Khi trở về Long An sau chuyến đi, Xuân Mai cảm thấy tâm trạng bồi hồi như trở về từ một giấc mơ. Chuyến đi không chỉ mang lại cho cậu nhiều cơ hội gặp gỡ và học hỏi mà còn mở ra trước mắt một chân trời mới mẻ. Cậu nhận ra quê hương mình thật nhỏ bé, trong khi bên ngoài là cả một thế giới rộng lớn đang chờ đón để được khám phá.
Bước chân lên con đường cũ, Xuân Mai không khỏi cảm thấy xao xuyến. Mỗi bước đi gợi nhớ về những kỷ niệm trong quá khứ, và cậu thấy mình như trở về với một phần của chính mình đã từng lạc lối. Cảm giác tự tin giờ đây bao trùm cậu, mặc dù phía trước vẫn còn 6 trận giao hữu quan trọng, nhưng cậu không hề cảm thấy áp lực. Thay vào đó, cậu như đang ôm trọn những khát khao và hi vọng cho tương lai.
Balo đeo trên vai, Xuân Mai dừng chân tại quán ăn quen thuộc của chị Trâm, như một thói quen không thể thiếu. Khi mở cửa bước vào, không khí ấm áp từ quán ăn nhỏ lại càng khiến cậu cảm thấy gần gũi hơn. Bác trai, bác gái vẫn đang bận rộn với công việc thường ngày, nhưng ánh mắt của họ luôn dành cho cậu những tia trìu mến, như một cách chào đón cậu trở về.
Dù không chỉ vì mối quan hệ với con gái của họ, Xuân Mai vẫn muốn chào hỏi bác trai bác gái một câu, bởi thời gian qua, họ đã đối xử với cậu rất tử tế. Trong lòng cậu trào dâng những kỷ niệm đẹp đẽ, về những bữa ăn ngon và những câu chuyện mà cả nhà đã cùng nhau chia sẻ.
Sau chuyến đi này, cậu cũng mang theo những món quà nhỏ cho gia đình, và điều đó càng làm cho không khí trong nhà thêm phần rộn ràng. Khi về đến nhà, cả gia đình vui vẻ quây quần bên nhau, ánh mắt của bố cậu lấp lánh tự hào, đặc biệt là em gái của cậu, khi nhìn thấy những món quà mà anh trai mình mang về.
Tiền thưởng từ các giải đấu trước đó đã giúp cậu có trong tay một khoản kha khá, đủ để mua sắm vật dụng cho gia đình. Tuy nhiên, mẹ cậu lại không hề ham tiền bạc, bà luôn nhắc nhở rằng tiền của con thì để con giữ. Mẹ Xuân Mai vẫn lo lắng chuyện trăm năm của con trai, và cậu biết rằng bà đã tự hào về cậu rất nhiều.
Nghe Xuân Mai lên thành phố để tập trung cho đội bóng của tỉnh, bà đã đích thân chuẩn bị quà quê cho cậu mang đi, đó là những món ăn ngon, đầy ắp tình thương mà bà luôn muốn dành cho con. Không khí ấm cúng trong căn nhà khiến Xuân Mai cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, và cậu hiểu rằng dù có đi xa đến đâu, trái tim mình vẫn luôn hướng về quê hương, hướng về những con người mà mình yêu quý.
Đồ đã được chuẩn bị sẵn trên lưng, Xuân Mai bước vào quán với phong thái tự tin và niềm vui. Ngay khi vừa chào hỏi, hai bác thấy cậu cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên; chỉ là một chút bất ngờ khi gặp lại người quen. Riêng bác trai, ánh mắt ông dõi theo Xuân Mai nhiều hơn, tay vẫn lăm lăm con dao thái thịt, gõ nhẹ lên thớt như một cách xua đi cái nắng oi ả. Ông liên tục nháy mắt về phía sau nhà, như thể có điều gì đó cần phải nói.
“Tới rồi thì vào nhà rửa bát đi, còn một đống chất ở ngoài bể ấy,” ông lên tiếng, với giọng đùa vui.
Xuân Mai cười đáp lại, “Dạ, để cháu cất đồ rồi ra rửa ngay ạ.”
Bác gái lập tức chen vào, “Bác trai nói đùa đấy, cháu cứ vào trong nhà ngồi chơi, hai bác đang dở chút việc, lát khách vãng lai sẽ nói chuyện sau nha.”
Rồi bà đưa Xuân Mai ra phía sau nhà, gọi lớn cho con gái. “Trâm ơi… Xuân Mai nó lên chơi đây nè! Ra mà đón em đi con.”
Chỉ một lát sau, Bảo Trâm từ trong nhà kho vội vã đi ra. Thấy mẹ dẫn Xuân Mai vào, cô liền hớt hải sửa soạn lại mái tóc, quần áo và tạp dề cho ngay ngắn, rồi rảo bước lên nhà. Khi nhìn thấy Xuân Mai, gương mặt cô không thể nào kìm nén nổi nụ cười háo hức.
“Thật tệ quá! Sao không báo với chị một tiếng, lại còn mang một đống đồ như thế nữa,” cô nói, ánh mắt lấp lánh.
Xuân Mai chỉ mỉm cười, lấy từ trong balo ra vài món quà mà mẹ cậu chuẩn bị, đưa cho bác gái. “À, lần này cháu lên có chút quà mang tặng cho mọi người.”
Trong túi là những trái cây tươi ngon và một vài túi bánh kẹo do chính tay mẹ cậu trồng và làm ra. Bác gái vui vẻ nhận quà, với nụ cười rạng rỡ.
“Ôi trời, cái thằng này còn mang quà cáp làm gì! Đến thăm hai bác là vui rồi, thế bác cảm ơn nhé. Cái này phải cất vào tủ lạnh ngay, hai đứa nói chuyện đi nha, má ra ngoài phụ ông ấy, không thì lão ta lại kêu ca cằn nhằn,” bà cười tươi, ánh mắt ánh lên sự trìu mến.
Bác gái tạm thời tránh mặt, để hai chị em có không gian riêng tư. Bảo Trâm khẽ bớt ngại ngùng, bước tới và vội vàng ôm chầm lấy Xuân Mai. Hơi ấm từ cơ thể chị truyền sang cho cậu, tạo cảm giác thoải mái mà cậu không thể diễn tả bằng lời.
“Đi đường có mệt không em? Sao lên mà không báo cho chị biết. Nhắn tin hay gọi điện cũng không trả lời. Chị cứ tưởng em xảy ra chuyện gì chứ,” Bảo Trâm nói, giọng lo lắng.
Xuân Mai, cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ chị, chỉ cười nhẹ. “Để chị phải lo lắng rồi. Mấy ngày qua đi đi lại lại nhiều quá, không để ý nên bị người ta lấy mất điện thoại lúc nào không hay. Em có mua cái mới nhưng lại không có số của chị.”
“Lần sau cẩn thận một chút,” chị nhắc nhở, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút lo lắng.
Hai người tách nhau ra, Xuân Mai vào trong nhà cất đồ. Căn phòng trước đây cậu ở vẫn y nguyên, như thể Bảo Trâm đã mong ngóng cậu trở lại. Chỉ một chút dọn dẹp đơn giản, không thay đổi gì, làm cậu cảm thấy bồi hồi. Sau khi xong việc, cậu ra bể nước ngồi rửa bát, vui vẻ trò chuyện về những chuyện đã xảy ra trong những ngày qua.
Đến bữa cơm, hai bác hỏi Xuân Mai sao không thấy lên thành phố lâu rồi. Cậu vui vẻ kể về những chuyến thi đấu bóng đá ở các tỉnh lân cận, ánh mắt sáng rực khi nói về những trận đấu và thành công đạt được.
Bác trai nghe vậy thì tấm tắc khen, “Tốt! Thanh niên phải đi lăn lộn như vậy mới đúng. Năm xưa tao cũng ngủ bờ ngủ bụi một thời gian, gây thù chuốc oán khắp tứ phương, đến già mới trốn ở đây làm cái nghề gia truyền do ông già để lại.”
Bác gái dẫm chân ông chồng, “Có cái gì tốt đẹp đâu mà cứ kể hoài. Ông thì đi gây lộn, còn nó thì đi đá bóng, có giống nhau đâu mà đem so.”
“Chuyện đàn ông con trai, phụ nữ như bà thì biết gì,” bác trai phản bác, “Đá bóng, chẳng phải mấy chục thằng đàn ông, tranh giành một quả bóng ư, đó v·a c·hạm, có đối kháng, nói về khoản này thì tôi có nhiều kinh nghiệm lắm.”
“Cái ông này, dạy cái gì không dạy lại dạy người ta đi đánh lộn. Toàn dạy hư không à?” Bác gái lắc đầu, vẻ bực bội nhưng trong mắt có chút hài hước.
Xuân Mai không để ý lắm đến cuộc tranh cãi, chỉ cười đáp, “Vâng… vậy sau này nhờ bác chỉ bảo thêm ạ.” Câu trả lời của cậu làm bác gái suýt nữa sặc cơm, còn bác trai thì vui vẻ, cầm chai rượu rót thêm một chén đưa cho Xuân Mai.
“Được… muốn làm lễ bái sư thì uống hết chén rượu này đi.”
Nghe bác trai mời rượu, Xuân Mai bỗng ngớ người, cảm giác như mình vừa làm điều gì đó không đúng. Bảo Trâm và bác gái đều đang chờ đợi phản ứng của cậu. Bác trai nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy phấn khích, không ngừng thúc dục. Nhìn thấy bác đang vui, Xuân Mai đành thuận tay uống hết chén rượu, không muốn làm bác mất hứng.
Khi chén rượu vừa cạn, không khí bỗng trở nên vui vẻ hơn. Những tiếng cười và lời nói ấm áp, thân thuộc khiến Xuân Mai cảm thấy như đã trở về với chính mình. Mọi lo lắng, căng thẳng dường như tan biến, và cậu cảm nhận được một điều: dù thời gian có trôi qua, tình cảm dành cho quê hương và những người xung quanh vẫn luôn vẹn nguyên.
Bảo Trâm nhìn cậu với ánh mắt đầy sự trìu mến, và Xuân Mai không thể không nghĩ đến những kỷ niệm đẹp của họ. Cậu cảm nhận được một mối liên kết mạnh mẽ, như thể cả hai đều đã trải qua nhiều điều, nhưng giờ đây, họ có thể cùng nhau xây dựng lại những khoảnh khắc quý giá.
Bác trai nhìn Xuân Mai, lòng chợt nhớ về cái ngày cậu mới vào nhà mình ở ké để thi đại hội thể thao. Ngày đó, cậu gầy gò, nhút nhát, nhưng giờ đây đã có da có thịt hơn nhiều. Bác gái lại liếc nhìn con gái mình, thấy Trâm lâu lâu lại gắp thức ăn cho cậu, lòng thầm nghĩ rằng chuyện con gái mình thích Xuân Mai thì rõ như ban ngày.
“Ngoan lắm,” bác trai mỉm cười, “vậy thống nhất từ ngày mai, bác sẽ chỉ cho vài đường, sau này ta có xuống lỗ còn có người bảo vệ cho cái Trâm.”
Bảo Trâm nghe vậy thì mặt đỏ như gấc, vội vã quay đi không dám nhìn. Bác gái thì lườm ông chồng, không ngừng nói luyên thuyên trong giờ cơm. Chuyện con gái lớn chưa có chồng khiến ông bà lo lắng, nhưng giờ tự dưng thấy Trâm dắt về một đứa, họ cũng cảm thấy ngờ ngợ về cái thứ mờ ám đằng sau, chỉ đang chờ đến ngày công khai mà thôi.
“Ba nói linh tinh cái gì thế?” Trâm thẹn thùng, giọng nói như hét lên nhưng lại bị tiếng cười lớn của bác trai át đi.
Sau bữa tối, hai chị em lại dẫn nhau dạo phố buổi đêm, chính tại địa điểm mà hai người hun nhau lần đầu. Ánh đèn vàng ấm áp phủ xuống con đường quen thuộc, cùng với những kỷ niệm ùa về trong tâm trí cả hai. Xuân Mai, giờ đã có đủ dũng khí, bắt đầu cuộc trò chuyện thẳng thắn, giống như một nam một nữ ngang hàng, chứ không phải là hai chị em.
"Mới gần 1 tháng không gặp mà trông em chững chạc hơn hẳn," Xuân Mai nhận xét, ánh mắt ánh lên sự tự tin.
Bảo Trâm mỉm cười, cảm thấy lòng ấm áp. "Ủa, vậy hả? Chắc là do em tự tin hơn lúc trước. Em cảm thấy mình đã gần chạm tới ước mơ làm cầu thủ rồi, nhưng em vẫn sợ một thứ."
"Đạt được ước mơ là chuyện tốt mà, em còn sợ điều gì?"
"Làm cầu thủ chắc chắn sẽ không ở cạnh chị thường xuyên. Phải đi thi đấu xa nhà, giống như thời gian vừa qua. Từ tận đáy lòng của mình, em không muốn chị phải chờ đợi như vậy. Nhưng em cũng không muốn từ bỏ bóng đá về nhà giúp chị trông coi tiệm ăn."
Bảo Trâm lắng nghe, hiểu được ẩn ý trong câu nói của Xuân Mai. "Bóng đá diễn ra theo từng mùa giải, không phải đá quanh năm, các cầu thủ đều có quãng nghỉ mà. Những lúc không đá bóng, em có thể về nhà nghỉ ngơi, không nhất thiết phải phụ nhà chị bán hàng đâu."
Xuân Mai tỏ vẻ khó xử. "Tại sao? Chị lại tốt với em như vậy? Hẳn phải có nhiều người tốt hơn em chứ? Chị với Tuyết Mai là bạn thân, chị ấy yêu được một công tử nhà giàu, còn chị… chị không thấy thiệt thòi ư? Lúc ở Long Hải, em cũng vì chuyện này mà bỏ về."
Bảo Trâm nhận ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cậu, quyết định chia sẻ tâm tư của mình. “Chuyện chị có cảm thấy thiệt thòi hay không à? Nói sao nhỉ, con người luôn so sánh mọi thứ với nhau mà, nhất là phụ nữ, lại còn nhiều hơn. Bạn của chị, cô ấy xinh đẹp giỏi giang, yêu một công tử nhà giàu thì hoàn toàn xứng đáng. Nhưng nếu đổi lại là chị ở vào vị trí của Tuyết Mai, có quan hệ với một công tử nhà giàu, chắc chắn không khiến chị thoải mái.”
Cô dừng lại một chút, nhìn vào mắt Xuân Mai, như để truyền tải những gì mình cảm thấy. “Xét mặt bằng chung ở thành phố thì nhà chị thuộc dạng bình dân, không phải giàu có gì, nhưng không đến nỗi phải dựa dẫm vào ai cả. Vậy nên một chàng rể giàu có là không cần thiết. Quan trọng là mọi người có thể hòa hợp, chung sống với nhau. Cảm xúc và sự chia sẻ mới là điều tạo nên hạnh phúc, không phải tiền bạc hay địa vị.”
Câu nói của Bảo Trâm khiến Xuân Mai lặng im suy nghĩ, cậu cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của chị. Họ cùng nhau bước đi, giữa đêm tối nhưng lòng lại sáng lên những hi vọng và ước mơ.
“Còn vì sao chị lại thích em ư? Con người ai cũng có ước mơ, nhưng không phải ai cũng dũng cảm theo đuổi ước mơ của mình. Em muốn làm cầu thủ bóng đá, và sự nỗ lực của em được thể hiện rất rõ. Tình yêu bóng đá của em lớn đến mức nó cuốn chị vào trong đó. Chừng nào em vẫn còn yêu bóng đá, ngày đó chị vẫn còn yêu em.”
Bảo Trâm nắm lấy tay Xuân Mai, cái nắm nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức mạnh, như thể muốn khẳng định điều gì đó thiêng liêng.
"Gặp người mình thương mà không tới với nhau, chị cảm thấy đó mới chính là lỗi lầm lớn nhất. Chị nói được thì sẽ chờ được, em còn chỗ nào khó xử, cứ nói thẳng cho chị."
Xuân Mai đắn đo hồi lâu, trầm ngâm suy nghĩ về những điều mình đã trải qua, rồi mới lên tiếng.
"Vài tháng qua, em lang bạt khắp nơi, may mắn gặp được một số cầu thủ chuyên nghiệp. Đời sống của họ rất khó khăn, buộc phải bỏ bóng đá đi làm việc khác. Nếu em cũng kết hôn, lập gia đình mà chỉ đá ở giải hạng 2, hạng 3 thì kết quả cũng giống các anh ấy. Muốn theo nghiệp cầu thủ, chỉ có chơi ở giải hạng nhất mới đủ nuôi bản thân và trang trải sinh hoạt."
"Vậy là em muốn lên hạng nhất mới ngỏ lời với chị à?" Bảo Trâm hỏi, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Xuân Mai lắc đầu, ánh mắt kiên định. "Em chắc chắn sẽ đá ở giải hạng nhất quốc gia một ngày nào đó, nhưng sẽ tốn thời gian và gặp nhiều khó khăn. Nếu lúc đó chị chưa nhắm được một anh nào khác, em sẽ tới gặp hai bác để nói chuyện cưới chị.”
Xuân Mai đưa ra một lời hứa hẹn, nhưng lại để chị Trâm nắm đằng chuôi. Nếu chị ấy không đợi được mà lấy chồng, thì cậu vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận quyết định của chị.
“Không sợ khi ấy chị đã thành bà cô già rồi hay sao? Lúc đó em sẽ hối hận đấy.” Bảo Trâm trêu chọc, nhưng trong giọng nói lại có chút lo lắng.
Xuân Mai nhìn chị bằng ánh mắt kiên định, nụ cười của cậu tỏa sáng. “Không hối hận.”
Bảo Trâm đấm nhẹ vào lồng ngực Xuân Mai như muốn đánh dấu lời hứa này, cảm thấy một niềm tin mãnh liệt.
“Chị tin em. Để giúp em sớm đạt được ước mơ, chị sẽ giúp em chuẩn bị một chế độ ăn thật hợp lý. Đọc trên mạng thấy các cầu thủ chuyên nghiệp trên thế giới đều làm vậy.”
“Vậy thì tốt quá, nhưng sao em lại có cảm tưởng như con heo được nuôi lớn sẽ bị đem đi làm thịt nhỉ?” Xuân Mai bất chợt thốt lên, nhắc lại một câu mà Bảo Trâm và Tuyết Mai hay nói chuyện với nhau. Không biết từ khi nào mà cậu lại nhớ ra câu này, và bây giờ lại đem nó ra trêu chọc cô, khiến không khí trở nên thoải mái hơn.
“Có tin là chị làm thịt em luôn tối nay không?” Bảo Trâm cười, đôi mắt lấp lánh như ngôi sao, khiến Xuân Mai cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Chị không dám đâu, em còn phải đá bóng mà!” Xuân Mai đáp lại, lòng tràn đầy niềm vui.
Thời khắc này, giữa những lời đùa giỡn và sự chân thành, cả hai đều cảm nhận được một điều gì đó sâu sắc hơn, như thể những giấc mơ và ước vọng của họ đang bắt đầu chạm vào nhau, làm sáng bừng lên cả con đường phía trước.
P/s Vậy là đã đăng xong phần nội dung cũ trên YY, đã chỉnh sửa vài chi tiết.
Từ chương sau sẽ là diễn biến mới, tiến độ ra chậm hơn, và sẽ dồn chương, ra vào cuối tuần.