Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 3: Lấy Le với gái.



Chương 3: Lấy Le với gái.

Xuân Mai ngồi ngoài sân, tựa như một khán giả bất đắc dĩ. Cậu cảm thấy như mọi người đã quên mất sự hiện diện của mình, nhưng không vì thế mà cậu ngừng quan sát trận đấu một cách chăm chú. Với kinh nghiệm theo dõi bóng đá từ những ngày còn bé bên người cha nghiện cá độ, cậu hiểu rõ các kỹ thuật và tình huống diễn ra trên sân. Đây là một trận bóng giữa những dân văn phòng, kỹ thuật không cao, nhưng đội hình xuất phát của bên phó phòng Kiên đã giúp họ ghi được hai bàn thắng dẫn trước. Mặc dù đội sếp Quyền đã nhận ra vấn đề, nhưng sự thay đổi của họ đến quá muộn, cộng với sức công phá không đủ sắc bén, khiến họ vẫn chưa ghi được bàn nào.

Dũng bước lại gần, khoác vai Xuân Mai và thì thầm: “Em cứ làm hết khả năng, nhưng bước cuối phải để cho sếp của bọn anh ghi bàn. Hiểu chưa?”

Xuân Mai ngạc nhiên: “Không được ghi bàn sao?”

“Được, nhưng chỉ sau khi sếp của bọn anh ghi bàn. Em thay vị trí của anh béo lúc nãy, cứ chuyền bóng cho anh, anh Đông và sếp. Thấy ai ở vị trí thuận lợi thì chuyền cho người đó.”

Xuân Mai gật đầu, bước vào sân với lòng đầy quyết tâm. Cảm giác hồi hộp trào dâng khi cậu chuẩn bị thể hiện bản thân trong trận đấu này.

Bên ngoài sân, mấy cô đồng nghiệp xúm lại hỏi Thắng béo, người đang đứng bên lề sân.

“Thắng béo, ai vào thay ông thế? Nhìn lạ hoắc, chưa thấy bao giờ.”

Thắng béo chỉ khẽ cười, không ngu gì mà chạy vã mồ hôi trong sân, trong khi mấy cô gái xinh đẹp đứng gần. Thật thú vị khi được ngồi gần Duyên, ngửi mùi nước hoa thoang thoảng từ cô, làm gã lâng lâng như trên mây.

“À, thằng em của ông Dũng đấy. Tại Huy Cận không đá bóng được nên nó gọi thằng em đi thay cho dày quân số. May quá chứ không tôi chạy sao nổi cả hai hiệp.”

Một cô gái bĩu môi, cất tiếng chế giễu: “Đàn ông con trai gì mà yếu xìu, mới chạy một tí đã than vãn rồi. Nhìn mấy người kia kìa, còn hùng hục như trâu húc mả ấy.”

“Đúng đấy,” một cô khác thêm vào. “Không ngờ sếp Quyền cũng dai sức phết, tưởng nhân viên văn phòng lâu năm thì trụ không nổi chứ.”

“Thôi đi, mọi người đoán xem, ai thắng?” cô gái thứ ba hỏi, ánh mắt lấp lánh.

“Còn phải hỏi sao? Phó phòng Kiên ăn hai quả rồi, sao mà thua được,” một cô nói, gật đầu.

“Dù khó tin lắm nhưng tôi vẫn mong sếp Quyền sẽ thắng,” cô cuối cùng bày tỏ, nụ cười nở trên môi, thể hiện rõ niềm hy vọng.

Từ nãy đến giờ không ít người nhìn về phía bên ngoài nơi có mấy cô đồng nghiệp đứng cổ vũ. Dĩ nhiên ai cũng biết dám đàn ông nhắm tới ai.

“Duyên, em mong ai sẽ thắng?”

Duyên, ven mái tóc đưa tay chống cằm làm vẻ mặt ngây ngô trong sáng.

“Vẫn còn một hiệp nên em không dám nói trước kết, nhưng em mong hai phòng ban sẽ hòa nhau.”

Cô đồng nguyệt lườm nguýt.



“Thảo mai vừa thôi, hòa thế quái nào được mà hòa. Trận này phó phòng Kiên thắng chắc.”

Hiệp thi đấu thứ hai đã bắt đầu, và đội của phó phòng Kiên đang nắm lợi thế dẫn bàn. Họ có xu hướng chơi phòng ngự để bảo toàn tỷ số, với mục tiêu phá hỏng các đường lên bóng của đối thủ, thay vì mạo hiểm t·ấn c·ông để ghi thêm bàn.

Ban đầu, khi đội đối phương vừa thay vào một thằng nhóc loi choi, ai nấy đều cảm thấy không có gì phải đáng ngại. Nhưng khi bóng lăn, họ mới nhận ra mình đã đoán trật lất. Xuân Mai, người mới vào sân, đã phối hợp với anh Đông và anh Dũng một cách nhuần nhuyễn. Cậu chơi một chạm như đá ma trong buổi chiều hôm trước, khiến tuyến trên của đội phó phòng Kiên bị xoay như chong chóng.

Hai người theo kèm anh Dũng, nhưng bóng nhanh chóng được chuyền sang Xuân Mai. Khi hai người khác áp sát cậu, Xuân Mai lại chuyển bóng cho anh Đông. Tại thời điểm này, anh Đông và sếp Quyền phải đối mặt với hai người của phó phòng Kiên. Đó là một cuộc đấu hai đấu hai, nhưng họ không thể vượt qua phó phòng Kiên, một người thích thể thao và có khả năng chơi bóng.

Cơ hội liên tiếp được tạo ra từ hai cánh, khi anh Dũng và anh Đông liên tục mớm bóng cho sếp Quyền. Tuy nhiên, khả năng ghi bàn của sếp có phần cùn, nên họ vẫn chưa có bàn thắng nào. Gần đến giờ nghỉ ngắn của hiệp hai, anh Đông và anh Dũng thực hiện một tình huống đảo cánh cho nhau, làm cho đối phương bối rối. Bóng được chuyền cho Xuân Mai, nhưng anh Dũng cố tình chuyền bóng mạnh, khiến bóng trôi sát đường biên ngang của đội phó phòng Kiên.

Từ trước đến giờ, việc tạt bóng cho sếp Quyền ghi bàn luôn là ý đồ của anh Đông và anh Dũng, và phó phòng Kiên cũng nhận ra điều này. Anh không vội lao vào tranh bóng, mà chỉ cần theo kèm sếp Quyền là đủ. Quả nhiên, khi hai gã có khoảng trống, họ không muốn vượt mặt sếp để ghi bàn, nên bất đắc dĩ phải chuyền bóng cho Xuân Mai, dù biết rằng mình sẽ bỏ lỡ cơ hội rút ngắn tỷ số. Nhưng tình huống này thì khác, cậu nhóc loi choi, em của Dũng, không phải là một nhân viên trong công ty, nên làm gì biết cái gì về ứng xử trong công ty.

Với lòng háo thắng của tuổi trẻ, Xuân Mai quyết tâm xông lên ghi bàn. Nếu để cậu ghi bàn, kế hoạch của phó phòng Kiên sẽ hỏng bét. Anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức lao sang chặn Xuân Mai, không cho cậu có cơ hội ghi bàn.

Nhưng phó phòng Kiên lao tới trễ hơn một nhịp. Xuân Mai khéo léo đảo người, bất ngờ đá bóng xuyên qua hai chân của phó phòng Kiên, khiến anh ta không kịp trở tay. Khi quay người lại, sếp Quyền đã chạy tới trước cầu môn, kịp tung cú sút làm tung nóc lưới.

Sếp Quyền lạnh lùng chạy qua đường biên nơi các cô đồng nghiệp đang đứng, và với một sự phấn khích tột độ, anh tung người thực hiện cú “Siiuuu” .

Động tác ăn mừng của Cr7 trông thật ngầu lòi khiến các cô chỉ muốn rụng trứng.

“A a.. sếp hay quá.”

“Ghi bàn quá đẳng cấp!”

“Xứng đáng siêu phẩm.”

Anh Dũng và Anh Đông cùng mấy anh trong đội lao đến ăn mừng, không ngừng hò hét cứ như đội tuyển Việt Nam vừa vô địch. Ai nấy đều nhìn về phía này càng làm cho sếp nở mày nở mặt.

“Quá đỉnh sếp ơi.”

Sếp Quyền đang rất hưng phấn nhưng vẫn không quên ra vẻ khiêm tốn.

“Chuyện nhỏ mà thôi, phải nhanh chóng lội ngược dòng, vẫn còn thời gian.”

Pha ghi bàn vừa rồi nằm ngoài dự tính của phó phòng Kiên, có rất nhiều cái bất ngờ xảy ra cùng một lúc, bản thân vừa bị một thằng nhóc xâu kim, để cho đối phương ghi bàn. Lại là sếp Quyền ghi bàn cận thành nữa chứ, quả đó chỉ cách có 3 mét mà thôi. Gã thủ môn thì quá tin tưởng phó phòng Kiên sẽ đoạt được bóng nên có chút lơ là cảnh giác, phản xạ không kịp.

“Không sao! Chúng ta vẫn đang dẫn trước một bàn. Tất cả tập trung vào cho tôi.”



Cách biệt một bàn luôn là điều mong manh, đặc biệt khi sếp Quyền vừa ghi bàn, khiến gánh nặng tâm lý trên đôi vai của Đông và Dũng như được trút bỏ. Giờ đây, họ có thể tự do thể hiện mình trước các đồng nghiệp nữ mà không phải lo lắng về áp lực chiến thắng.

Chỉ ít phút sau, sếp Quyền lại có quả kiến tạo xuất sắc cho anh Dũng ghi bàn gỡ hòa 2-2. Xuân Mai, nhờ nỗ lực đi bóng qua sự truy cản của hai cầu thủ bên đối phương, đã tạo ra cơ hội này. Cả hai đội đều tranh thủ nghỉ ngơi một chút, uống nước và lấy lại sức lực cho 10 phút cuối cùng của trận đấu.

Bên đội phó phòng Kiên, không khí có phần ảm đạm. Chỉ có Kiên là cầu thủ biết chơi bóng, còn lại những người khác đều chưa thể hiện được nhiều. Họ đã quen với việc nghe theo chỉ thị của Kiên. Giờ chỉ còn một cơ hội cuối cùng để giành chiến thắng, cả đội phải dồn lên t·ấn c·ông, không thể để chịu trận như trước nữa.

Với quyết tâm cao, phó phòng Kiên quyết định lên tuyến đầu.

“Mọi người, nếu có cơ hội, hãy chuyền ngay cho tôi!”

anh hô hào, ánh mắt đầy quyết tâm. Kế hoạch đã được tính toán từ đầu: Kiên không cần tốn sức trong hiệp 1, chỉ đứng ở hàng phòng ngự chờ thời cơ. Giờ thì, khi tất cả đã xuống sức, anh sẽ tận dụng lợi thế về thể lực và kỹ thuật để bùng nổ, chứng minh với em Duyên rằng ai mới là người đàn ông chơi bóng giỏi nhất trong công ty.

Kiên, như một chú báo, khéo léo dẫn bóng qua anh Đông, lướt qua như gió. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh, như thể thời gian ngừng lại. Với sức mạnh và sự quyết tâm, anh tung ra cú sút xa đầy uy lực. Bóng vọt lên cao, vượt qua hai cầu thủ Tùng và Việt ở hàng phòng ngự, bay thẳng về phía khung thành.

Thủ môn, sau khi đã ăn hai bàn thua, tưởng chừng có thời gian thoải mái để nghỉ ngơi, lại lơ là cảnh giác. Anh ta không nghĩ rằng Kiên sẽ sút bóng từ một khoảng cách xa như vậy. Cú sút của Kiên như một siêu phẩm, làm câm nín cả đội, đưa bóng chạm vào lưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Bên ngoài sân cỏ, không khí sôi sục với tiếng la ó và những lời khen ngợi.

“Đã nói phó phòng Kiên sẽ thắng mà! Sút quá ghê luôn!”

“Ờ, đúng là ghê thật. Hi vọng sếp Quyền có thể ghi thêm bàn nữa a.”

Kiên ghi bàn, nhưng ánh mắt của anh chỉ lướt qua các cô đồng nghiệp mà không có sự ăn mừng cuồng nhiệt như sếp Quyền. Thay vào đó, anh tỏa ra một chút lạnh lùng, vô tình kìm hãm không khí sôi động của mọi người. Dẫu vậy, trong lòng anh, sự thỏa mãn và niềm kiêu hãnh đã trỗi dậy, bởi anh biết mình đã tạo ra một khoảnh khắc đáng nhớ trong trận đấu này.

Đến lượt đội sếp Quyền giao bóng, tất cả các cầu thủ đối phương lập tức co rút đội hình, kín mít mọi vị trí mà anh Dũng có thể lên bóng. Không còn cách nào khác, anh Dũng đành phải truyền về cho anh Đông.

Khi phó phòng Kiên quyết tâm phòng ngự như vậy, đội sếp Quyền không còn cách nào để tiếp cận cầu môn bên kia. Phương án khả dĩ duy nhất là sút xa. Sếp Quyền, với tinh thần chiến đấu cao, cũng muốn thực hiện một cú sút ấn tượng giống như bàn thắng của phó phòng Kiên trước đó. Nhưng thật đáng tiếc, cú dứt điểm của anh đi quá xa khung thành, như thể bị một lực lượng vô hình nào đó đẩy đi.

Bóng lại thuộc về đội bên kia, phó phòng Kiên dẫn dắt đồng đội, tiến thẳng sang phần sân đối thủ. Kiên một mình vượt qua sếp Quyền, sau đó là anh Đông, rồi đến anh Dũng và cuối cùng là Xuân Mai, tất cả cùng ập vào, tạo nên một màn vây bắt sôi động. Bóng lăn lóc một chút trước mặt sếp Quyền.

Sếp Quyền nhanh chóng quay xe, đẩy bóng lên thật nhanh. Thời điểm này, với đội đối phương dâng cao, khoảng trống trước mặt sếp Quyền hiện ra, Anh không bỏ lỡ cơ hội, tung ra cú dứt điểm. Cả hai bên đều vụng về, nhưng may mắn lại một lần nữa mỉm cười với người làm sếp.

Bàn thắng vừa ghi được, sếp Quyền lập tức chạy ra chỗ mấy cô đồng nghiệp, ăn mừng một cách cuồng nhiệt. Năng lượng tỏa ra từ anh khiến không khí xung quanh trở nên náo nhiệt, thậm chí có một vài người cũng dừng lại để theo dõi trận đấu, mắt dõi theo từng bước chạy của sếp.

Phó phòng Kiên, không kịp lấy lại bình tĩnh, lập tức nhận bóng và triển khai một đợt t·ấn c·ông để sửa sai. Nhưng phía đội sếp Quyền, biết rõ khả năng của Kiên lợi hại thế nào, đã không cho anh ta có không gian sút bóng, cứ bu vào một đám. Càng nhiều người truy cản, Kiên càng muốn thể hiện bản thân, dẫn đến việc anh tự phụ vào khả năng của mình.

Kiên thu hút nhiều cầu thủ đối phương theo kèm, mở ra không gian cho các đồng đội, nhưng lại không chuyền bóng cho ai, mặc dù đó có thể là tình huống dẫn đến bàn thắng. Chính sự cầu toàn đã khiến Kiên để mất bóng vào chân sếp Quyền.



Lần này, sếp Quyền cảm thấy đuối sức, không thể băng lên được nữa. Anh đành chuyền cho Xuân Mai, người đang ở trong vị trí trống trải. Xuân Mai nghe lời anh Dũng, không dám sút mà chỉ chuyền lại cho sếp Quyền. Nhưng sếp đã nhả bóng lại và bảo:

“Làm gì thế, lao lên ghi bàn đi chứ!”

Một thoáng giật mình, Xuân Mai nhận ra thời cơ ghi bàn trong trận này đã đến. Tuy nhiên, chỉ từng ấy thời gian, đội của phó phòng Kiên đã nhanh chóng lùi về. Kiên, nhận ra nguy cơ, lao vào áp sát Xuân Mai hòng c·ướp lại bóng.

Nhưng không, Xuân Mai không dễ b·ị b·ắt nạt. Cậu lùi lại một nhịp, rồi xoay người một cái, vượt qua pha t·ranh c·hấp. Ngay lập tức, cậu nhả bóng ngắn lên phía trước và không chần chừ, tung một cú sút.

Bóng bay là là trên mặt sân, như một đường thẳng, khiến những người đối phương tròn mắt ngỡ ngàng. Thời gian như ngừng lại khi trái bóng lao đi với tốc độ chóng mặt, không một ai có thể phản ứng kịp. Xuân Mai cảm nhận được từng giây phút, từng nhịp đập của trái tim, và ngay khi bóng chạm vào lưới, cả khung thành rung chuyển trong sự phấn khích tột độ.

“Cái thằng nhóc này.”

“Sút hay lắm.”

“Quá đẹp”

Tiếng vỗ tay tán thưởng của những người đứng ở bên ngoài trước pha ghi bàn từ xa của Xuân Mai. Anh Dũng, sếp và anh Động lập tức tiến về phía nó, liên tục vỗ vai, khoác tay véo má nó tán thưởng.

“Khá lắm cu.”

“Chúng ta dẫn trước rồi. trận này lật kèo là cái chắc.”

Xuân Mai lần đầu tiên được khen ngợi, cảm giác sung sướng trào dâng trong lòng, cậu cười ngoác miệng, không ngừng khiêm tốn bảo mình chỉ ăn may. Trong khi đó, phó phòng Kiên đứng bên kia, mặt tối sầm lại. Chưa kịp thể hiện gì, đội của anh đã bị đối phương ghi hai bàn liên tiếp, giờ lại bị dẫn trước, và thời gian thì không đứng về phía họ.

Kiên cảm thấy hối hận, lẽ ra ngay từ đầu, sau khi có được hai bàn thắng, anh nên tranh thủ ưu thế để t·ấn c·ông, làm đối phương mất ý chí chiến đấu. Không nên lùi về đá phòng ngự, để rồi giờ đây, họ lại có cơ hội bị lật kèo. Giờ đã muộn, anh phải nhanh chóng ghi thêm một bàn để có được trận hòa, nếu không thì mất mặt lắm.

Với tâm thế quyết tâm, phó phòng Kiên lại dốc bóng lên một lần nữa. Rút kinh nghiệm từ những lần trước, anh biết rằng chỉ cần hút được người, rồi nhanh chóng chuyền cho đồng đội là có cơ hội. Nhưng thật tiếc, đồng đội không tận dụng thành công tình huống này, bóng lại thuộc về đội sếp Quyền.

Mọi người trên sân đều thấy rõ sự xuống sức, nhất là khi đang dẫn bàn, không ai ham t·ấn c·ông, chí ít cũng không muốn đối phương gỡ hòa. Hai bên đều vui vẻ thì tốt nhất. Nhưng trong lòng anh Đông lại không nghĩ như vậy. Sếp đã ghi hai bàn, Dũng đã ghi một bàn, ngay cả nhóc loi choi như Xuân Mai cũng có siêu phẩm thì anh cũng không muốn thua thiệt.

Không thể chịu thua, Dũng, là bạn của Đông, hiểu rõ tính của bạn, nhiệt tình phối hợp trên hàng công. Cuối cùng, cả hai đã thành công ghi thêm một bàn thắng nữa. Kết quả chung cuộc là 5-3, một màn lội ngược dòng ngoạn mục đến từ đội sếp Quyền. Phó phòng Kiên hơi cay cú, nhưng anh cũng hiểu vì sao đội mình thua cuộc. Họ không thua kém về khả năng mà chính do Kiên chơi quá cá nhân, thêm một chút chủ quan. Dù sao, anh cũng ghi được một bàn thắng siêu phẩm, coi như trận này không mờ nhạt trước mặt người đẹp.

“Hết giờ rồi, mọi người di chuyển sang quán đồ nướng, liên hoan cuối tuần!” Một tiếng hô hào vang lên.

“Hôm nay thắng lớn, sếp phải khao đấy nhé!” tiếng cười nói xôn xao.

“Làm gì có cái lý đó, chẳng phải nói phòng ban nào thua phải chiêu đãi sao?” sếp Quyền cười đáp lại, với vẻ mặt tỏ ra nghiêm túc.

“Bên sếp tuyển ngoại binh, không tính, lần này chia đều đi.” Một người trong đội lên tiếng.

“Chia đều thì chia đều. Coi như bọn tôi chịu thiệt lần này vậy.”
— QUẢNG CÁO —