Trở ngại đầu tiên mang tên Trà Vinh, Đội bóng đá từng đá ở giải hạng 3 hai năm, nguyên nhân khiến họ rớt khỏi hạng đấu quốc gia không phải do vấn đề chuyên môn mà là nhà tài trợ đã dừng hợp tác. Tuy vậy những dấu vết của một thời chinh chiến hạng 3 vẫn còn đó. Cơ sở hạ tầng khang trang, vẫn luôn chờ ngày có nhà tài trợ giúp đội bóng trở lại sân chơi quốc gia một lần nữa.
Trước khi trận đấu diễn ra, ông Hùng tổ chức cuộc họp nội bộ thông báo thông tin về đối thủ và lựa chọn đấu pháp khi ra sân.
“Cầu thủ bên Trà vinh đã từng có kinh nghiệm chơi ở giải hạng ba, nhưng đó là chuyện của quá khứ. Đội bóng của chúng ta có thực lực, không có gì phải sợ cả.”
Vì muốn cọ xát, để đánh giá trình độ thực sự của đội bóng, ông Hùng quyết định tung những con người mạnh nhất của mình vào sân ngay trong hiệp 1. Khi cả hai bên vẫn còn sung sức về thể chất và tinh thần, Nếu thắng thì hiệp hai chơi phòng thủ chậm rãi, còn thua…
“Thua thế quái nào được..” ông Hùng thầm nghĩ và chẳng có suy nghĩ tới trường hợp đội mình sẽ thua. Đội Bóng của ông có quyết Tâm cao hơn, những con người trên sân sẽ không để thua trận, cùng lắm sẽ để hòa mà thôi. Mà hòa ở trận giao hữu cũng là một kết quả tốt.
Nói vậy cho thấy ông Hùng đặt niềm tin rất lớn vào các cầu thủ của mình. Nhất là Hoàng Long và Xuân Mai, hai con người trẻ với khát khao thi đấu mạnh mẽ. Có họ xuất phát cùng một lúc, chưa bao giờ đội bóng của ông nhận kết quả thất bại.
Đội khách ra sân với sơ đồ 4-3-3 quen thuộc, với hàng công gồm Ngọc Cương, Hoàng Long và Thanh Duy. Một bên có tốc độ một bên có sự tinh tế, có thể hỗn chiến hoặc t·ấn c·ông tầm xa. Miến đánh đa dạng khiến địch thủ hoang mang.
Đội chủ nhà dùng 4-4-2 ra đón tiếp, lối đá thiên về phòng ngự chắc chắn, luôn sẵn sàng cho những đợt phản công đáp trả.
Đội bóng L.A chiếm quyền kiểm soát bóng thời gian đầu trận, liên tục thử những phương án t·ấn c·ông ở hai cánh, từ pha dốc bóng xâm nhập vòng cấm của Ngọc Cương ở cánh trái, cho đến những quả tạt cánh đánh đầu của Thanh Duy ở cánh phải cho Hoàng Long. Ít nhiều đã tạo ra một số uy h·iếp nhất định.
Bằng vào kinh nghiệm chinh chiến của mình, đội Trà Vinh hóa giải được thế công của đội khách, đến khi Thanh Duy thực hiện cú sút từ ngoài vòng cấm. Đội Trà Vinh cho rằng đó là phương án giải tỏa áp lực, đội khác đã hết miếng đánh t·ấn c·ông. Đến Lúc này họ mới quyết định thay đổi chiến thuật.
Trong một tình huống ở cánh Trái, Ngọc Cương bị hai cầu thủ của Tra Vinh Ập vào, làm mất bóng, hậu vệ đối phương thực hiện một quả chuyền dài lên tuyến trên. Một trong hai tiền đạo của họ là đội trưởng lao lên đón bóng, rồi kéo ra biên phải. thu hút cầu thủ đội L.A lao vào t·ranh c·hấp. Tiền đạo còn lại ở cánh đối diện đang rất thoáng. Đội trưởng lập tức treo quả bóng đón đường chạy của đồng đội.
Chỉ với ba đường chuyền bóng đã áp sát vòng cấm của đội L.A. Không đợi chờ quá lâu, tiền đạo đội Trà Vinh tung một cú sút trái phá về phía cầu môn, bóng đi nhanh và mạnh, cho dù Đức Thọ đã chạm được tay vào bóng nhưng không thể thay đổi quỹ đạo của nó.
Đội chủ nhà tạm thời dẫn trước một bàn.
Có được lợi thế, ho dâng cao đội hình hơn một chút, trong sơ đồ 4-4-2, hai hậu vệ biên dâng cao bó vào bên trong khiến cho Trung lộ trở nên chật kín. Hoàng Long, Thành Chung và Xuân Mai bị vây chặt. Thanh Duy và Ngọc Cương bị chặn nguồn cấp bóng, thời gian ngắn sẽ trở nên vô hại ở trên sân. Ông Hùng đứng ở bên ngoài buộc phải kéo họ vào trong để cân bằng quân số.
Tuy nhiên hai người có thiên hướng chơi dạt biên nhiều hơn, nên ở vị trí mới, nhất thời chưa kịp thích nghi, không phát huy được sở trường của mình.
Đội Trà Vinh lấy lại quyền kiểm soát bóng, lợi dụng nhân lực ở trung lộ đông đảo, kéo bóng sang phía đội L.A. Hai Tiền đạo luân phiên khoét vào hai cánh của đội khách. Bọn họ có thể xử lý cá nhân, hoặc treo bóng cho đồng đội không chiến. Đòn đánh đơn giản, xử lý bóng gọn gàng. Nếu như không phải hàng phòng ngự có thể hình tốt và chơi tập chung thì tỷ số đã không chỉ dừng lại ở 1-0.
Bản Lĩnh của một đội từng chơi ở giải Quốc gia là không thể xem thường. Điểm khác biệt rõ nhất chính là lối chơi và sự gắn kết chặt chẽ giữa các tuyến. Đội L.A có cầu thủ tốt, nhưng thời gian luyện tập với nhau chưa nhiều. Từ trước tới giờ đều chiến thắng do “out trình” nỗ lực cá nhân. Phương diện chiến thuật chưa từng để lại bất kỳ dấu ấn nào.
Ông Hùng ở ngoài sân hò hét khản cổ, tu ừng ực hai chai nước rồi hò tiếp.
Cuối cùng đã đến giờ nghỉ giữa hai hiệp.
Đội của ông đã từng bị dẫn trước với tỉ số 2-0, lần này chỉ thua 1-0 nhưng sắc mặt của ông trở nên tím tái khó coi vô cùng. Trận chung kết khi đó thất thủ là do Bùi Tuấn làm loạn, đòi đá hiệp 1. Ông cất trụ cột về sau mới cho vào, may mắn thực hiện được cuộc lội ngược dòng. Lần này ông tung đội hình mạnh nhất vào từ đầu, nhưng vẫn bị đè ép, không thể triển khai bóng ra hồn. Sang hiệp hai cầu thủ đuối sức rồi, người thay thế thì không tốt bằng? lấy gì mà chơi đây.
Chẳng lẽ lại thua, vậy thì mất mặt lắm, không thắng họ thì lấy đâu ra dũng khí để chơi ở giải quốc gia.
Sự Ức chế bên trong thôi thúc ông Hùng bạo phát cơn thịnh nộ, ông lôi cầu thủ ra sấy một trận trong giờ nghỉ.
“Các cậu đá đấm kiểu gì thế. Tập chung vào cho tôi. Đến một cựu binh hạng 3 như Trà Vinh mà chúng ta không thắng được thì sao có thể lên đá hạng quốc gia chứ.”
Có người ngây ngô hỏi.
“Thưa thầy, chúng ta phải làm gì tiếp theo ạ?”
Ông Hùng bối rối.
“Thì phải đá rắn hơn, t·ranh c·hấp quyết liệt hơn ở khu trung tuyến.”
Đội Trưởng Thành Chung nhìn ông Hùng tỏ vẻ quan ngại.
“Khó lắm thầy ơi, hậu vệ cánh và ai tiền đạo đều kéo vào trung lộ, bọn họ có tận 8 người, chúng ta chỉ có 6. Nếu như ta cũng thay đổi sơ đồ chiến thuật thì công có gì đảm bảo chúng ta sẽ t·ranh c·hấp thắng cả. Các cầu thủ chơi ở vị trí trái sở trường, khâu phát triển bóng sẽ gặp vấn đề. Đối phương lại có kinh nghiệm dày dặn nữa.”
Ông Hùng thở dốc nhìn người cầu thủ này đến cầu thủ khác, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết nên nói câu nào. Ông lại thầm trách Quốc, tưởng rằng ông ta đã dàn xếp, bôi trơn các thứ rồi sao mà đội Trà Vinh lại làm khó đội L.A vậy.
Các Bài t·ấn c·ông chưa kịp thực hiện đã bị đối phương chặn từ trong trứng nước. Hàng Tiền vệ bị vô hiệu là coi như cóng toàn tập. Chỉ có thể trông mong vào sự tỏa sáng cá nhân mà thôi.
Nghĩ vậy ông Hùng liền nhìn vào Hoàng Long… rồi nhìn sang Xuân Mai, trong lòng thầm nhủ rằng. Mọi chuyện nhờ vào hai đứa cả đấy.
“Không ngờ đội Trà Vinh lại mạnh đến vậy, thôi thì đây cũng là một bài học để chúng ta rút kinh nghiệm. Mọi người hãy tranh thủ thời gian cọ xát học hỏi. Ai không đủ thể lực thì có thể thay ra, cho người khác vào. Các trò có ý kiến gì không?”
Đợi Trưởng Thành Chung đợi ông Hùng phát biểu xong mới đưa ra ý kiến.
“Thưa thầy… trung lộ không t·ranh c·hấp được vậy thì chúng ta bỏ qua. Lợi dụng khả năng chuyền dài của Thanh Duy và Xuân Mai, ta cứ treo bóng lên tuyến trên cho tiền đạo.”
Ông Hùng gật gù thầm cho là phải. Nói gì thì nói ông Hùng tuy có biết về bóng bánh nhưng các phương án chiến thuật mà ông đưa ra gặp đội yếu thì không sao nhưng gặp đội mạnh, bị khắc chế lối chơi thì ông khó mà đưa ra phương án chữa cháy ngay được.
Thứ nhất là do tính bảo thủ của đàn ông, chẳng ai dễ dàng thừa nhận bản thân sai lầm, chiến thuật có thể hay chỉ là do cầu thủ chưa tốt mà thôi. Đối với ông, một số cầu thủ chỉ phù hợp với một số chiến thuật, những người còn lại đều bị gạt bỏ. Chính vì không có sự thay đổi linh hoạt vị trí nên khi gặp chiến thuật độc lạ, ông chỉ có thể phó thác quyền định đoạt cho các cầu thủ.
Thứ hai là do dạo này đắm chìm vào chuyện làm ăn, nghĩ rằng Quốc đã bôi trơn trước rồi nên ông chủ quan không nghiên cứu kỹ đối thủ để đội bóng rơi vào thế bị động.
…
Thành Chung là đội trưởng, con mắt nhìn trận đấu toàn diện, lại là người trực tiếp thi đấu nên anh hiểu rõ tình hình trên sân hơn ông Hùng. Mấy chiến thuật đôi khi là do anh và mấy cầu thủ tự bàn và tự đá với nhau là chính. Nhưng đây là trận đánh lớn, nên anh mới đem ra bàn với ông Hùng.
Nhận được gợi ý, ông ta lập tức phổ biến những thay đổi trong hiệp hai.
“Ý này được đấy, vậy thì ta cũng đổi sang 4-4-2, Anh Khoa vào Thay Ngọc Cương, Hoàng Long chơi dịch sang cánh trái, cánh đối diện là Anh Khoa. Thanh Duy và Xuân Mai lùi xuống đá hậu vệ, hai hậu vệ còn lại sẽ được thay bằng hai tiền vệ, đá ở trên cao để trám vào chỗ của Xuân Mai”
Chiến thuật này hoàn toàn mới, toàn đội chưa thử bao giờ. Thời gian không cho họ tập trước, cứ đến giờ là vào chiến tiếp hiệp hai.
Đội Trà Vinh nhận ra đội L.A có sự thay đổi chiến thuật, nhưng họ không bận tâm. Dù có thay đổi kiểu gì cũng đá không lại đội Trà Vinh. Sự Kinh Nghiệm của họ nhất định sẽ chiến thắng.
Đội trà Vinh tiếp đà tâm lý hiệp 1, chơi bóng hoàn toàn trên cơ đội L.A mới thay chiến thuật. Hàng phòng ngự bị tay ra bằng hai tiền vệ, một tiền đạo, một tiền vệ lại bị đẩy xuống đá hậu vệ khiến đội Trà Vinh khó hiểu vô cùng.
Đội Chủ nhà lập tức khai thác cánh của Thanh Duy, anh ta không giỏi phòng ngự nên tiền đạo đội trưởng của Trà Vinh dễ dàng dốc bóng xuống sát đường biên ngang, treo bóng vào trong cho tiền đạo còn lại.
Xuân Mai ở cánh đối diện theo kèm tiền đạo thứ hai, ngăn cản anh ta lao tới dứt điểm, để bóng trôi qua trước cầu môn. Thủ môn Đức Thọ có bóng trong tay, liền ném cho Xuân Mai thực hiện một pha phản công nhanh.
Chỉ qua một nhịp khống chế, nó đã phát quả bóng sang phần sân đối phương.
Anh Khoa có sự ưu việt về tốc độ, lại vừa mới được tung vào sân, nên chạy hùng hục đi đón bóng. Đội Trà Vinh bị bất ngờ với bài đánh mới lạ này vội kéo quân về phòng ngự.
Họ phản ứng và xuất phát sau, nên không theo kịp tốc độ của Anh Khoa, một mình anh ta lao tới phía vòng cấm, đối diện với hậu vệ, cậu ta cứ huých vai gạt đối phương qua một bên, rồi hung hăng dứt điểm. Ghi bàn thắng đầu tiên, giúp đội L.A gỡ hòa.
Đội trưởng đội Trà Vinh lúc này cười mỉm, giờ thì họ đã biết vì sao lại kéo tiền đạo và tiền vệ đá ở hàng phòng ngự, thì ra hai người kia có khả năng chuyền bóng rất tốt, âm mưu chuyền bóng vượt tuyến để loại bỏ đám đông ở Trung Lộ.
Đội Trà Vinh đã rõ ý đồ của đội khách, nhưng không vội chuyển chiến thuật. Hai người kia chuyền bóng có tốt nhưng chơi trái sở trường, điểm yếu sẽ lộ ra rất nhiều nếu, đánh mạnh vào vị trí của bọn họ, chắc chắn sẽ ghi thêm được bàn thắng.
Quả nhiên họ đoán không sai, đội trưởng Trà Vinh đi bóng vượt qua Thanh Duy một cách dễ dàng, thay vì phối hợp như pha bóng trước, lần này anh ta tự mình dẫn bóng tự ghi bàn. Một lần nữa giúp đội chủ nhà vươn lên dẫn trước.
Đội L.A vừa giao bóng, đội Trà Vinh dựa vào quân số đông đảo ở trung lộ đã áp sát và đưa bóng lên cho tiền đạo thứ hai. Họ muốn chớp thời cơ đánh vỗ mặt đội L.A đến khi họ tỉnh lại thì thua thêm một bàn. Họ muốn vậy nhưng lại tính sai vị trí của Xuân Mai.
Từ hàng tiền vệ xuống đá hậu vệ, kỹ năng phòng ngự hiện tại của nó không thua kém gì Nam Anh trước kia, tiền đạo thứ hai của đội Trà Vinh không dẫn bóng qua người của nó, trái lại còn bị nó đoạt bóng, tổ chức một lần phản công thứ hai.
Kịch Bản y hệt như tình huống gỡ hòa, chỉ tiếc ở khâu dứt điểm Anh Khoa đã không chiến thắng được thủ môn. Đội Trà Vinh đã có đề phòng cảnh giác. Nếu như Anh Khoa chuyền qua cho Hoàng Long thì bàn thắng đã tới rồi. Chỉ tiếc là cậu ta chơi bóng quá cá nhân. Ông Hùng ở ngoài nhìn pha đó mà tiếc đứt ruột, liên tục hò hét, nhắc nhở Anh Khoa phải chơi đồng đội hơn.
Hai lần đồng đội bị thất bại ở cánh đối diện, Đội trưởng đội Trà Vinh chạy chỗ hoán đổi vị trí để xem cánh bên này có khoan thủng được không. Ít ra tên hậu vệ của đội L.A này khá nguy hiểm, hai pha chuyền bóng của nó tạo ra cơ hội ăn bàn. Không thể tiếp tục để nó tự tung tự tác được.
Đích thân đội trưởng Trà Vinh đối đầu với Xuân Mai. Người này thi đấu khá hay, nhưng dòng chảy của anh ta chỉ là màu vàng, như vậy vẫn chưa so được với ai đồ Tóp Tóp Hùng aka, hay đội trưởng cày thuê Thanh Bình.
Xuân Mai tỏ ra vô cùng tự tin đối đầu với đội trưởng đội Trà Vinh. Anh ta muốn dùng kỹ thuật để hạ bệ Xuân Mai qua đó đánh bại nhuệ khí thi đấu của nó. Đáng tiếc Anh đã đánh giá thấp khả năng của đối phương. Xuân Mai dễ dàng đoạt được bóng trong chân của anh, rồi bóng qua người một cách dễ dàng.
Bỏ lại đội trưởng Trà Vinh ở phía sau, Xuân Mai tự tin dốc bóng lên chục mét, lao qua hàng tiền vệ của đối phương trước khi chọc khe cho Hoàng Long. Cậu ta chờ đợi khoảnh khắc này đã lâu, Xoay người tiếp bóng, đưa lên phía trước.
Đội Trà vinh để mắt tới Anh Khoa sau hai pha bóng nguy hiểm trước đó. Lần này lại bỏ quên Hoàng Long, một mình cậu ta xộc tới, vuốt trái bóng lên góc cao gỡ hòa cho đội L.A.
Đồng đội vỗ tay tán thưởng, còn ông Hùng thở phào một hơi, chọc thủng lưới đối phương hai bàn, dù có thua cũng không có cảm thấy nhục nhã. Điều này cho thấy đội bóng có thể chơi ăn miếng, trả miếng với đối phương.
Đội Trà Vinh giao bóng và tiến hành vây hãm khung thành của Đức Thọ, lúc này điểm yếu lộ rõ nhất là Thanh Duy, Tiền đạo thứ hai của đội Trà Vinh dễ dàng vượt qua tự mình ghi thêm bàn thắng thứ ba. Ông Hùng cảm thấy không ổn lập tức rút Thanh Duy ra ngoài và thay vào bằng một hậu vệ để không xảy ra bất kỳ sai lầm nào nữa.
Trọng trách phất bóng được chuyền qua Xuân Mai,nó là người duy nhất có thể thực hiện những đường chuyền vượt tuyến.
Thanh Duy bị thay ra nghỉ, Đội Trà Vinh cũng không mạo hiểm t·ấn c·ông nữa, lập tức lui về phần sân của mình tổ chức phòng ngự cho tới hết giờ. Sự thay đổi này khiến cho L.A hụt hẫng.
Tình huống này giống như đầu hiệp 1. Rất khó tìm đường tới khung thành đối phương. Huống chi bây giờ chỉ có hai tiền đạo, khó càng thêm khó.
Ông Hùng quyết đánh liều, tung thêm hai tiền đạo là Bùi Tuấn và Công Minh vào sân. Chơi với bốn tiền đạo mong tìm bàn gỡ hòa. Có nhiều Đồng đội ở tuyến trên k, Xuân Mai cứ có bóng là tạt hết người này đến người kia. Nhưng vì hàng công chơi bóng quá cá nhân, nên không đâm thủng được một tập thể vững chãi như đội Trà Vinh.
Không những thế còn bị họ tổ chức một đợt phản công ngược lại ghi thêm một bàn thắng nữa.
Thời gian chỉ còn lại vài phút, ai nấy đều đã mệt lử, Đội Trà Vinh thay một loạt cầu thủ cho ý đồ phòng ngự. Đội L.A cũng rút Hoàng Long và Thành Chung ra, vì chạy 80 phút, cậu ta cũng đuối lắm rồi. Duy chỉ còn Xuân Mai và Đức Thọ chơi từ đầu đến cuối, một người là thủ môn, người kia thì ông Hùng không dám thay. Còn Xuân Mai ở trên sân là vẫn còn hi vọng.
Gần hết giờ, Xuân Mai và hàng tiền vệ dâng cao tham chiến khiến cho khung thành của đội Trà Vinh chật kín người. Muốn xuyên vào là điều không tưởng, phương án khả dĩ là treo bóng vào, hi vọng cầu thủ nào đó đón được bóng.
Bóng được phá ra lại được rót vào, cho thấy ý chí không bỏ cuộc của đội L.A, cuối cùng Bùi Tuấn cũng thành công ghi bàn rút ngắn tỉ số xuống còn 4-3.
Thời gian còn lại quá ngắn, không có bất cứ cơ hội nào để đội L.A gỡ hòa. Phần thắng chung cuộc thuộc về đội Trà Vinh.
Toàn đội có thể ngẩng cao đầu ra về, tuy thua trận nhưng đây cũng chỉ là trận giao hữu. Nhờ trận đấu này mà mọi người biết rằng thi đấu ở giải hạng 3 khó khăn như thế nào. Nó hoàn toàn khác biệt với những giải phong trào do địa phương tổ chức.