Ông Hùng vì quá lo lắng nên đã gọi điện cho Quốc về việc đội bóng của mình đã để thua đội Trà Vinh. Nhà đầu tư nghe xong chỉ ồ lên một tiếng.
“Vậy sao? Tôi tưởng anh đã huấn luyện rất kỹ, anh tự tin qua được loạt giao hữu bằng thực lực chân chính, nên tôi chọn phương án tin tưởng anh.”
Phía bên này ông Hùng thở dài não nễ, ông đã tự cho mình làm rất tốt công tác huấn luyện, ai ngờ đội bóng kia lại ghê gớm đến thế. Trận thua hôm nay không đến nỗi mất mặt, nhưng suy cho cùng đó là đội Trà Vinh. Một Đội bị rớt từ hạng ba xuống, đã khiến ông lao đao vậy rồi. Trận tới còn đấu với đội Tiền Giang, một đội đang chinh chiến tại giải quốc gia. Kết cục có thể sẽ còn thảm hơn nữa.
Quốc nghe xong thì vội trấn an,
“Anh Hùng đừng quá lo, tôi sẽ thu xếp, nhưng mà kết quả chỉ cần thắng 3/6 trận là được mà. Bốn đội còn lại tôi nghĩ anh tự tin giải quyết êm đẹp thì con đường của chúng ta vẫn rất sáng.”
Ông Hùng tỏ ra sốt sắng.
“Trời ơi,anh vẫn lạc quan vậy à? Tôi sợ trận tới mà bị thua đậm sẽ ảnh hưởng tâm lý toàn đội. Sau đội Tiền Giang chúng tôi còn hai trận nữa chỉ sợ kết quả không thuận lợi.”
“Anh Hùng Quả là người lo xa, nếu vậy thì tôi sẽ tới Tiền Giang làm việc với họ trước. Anh cứ yên tâm đi nha. Giờ tôi phải giải quyết một số giấy tờ. Hôm khác gặp chúng ta bàn bạc thêm nha”
Nói Xong quốc cúp máy điện thoại, mặc cho ông Hùng đã rối như tơ vò. Thời gian quá gấp, khó mà nâng trình độ đội bóng lên ngay được, nếu như liên tiếp gặp thất bại chỉ sợ hai người của Liên Đoàn Bóng đá không phê duyệt cho đội bóng tham dự giải quốc gia. Bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.
Ông Hùng chỉ bỏ 1 tỷ để đầu tư, còn Quốc bỏ ra 27 tỷ, lúc này chẳng hề lo lắng mà đang vui vẻ nằm trên giường, bên cạnh là một phụ nữ trung niên nóng bỏng. Nhỏ nhẹ hỏi thăm.
“Ai vậy anh?”
“Thằng cha Hùng ở sở văn hóa thể thao. Để thua có một trận giao hữu mà nửa đêm gọi điện làm um lên. Thật chẳng thể hiểu nổi. Sau này lên đá giải Quốc gia phải tống khứ lão đi mới được, người như vậy giữ lại chẳng có ích gì?”
“Nếu đã không có ích thì anh còn hợp tác với người ta?”
Quốc vuốt ve người phụ nữ ở trong lòng, thi thoảng lại cúi đầu hít hà da thịt của người ta, rồi thở ra một hơi đầy sảng khoái.
“Anh nói là sau này thôi, bây giờ lão vẫn còn giá trị lợi dụng. Nói gì thì nói, chứ có ai mà ngu đi đầu tư xây dựng đội bóng từ bàn tay trắng đâu, tiền huấn luyện cầu thủ, sân bãi, cơ sở hạ tầng… Cả một đống tiền chứ chẳng đùa em ạ. Bây giờ vẫn còn mang danh đội bóng của tỉnh, cầu thủ và sân bãi có sẵn. Ta chỉ bỏ tiền chi phí vận hành. Đợi sau này có lãi, ta thay đổi toàn bộ nhân sự, đổi tên đội bóng, chẳng còn dính dáng đến ông ta nữa. Sau hai năm là anh đã có một đội bóng của riêng mình rồi. Bán lại cho mấy gã nhà giàu cũng không ít tiền đâu, ít nhất cũng gấp 3 lần số tiền mình bỏ ra vận hành.”
Thấy Quốc Cười sảng khoái, người phụ nữ cũng cười phụ họa.
“Đến lúc đó đừng quên em đấy nhé. Mà anh định đi Tiền Giang lo lót đường cho ông Hùng thật đấy à?”
“Ngu gì mà đi làm chuyện ấy, nói vậy cho lão Hùng Yên Tâm thôi. Nếu đội bóng của ông ta thắng thì mình nói là đã do mình, còn nếu thua thì cũng nói là mình đã tác động nhưng họ không đồng ý. Kiểu gì thì kiểu ông ta cũng không trách được anh. Thắng hay thua là do chất lượng của đội bóng, đến cả trận giao hữu cũng không qua được thì làm ăn gì được ở giải quốc gia. Cứ để ông ta làm đi, khi nào có quyết định từ liên đoàn bóng đá thì chúng ta ra mặt, còn không thì lặng lẽ bỏ đi, chẳng sao cả.”
“Anh đúng là một con cáo già.”
“Còn em là cái hang (cave) của anh ha ha ha.
…
Nhận lấy thất bại đầu tiên trong trận giao hữu, các thành viên trong đội trở lại tập chung sau một ngày nghỉ xả hơi. Tâm trạng vẫn không thể vui nổi, họ không biết sắp tới có còn đối thủ nào mạnh nữa? Họ sẽ đối phó bằng cách nào. Kỹ năng cầu thủ không thua kém đội bóng tỉnh khác chỉ là phần chiến thuật vẫn còn hạn chế.
Các cầu thủ cần phải chắt chiu những cơ hội được tạo ra, và đặc biệt là không chơi bóng một cách cá nhân,nhất là ở hàng tiền đạo, các cầu thủ chơi qua rời rạc. Ông Hùng không ngại chỉ mặt gọi tên từng người lên phê bình và phân tích sai lầm trong trận đấu với đội Trà Vinh.
Để tăng tính gắn kết, ông cho 4 tiền đạo chơi trò hai người ba chân, buộc chân hai người vào nhau rồi cho chạy vài vòng quanh sân vận động, mỗi vòng sẽ đổi cặp một lần. Ở Gần người mình ghét dĩ nhiên không thoải mái, nhưng bị buộc chân vào nhau, đi một vòng quanh sân, tự nhiên sẽ thấu hiểu nhau hơn.
Đàn ông con trai không có hẹp hòi, Bùi Tuấn có hiềm khích với Hoàng Long, nhưng cùng nhau qua thử thách này cũng là vượt qua chính mình, cảm nhận được sự tồn tại của “ đồng đội”. Ác cảm được xua tan đi khá nhiều.
Phương pháp này của ông Hùng quả thực làm ít mà hiệu quả cao. Trong buổi tập đã thấy các tiền đạo chuyền cho nhau, tìm thấy nhau trong vòng cấm địa.
“Ai cũng là cầu thủ tài năng, nhưng khi chúng ta đứng cùng chiến tuyến, phấn đấu vì mục tiêu chung, sức mạnh của chúng ta sẽ trở nên lớn hơn, anh ngã có tôi nâng… Với tinh thần đoàn kết chúng ta sẽ đánh bại được mọi đối thủ.
Trận đấu sắp tới là đội Tiền Giang, không giấu mọi người, đó là đội đang chơi ở giải hạng ba. Sức mạnh còn ghê gớm hơn đội Trà Vinh nữa. Nhưng tôi tin, chúng ta đã rút ra được bài học từ thất bại lần trước, trận đấu này, chúng ta hoàn toàn có cơ hội chiến thắng cực cao.”
Ông Hùng dõng dạc đọc một bài văn để chuẩn bị tâm lý cho cầu thủ. Ai nấy cảm thấy trận thua đội Trà Vinh chẳng có gì to tát và đáng xấu hổ. Đứng trước đối thủ mạnh như đội Tiền Giang, ai nấy đều hăng hái muốn ra sân đọ sức, xem bọn họ mạnh cơ nào.
Thấm thoắt đã tới ngày thi đấu tiếp theo. Mọi người lên xe với tâm trạng hứng khởi, một chút hồi hộp khi đối đầu với đội bóng mạnh nhất trong loạt trận giao hữu. Lộ trình di chuyển và sinh hoạt đã quen thuộc, thủ tục đều do ông Hùng một mình xử lý, các cầu thủ chỉ chuyên tâm vào việc chơi bóng mà thôi.
Sân bóng của đội Tiền Giang là mặt cỏ nhân tạo, xung quanh bốn bề có giăng lưới cao, bên ngoài có dựng biển quảng cáo của nhà tài trợ. Đó là một công ty sản xuất phân bón nông nghiệp. Các cầu thủ xếp thành hàng dài đi ra, theo đó là ban huấn luyện có bốn năm người, mặc áo thun đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi giày thể thao. Nhìn rất ra dáng một đội bóng chuyên nghiệp.
Phía đội L.A chỉ có mỗi ông Hùng đơn độc, các cầu thủ còn đang bận nhìn xung quanh thăm dò tình hình, có người đã bước vào sân khởi động nhẹ với trái bóng. Hành động này thu hút sự chú ý của đội chủ nhà.
“Mấy con gà này, trình độ có bao nhiêu mà cũng đòi lên đá ở giải Quốc gia nhỉ.”
“Lát vào sân phải hành cho ra bã mới được.”
“Nghe nói ấy bữa trước còn thua đội Trà Vinh, đến bại tướng của chúng ta cũng không thắng được, méo hiểu bọn nó lấy đâu tư cách đá với chúng ta.”
Huấn Luyện Viên đội Tiền Giang hắng giọng gọi đội trưởng lại gần nhắc nhở.
“Bảo mọi người tém tém một chút, đây là giải đấu giao hữu liên tỉnh, tinh thần giao lưu cọ xát là chính. Đá có chừng mực thôi. Sau này còn có thể gặp lại ở giải Quốc gia đó.”
“Dạ vâng em hiểu rồi, nhưng trận này thì nên ghi bao nhiêu bàn là đủ ạ?”
Huấn Luyện viên hừ lạnh một tiếng.
“Đừng có chủ quan, bọn họ có dã tâm lên đá ở giải quốc gia. Thực lực không nên xem thường. Nhiệm vụ đầu tiên là không để thủng lưới, còn bàn thắng, thì hai trái là đủ cho một trận giao hữu rồi. Thắng đậm quá mất vui.”
Đội Tiền Giang tự tin ra sân với sơ đồ 4-3-3, đó cũng là sơ đồ quen thuộc của đội L.A hứa hẹn sẽ là một trận đấu đôi công bùng nổ.
Hoàng Long và Xuân Mai tạm thời ngồi trên ghế dự bị để quan sát và sẽ ra sân vào hiệp hai. Trên hàng công là Công Minh, Bùi Tuấn, Ngọc Cương. Ba người chưa từng xuất phát cùng một trận lần nào, Công Minh đá trung phong, Bùi Tuấn lại chịu nhường nhịn mà đá dạt biên phải. Thanh Duy lùi lại đá ở hàng tiền vệ đá bên cạnh Thành Chung và Văn Tân, hai người sẽ chơi phía sau để Thanh Duy thoải mái tỉa bóng lên trên. Thủ môn trận này là Gia Nghĩa thay cho Đức Thọ.
Đội Tiền Giang được giao bóng trước, bọn họ muốn thị uy sức mạnh với đội bóng dưới cơ của mình,nên chủ động kéo quân sang phần sân của đội khách.
Toàn đội L.A nhập trận với sự cảnh giác cao độ, lập tức lùi toàn bộ đội hình lại, để chống đỡ với đợt t·ấn c·ông đầu tiên. Công Minh được chơi trung phong nên sung sướng lắm, rất năng nổ ở trên sân, tầm hoạt động của cậu ta còn rộng hơn Hoàng Long, cậu ta hỗ trợ rất nhiều cho Hàng Tiền vệ trong việc t·ranh c·hấp. Khiến cho những pha xử lý bóng, phối hợp của đội Tiền Giang không được mượt mà.
Cú dứt điểm cuối cùng không làm khó được thủ môn Gia Nghĩa. Bóng thuộc về đội L.A, cả đội triển khai bóng chậm, Thành Chung là người cầm nhịp, nếu chuyền cho Văn Tân là phòng thủ, chuyền cho Thanh Duy là dấu hiệu Tấn Công. Đội Chủ nhà không tạo sức ép lớn, nên hàng tiền vệ có đủ thời gian xử lý.
Thanh Duy chơi bóng có thiên hướng t·ấn c·ông, nhận được bóng là phất lên cho hàng Tiền đạo. Cùng Cánh với anh ta trong ngày hôm nay là Bùi Tuấn. Sau khi được ông Hùng dạy bài học về sự Gắn kết, anh ta vô thức nhìn vào trung lộ, và chuyền bóng cho Công Minh. Hậu vệ đội Tiền Giang đã phán đoán được tình huống chỉ chờ Công Minh đỡ bước một là ập vào đoạt bóng ngay.
Một người cá nhân như Công Minh pha này lại không dứt điểm mà đánh gót đẩy quả bóng sang cánh của Ngọc Cương. Hàng hậu vệ đội chủ nhà bị lỡ nhịp, xoay người lại thì đã thấy tiền đạo của L.A dũng mãnh đóng một quả thật căng về phía cầu môn.
Thủ môn Tiền Giang bất đắc dĩ phải đấm bóng ra, Bóng rơi vào đúng cữ chân của Công Minh, pha đệm bóng hoàn hảo ở cự ly năm mét không cho thủ môn đội bạn bất cứ cơ hội nào.
Lưới của đội Tiền Giang sớm bị rung lên, còn Công Minh lại chạy ra góc sân thực hiện một cú Siuuu! Ngầu lòi.
Pha ăn mừng Khiến cho toàn đội Tiền Giang cay cú. Bọn họ đã chủ động nương tay trận này vậy mà cái đám ngu si không biết điều lại còn chọc thủng lưới trước, đã thế còn ăn mừng như thể đang khiêu khích nữa chứ.
“Không thể tha thứ, phải dạy cho bọn nó một bài học thôi.”
Huấn Luyện Viên đội Tiền Giang cau mày, định giữ sạch lưới vậy mà ngay trong pha bóng đầu đã bị người ta dẫn trước một bàn. Tuy không nói nhưng trong lòng đã không vui.
Ở cách đó không xa, ông Hùng và đội L.A đang tận hưởng bàn thắng mở tỉ số. Hàng công mới lạ, lần đầu phối hợp với nhau lại cho ra kết quả tuyệt vời như vậy. Họ biết rằng hành động này có thể sẽ chọc giận đối phương, thời gian sắp tới thể nào cũng sẽ bị ép cho nghẹt thở.
Toàn đội biết và sẵn sàng cho điều đó.
Ông Hùng cứ nghĩ là Quốc đã lo lót rồi nên đội Tiền Giang sẽ nhượng một chút, không ngờ sớm vậy mà đội của ông đã ghi được bàn. Đây chắc hẳn là một trận đấu dễ thở. Ông Hùng tự tin vì cho răng đã chạy tiền lót đường nào có nghĩ đó là do thành quả của các học trò. Đến khi đội Tiền Giang Dùng sức mạnh thực sự, ông đã suýt nữa phải đứng tim.
Sau khi để thủng lưới, đội Tiền Giang ào lên t·ấn c·ông, t·ấn c·ông có bài vở hẳn hoi chứ không phải điên cuồng tự phát. Đội trưởng của họ chơi ở vị trí tiền vệ, chỉ huy đồng đội t·ranh c·hấp ở khu vực giữa sân. Thanh Duy không có không gian và thời gian xử lý, liên tục phải truyền về phần sân của mình. Đội chủ nhà dâng cao áp sát đoạt lại bóng thật nhanh.
Họ đánh vào nách trung lộ, dạt biên, tạt cánh đánh đầu, căng ngang vào trong vòng cấm. Bóng được rót vào bên trong như mưa. Thủ môn Gia nghĩa cản được 5, 6 lần đã là quá giỏi, đứng trước áp lực liên tục, phản xạ của con người cũng không theo kịp, liên tiếp để thủng lưới ba bàn.
Đến đây cơn giận của đội chủ nhà mới giảm bớt. Họ nghĩ rằng mình đã vả cho đội Khách một trận cho họ biết thế nào là sự chênh lệch về trình độ. Từ giờ đến hết trận Hết dám ho he phản công nữa.
Ấy vậy mà, đội chủ nhà vừa có chút sơ hở, đội L.A đã tổ chức phản kích. Công Minh làm náo loạn hàng thủ đối phương, còn Bùi Tuấn ghi thêm một bàn rút ngắn tỉ số xuống còn 3-2.
Đội Tiền Giang đã đã định tha cho L.A rồi, vậy mà con mồi không biết điều tiếp tục khiêu khích. Lần này đội chủ nhà lại dâng lên, tiếp tục đánh vỗ mặt cho đến hết hiệp một, Thể lực bị suy giảm đã đành, đội L.A bị giã thêm 3 trái nữa.
Hiệp một kết thúc với tỉ số 6-2. Cơn thịnh nộ của đội chủ nhà bị ngắt quãng, hiệp hai họ sẽ thay người và tiếp tục h·ành h·ạ đội khách. Huấn Luyện viên không hề phản đối với tư tưởng của các học trò.
“Đối với những đứa trẻ hư, cần phải dạy cho chúng bài học nhớ đời. Các cậu cứ đá cật lực vào, biến hôm nay trở thành một cơn ác mộng. khiến cho bọn họ không bao giờ dám tơ tưởng lên đá ở giải quốc gia nữa.”
Chỉ huy tối cao đã đưa ra chỉ thị hợp với lòng quân, Đội Tiền Giang có điểm tựa sân nhà, đang thắng lớn,khí thế lên rất cao.
…
Phía đội L.A thì trầm mặc lạ thường, thua cách biệt bốn bàn, ông Hùng lâm vào suy tư không hồi kết, ông khóc không nổi nên đành cười tự giễu.
“Đá đến nước này rồi thì không còn gì để nói, các cậu đá sao thì đá, học hỏi tích lũy thêm kinh nghiệm.”
Kết quả không còn quan trọng, đá sao thì đá. Câu nói này giống như giải quyết gánh nặng tâm lý. Đội L.A không xuống tinh thần mà còn muốn vào sân quẩy thêm một hiệp nữa để xem có thể thua thảm đến mức nào. Giới hạn sức mạnh thực sự của đội Tiền Giang tới đâu.
Đội Đang trong thế thua, Đức Thọ được vào thay Gia Nghĩa để tận dụng nội tại, đồng đội càng gà thì nó chơi càng hay. Một Loạt cầu thủ được thay ra nghỉ sau một hiệp vật lộn với đối thủ. Riêng Thành Chung thì quyết tâm chơi hết 90 phút trận đấu này. Anh Khoa, Hoàng Long, Xuân Mai vào sân, trận này Xuân Mai được đá vị trí tiền đạo trái. Vì đội đang thua nên cần thêm bàn thắngm khi cần có thể lùi xuống hàng tiền vệ để hỗ trợ.
Đội Tiền giang nhập cuộc với thế trận hung hãn, tiếp đà thăng hoa ở Hiệp 1. Đội đang dẫn trước 4 bàn, tinh thần của họ đang lên rất cao. Đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ ở giải quốc gia, Xuân Mai và Hoàng Long đều tỏ ra vô cùng phấn khích. Cả hai người chơi trên hàng Công, dễ dàng phối hợp hơn. Mỗi khi Xuân Mai lùi xuống hỗ trợ t·ranh c·hấp, Hoàng Long cũng không chịu thua.
Qua quan sát Công Minh thi đấu ở hiệp 1. Hoàng Long cảm thấy bản thân trước giờ vẫn luôn đá bóng theo phong cách “công tử” chờ đồng đội chuyền bóng mới có thể gây ra đột biến. Một lối chơi khá bị động khi mà đối thủ đều là những dân chuyên, kỹ thuật chơi bóng đều ở mức tốt trở lên. Muốn chờ có bóng thì đội đã thua tan nát rồi.
Mỗi khi bóng lăn ở cánh trái, Xuân Mai thu hồi bóng rất tốt, nó dốc bóng lên trên sẵn sang đối đầu với hai, ba cầu thủ đối phương, trước khi tạt bóng vào bên trong cho Hoàng Long đánh đầu, Hoàng Long bị kiềm tỏa thì vẫn còn Anh Khoa ở cột hai.
Bộ ba hàng công phối hợp với nhau ghi liền hai bàn thắng đưa tỉ số về còn 6-4. Chiến ý của đội Tiền Giang dâng cao, nhưng cứ hễ dẫn bóng qua cánh trái, vị trí của Xuân Mai thì y như rằng sẽ mất quyền kiểm soát bóng. Cầu thủ này của L.A xử lý bóng rất chắc chắn, thể hình tốt, muốn đối phó phải cử thêm hai, ba người theo kèm. Như vậy, khoảng trống cho hai tiền đạo còn lại sẽ mở ra.
Hoàng Long là điểm đến hàng đầu trong những pha lên bóng, cậu ta tận dụng cơ hội được thêm một lần, và đội trưởng Thành Chung cũng góp một bàn thắng từ ngoài vòng cấm.
Khi đội Tiền Giang kịp nhận ra vấn đề thì tỉ số đã là 6-6. Họ không thể chơi bóng ở cánh mà có con quái vật kia trấn giữ, bắt buộc phải lên bóng ở bên cánh còn lại. Đưa bóng ra khỏi phạm vi hoạt động của Xuân Mai.
Thành Chung chỉ đạo đồng đội điều bớt nhân sự sang bên đó vì cánh trái đã có Xuân Mai lo liệu. Nguyên đội hình di chuyển lệch hẳn sang một bên, mở ra một khoảng trống toang hoang phía sau của Xuân Mai. Cũng May là nó không phải mẫu cầu thủ mắc màn trên hàng công, ý thức được nguy hiểm nên đã lui về hỗ trợ việc phòng ngự.
Vị trí hiện tại gần giống với trận đấu với Trà Vinh, đồng đội đoạt bóng liền chuyền cho Xuân Mai, nó đẩy bóng một nhịp rồi phất bóng lên cao cho Anh Khoa. Kịch bản tương tự lặp lại, Anh Khoa dẫn bóng tông thẳng vào hàng hậu vệ đội chủ nhà, rồi vung chân đá một quả bóng đi với tốc độ sấm sét. Đưa L.A lần đầu vươn lên dẫn trước đội Tiền Giang.
Hiệp một đội chủ nhà đá như rồng như hổ, đè đầu cưỡi cổ đội L.A. Hiệp hai bất ngờ bị thua ngược khiến cầu thủ và ban huấn luyện choáng váng. Không thể ngồi yên được mà phải đứng dậy chỉ đạo cho đàng hoàng.
Cầu thủ ngoài sân, kẻ hò người hét. Thế trận giằng co kéo dài cho đến cuối trận. Đội Trưởng Thành Chung đã đuối sức không khống chế nổi quả bóng nữa để đội chủ nhà chớp thời cơ phản công. Ghi thêm một bàn thắng.
Trận đấu rượt đuổi tỉ số với kết quả hòa 7-7. Đội Tiền Giang được xếp chiếu trên nhưng là đội vui mừng vì thoát thua.
Hòa thì hai nhà đều vui. L.A đã chứng tỏ được năng lực đáng sợ của mình, còn đội Tiền Giang không dám coi thường đội khách, sau này họ sẽ còn gặp nhau ở giải hạng ba và chạm phân cao thấp còn vô số cơ hội. Hôm nay khinh địch chưa bày chiến thuật hợp lý, sau này nhất định sẽ đón tiếp thật chu đáo.
Ban Huấn Luyện của Đội Tiền Giang lần lượt qua bắt tay chào hỏi ông Hùng. Tuy ông chỉ có một mình nhưng mang theo một đội bóng không hề tồi một chút nào. Đáng nhận được sự tôn trọng của Đồng Nghiệp.
Đối thủ đặt sự chú ý rất nhiều lên Xuân Mai. Trong suốt hiệp hai, Nó là một thế lực ở hành lang cánh trái, đóng góp không nhỏ vào trận đấu điên rồ ngày hôm nay. Các Tiền đạo khác cũng không hề kém cạnh, mỗi khi có cơ hội đều sẵn sàng tỏa sáng.