Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 54: Kết Quả Thuận Lợi



Chương 54: Kết Quả Thuận Lợi

Trận đấu vừa qua của đội L.A đã thành công rực rỡ, vượt qua thử thách lớn từ đội Tiền Giang, khí thế của toàn đội nhờ đó mà được nâng cao hơn bao giờ hết. Với thành tích 4 thắng, 1 hòa và 1 thua sau hai lượt đấu cuối, đội bóng tự tin tiến vào mùa giải kế tiếp, hy vọng sẽ có mặt ở giải quốc gia. Ba cán bộ từ Liên Đoàn Bóng đá theo dõi từng bước đi của đội, và họ không tiếc lời khen ngợi về chất lượng cầu thủ cũng như cơ sở hạ tầng, xem đây là một dấu hiệu đáng mừng cho tương lai.

Dù niềm vui chiến thắng đang lan tỏa, nhưng bên cạnh đó, cũng còn những thủ tục lặt vặt khác cần phải hoàn thành. Liên Đoàn Bóng đá phía nam sẽ trực tiếp làm việc với ban điều hành đội bóng, và ông Hùng cùng các nhà tài trợ sẽ phải tập trung cho các kế hoạch tiếp theo. Trong lúc đó, các cầu thủ được phép nghỉ ngơi trong hai tuần, thời gian quý báu để họ nạp lại năng lượng trước những thử thách sắp tới.

Ba tuần di chuyển và thi đấu liên tục đã khiến mọi người trong đội cảm nhận rõ ràng sự mệt mỏi của nghề cầu thủ. Một số người đã bắt đầu hoài nghi về con đường mình chọn, nhưng những gương mặt trẻ như Xuân Mai, Công Minh, và Đức Thọ vẫn ngập tràn háo hức, cảm thấy như đang sống trong một giấc mơ khi được thi đấu ở giải quốc gia.

Xuân Mai trở về nhà với tâm trạng hân hoan, cậu khoe chiến tích của mình với chị Bảo Trâm và hai bác. Nhìn gương mặt rạng rỡ của Xuân Mai, ai cũng cảm thấy vui lây, không chỉ cho riêng cậu mà còn cho cả tỉnh nhà, khi một đội bóng từ quê hương sẽ có cơ hội tranh tài ở hạng đấu quốc gia. Đó là niềm tự hào chung của mỗi người dân nơi đây.

Sau khi nhận được sự đồng ý từ hai bác, Xuân Mai về Long Thành thăm gia đình. Chị Bảo Trâm, không muốn cậu biến mất một lần nữa, cũng quyết định về cùng. Trong chuyến thi đấu, các cầu thủ nhận được một ít tiền bồi dưỡng, chưa kể khoảng tiền nhỏ mà Xuân Mai đã kiếm được từ những giải phong trào trước đó. Nhờ vậy, cậu có thể mua sắm nhiều món quà cho ba má và em gái, bên cạnh những món ăn ngon.

Sự trở lại của Bảo Trâm khiến cho ba má và em gái của Xuân Mai rất vui. Ba cậu hào hứng vì được thưởng thức món ăn ngon, trong khi má cậu vui mừng vì con trai và Bảo Trâm đã hàn gắn lại tình cảm. Còn Út, cô em gái tinh nghịch, tranh thủ vòi vĩnh tiền tiêu vặt, và Xuân Mai hào phóng cho nó một khoản để mua sắm quần áo mới.

Buổi chiều, khi hai chị em đi shopping, Xuân Mai ở nhà sửa ống nước, mua thêm tôn và khung sắt để gia cố lại mái nhà. Dù chỉ vừa mới thi đấu, nhưng cuộc sống của cậu đã có những thay đổi tích cực, ngôi nhà giờ đây gọn gàng và tươm tất hơn trước rất nhiều.

Mãi đến tối, sau khi đã xong xuôi mọi việc, hai chị em mới có chút thời gian riêng tư, đi dạo phố Long Thành dưới ánh đèn vàng dịu dàng. Họ cùng nhau chúc mừng cho thành công của đội bóng và những cơ hội sắp tới. Không khí đêm mát mẻ khiến mọi lo toan dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng cười và những câu chuyện vui.

“Vậy trong hai tuần nghỉ ngơi tới đây, em tính làm gì? Có tham gia thi đấu mấy giải phong trào không?” Bảo Trâm hỏi, ánh mắt lấp lánh.

Xuân Mai nhíu mày suy tư. “Đá giải phong trào có thể kiếm được chút tiền, nhưng trình độ cầu thủ ở đó không cao. Em đã học hỏi được nhiều kỹ năng mới trong thời gian qua, và giờ em cần cải thiện thể lực để chuẩn bị cho những trận đấu quan trọng.”

Bảo Trâm gật gù, tiếp lời: “Nếu em lên thành phố ở với chị, ăn uống đủ chất thì tốt cho sự phát triển của em hơn. Hơn nữa, có thể đi tập thêm Gym vào mỗi tối để cải thiện vóc dáng.”

Xuân Mai nhìn chị, cảm thấy có phần khó xử. “Em định ở nhà ít bữa, nhưng nghe chị nói vậy, em lại thấy rất hợp lý.”

Bảo Trâm hối thúc, “Có lý quá còn gì nữa! Lên đi, ở Long Thành em có việc gì đâu, ở đó phụ việc quán phở, chị sẽ bảo ba má trả tiền công cho em. Chưa kể, em có thể gọi điện về bất cứ lúc nào, chị sẽ hộ tống em về nhà.”

Thấy chị nhiệt tình như vậy, Xuân Mai cũng cảm thấy vui. Bảo Trâm ngủ cùng Út Thảo một đêm, sáng hôm sau lại cùng Xuân Mai trở về Thành phố, hẹn mọi người khi nào lên đó phải ghé qua nhà cô cho biết nơi sinh hoạt của con trai.

Xuân Mai và Bảo Trâm lên đường, xe máy nhẹ nhàng lướt qua những con đường nhựa phẳng lỳ. Cảnh sắc hai bên đường thật nên thơ, những ruộng lúa bát ngát trải dài như tấm thảm xanh mướt, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương lúa chín thơm phức. Bầu trời trong xanh, những áng mây trôi lững lờ, và không khí trong lành khiến cho cả hai cảm thấy như đang sống trong một khung cảnh lý tưởng.

Bảo Trâm ngồi phía sau, thích thú ôm chặt lấy Xuân Mai, hai người cùng ngắm nhìn vẻ đẹp của quê hương trong nắng sớm. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều như một bức tranh sống động, khiến cho tâm hồn họ thêm phần lắng đọng. Con đường về Thành phố không chỉ đơn thuần là một hành trình, mà còn là một kỷ niệm đẹp trong hành trình tuổi trẻ, nơi tình cảm giữa họ càng thêm sâu đậm
— QUẢNG CÁO —