Sáng hôm đó, Đào Xuân Mai lại tiếp tục công việc quen thuộc của mình—lượm ve chai. Công việc này không cao sang gì, nhưng cũng chẳng phải là tệ. Chỉ cần bỏ sức ra, đạp xe loanh quanh khắp các con phố, ghé qua trước trường học, quán ăn hay công viên, là có thể gom góp được kha khá chai nhựa, lon nước ngọt. Những người vô ý hay bất cẩn thường để lại đống rác này rải rác khắp nơi. Mai chẳng phiền lòng, cậu cứ cặm cụi đạp xe, nhặt nhạnh rồi chất đầy vào cái bao tải buộc chặt sau xe. Cả buổi sáng và chiều hôm đó, nhờ vậy mà nó cũng kiếm được chút đỉnh, đủ để mang về nhà giúp mẹ.
Tuy nhiên, hôm nay khác hơn mọi ngày, vì Mai có một cuộc hẹn mà cậu mong chờ từ chiều hôm qua. Cậu nghỉ việc sớm hơn một chút, tranh thủ về nhà tắm rửa, thay cái áo phông sạch sẽ để trông lịch sự, rồi hớn hở đạp xe đến chỗ hẹn với anh Dũng và anh Đông—sân bóng nhân tạo gần công ty TNHH P&G.
Đây là lần đầu tiên Xuân Mai nghe đến cái tên P&G, cậu chẳng biết công ty này lớn cỡ nào, nhưng khi đến nơi, nhìn thấy tòa nhà sừng sững trước mặt, Mai cảm nhận được sự choáng ngợp. Trước cửa ra vào, một phiến đá to tướng nằm hiên ngang với dòng chữ lớn in tên công ty, xung quanh là những hàng cây cảnh tỉa tót gọn gàng, trải dài đến tận bãi đỗ xe. Ở đây, toàn là ô tô bóng loáng, xe máy dựng san sát nhau. Đối với Mai, nơi này hiện đại và khác hẳn những nơi cậu hay lui tới, gần như lạc vào một thế giới hoàn toàn mới.
Hít một hơi thật sâu, Xuân Mai đạp xe chầm chậm theo lời dặn, tiến về phía sân bóng nhân tạo ở gần công ty. Cậu không khó để tìm thấy nó, bởi từ xa, tiếng ồn ào náo nhiệt đã vang vọng đến tai. Tiếng còi tuýt tuýt của trọng tài, tiếng hò reo phấn khích từ các cầu thủ và người xem làm cậu cảm thấy phấn khởi, như thể mình đang tiến gần hơn tới một sân chơi mà cậu ao ước bấy lâu.
Đến nơi, trước mắt Mai hiện ra một bãi đất rộng, nơi có hai sân bóng nhân tạo kề cạnh nhau. Những tấm lưới cao đến 4-5 mét dựng xung quanh sân để giữ bóng khỏi văng ra ngoài. Cỏ nhân tạo xanh mướt, trải đều trên mặt sân, tạo nên một không gian cực kỳ chuyên nghiệp và sạch sẽ. Những đường kẻ vạch trắng trên sân rõ ràng, phân chia từng khu vực thi đấu một cách chính xác. Trên cả hai sân, trận đấu đã diễn ra sôi nổi. Các cầu thủ chạy qua chạy lại, mồ hôi nhễ nhại, áo phông thấm ướt, nhưng gương mặt ai nấy đều hiện rõ sự hăng say và niềm vui khi được đá bóng.
Xuân Mai đứng một lúc nhìn ngắm khung cảnh này, mắt không rời khỏi những đường bóng lăn, đôi chân thì đã nóng lòng muốn được bước vào sân. Những trận đấu ở đây khác xa với những trận đấu bọn trẻ chơi trong khu phố. Ở đây, mọi thứ đều có tổ chức, có sự chuyên nghiệp. Lòng cậu đầy hào hứng, vừa háo hức vừa lo lắng khi nghĩ đến lần đầu tiên mình được thi đấu ở một sân cỏ nhân tạo hẳn hoi.
Bóng đá từ trước đến giờ với Mai vẫn là niềm đam mê mãnh liệt, nhưng đây lại là bước đầu tiên cậu sẽ chạm tay vào một sân chơi mới, lớn hơn và chuyên nghiệp hơn hẳn những sân bãi tạm bợ mà cậu từng quen thuộc.
Khi Xuân Mai đứng ngoài sân bóng, bầu không khí xung quanh vô cùng náo nhiệt. Một vài người đứng theo dõi trận đấu, ánh mắt tập trung vào những pha bóng kịch tính đang diễn ra trên sân. Trận đấu diễn ra với tốc độ nhanh như chớp, mỗi hiệp kéo dài từ 15 đến 20 phút, khiến người xem không thể rời mắt. Tiếng thở hổn hển của cầu thủ, tiếng còi vang lên, cùng với những tiếng hò reo từ khán giả tạo nên một không khí hào hứng khó tả.
Khi trận đấu kết thúc, không khí náo nhiệt lại được đẩy lên cao hơn nữa khi một đám đông khoảng 20 người từ phía công ty tan làm đổ về sân. Tất cả đều mặc đồng phục công sở, sắc màu trang phục tạo nên một bức tranh tươi sáng giữa không gian sân cỏ. Trong số đó, bốn người phụ nữ xinh đẹp tỏa ra sức hút, nụ cười rạng rỡ trên môi khiến không gian như sáng bừng lên.
“Hôm nay là cuối tuần, hai phòng ban giao lưu thể thao với nhau. Thắng thua không quan trọng, quan trọng là sếp trả tiền bữa liên hoan đấy nhé,” một người trong nhóm nói, nụ cười đầy tự tin.
“Đầu tuần đã thống nhất, đội nào thua phải trả tiền nước rồi còn gì. Cậu nghĩ đội của tôi không thắng nổi sao?”
một giọng khác trả lời, ẩn chứa sự kiêu hãnh.
“Em không có ý đó, nhưng vào sân là bọn em không nhường sếp đâu đấy,” một người khác tiếp lời, ánh mắt tinh nghịch và hào hứng.
“Mọi người có bao nhiêu thực lực cứ tung ra hết đi,” người khác nói, tạo nên một bầu không khí cạnh tranh nhưng rất vui vẻ.
Giữa lúc không khí đang rộn ràng, Xuân Mai bỗng thấy bóng dáng quen thuộc của anh Đông và anh Dũng. Ngay khi vừa nhìn thấy Đào Xuân Mai, anh Dũng vẫy tay gọi:
“E cu, đến lâu chưa?”
“Em cũng vừa mới tới được một lúc.” Xuân Mai đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Để xe ở chỗ kia rồi vào trong thay đồ đi,” anh Dũng chỉ tay về phía bãi đỗ xe.
Khi một người đàn ông trung niên, người mà mọi người gọi là sếp, tiến lại gần, ánh mắt ông thoáng nhìn Xuân Mai với vẻ ngờ vực.
“Ủa, ai đây? Cầu thủ dự bị mà cậu nói đây à?”
Người đàn ông cất giọng hỏi, giọng điệu không giấu nổi sự tò mò.
Dũng khoác vai Xuân Mai, cố gắng tạo sự thân mật, “Vâng, đây là thằng đệ của em. Phòng thằng Kiên có 8 người mà phòng mình có 7 người thôi, cho nó vào dày đội hình.”
Sếp gật gù, “Ok, quên mất thằng Huy Cận không chơi bóng được, lâu không vận động chắc gì chạy được cả hai hiệp. Thay phiên nhau vẫn tốt hơn. Cậu chuẩn bị hay lắm, tháng sau tôi tăng lương.”
“Thật à? sếp!” Dũng thốt lên, mặt đầy hưng phấn.
“Hờ… nhưng mà thua thì liệu hồn đấy,” sếp nói, ánh mắt đùa giỡn.
Mặc dù bầu không khí vui vẻ, nhưng Xuân Mai không khỏi cảm thấy một chút ngại ngùng. Cậu đứng giữa những người lớn tuổi và thành đạt, cảm giác như mình thật nhỏ bé. Trái tim đập rộn ràng, cậu tự hỏi liệu có thể hòa nhập với những người này không. Nhưng khi nhìn sang Dũng, thấy nụ cười tự tin của anh, Mai cảm thấy yên tâm hơn. Cậu tự nhủ, “Chỉ cần đá như hôm qua là được,” như một cách để trấn an chính mình.
Đào Xuân Mai theo chân anh Dũng và người sếp vào trong sân để thay đồ. Mặc dù chỉ là một trận bóng của nhân viên văn phòng, không khí vẫn rất nghiêm túc. Tất cả mọi người đều có những chiếc áo thể thao đồng màu với nhau, tạo cảm giác đoàn kết. Xuân Mai nhanh chóng nhận ra rằng đội của Dũng mặc áo màu vàng, trong khi đội đối phương mang áo xanh lam, điều này giúp dễ dàng phân biệt trong trận đấu.
“Mày biết không, hôm nay có em Duyên tới xem đá bóng, nhớ thể hiện cho tốt vào,” Dũng nói, nụ cười trên môi lấp lánh tự tin.
“Lát vào sân nhớ chuyền cho tôi nhiều vào đấy,” một đồng nghiệp khác hứng khởi nhắc nhở, ánh mắt đầy quyết tâm.
“Ui, mấy em gái đang nhìn về phía này kìa,” một người trong nhóm đột nhiên chỉ ra, khiến tất cả đồng loạt hướng mắt về phía sân, nơi bốn cô đồng nghiệp đang đứng, vẫy tay cổ vũ.
Nhóm cổ động viên gồm bốn cô gái và một anh chàng đeo kính cận, tạo thành một bức tranh thú vị giữa những người đàn ông đang chuẩn bị thi đấu. Trong khi đó, 15 người đàn ông khác đang sôi nổi bàn tán về trận đấu sắp diễn ra. Xuân Mai đứng tách biệt có vẻ hơi lạc lõng trong đám đông.
“Hôm nay là giao lưu giữa hai phòng ban. Bên tôi có cậu Huy không chơi bóng, nên để thằng em của Dũng thế chân, không vấn đề gì chứ?” một người đàn ông cao to, tên Kiên, hỏi với ánh mắt lướt qua gương mặt còn non choẹt của Xuân Mai, khẽ cười khẩy.
“Không vấn đề gì, nhưng đấu 7 vs 7 thôi, một người dự bị,” Kiên tiếp tục.
Sếp Quyền búng tay một cái, vẻ hài lòng. “Cậu nói rất đúng ý tôi.”
Hai bên thỏa thuận một hồi, sau đó chia sân ra để bắt đầu trận đấu. Đội của Dũng, Đông và sếp Quyền sẽ đá cùng nhau, trong khi đội bên kia do phó phòng Hữu Kiên dẫn dắt. Xuân Mai đứng trong nhóm dự bị của đội Dũng, bên kia cũng lược bỏ một người, chờ lát nữa sẽ vào thay nhau.
“Sếp Quyền, cố lên!” một đồng nghiệp hô hào.
“Anh Kiên, cố lên!” người khác cũng không kém phần hào hứng.
Ngoài sân, ba cô gái vung tay rất nhiệt tình, hô hào cổ vũ cho các đồng nghiệp của mình. Trong khi đó, một cô gái tên Duyên thì ngồi ngay ngắn, chỉ nhe răng ra cười. Có lẽ do mặc áo hai dây nên cô không dám vung tay quá cao, sợ rằng dây sẽ bị tuột và làm lộ ra những phần không mong muốn. Duyên có vẻ ngoài nổi bật hơn hẳn ba người còn lại, cô không chỉ cao ráo mà còn sở hữu một làn da mịn màng, mái tóc dài bồng bềnh, và đôi mắt to tròn đầy sức sống. Trong khi đó, những cô gái kia có người thì béo tròn, với những đường cong không được mềm mại, người thì mặt dài, khiến họ trở nên kém phần nổi bật. Duyên như một bông hoa đẹp đẽ, rực rỡ giữa một đám cỏ dại.
Những cô bạn của Duyên, mặc dù nhiệt tình nhưng không thể nào sánh bằng vẻ đẹp thu hút của cô. Họ luôn nở nụ cười tươi cổ vũ cho những nam đồng nghiệp thi đấu trong sân.
Trận đấu bắt đầu rất nhanh chóng. Đội của sếp Quyền được giao bóng trước. Sếp Quyền là người chơi cao nhất, hỗ trợ cho sếp là anh Đông và anh Dũng, tạo thành một bộ ba mạnh mẽ ở tuyến trên. Ba người còn lại đứng ở tuyến sau để phòng ngự, tạo thành một lực lượng đồng đều cho đội mình.
Phía đội phó phòng Kiên, đội hình 1-1-4 được sử dụng, với bốn người chiếm ưu thế về số lượng ở tuyến đầu, làm cho bên đối phương chỉ có ba người cảm thấy áp lực. Điều này chắc chắn sẽ khiến cho đối phương gặp khó khăn trong việc lên bóng. Nếu họ thoát khỏi tuyến đầu, phía sau vẫn còn hai lớp phòng ngự.
Người đứng trong khung thành là anh Kiên, với ưu thế về thể hình, anh như một ngọn núi chắn chắn trước cầu môn. Vượt qua được anh Kiên đã là một thử thách, chứ chưa nói đến thủ môn phía sau. Khung thành dường như đã được kiến cố đến 99% với sự tính toán khéo léo của Kiên, có lẽ đội bóng này sẽ rất khó để thua trong trận này.
Kiên hiểu rõ thế mạnh và yếu điểm của đội sếp Quyền. Đội đó chỉ có Đông và Dũng là biết chơi bóng thật sự, còn những người khác, nếu không vụng về trong việc chuyền bóng thì cũng chẳng thể tạo ra đột phá. Sếp Quyền, với vai trò lãnh đạo, không thể hiện rõ khả năng chơi bóng, nhưng chẳng ai dám nói ra. Kiên nắm bắt được điều này và lập kế hoạch khóa chặt Đông và Dũng, vì biết rằng khi họ bị vây kín, sếp Quyền sẽ không có bóng để triển khai t·ấn c·ông.
Kịch bản trên sân nhanh chóng diễn ra đúng như Kiên dự tính. Mỗi lần Đông nhận bóng, hai cầu thủ của đội đối phương đã lập tức áp sát, khiến anh phải chuyền ngay cho sếp Quyền. Sếp Quyền loay hoay tìm cách thoát khỏi sự kèm cặp, nhưng đường chuyền đến Dũng cũng bị chặn đứng. Không còn lựa chọn nào, sếp Quyền phải tự mình dẫn bóng lên giữa sân, đối mặt với tuyến phòng ngự chắc chắn của đội Kiên.
Ở mỗi tình huống như vậy, kết cục thường chỉ có hai: hoặc sếp Quyền sút bóng ra ngoài khung thành, hoặc bị Kiên và đồng đội c·ướp bóng rồi phản công. Đội phó phòng Kiên không ngừng dồn lên, ép sân đội sếp Quyền, khiến phía bên kia luôn rơi vào thế bị động. Bóng lăn lóc từ chân cầu thủ này sang cầu thủ khác, dần dần tiến về phía khung thành sếp Quyền. Lối chơi chặt chẽ của đội Kiên nhanh chóng phát huy hiệu quả, họ dẫn trước hai bàn mà đội sếp Quyền chưa hề có cú sút nào trúng đích.
Sau khoảng 10 phút căng thẳng, cả hai đội tạm nghỉ uống nước và hội ý. Sếp Quyền không giữ được bình tĩnh, gắt gỏng với đồng đội:
“Các cậu đá tệ quá! Cứ để họ xông vào như chỗ không người thế này thì sao mà chơi?”
Một đồng nghiệp bình tĩnh phản hồi: “Bên kia đang dùng chiến thuật bốn đánh ba, chúng ta đang thiệt thòi. Tôi nghĩ mình nên đẩy thêm một người lên hàng công, chỉ để lại hai người phòng ngự thôi.”
Sếp Quyền nghe thấy, suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Cậu nói đúng. Thắng, cậu sẽ chơi ở sau tôi. Nếu họ dâng lên, Tùng và Việt phải lao lên hỗ trợ, không được để họ dẫn bóng sâu vào phần sân của chúng ta nữa.”
Không khí trên sân trở nên sôi sục hơn bao giờ hết. Đội của sếp Quyền sẵn sàng bước vào hiệp đấu tiếp theo với sự quyết tâm mới. Mọi người nhìn nhau đầy kỳ vọng, chuẩn bị cho màn đáp trả đối thủ. Tất cả đều hiểu rằng, lần này, chỉ cần một chút lơi là, trận đấu có thể sẽ rơi vào tay đội phó phòng Kiên.
Cuộc chơi dường như không còn chỉ là một trận giao hữu, mà đã trở thành một cuộc chiến để khẳng định danh dự giữa hai phòng ban.
Kết thúc hiệp 1, đội của Kiên rất hài lòng khi đang dẫn trước 2 bàn thắng.
“Ha ha, phen này sếp Quyền xấu mặt rồi,” một đồng đội vui vẻ nói, mắt sáng rực lên vì thắng lợi.
“Chứ sao nữa! Dù có thay đổi đội hình nhưng họ vẫn không thể xuyên phá được hàng phòng ngự. Hiệp Hai mà tiếp tục như vậy, chắc chắn phòng ban của mình sẽ thắng,” một người khác hăng hái phụ họa.
“Em Duyên chắc chắn sẽ rất phục anh Kiên cho xem,” một đồng nghiệp thêm vào, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Trong lòng phó phòng Kiên, niềm vui tràn ngập. Hết lần này đến lần khác, anh quay sang nhìn về phía em Duyên, người mà anh thầm mơ ước. Mỗi lần thấy khuôn mặt thanh tú cùng chiếc váy trắng xinh xắn của cô, mọi mệt mỏi dường như tan biến. Hôm nay, nếu có thể vượt qua sếp Quyền, chắc chắn Kiên sẽ ghi điểm trong mắt người đẹp. Nghĩ đến cảnh đó, một nụ cười mãn nguyện nở trên môi anh.
Ngược lại, phía bên sếp Quyền, không khí căng thẳng như dây đàn. Ông tu liền mấy chai nước nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
“Không ổn! Cứ cái đà này thì thua bên kia mất. Thằng Kiên thủ chắc quá, mình dành được bóng nhưng chẳng thể ghi bàn. Hiệp 1 đã thế, sang hiệp 2 đuối sức rồi ghi bàn kiểu gì,” Thắng than thở, giọng đầy lo lắng.
Sếp Quyền nhìn thấy sự bối rối của Thắng, vội vàng chấn chỉnh ngay. “Thắng, cậu nhìn thấy ai kia không? Đó… nhìn vào đó… thấy khỏe hơn chưa?”
Thắng chợt chú ý sang chỗ Duyên. Cô là nhân viên mới vào đầu năm nay, sở hữu vẻ đẹp rực rỡ như một ngôi sao ca nhạc, với trang phục thời thượng khiến ai cũng phải ngoái nhìn. Mỗi lần Duyên đi ngang qua, những ánh mắt của các chàng trai đều bỗng chốc trở nên hừng hực hơn. Nhưng đáng tiếc, nàng lại luôn giữ vẻ lạnh lùng, không cổ vũ nhiệt tình như các cô gái khác.
Sếp Quyền đứng chắn trước mặt Thắng, vỗ vào mặt để lấy lại tinh thần cho cậu ta. “Đàn ông con trai phải thể hiện bản lĩnh chứ. Cậu còn một hiệp để chứng tỏ với nàng đấy.”
“Cả các cậu nữa! Lấy hết 200% sức lực thi đấu cho tôi, bằng mọi giá phải chiến thắng, lấy lại danh dự cho phòng ban của chúng ta,” sếp Quyền tiếp tục chỉ đạo. Lời nói của ông như một tiếng trống thúc giục, khơi dậy tinh thần thi đấu mạnh mẽ trong lòng từng chàng trai, tất cả đều hướng ánh nhìn về phía Duyên, như thể chiến thắng không chỉ là một trận bóng, mà còn là cơ hội để chứng tỏ bản thân trước người đẹp.
Dũng và Đông nhìn nhau, ánh mắt sáng rực đầy quyết tâm. Họ hiểu rằng chỉ còn một hiệp nữa để cứu vãn danh dự cho đội, và chính họ sẽ là người đưa đội bóng l·ên đ·ỉnh. Dũng đã chuẩn bị sẵn sàng từ đầu trận, nhưng sự có mặt của sếp Quyền khiến anh không muốn chen chân vào. Giờ đây, khi Thắng có dấu hiệu mệt mỏi, cả hai như thấy được cơ hội vàng.
“Cậu Thắng mà đá nữa thì chỉ làm rối đội hình thôi,” Dũng nói với giọng đầy ẩn ý, lén nhìn về phía Thắng đang thở hồng hộc. “Mình không thể để cái chân yếu ớt đó ảnh hưởng đến chiến thuật của cả đội.”
Đông gật đầu tán thành. “Đúng vậy. Chúng ta cần sức mạnh và sự nhanh nhẹn. Như cậu em Xuân Mai đó, trông nó có vẻ trẻ trung, có khi lại giúp được chúng ta.”
Họ cùng nhau nhoài người về phía sếp Quyền, vẻ mặt đầy tự tin. “Sếp, cho thằng đệ của em vào thay Thắng một chút. Dù sao cũng chỉ còn một hiệp, để nó ra thử sức xem sao.”
Thắng nghe vậy, ánh mắt thể hiện sự đồng tình. “Đúng đúng, mình có người dự bị mà. Em cần nghỉ ngơi một chút để hồi sức. Lát nữa vào chiến tiếp.”
Nhìn thấy cơ hội này, Dũng không thể giấu nổi sự phấn khích trong lòng. Nếu Xuân Mai có thể ghi bàn hoặc tạo ra một pha bóng đẹp mắt nào đó, danh tiếng của cả đội sẽ được nâng lên tầm cao mới. Anh thì thầm với Đông: “Chúng ta phải làm cho cậu ấy thấy được sự kỳ vọng của mình. Chỉ cần cậu ấy có một chút tự tin là sẽ bùng nổ.”
Sếp Quyền nhìn vào mặt Xuân Mai, vẫn còn vẻ non nớt, nhưng không thể phủ nhận rằng đây chính là thời điểm để cho cơ hội tỏa sáng. Cuối cùng, Quyền bất đắc dĩ gật đầu, chấp nhận quyết định của hai chàng trai: “Được rồi, để thằng em vào sân thử sức.”