Đội bóng đã tập trung hơn một tuần lễ, và không khí tại sân tập ngày càng trở nên sôi động. Các thành viên cũ và mới đã có thời gian sinh hoạt và luyện tập cùng nhau, tạo được sự liên kết nhất định. Chỉ còn vài ngày nữa là lên đường đi đá giao hữu liên tỉnh, sự xuất hiện bất ngờ của Xuân Mai khiến nhiều cầu thủ không khỏi ngỡ ngàng. Ai nấy đều nghĩ rằng cậu đã từ bỏ bóng đá từ lâu.
Khi gặp lại các thành viên cũ trong đội bóng Thành Phố, họ vui mừng hỏi thăm Xuân Mai và thắc mắc về lý do cậu đến tập muộn như vậy. Xuân Mai khéo léo lấy lý do có công việc cá nhân, không ai nghi ngờ thêm, mà chỉ vui vẻ chào đón sự trở lại của cậu. Bởi lẽ, Xuân Mai luôn là một cầu thủ chất lượng, một phần không thể thiếu trong đội hình.
Xuân Mai cũng không quên chào hỏi xã giao với các cầu thủ mới từ huyện, những người đã gặp cậu trong đại hội thể thao tháng trước. Mặc dù chưa quen thuộc lắm, nhưng trong trận đấu trước đó, họ đã có những v·a c·hạm và để lại ấn tượng sâu sắc với nhau. Chính Xuân Mai đã là người nhiều lần ngăn cản Anh Khoa trong trận bán kết, và là người đã thành công ghi bàn trong loạt sút 11 mét quyết định ở trận chung kết. Thủ môn đội Long Đình, Gia Nghĩa, không thể quên được gương mặt của Xuân Mai, và giờ đây rất hào hứng muốn thử tài một lần nữa. Xuân Mai cũng vui vẻ đón nhận điều đó, bỏ qua mọi vấn đề cá nhân.
Tuy nhiên, giữa không khí hân hoan ấy, chỉ có Hoàng Long là có phần giận dỗi Xuân Mai. Cậu ta nhăn nhó nói:
“Ngày trước, đã hẹn nhau là cùng luyện tập theo giáo trình của nước ngoài, sao ông lại không tới?”
Xuân Mai nhún vai, cố gắng cười cho qua. “Tôi nghĩ ông đang bận hẹn hò với người ta nên không tiện làm phiền.”
“Gì chứ… chuyện nào ra chuyện nấy. Thời gian qua tôi vẫn tự luyện tập rất chăm chỉ đó nha. Nếu như ông không có tiến bộ so với một tháng trước thì có thể đã bị tôi bỏ xa rồi đó,” Hoàng Long đáp, giọng đầy thách thức.
Xuân Mai chỉ mỉm cười. “Thời gian qua tôi cũng tự luyện tập. Hiện tại tôi chơi hay hơn chứ không có chuyện đá tệ hơn đâu.”
Khi hai người vào sân tập, câu nói suông dường như chẳng có giá trị gì. Xuân Mai chứng tỏ rằng mình không hề ba hoa khoác lác. Trên sân, cậu thể hiện phong độ ổn định, không phô trương kỹ năng thượng thừa, nhưng cách xử lý và phong thái của cậu mang lại cảm giác rất chắc chắn. Những buổi tập đã dạy cậu biết cách điều tiết nhịp độ chơi bóng, khi nào cần nhanh, khi nào cần chậm.
Một điểm cộng nữa là khi đá giải, nó đá được thử sức ở nhiều vị trí khác nhau, nên khi xếp ở tuyến nào thì nó cũng có thể chơi được. Chính sự đa năng này nên ông Hùng mới dễ dàng tha thứ cho việc lên tập chung muộn. Sau khi Hoàng Long, Thành Chung rời đi thì Xuân Mai chính là h·ạt n·hân chính cho đội bóng mà ông đang muốn xây dựng.
Tập luyện với đội bóng đã tiêu tốn không ít thể lực của Xuân Mai, nhưng cậu biết rằng thể lực bền bỉ và sức mạnh là những yếu tố quan trọng nếu muốn khẳng định mình trên sân cỏ. Trở về nhà sau những buổi tập mệt mỏi, cậu lại bị bác trai kéo đi tham gia trò đấu vật và đấm bốc tại một câu lạc bộ thể hình do một người bạn chí cốt của bác mở ra. Ngày trước, người này cũng từng là một tay anh chị có tiếng trong giới, nhưng giờ đã hoàn lương, chuyển sang làm chủ quán và phòng Gym.
Khi đến câu lạc bộ, không khí ở đây thật sôi động và náo nhiệt. Những tiếng v·a c·hạm của cơ thể, tiếng hò hét khích lệ lẫn nhau hòa quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí đầy năng lượng. Xuân Mai bước vào, ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi cao su của thảm tập và cả những mùi hương từ các loại dụng cụ thể dục. Cậu thấy phấn chấn hơn hẳn.
Trong khi bác trai chủ yếu ra đây để tám chuyện và nhâm nhi vài ly với bạn bè, Xuân Mai lại hào hứng tham gia các hoạt động tập luyện. Cậu đã được hướng dẫn bởi một huấn luyện viên chuyên nghiệp, người có kinh nghiệm dày dạn trong lĩnh vực thể thao, và cũng là một trong những người bạn cũ của bác.
Giáo trình huấn luyện tại phòng Gym được xây dựng bài bản, bắt đầu với những bài khởi động cơ bản để làm nóng cơ thể, tránh c·hấn t·hương. Xuân Mai cùng với những người khác thực hiện các động tác giãn cơ, lắc người và nhảy tại chỗ, giúp tăng cường tuần hoàn máu. Sau đó, huấn luyện viên cho cậu và các bạn tập với các bài tập cardio như chạy máy, nhảy dây để cải thiện sức bền và sự dẻo dai.
Tiếp theo là phần tập sức mạnh, nơi Xuân Mai được khuyến khích nâng tạ với các bài tập như squat, deadlift và bench press. Những chiếc tạ nặng dần được đặt lên, mỗi lần nâng lên đều là một thử thách. Cảm giác cơ bắp căng lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nhưng sự cố gắng ấy thật xứng đáng.
Cuối cùng là phần thực hành kỹ năng đấu vật và đấm bốc. Huấn luyện viên phân chia nhóm và bắt đầu hướng dẫn từng động tác, từ cách giữ thăng bằng, di chuyển, đến những cú đấm mạnh mẽ và các kỹ thuật né tránh. Xuân Mai được cặp với một người bạn cùng tập, cả hai lăn xả trên thảm, tập luyện từng đòn đánh và các thế vật.
Buổi tập thường kết thúc với bài tập thể lực, bao gồm gập bụng, chống đẩy và plank, giúp cậu duy trì sự dẻo dai và sức mạnh tổng thể. Cả người cậu như tan ra dưới sức nóng của nỗ lực, nhưng cái cảm giác thỏa mãn sau một buổi tập mệt nhoài lại khiến cậu cảm thấy thật tuyệt vời.
Cuối ngày, khi trở về nhà, Xuân Mai mệt mỏi nhưng đầy hạnh phúc. Chương trình sinh hoạt trong ngày của cậu gần như được lặp lại liên tục: sáng phụ việc bán hàng, chiều tập bóng với đội, và tối ra phòng Gym với bác trai. Cuộc sống trôi đi như vậy, sức lực cạn kiệt nhưng tâm hồn lại tràn đầy nhiệt huyết. Chỉ cần lên giường, cậu đã th·iếp ngay vào giấc ngủ, mơ về những cú sút xa, những pha bóng đẹp và cả những trận đấu sắp tới, nơi mà cậu sẽ tỏa sáng.
Cơ thể Xuân Mai vẫn đang ở trong thời kỳ phát triển, mỗi ngày qua đi cơ thể sẽ lại thích nghi với cường độ vận động nhiều. Cộng thêm việc ăn uống theo chế độ khoa học của chị Trâm nên nó càng ngày càng khỏe hơn. Mỗi khi ra sân tập đều tràn trề năng lượng.
…
Ông Hùng Cho Toàn đội nghỉ xả hơi một ngày rồi, lên đường đi đá giao hữu với Lục Tỉnh.
Họ thuê Xe khách 30 chỗ ngồi, cho 25 cầu thủ, bác tài và ông Hùng là 27 người, ba người còn lại là nhân sự của Liên Đoàn Bóng Đá Phía Nam được cửa tới để tiến hành khảo sát đánh giá chất lượng của đội bóng.
Một đội bóng muốn được lên đá ở giải Quốc gia, thì phải vượt qua được một mức tiêu chuẩn nhất định, tiêu chuẩn ở đây gồm có cơ sở hạ tầng, hệ thống tổ chức, quản lý, vận hành đội bóng. Sân bóng đã được cấp ngân sách để nâng cấp, một sân bóng đẹp, khán đài có mai che. Vừa nhìn là người của Liên Đoàn Bóng đá gật đầu ngay. Nghe nói Mấy khoản giấy còn đã được Quốc, nhà tài trợ tác động ngầm nên dễ dàng được thông qua.
Việc đánh giá chất lượng đội bóng cũng đóng một phần quan trọng, vì đội bóng tham dự giải quốc gia không được quá yếu so với các đội đang chơi ở hạng đấu đó. Vậy nên mới phát sinh mấy trận đấu mang tính thủ tục như vậy.
Đối thủ đầu tiên đội bóng nằm ở tỉnh kế bên, đội Kiên Giang, thời gian di chuyển chỉ mất hơn tiếng rưỡi. Đội bóng đã có mặt ở Sở Văn Hóa, Thể Thao và Du lịch của tỉnh bạn.
Các cầu thủ rất háo hức được đá ngay cho nóng, nhưng ông Hùng thông báo là ngày mai mới thi đấu, mọi người có khoảng thời gian nghỉ ngơi, làm quen với sân, cũng như đi chơi loanh quanh cho biết đây biết đó. Người trừ tiền ăn uống ngủ nghỉ cho ông chu cấp, những khoản tiền phát sinh thì mọi người phải tự bỏ tiền túi.
Đá giao hữu, đâu phải cứ đá xong là về ngay. Mấy cán bộ còn nói chuyện, thảo luận một số vấn đề trong tổ chức, chuyện cơ quan nhà nước, cũng như chuyện bên lề của các vị lãnh đạo. Cuộc gặp gỡ kéo dài vài giờ đồng hồ, rồi còn lôi nhau ra nhà hàng ăn uống.
Nhờ đặt lịch trước nên nhà khách của tỉnh có vài phòng trống cho cầu thủ tạm nghỉ một đêm.
Sang ngày kế tiếp, mọi người kéo nhau ra sân bóng. Hiện trạng của sân thì tương đồng với sân của L.A trước khi được nâng cấp, cỏ mọc tùm lum, chỗ có chỗ không. Người dân thi thoảng cũng vào đây để luyện tập thể dục thể thao. Nhìn chung tương đối sạch sẽ.
Đội Kiên Giang tập chung từ sớm, mỗi đội chia một phần sân ra khởi động làm nóng. Đội Trưởng Thành Chung mang áo đấu ra phát cho mọi người, trang phục áo vàng quần trắng, phía sau có in tên và con số ngẫu nhiên từ 1 đến 25. Sau đó cả hai đội tập chung lại và nghe một số thông báo từ cấp trên, đồng thời giới thiệu vài vị khách quan trọng từ Liên Đoàn Bóng Đá tới theo dõi . Một trong số họ sẽ làm trọng tài điều khiển trận đấu.
Trận đấu giao hữu nên không giới hạn quyền thay người. Và đặc biệt là trận đấu sẽ kéo dài 90 phút thay vì 60 phút. Thời gian nghỉ giữa hiệp là 20 phút.
Quản lý của hai đội có vài phút hội ý riêng với đội bóng của mình, trước khi trận đấu bắt đầu
Hai đội trưởng cầm cờ hiệu trao cho nhau, tiến hành tung đồng xu để xác nhận quyền giao bóng. Đội L.A được quyền giao bóng trước.
Họ bước vào trận với sơ đồ quen thuộc 4-3-3, hàng công gồm Công Minh, Bùi Tuấn, Anh Khoa, tiền vệ gồm Văn Đoàn, Đắc Hữu Văn Tân . Hàng Hậu vệ là Lưu, Quang, Vũ. Thủ Môn Gia Nghĩa được chọn thay cho Đức Thọ. Đây chưa phải là đội hình ưng ý nhất của ông Hùng, ông đưa ra để thăm dò thực lực của đối thủ rồi ở hiệp Hai mới tùy cơ mà ứng biến.
Trận đấu kéo dài 90 phút, các cầu thủ chưa chắc đã đủ thể lực chơi đủ thời lượng. Nên ông giữ sức cho các quân bài quan trọng.
Phía đối diện, đội Kiên Giang ra sân với sơ đồ 4-4-3, họ chủ động lựa chọn một thế trận đôi công cởi mở.
Đây là lần đầu đá giao hữu với những đối thủ ở ngoài tỉnh, Hai bên chơi bóng khá thận trọng, những đường chuyền ngắn về phần sân của đội nhà chiếm phần lớn thời lượng của trận đấu.
Được tham gia vào đội bóng của Tỉnh đều là người biết chơi bóng, mặt bằng chất lượng cầu thủ ở cả hai bên là như nhau. Xen lẫn đó là một số cá nhân vượt trội hơn một chút so với phần còn lại. Trận này Công Minh và Anh Khoa xuất phát cùng lúc trên hàng tiền đạo, lối chơi của cả hai tương đồng nhau, thiên về tốc độ và sự liều lĩnh, khiến cho thế trận nghiêng về đội của L.A.
Họ tạo ra được nhiều cơ hội, nhưng chưa thể ghi bàn vào lưới đội Kiên Giang, chuyện này xuất phát từ yếu tố con người. Công Minh và Anh Khoa đều liều lĩnh thích chơi cá nhân. Trong trận đấu mang tính giao hữu, Họ thích thể hiện mình hơn việc phối hợp với tiền đạo trung Tâm là Bùi Tuấn. Thế nên cậu ta rất đói bóng, mỗi khi có cũng khó xử lý cá nhân. Hàng Công thi đấu rời rạc, mạnh ai nấy đá.
Đội Kiên Giang là chủ nhà, đương nhiên không muốn thủng lưới sớm, cứ thấy hàng công của đội khách có bóng là tập chung nhân lực đoạt lại ngay. Trên phương diện t·ấn c·ông, Tuyến trên của họ lại phối hợp ăn ý hơn. Bị người ta tới địa bàn của mình khiêu chiến, lại còn có tham vọng chơi ở giải Quốc Gia. Trong tư tưởng của nhiều người, L.A được xếp ở cửa trên. Vậy nên đội Kiên Giang đã tự động đoàn kết lại để chống lại “kẻ thù” chung. Họ không nằm yên chịu trận mà vẫn tổ chức được những đợt phản công sang phía đội khách.
Hàng thủ và đặc biệt là thủ môn Gia Nghĩa chơi vô cùng tập chung, những cú dứt điểm của đội Kiên Giang không làm khó được cậu ta.
Thế trận giằng co kéo dài đến 30 phút, chưa có đội nào ghi bàn, thể lực của Công Minh bắt đầu đi xuống, Anh Khoa ở cánh còn lại khỏe và bền hơn nên miễn cưỡng đá được hết hiệp 1.
Khi còn ở cấp tỉnh, trận đấu chỉ diễn ra 60 phút, mỗi hiệp 30 phút. Giờ đã thêm 15 phút mỗi hiệp, một số cầu thủ chưa thích ứng được ngay. Càng về cuối hiệp thì nhịp độ diễn ra càng chậm.
May mắn là trận đấu giao hữu này không giới hạn số lượng thay đổi cầu thủ. Nên một loạt sự thay đổi được diễn ra ở cả hai đội. Các cầu thủ bị thay ra không kêu ca phàn nàn, ngược lại có thể thở phào một hơi, chạy liên tục 45 phút khiến ai nấy mệt bở hơi tai, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, yên lặng ngồi ngoài quan sát trận đấu.
Vì thay mới gần như toàn bộ nhân sự trong đội, nên chẳng thể phân tích được chiến thuật của nhau, các cầu thủ tự đá với nhau dựa trên sự gắn kết hiểu ý nội bộ.
Ông Hùng có tự tin vào hiệp hai vì, các thành viên chủ chốt đã vào sân thi đấu. Hoàng Long, Thành Chung, Ngọc Cương, Thanh Duy và Xuân Mai chơi ở vị trí quen thuộc khi còn thi đấu ở tỉnh.
Đội L.A giấu bài sang hiệp hai mới đưa chủ lực vào, còn đội Kiên Giang thì đã tung hảo thủ ra chơi chắc chắn ở hiệp 1. Thế nên hiện tại, chất lượng cầu thủ của hai bên có chênh lệch nhất định.
Đối mặt với những quả tạt của Thanh Duy, đội Kiên Giang bất ngờ rơi vào thế bị động. Với chiều cao lý tưởng của mình, Hoàng Long phán đoán điểm rơi, chạy chỗ và ghi một bàn thắng bằng đầu, khai thông thế bế tắc. Gánh nặng tâm lý đã được cởi bỏ và chuyển sang cho đội chủ nhà.
Đội Kiên Giang lập tức dồn đội hình lên để tìm bàn gỡ. Nhưng chưa xâm nhập được vòng cấm đã vấp phải hai cục đá ở hàng Tiền vệ, đội trưởng Thành Chung và Xuân Mai thu hồi bóng rất nhanh, họ lập tức chuyển lên cánh trái cho Ngọc Cương, thực hiện một pha phản công nhanh. Và với sự tinh quái của mình, anh dễ dàng ghi được thêm bàn thắng thứ hai cho đội L.A.
Điều này đã động chạm đến lòng tự trọng của đội Kiên Giang, họ lần nữa lao lên tìm bàn gỡ. Khí thế vô cùng quyết tâm.
Thành Chung đã bắt đầu phải căng sức ra ứng phó, còn Xuân Mai, từ khi học được kỹ năng quan sát dòng chảy, khả năng phòng ngự của nó đã nâng lên một tầm cao mới. Dễ dàng bẻ gãy được pha lên bóng của tiền đạo đối phương.
Nó cầm bóng di chuyển sang cánh trái của Ngọc Cương, thu hút cầu thủ Kiên Giang sang phía của mình. Ngọc Cương và Hoàng Long xâm nhập khu vực 1/3 cuối sân, chờ đợi một đường chuyền của Xuân Mai, nhưng nó lại bất ngờ tạt bóng sang cánh phải.
Không chỉ đối phương mà cả đồng đội cũng bất ngờ khó hiểu với quyết định này. Khi định thần lại thì đã thấy Thanh Duy ở trong tư thế trống trải, có dư thời gian và khoảng trống để thực hiện một pha nã đại bác tầm xa. Ghi bàn thắng thứ ba cho L.A
Mười phút ghi liền ba bàn thắng, nhất là bàn thứ 3 của Thanh Duy đã hoàn toàn đánh sập ý chí của đội Kiên Giang. Nếu như họ lao lên t·ấn c·ông tìm bàn gỡ, rất có thể sẽ thủng lưới thêm một hoặc hai bàn nữa.
Ông Hùng ở phía ngoài sân gọi Thành Chung ra đường biên, nhắc nhở mọi người chơi chậm lại. Đội Kiên Giang trong lúc đang hoang mang thì được đối phương lại chủ động chơi chậm. Họ bèn t·ấn c·ông một cách chậm rãi và dè chừng.
Nửa cuối hiệp hai, bóng lăn nhiều ở phía đội L.A, dù rất cố gắng nhưng đội Kiên Giang không tìm được bàn gỡ nào.
Trận đấu kết thúc với tỉ số 0-3. Đội L.A có một chiến thắng dễ dàng. Kết quả này không bất ngờ. Đội L.A đang ở trên con đường tiến lên đá giải quốc gia, chất lượng của họ phải cao hơn đội Kiên Giang, thắng lợi là điều đã được dự đoán từ trước.
Sau trận đấu, ông Hùng có làm việc với cán bộ bên đội Kiên Giang, sau đó toàn đội L.A trở về tỉnh nhà trong buổi chiều hôm ấy. Và dĩ nhiên có tổ chức một buổi liên hoan nhẹ, mừng cho chiến thắng đầu tiên.
Cả đội sẽ được nghỉ một ngày, rồi quay lại luyện tập 1 ngày trước khi đi đá trận tiếp theo. Nếu không có gì thay đổi thì cứ bốn ngày sẽ đá một trận. Lịch trình và quy tắc thi đấu đều giống như hôm nay.
Các cầu thủ mới đầu còn tỏ ra hào hứng, nhưng khi đá tận 90 phút họ đã hiểu thi đấu chuyên nghiệp không phải chuyện đơn giản. Mấy trận Đá giao hữu này không giới hạn quyền thay người, nhưng khi vào giải thì sẽ có người phải đá 90 phút, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó thở rồi.