng sự thật lại đau đớn.
Nghe đến đây, Dũng có chút thương cảm.
“Rồi sao? Giờ em tính làm gì, không lẽ lông bông như vậy suốt?”
Xuân Mai nửa thật nửa đùa, nhưng trong lòng cậu đầy khao khát.
“Em muốn làm cầu thủ bóng đá, không biết học hết lớp 9 có được làm cầu thủ không anh nhỉ?”
Câu hỏi đơn giản, nhưng lại chất chứa cả một giấc mơ lớn lao. Cậu ao ước được chạy trên sân, chạy theo trái bóng, nhưng lại không biết mình có đủ điều kiện hay không. Dũng nhìn cậu, vẻ ngỡ ngàng một lúc, rồi chầm chậm suy nghĩ.
“Anh cũng không rõ, nhưng nếu em thực sự thích chơi bóng đá thì anh có thể giới thiệu với em một người.”
Nói xong, Dũng hất tay gọi một người tên Tiến. Một thanh niên cao lớn, nước da ngăm đen, tóc cắt cua, đang mặc áo ba lỗ hùng hổ chạy từ sân bóng bên kia sang. Áo ba lỗ ôm sát cơ bắp săn chắc của anh ta, làm nổi bật lên thân hình vạm vỡ. Cái cách anh ta di chuyển cho thấy đây là một người yêu thể thao, không ngần ngại vận động. Mỗi bước đi đều mạnh mẽ và tự tin, như thể anh đang dạo chơi trong một buổi tập thể dục thể thao.
“Hais, cái tên này, gọi tôi có chuyện gì thế?” Tiến hỏi, ánh mắt dò xét dừng lại ở Xuân Mai, thẩm định cậu từ đầu xuống dưới.
Dũng đưa mắt về phía Xuân Mai, không ngần ngại giới thiệu. “Thằng em này nói muốn làm cầu thủ bóng đá. Nó chơi rất giỏi, nhưng mỗi tội chỉ học hết cấp 2. Ông thấy có khả thi không?”
Thanh niên tên Tiến nhìn Xuân Mai với một vẻ nghi ngờ, đánh giá một lượt.
“Bóng đá cũng như các môn thể thao khác, quan trọng là năng khiếu và thể chất. Những thứ khác có thể từ từ bổ sung được. Nhóc này, ở độ tuổi này…”
anh nói và lắc đầu,
“quá già để xin vào học viện bóng đá rồi. Chỉ còn cách leo từ từ, bắt đầu từ những giải bán chuyên, các tổ chức, tập thể nhỏ ở địa phương. Có quan hệ, rồi kiên trì một vài năm, có thể sẽ được đội bóng nào đó để ý. Nhưng quan trọng nhất là tài năng, chỉ cần có tài, chắc chắn sẽ có người nhìn trúng.”
Xuân Mai nghe những lời của Tiến mà lòng nặng trĩu. Cậu hiểu rằng mình không còn nhiều thời gian để theo đuổi giấc mơ này. Vậy mà nỗi khao khát lại cứ gặm nhấm trong lòng cậu, như một ngọn lửa không thể dập tắt.
Dũng vội vàng bổ sung, phá vỡ sự im lặng đang bao trùm.
“Đá 10 quả thì 9 quả trúng cột có được coi là tài năng không?”
Tiến suýt nữa thì sặc nước miếng.
“Thật hay đùa thế?” Anh nhìn Dũng, cặp mày nhíu lại thể hiện sự không hài lòng.
“Khó gì đâu, cứ kiểm tra là biết ngay thật hay giả,”
Dũng nhún vai, vẻ mặt tự tin.
“Muốn làm cầu thủ, qua ải của anh trước đã.”
Tiến không muốn bỏ qua cơ hội kiểm tra thực lực của Xuân Mai.
Trên sân bóng nhân tạo, đang diễn ra một trận đá bóng, không thể kiểm chứng khả năng sút xa của Xuân Mai ngay lúc này. Thay vào đó, Tiến lấy một quả bóng và đi ra một góc trống trải.
“Mày có 10 phút, chỉ cần đoạt được bóng từ chân của anh, chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc về việc chơi bóng.”
Xuân Mai nghe vậy thì không cảm thấy khó lắm. Ý của Tiến là muốn kiểm tra khả năng t·ranh c·hấp bóng của cậu. Với tâm thế tự tin, Xuân Mai lao vào, nghĩ rằng chỉ cần lấy được bóng là xong, chuyện này quá đơn giản. Ngay khi cậu ập tới, Tiến xoay người, lưng đối diện với Xuân Mai, dáng người hơi cúi, ngăn không cho thằng nhóc chạm bóng.
Xuân Mai không thể đánh giá thấp kỹ thuật cài người của Tiến. Với vóc dáng cao lớn, Tiến dễ dàng tạo ra một bức tường trước mặt Xuân Mai. Cậu muốn thò chân qua háng để đẩy quả bóng đi, nhưng Tiến đã lùi nhẹ về sau, khiến Xuân Mai mất trọng tâm, lảo đảo suýt ngã ngửa.
“Không cần biết cu sút bóng hay như thế nào, không lấy được bóng thì lấy gì mà chơi,”
Tiến nói, giọng điệu đầy thách thức.
Xuân Mai đâu dễ bỏ cuộc. Cậu lập tức sấn lên trước, nhưng Tiến khéo léo huých nhẹ cái vai, giật bóng sang hướng khác rồi lại tiếp tục cài người. Xuân Mai bất lực, loay hoay gần chục phút mà không hề chạm được quả bóng lần nào. Cảm giác này như một gáo nước lạnh dội vào ước mơ làm cầu thủ của cậu.
“Hết giờ! Nhóc không lấy được bóng, xem ra khó làm cầu thủ rồi,”
Tiến kết luận, khuôn mặt tỏ ra châm biếm.
Dũng đứng một bên quan sát, thấy Xuân Mai bất lực trong việc t·ranh c·hấp mà nhìn thấy tội. Anh vội lên tiếng bênh vực. “Vậy thử đổi lại xem, xem ông có lấy được bóng trong chân của nó không.”
“Ở đây mà tưởng gì,”
Tiến đáp, vẻ tự tin.
“Trong vòng 10 giây tôi lấy lại được bóng ngay. Như vậy nhóc mới tâm phục khẩu phục được.”
Nói xong, Tiến đá quả bóng vào chân Xuân Mai. Giây phút trả thù đã tới, cậu quyết tâm cho Tiến nếm thử cảm giác không chạm được quả bóng là như thế nào. Cảm giác hồi hộp tràn ngập, nhưng cậu biết mình cần phải thể hiện.
Đúng vậy, Tiến cũng chỉ là người bình thường, anh hỏi Xuân Mai chuẩn bị xong chưa rồi mới lao vào tranh bóng. Xuân Mai xoay lưng, làm tư thế cài người để không cho đối phương chạm vào bóng. Nhưng Tiến cao lớn, chân dài hơn, nên khi lao vào từ phía sau, Xuân Mai bị đẩy về phía trước, ngã sấp mặt, chưa tới 10 giây, Tiến đã lấy lại được bóng. Cảm giác này thật cay đắng, rõ ràng là anh chơi bẩn, đẩy ngã cậu chứ chẳng dùng kỹ năng gì hết.
“Gì vậy, không phục sao? Cho cu thêm một cơ hội,”
Tiến nói, ánh mắt đầy khiêu khích.
Anh ta lại chuyền bóng cho Xuân Mai. Lần này, Xuân Mai quyết định không chơi trò cài người nữa, vì rõ ràng sức mạnh không thể đánh lại được Tiến. Cậu phải dùng kỹ thuật, lái trái bóng khỏi sự truy cản.
Khi Tiến lao tới, Xuân Mai nhẹ nhàng xoay người, dẫn bóng tránh được một nhịp. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, một áp lực to lớn ập tới làm cậu ngã lăn về phía trước.
“Ê Tiến, mày chơi gì kỳ vậy? Lấy lớn h·iếp nhỏ à?”
Dũng không nhịn được mà lên tiếng.
Tiến thu trái bóng lại, nghiêm túc đáp.
“Ăn nói cẩn thận nha. Trong sân bóng có quy định thể hình, cân nặng của một người sao? Không có sức lực t·ranh c·hấp chỉ trách bản thân chứ trách ai được. Bóng đá là vậy, nhóc không chấp nhận được thì từ bỏ đi.”
Anh Dũng lại nói đỡ cho Xuân Mai. “Sao có thể dập tắt ước mơ của nó như thế được? Thể trạng không tốt nhưng bù lại thì kỹ thuật rất được đó, ông chưa thấy hôm kia nó chơi đấy thôi.”
Tiến không chút nể nang.
“Kỹ thuật lắt léo đó hả? Cứ cho là nó giỏi đi, nhưng nó có sức biểu diễn trong trận đấu không? Sức lực không có thì lấy bóng ở đâu, làm sao giữ được bóng… Toàn là mấy trò mèo rườm rà, tốn sức. Biểu diễn thì được, chứ nghĩ đem vào thi đấu thì bỏ đi.”
Nói xong một tràng dài, Tiến cầm bóng đi ra chỗ khác, để lại Xuân Mai đứng một mình giữa những lời thách thức. Ánh mắt của cậu dõi theo bóng lưng của Tiến, cảm nhận được sự lạnh lùng trong từng bước đi của anh ta. Tiến là một hình mẫu lý tưởng, nhưng những gì cậu vừa trải qua khiến cậu không khỏi cảm thấy chao đảo. Sự thách thức từ anh ta như một lời nhắc nhở về những giới hạn mà cậu chưa thể vượt qua.
Dũng tiến lại an ủi Xuân Mai, giọng nói ấm áp và thân thiện. Thằng em này mới gặp vài lần, nhưng Dũng đã có thiện cảm với nó. Cậu bé này tràn đầy đam mê và nhiệt huyết, điều đó khiến Dũng thấy được phần nào ánh sáng trong đôi mắt của Xuân Mai.
“Quên đi, anh ta đang khó chịu trong người, chắc là do buồn bực chuyện bị loại khỏi danh sách thi đấu của đội bóng,”
Dũng nói, cố gắng nhẹ nhàng hóa tình hình.
Xuân Mai ngạc nhiên, không hiểu sao một người giỏi như Tiến lại bị loại.
“Giỏi như anh Tiến mà cũng bị loại ư?”
Dũng cười gượng, một nụ cười không có chút nào hào hứng.
“Thằng này to cao nhưng đầu nó ngu lắm, nói linh ta linh tinh đó mà. Cứ giữ ước mơ làm cầu thủ, đừng vì người khác nói này nói nọ mà bỏ cuộc.”
Những lời nói của Dũng như một ngọn đèn sáng giữa đêm tối, thắp lên trong lòng Xuân Mai một niềm tin mạnh mẽ. Cậu không bị nhụt chí sau bài test vừa rồi. Nếu như Tiến không đủ trình độ, vậy thì còn có thứ gì đó cao siêu hơn nữa. Là một người yêu thích bóng đá, cậu càng khao khát được biết và chạm tới thứ trình độ kia.
“Vâng, càng khó thì càng phải cố gắng,”
Xuân Mai khẳng định, giọng điệu đầy quyết tâm.
“Trước giờ em đá bóng rất thoải mái, là vì chưa gặp phải đối thủ xứng tầm. Cho đến hôm nay, gặp anh Tiến. Anh bảo với anh ấy, hôm khác em sẽ lại tới.”
Dũng vỗ vỗ vai Xuân Mai, cười ha hả. “Khá lắm cu, anh chờ chú.”
Đôi mắt của Xuân Mai ánh lên niềm quyết tâm. Cậu biết mình cần phải tập luyện hơn nữa, cần phải chuẩn bị tốt hơn để không chỉ đối đầu với Tiến mà còn với bất kỳ ai khác. Từ hôm nay, cậu sẽ không chỉ chơi bóng vì niềm vui, mà còn vì ước mơ lớn lao, để một ngày nào đó có thể trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
Xuân Mai không hề nghĩ rằng Tiến chỉ dựa vào ưu thế thể hình. Cậu chắc chắn rằng anh ấy biết chơi bóng, thậm chí còn giỏi hơn cả Dũng. Đối với Xuân Mai, Tiến là người giỏi nhất mà cậu từng thử sức từ bé đến giờ. Những lời anh nói về bóng đá, rằng v·a c·hạm giữa các cầu thủ là điều không thể tránh khỏi, cứ vang vọng trong tâm trí cậu. Điều trước mắt là phải cải thiện thể lực, khả năng tì đè. Có thể cậu không thể hơn người khác, nhưng chắc chắn cậu không muốn trở thành một đứa trẻ dễ b·ị b·ắt nạt.
“Làm sao để tăng thể lực khi chơi bóng đá?” Xuân Mai hỏi thầm trong đầu.
“Làm thế nào để chơi bóng đá giỏi hơn?” Câu hỏi này thực sự làm cậu băn khoăn. Trong khu vực của mình, chắc hẳn không ai có thể trả lời cho những thắc mắc này. Cô giáo thể dục ở trường có thể cho cậu câu trả lời, nhưng cậu đã nghỉ học rồi còn đâu. Ngại đến trường lắm. Thực sự cậu đang muốn biết nhiều điều, hay là nhờ Út Thảo hỏi giúp.
Về đến nhà sau bữa cơm tối, Xuân Mai quyết định nhờ em gái. “Út Thảo, hôm nay anh cần em giúp một chuyện.”
“Ủa, anh Hai hôm rày bị làm sao vậy? Thôi học rồi mà vẫn hỏi chuyện trường lớp ta. Muốn đi học lại à?” Thảo nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
“Đâu có, anh hỏi cho biết vậy mà,” Xuân Mai trả lời, cảm thấy hơi ngại.
Thảo thật thà đáp, “Sân trường bé lắm, môn học tự chọn chỉ có cầu lông, ném bóng, nhảy xa, nhảy cao. Không có chơi bóng đá đâu.”
“Zậy à?” Xuân Mai lẩm bẩm, cảm giác như có gì đó hụt hẫng.
“Mà ở gần trường có tiệm nét á, vào đấy tra Google, hỏi cái gì cũng có câu trả lời, khỏi đi hỏi cho mất công,” Thảo tiếp tục, ánh mắt đầy tự tin.
Xuân Mai ngạc nhiên. “Ô, zậy hả… tưởng vào đấy chỉ chơi game thôi chứ.”
“Anh Hai không biết cái gì hết, mai học xong em chỉ cho,” Thảo nói, đôi mắt sáng lên với sự hứng thú.
Dạo gần đây có nhiều thứ thay đổi, Xuân Mai ít tiếp xúc với bạn bè cùng lứa, không cập nhật được tin tức cũng như xu hướng mới nhất hiện nay. Ngay cả đứa em gái cùng nhà, lâu không để ý giờ thấy nó cao ráo hẳn ra. Nhìn từ xa, Thảo mặc áo dài trắng đi ra từ cổng trường mà cậu cứ tưởng ai cơ đấy.
Hôm nay có hẹn với Út đi nét sau giờ học, tranh thủ thời gian một chút rồi còn về ăn cơm trưa. Bọn học sinh trong trường cứ tan học là có vài đứa chui vào nét ngay, nam có, mà nữ cũng có.
Khi hai anh em đến tiệm nét, Xuân Mai cảm thấy một chút lạ lẫm với không gian xung quanh. Thảo ngồi xuống máy tính, nhanh chóng thao tác một cách thuần thục khiến Xuân Mai không khỏi ngạc nhiên. “Ủa, mấy thứ này út học hồi nào, sao mà lanh dữ vậy?” cậu hỏi.
“Suỵt, anh hai đừng mách má nha. Ở trường có môn tin học, dùng cái này dễ òm,” Thảo nói nhỏ.
Nói xong, Thảo đeo tai nghe, bật một bài nhạc, rồi mới mở trình duyệt Google lên. “OK, anh hai muốn hỏi cái gì nè?”
Xuân Mai sắp xếp lại từ ngữ trong đầu. “Tăng thể lực khi chơi bóng đá.”
Thảo nhanh chóng gõ bàn phím cạch cạch một hồi, và ngay lập tức hàng ngàn kết quả hiện ra, tiêu đề rất sát với từ khóa, đúng cái mà Xuân Mai đang cần tìm.
“Nhiều thế, chọn cái nào đây?” Xuân Mai hỏi, cảm giác như bị choáng ngợp.
“Chọn đại một cái nha,” Thảo nói, dường như không mấy bận tâm.
Cả một bài viết dài hiện ra, lần đầu tiên Xuân Mai chú tâm đọc chữ, mỗi dòng chữ như mang lại cho cậu một hy vọng mới. Càng đọc càng thấy hay, Xuân Mai liên tục gật gù.
“Nhiều quá, sao mà nhớ hết được. Út lấy cái tập ghi lại cho Hai nghen,” cậu đề nghị.
“Hai bị khùng hả? Vô chỗ này vui chơi giải trí chứ có phải lớp học đâu mà ghi chép. Bữa nào quên thì vào đây gõ là được mà,” Thảo nhấn mạnh, với vẻ dứt khoát.
“Hôm khác tính sau, hôm nay cứ ghi lại chỗ này cho Hai,” Xuân Mai kiên quyết.
Út Thảo lém lỉnh. “Cũng được, nhưng dài thế này, út ghi xong, Hai phải trả tiền công cho người ta đấy nhé.”
“Chỗ người thân mà mày cũng tính tiền nữa hả?” Xuân Mai cười, không thể tin vào tai mình.
“Chứ sao,” Thảo nhún vai, vẻ mặt thật thà.
“Hoi được òi, lát cho hai chục,” Xuân Mai đồng ý.
“OK, cảm ơn hai trước nha,” cậu nói với lòng biết ơn.
Chốt xong kèo, Thảo hí hửng lấy quyền tập ra, ghi ghi chép chép, nét chữ đều đặn và đẹp đẽ của em gái khiến Xuân Mai cảm thấy tự hào. Hí hoáy nửa tiếng cũng xong mấy trang giấy.
“Xong rồi nè, mà hai cần thứ này làm gì, tính đi làm cầu thủ hả?” Thảo hỏi, ánh mắt nghi ngờ.
“Ừ, đúng rồi á. Xong rồi, về nhà thôi,” Xuân Mai trả lời, lòng đầy quyết tâm.
Tiền ngồi nét mất 3 ngàn đồng, dọc đường trời nắng, hai anh em ghé quán nhỏ làm hai ba que kem rồi mới về nhà. Mẹ đi làm cả ngày, ba thì bữa ăn, bữa không. Thường thì Út nấu lúc nào thì ăn lúc đó. Không thì hai anh em lại lai rai với mấy ông hàng xóm. Sinh hoạt ở nhà tương đối thất thường, nhưng có những khoảnh khắc như thế này, lại khiến Xuân Mai cảm thấy ấm áp và thêm phần động lực.