Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 56: Gửi Gắm Ước Mơ.



Chương 56: Gửi Gắm Ước Mơ.

Hoàng Long qua nhà bạn học tá túc được một hai ngày, cậu nhận ra mình không thể ở nhà của bạn mãi được. Hết sang nhà người này lại đến nhà người khác ngủ nhờ. Con trai của nhà tài phiệt đến chơi thì ai cũng vui vẻ, niềm nở đón tiếp. Cuối cùng ngủ hết nhà trong danh sách bạn thân hồi cấp 3. Hoàng Long đã hết tiền tiêu, nên ngỏ ý vay chỗ bạn bè.

“Cái gì, ông mà cũng vay tiền người khác à? Nhà của ông thiếu gì tiền mà phải đi vay tôi.”

“Tôi bỏ nhà đi bụi rồi, trên người không có tiền.”

“Xạo chóa vừa thôi. Nhà ông giàu như thế biết bao người ước còn không được, chỉ có kẻ ngu dốt mới bỏ nhà đi mà thôi. Ý lộn… tôi nhỡ mồm. Mà ông bỏ nhà đi thật à?”

Hoàng Long gật đầu xác nhận, kể ra nguyên nhân mình bỏ nhà ra đi là muốn làm cầu thủ. Bạn cũ nghe xong chỉ biết lắc đầu suýt xoa.

“Nói ra thì ông đừng giận, ông có phúc mà không biết hưởng. ở việt nam có mấy ai có điều kiện ra nước ngoài du học. ông không muốn lại muốn đi làm cầu thủ. Thôi, tôi không dám chứa chấp ông ở nhà tôi nữa đâu. Mau tỉnh ngộ và quay về nhà đi. Công tử của tôi.”

Hoàng Long bị bạn đuổi ra khỏi nhà, trên người không một xu dính túi. Đến giờ ăn, bụng sôi ùng ục, lúc này cậu mới thấy hối hận vì sĩ diện nhất thời mà không nhận số tiền của Ngọc Anh. Trên người còn mỗi cái điện thoại Iphone có giá trị, đem đi bán cũng được vài triệu. Nhưng trong điện thoại có rất nhiều bức hình kỷ niệm thời học sinh, và vài tin nhắn yêu đương.

Xem lại mấy bức hình, Hoàng Long sực nhớ ra mình có thể tá túc ở chỗ Tuyết Mai, hơn một tháng rồi không liên lạc vì mải lo cho mấy trận giao hữu. Tần suất hỏi thăm thưa thớt khiến chút nữa cậu ta quên mất mình đang có người yêu.

Hoàng Long gọi điện trước, xác nhận Tuyết Mai vẫn ở chỗ cũ ở trên Sài Gòn, cậu bắt taxi lên đó, và dĩ nhiên là nhờ chị Tuyết Mai trả tiền hộ. Chị em xa mặt cách lòng, cuộc gặp mặt có một chút gượng gạo.

“Gần một tháng rồi nhỉ, sao em lại đột nhiên lên đây?”

“Em gặp chút rắc rồi, em có thể ở nhà chị ít bữa được không?”

“Sure, chỗ này luôn chào đón em mà.”

Hoàng long bước vào va cảm thấy căn nhà chật chột hơn một tháng trước có nhiều hộp cattong, bọc nilon.

“Đây là mấy đơn hàng, ngày mai chị sẽ đem ra bưu điện, hôm nay tạm thời hơi chật chội một chút, em chịu khó nha.”

Chưa nói chuyện được nhiều thì Tuyết Mai lại có điện thoại, công việc bán hàng bận rộn khiến cô không có nhiều thời gian cho tình yêu bé nhỏ. Lâu ngày gặp mặt thì cô nàng cũng bỏ tiền chiêu đãi một bữa tối thịnh soạn có thịt quay, bia bọt đủ cả.

Hoàng Long kể chuyện mình bỏ nhà đi bụi, Tuyết Mai có hơi sững sờ một chút, lục lọi trong ký ức, lần đầu tiên bóc tem thằng em, cũng đã tâm sự qua chuyện này. Cô cũng đã đoán trước được gia đình Hoàng Long sẽ phản đối kịch liệt chuyện Hoàng Long muốn làm cầu thủ. Gia đình không ủng hộ, ông Hùng loại cậu ra khỏi đội bóng, hiện giờ cu cậu không có gì, cũng chẳng biết đi đâu và về đâu. Trong lòng buồn bực mượn hơi bia mà lôi hết ruột gan ra cho Tuyết Mai.

“Chị à? Có phải em làm sai rồi không? nếu không tại sao tất cả mọi người lại như đang chống đối lại em vậy chứ.”

Tuyết Mai vỗ về an ủi.

“Theo đuổi ước mơ không có gì là sai cả. Chị sẽ ủng hộ em.”

Hoàng Long yếu lòng mà ôm lấy chị.

“Chị thật tốt.”

Lúc này Hoàng Long đã không còn tỉnh táo, uống hơi nhiều nên nằm trên ghế sofa, ngủ ngon lành. Tuyết Mai nói miệng rằng ủng hộ Hoàng Long nhưng nhân lúc ngủ say lại lấy điện thoại của cậu ta tìm trong danh bạ gọi điện cho mẹ của cậu.

Bác gái thấy số con trai gọi tới, ngạc nhiên khi thấy đầu dây bên kia là giọng của một cô gái.

“Alo… có phải mẹ của Hoàng Long đang nghe máy không ạ?”

“Đúng rồi… đây là mẹ của Long, cho hỏi bên kia là ai vậy? sao lại cầm điện thoại của con trai tôi.”

“Dạ, cháu là Tuyết Mai… cháu gọi để báo cho cô là Hoàng Long đã lên Sài Gòn và đang ở nhà cháu… Cháu ở quận…số nhà…. Cháu gọi để bác đỡ lo lắng ạ.”

Mẹ Hoàng Long thở phào, con trai bỏ nhà đi mấy ngày, dạo trước phụ huynh của mấy người bạn học cấp ba có mật báo cho bà nên không lo lắm. Rồi tự nhiên nó bỏ đi ra khỏi Long Thành không rõ tăm hơi, ai mà ngờ được lại lên Tận Sài Gòn cơ chứ.

“Ôi cái thằng nhỏ này, sao lại mò lên tận đấy cơ chứ… Vâng.. vậy cảm ơn cháu nhiều nha. Ngày mai cô sẽ lên đó đón Hoàng Long về.”

“Dạ thưa cô, Hoàng Long hiện tại vẫn chưa suy nghĩ thông suốt, cô lên đón chưa chắc em ấy đã chịu theo cô về đâu ạ. Chi bằng cô cứ để em nó yên tĩnh một thời gian. Cháu sẽ từ từ thuyết phục em ấy ạ.”

“Như vậy có phiền cháu lắm không?”

“Dạ không phiền đâu ạ.”

Cuộc hội thoại kéo dài thêm chút nữa rồi dừng lại, mẹ Hoàng Long lập tức báo lại tin con trai đã lên Sài Gòn cho ông Hòa được biết. Ông bố khá ngạc nhiên.

“Thằng con mình từ khi nào có người quen ở Sài Gòn vậy? Lại là con gái nữa…. Vậy mà tôi cứ nghĩ mình nắm rõ các mối quan hệ của con trai trong lòng bàn tay rồi ấy chứ.”

“Thì cứ cho là lên nhà bạn ở tạm vài ngày, nhưng sao lại lên nhà của bạn nữ. Nghe cách nói chuyện thì nó và cô gái kia có vẻ thân thiết nên tâm sự với nhau rất nhiều chuyện. Có khi nào là bạn gái của cu cậu không? Rồi vì không muốn xa cô nàng nên mới không muốn đi du học.”

Ông Hòa trấn an vợ.

“Thằng con mình đâu phải đứa mà có thể vì một người con gái mà bỏ bê tương lai. Con bé Ngọc Anh tốt như thế mà cu cậu vẫn còn lạnh lùng không để ý, dễ đi phải lòng người khác được chứ. Tôi biết nó làm vậy chẳng qua vì muốn chống đối tôi mà tôi, chứ thực tâm không muốn làm cầu thủ đâu. Nó không muốn bị người khác an bài số phận…“

Bà vợ lườm nguýt.

“Hai cha con ông, bướng bỉnh giống hệt nhau… Rồi sao? Có lên Sài Gòn đón nó về không?”

“Kệ nó đi… Nghe bà kể thì cô gái kia là người hiểu chuyện, Nó bỏ lên Sài Gòn chứng tỏ ở Long thành đã hết nơi dựa dẫm. Ở trên đó nhịp sống hối hả, v·a c·hạm với xã hội liên tục. Thằng con bà sẽ biết thế nào là hiện thực tàn khốc, tôi dám cá, một thời gian cu cậu sẽ tự quay về thôi.”

Những lời nói của Ông Hòa với vợ không hề sai.

Hoàng Long tỉnh dậy với cơn đói cồn cào, tự mình chuẩn bị bữa sáng bằng một gói mì tôm đơn giản. Mùi hương từ nước sôi không thể che lấp đi cảm giác trống rỗng trong lòng. Tuyết Mai đã rời nhà từ sớm, mang đống hàng hóa ra bưu điện và còn đi nhập hàng mới, mãi chiều mới trở về. Còn lại một mình, cậu dạo quanh căn phòng chật chội, lục lọi những suy nghĩ tăm tối.



Trong tâm trí cậu, giấc mơ trở thành cầu thủ bóng đá vẫn cháy bỏng, nhưng sự thực tàn nhẫn là ông Hùng không nhận cậu vào đội bóng. Cậu không biết mình phải làm gì tiếp theo, cảm giác chán nản và thiếu động lực luyện tập cứ bủa vây. Cả ngày, cậu chỉ ăn mì tôm, nằm dài trên giường và lướt điện thoại.

Những video bóng đá trước đây từng là nguồn truyền cảm hứng bất tận cho cậu. Giờ đây, chúng chỉ giống như những con dao sắc nhọn, đâm sâu vào ước mơ nhỏ bé, khiến nó trở nên trầy xước và vỡ vụn. Hoàng Long không muốn xem nữa; mỗi lần nhìn thấy những hình ảnh các cầu thủ tỏa sáng trên sân cỏ, cậu lại cảm thấy nỗi đau cứ khoét sâu vào trái tim mình.

Trong đầu cậu, một ý nghĩ vội lóe lên: “Nếu không đá cho đội này thì đá cho đội khác.” Hoàng Long quyết định sẽ tham gia vào một đội bóng khác hoặc tìm cách ứng tuyển vào một đội bóng nào đó. Nhưng thực tế phũ phàng là mọi thủ tục hồ sơ đều là những việc cậu chưa từng làm. Trước đây, mọi thứ đều do phụ huynh đã dọn sẵn, nên giờ đây cậu hoàn toàn lúng túng, không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng, cậu đã nhờ đến Tuyết Mai. Dù bận rộn, cô không phản đối và thậm chí còn lái xe đưa cậu đến trụ sở của đội bóng. Nhưng khi cầm hồ sơ trong tay, cậu cảm thấy lo lắng và hồi hộp. Đến nơi, không khí nghiêm túc khiến cậu cảm thấy nhỏ bé, như một hạt cát giữa đại dương mênh mông.

Hồ sơ của cậu bị loại ngay từ vòng đầu tiên. Cậu không thể so với những hồ sơ xuất phát từ trong học viện bóng đá, nơi mà mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Mặc dù một số đội cảm nhận được quyết tâm của cậu, họ cũng chỉ cho phép cậu vào sân để đá thử một hiệp.

Khi chạy trên sân, Hoàng Long cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình, nhưng sự hồi hộp nhanh chóng chuyển thành nỗi lo lắng. Biểu hiện của cậu khá tốt, nhưng không quá nổi bật so với các cầu thủ khác. Cảm giác mệt mỏi và thể lực yếu ớt bộc lộ rõ ràng, khiến cậu không thể thể hiện hết khả năng của mình. Cuối cùng, khi nghe những từ chối lạnh lùng từ ban huấn luyện, cậu cảm thấy như b·ị đ·âm một nhát dao vào trái tim.

“No time for you, babe.”

Hoàng Long rời sân, cảm giác nặng nề lấp đầy trong lòng. Cậu quyết định sẽ mượn tiền Tuyết Mai để đến phòng Gym luyện tập, với hy vọng có thể cải thiện thể lực và không còn cảm thấy bất lực trước giấc mơ của mình.

Cô nàng chắc chắn sẽ đồng ý thôi, Hoàng Long thầm nghĩ trong lòng. Nhưng tối hôm đó, trước khi kịp mượn tiền từ Tuyết Mai, cậu vô tình nghe thấy một cuộc gọi điện thoại của cô. Âm thanh từ chiếc điện thoại vọng ra khiến cậu dừng lại, chú ý lắng nghe. Tuyết Mai đang tranh luận về giá cả sản phẩm với ai đó, giọng điệu có phần lo lắng và căng thẳng.

Trước đây, vài chục nghìn đồng chưa bao giờ là vấn đề với Hoàng Long. Nhưng từ khi phải tự lập, ý thức được việc bị cắt tiền sinh hoạt, cậu cảm thấy như mình đã làm phiền chị Tuyết Mai khá nhiều. Chị đã bận rộn với công việc, còn phải giúp cậu với giấc mơ bóng đá. Cậu cảm thấy mình chỉ như một gánh nặng, chưa làm được gì cho chị cả.

Hoàng Long giả bộ đi ra phòng uống nước, nhưng thật ra là để thăm dò tình hình. Nhìn thấy Tuyết Mai đang ngồi bên bàn, trước mặt là chiếc laptop mở rộng với một quyển sổ tay, trên đó là hàng loạt con số đang được ghi chép. Cô nhìn có vẻ mệt mỏi, ánh mắt chăm chú dán vào màn hình, thỉnh thoảng lại đưa tay lên gãi đầu, như đang vật lộn với những con số rối rắm.

“Công việc vẫn ổn chứ ạ?” Hoàng Long lên tiếng, cố gắng thể hiện sự quan tâm.

“À… không có gì? Chị tự lo được.” Tuyết Mai lắc đầu, giọng nói thoáng chốc nhẹ bẫng, nhưng Hoàng Long cảm nhận được một nỗi ưu phiền trong đó.

“Có cần em giúp gì không?” Cậu chủ động đề nghị, không muốn chỉ ngồi yên trong góc nhìn cô làm việc vất vả.

Tuyết Mai ngẩng đầu nhìn Hoàng Long, ánh mắt chứa đầy nghi ngờ. Cô không tin rằng cậu bé to xác trong nhà của mình có thể làm được gì có ích. Hoàng Long nhìn vào màn hình máy tính, thấy những con số ngổn ngang cùng với quyển sổ tay lộn xộn. Cậu không phải là chuyên gia buôn bán, nhưng việc tính toán thì cậu hoàn toàn có thể.

“Chị không tin em à? Ở trường, điểm toán của em rất cao đó nha.” Hoàng Long cố gắng thuyết phục, hy vọng chút tự tin sẽ khiến Tuyết Mai cảm thấy dễ chịu hơn.

“Cảm ơn em, nhưng mà mấy thứ này không giống bài toán ở trường đâu.” Tuyết Mai thở dài, vẻ mặt cô bỗng trở nên chùng xuống, như một bóng mây u ám lướt qua bầu trời.

“Chưa thử làm sao biết… Với lại em cũng muốn giúp chị chút gì đó.” Hoàng Long kiên trì, cậu không muốn thấy Tuyết Mai khó khăn một mình.

Cuối cùng, Tuyết Mai miễn cưỡng giải thích về công việc bán hàng của mình, từng câu từng chữ như mở ra một thế giới mới cho Hoàng Long. “Giá nhập hàng, giá bán ra. Hàng nào tồn kho cần thanh lý… Hàng nào cần giảm giá bán… Chênh lệch giữa giá nhập và giá bán chính là tiền lời,” cô giải thích, giọng nói thoáng chút nôn nóng. “Tuy chỉ là vài chục, nhưng nếu nhân lên với số lượng lớn thì sẽ thành một khoản kha khá đấy.”

Hoàng Long rất nhanh chóng hiểu ra. Nhìn những con số trên màn hình, cậu bỗng nhớ lại lời ông Hùng, lương cầu thủ hạng ba chỉ 4 triệu đồng, hoặc cao hơn ở hạng nhất cũng chỉ mười mấy triệu. Suy nghĩ về việc này đã khiến cậu ta ngẫm lại một hồi. Cuộc sống cầu thủ không hề dễ dàng, và thực tế có thể không khác gì so với việc buôn bán của Tuyết Mai.

Tuyết Mai đang mở cửa hàng trực tuyến, nhưng cũng chính vì vậy mà số lượng hàng hóa lại trở thành một bài toán nan giải. Việc thống kê và điều chỉnh giá cả khiến cô điên đầu. Mỗi khi giá nhập hàng tăng, giá bán lại phải tăng theo, nhưng giá tăng khiến sức mua giảm. Những điều này khiến cho hàng tồn động không phải là một ý kiến hay. Cô cần tìm mặt hàng mới để thay thế, và làm sao để cân bằng giữa mua vào và bán ra cũng là một bài toán khó.

Có Hoàng Long ngồi cạnh, cùng tính toán và thảo luận, Tuyết Mai cảm thấy vui vẻ hơn. Thấy cậu có sự quan tâm đến công việc của mình, cô nhận ra tình yêu nhỏ của mình cũng có đầu óc nhanh nhạy. Cảm giác này khiến cô muốn mở lòng hơn, và biết đâu Hoàng Long lại có thể giúp được cô trong những lúc khó khăn.

Nụ cười của Tuyết Mai dần xuất hiện trên môi khi cô cùng Hoàng Long bàn luận về cách quản lý hàng hóa và lợi nhuận. Cảm giác hạnh phúc và thoải mái trong không khí căng thẳng ấy như một làn gió mới, mang đến cho cả hai một sự kết nối chặt chẽ hơn.

Mấy ngày tiếp theo, Tuyết Mai đã rủ Hoàng Long đi làm cùng mình. Cô dẫn cậu đến kho nhận hàng, chỉ cho cậu cách kiểm tra đơn hàng mua bán, thống kê danh sách, và ghi chú lại những thông tin quan trọng trước khi đưa hàng ra bưu điện gửi cho khách. Một ngày làm việc bên cô, Hoàng Long không chỉ học hỏi được nhiều điều mới mẻ mà còn cảm nhận được áp lực và sự vất vả của việc kiếm sống.

Khi công việc kết thúc, Tuyết Mai đưa cho Hoàng Long một xấp tiền lẻ. “Cầm đi, đây là tiền công hôm nay của em đấy,” cô nói với nụ cười thân thiện.

Hoàng Long nhoẻn miệng cười, cậu cầm số tiền lẻ, nhưng trong lòng lại không nỡ nhận. “Không cần đâu chị, em đã ăn ở nhà chị mấy ngày liền rồi, cũng nên làm việc giúp chị chứ.”

“Em cầm lấy đi,” Tuyết Mai kiên quyết. “Tuy chẳng đáng bao nhiêu nếu so với gia cảnh của em, nhưng chị nghĩ đó là một phần quà mang tính kỷ niệm nhiều hơn. Với lại, đây là cuộc sống thực tế. Nếu em muốn sống độc lập, không phụ thuộc vào gia đình, thì những ngày này chính là một trải nghiệm rõ ràng nhất. Em thực sự muốn một cuộc sống như bây giờ sao?”

Hoàng Long cầm xấp tiền lẻ trong tay, cảm nhận từng đồng tiền như một viên gạch xây dựng cuộc sống của mình. Cậu tưởng tượng đến một tương lai mà mình sẽ phải tiếp tục sống như thế, ngày qua ngày, góp nhặt từng đồng tiền.

“Chị muốn em về nhà tiếp tục dựa dẫm gia đình à?” Hoàng Long hỏi, giọng có phần châm chọc.

Tuyết Mai từ tốn đáp, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang tìm kiếm một sự thật nào đó giữa những tòa nhà cao tầng. “Em có thể thay đổi cách nhìn nhận vấn đề. Thay vì xem đó là sự dựa dẫm, sao không coi đó là sự hỗ trợ mà ba và má dành cho em? Em muốn chứng tỏ năng lực thông qua việc đá bóng, không muốn bị phụ huynh sắp đặt tương lai của mình. Nhưng suy xét cho kỹ, thì hai bác đều muốn em có một cuộc sống tốt hơn. Họ không muốn em phải nai lưng ra, đổ mồ hôi, kiếm ăn mỗi ngày.”

Câu nói của Tuyết Mai khiến Hoàng Long có hơi dao động, cậu cảm thấy nỗi dằn vặt trong lòng. Chưa bao giờ cậu nghĩ rằng sự hỗ trợ từ gia đình lại có thể được nhìn nhận theo một cách tích cực như vậy.

“Chị không muốn em ở lại giúp chị ư? Giống như hôm nay,” Hoàng Long hỏi, lòng hy vọng tìm kiếm sự ủng hộ từ cô.

“Hôm nay chị vui,” Tuyết Mai thừa nhận. “Nhưng ngày mai, năm sau, mười năm sau mà em vẫn như vậy thì không vui một chút nào. Mỗi người chúng ta có một số mệnh riêng, em có xuất phát điểm tốt hơn rất, rất nhiều người. Em phải làm những điều gì đó lớn lao hơn. Việc làm cầu thủ, đưa bóng đá Việt Nam vươn tầm châu lục, hãy để những người khác thực hiện. Em có thể theo đuổi đam mê bằng một cách khác.”

“Chị không tin vào khả năng của em à?” Hoàng Long hỏi, giọng mang theo chút bất mãn.

“Em là một người tài năng,” Tuyết Mai khẳng định, “Ngoài bóng đá, còn có nhiều năng khiếu khác mà em chưa nhìn ra. Em có thể là một cầu thủ bóng đá tốt, nhưng sẽ thật lãng phí nếu em chỉ tỏa sáng ở sân cỏ. Em đã được bao bọc bởi gia đình trong một thời gian dài, có nhiều thứ em vẫn chưa tiếp xúc bao giờ ngoài bóng đá. Vậy thì tại sao em không thử ra ngoài đó và bay lượn một vòng, khám phá những thứ mới lạ?”

Hoàng Long thở dài, gương mặt cậu tràn ngập sự thất vọng. “Chị muốn em về nhà và đi du học sao?”

Tuyết Mai mỉm cười gật đầu, ánh mắt cô sáng lên với hy vọng. “Điều đó sẽ có lợi cho tương lai của em sau này.”

Thế nhưng, khi nghe những lời khuyên từ Tuyết Mai, Hoàng Long cảm thấy như mình đang mất đi điểm tựa cuối cùng. Cô cũng đã ủng hộ cậu nên đi du học theo lời của ba má. Cậu không còn chỗ dựa tinh thần, và động lực luyện tập bóng đá theo đó sụt giảm nghiêm trọng. Cậu muốn từ bỏ nhưng lại có chút gì đó không nỡ.

Tuyết Mai đã lường trước phản ứng của Hoàng Long. Để làm giảm sự căng thẳng trong không khí ngột ngạt, cô quyết định mời thêm hai người bạn đến nhà mình dùng bữa. Mong rằng những tiếng cười và câu chuyện vui vẻ sẽ giúp xua tan bớt nỗi buồn mà Hoàng Long đang phải chịu đựng.

Bất ngờ thay, hai người bạn đến thăm không ai khác chính là Bảo Trâm và Xuân Mai. Không khí lập tức trở nên vui vẻ khi cả ba người quấn quýt hỏi han nhau về những chuyện đã qua. Tuyết Mai mời hai người lên không chỉ vì tình bạn mà còn với một mục đích khác: cô muốn giúp thuyết phục Hoàng Long quay trở về nhà. Cậu đã ở đây hơn một tuần, và sức khỏe tinh thần của cậu càng lúc càng xuống dốc, với những bộ râu ria lởm chởm không buồn tỉa tót. Cô lo lắng rằng nếu cứ kéo dài như vậy, tình trạng của cậu sẽ càng tồi tệ hơn.

Mối quan hệ giữa Bảo Trâm và Hoàng Long chỉ dừng lại ở mức xã giao, nhưng với Xuân Mai, tình bạn lại thân thiết hơn nhiều. Hai người đã cùng nhau trải qua biết bao kỷ niệm trên sân cỏ. Trước khi cho họ có cơ hội trò chuyện, Tuyết Mai đã khéo léo quán triệt tư tưởng cho Xuân Mai, yêu cầu cậu không được lôi kéo Hoàng Long vào con đường cầu thủ, mà thay vào đó, hãy thuyết phục cậu đi du học.

Nghe vậy, Xuân Mai cảm thấy hụt hẫng. Cậu nhìn Hoàng Long với vẻ bơ phờ, nhận ra rằng sự việc đã trở nên nghiêm trọng hơn mình tưởng. Cả hai bước ra ngoài hiên, nơi ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi, tâm sự với nhau trong không gian yên tĩnh.



“Chuyện cậu đi du học là thật sao?” Xuân Mai mở đầu, giọng điệu đầy quan tâm.

Hoàng Long thở dài, buồn bã. “Tôi cũng không biết nữa. Ba má tôi đã sắp xếp mọi thứ rồi, họ bắt tôi đi theo con đường mà họ đã vạch ra. Trước đây còn nói nếu tôi cùng đội bóng của tỉnh lên đá ở giải quốc gia, họ sẽ để tôi tự do theo đuổi đam mê của mình. Hóa ra chỉ là dối trá. Họ hoàn toàn phủ nhận những cố gắng của tôi trong suốt thời gian qua.”

“Tôi thấy cậu may mắn đấy chứ?” Xuân Mai khẳng định, nhưng lại có phần dè dặt.

“May mắn, cậu đang mỉa mai tôi đấy à?” Hoàng Long nhìn thẳng vào mắt Xuân Mai, cảm giác tức giận và thất vọng tràn ngập trong lòng.

“Tôi nói thật đấy, cậu thật may mắn vì có ba má quan tâm tới cậu. Nếu họ không muốn cậu làm cầu thủ, sao còn để cậu tham gia giải đấu cấp tỉnh cũng như đi đá giao hữu liên tỉnh chứ? Có thể họ có một con đường khác tốt hơn việc làm cầu thủ.” Xuân Mai giải thích, giọng cậu bắt đầu có chút thuyết phục.

Hoàng Long nhìn Xuân Mai, và trong một khoảnh khắc, cậu lại cảm thấy ghen tị. “Thế cậu thì sao? Tôi thấy cậu mới thực sự may mắn. Người nhà không phải ép cậu theo con đường cầu thủ. Tôi thực sự ghen tị với cậu.”

Xuân Mai nhìn Hoàng Long, ánh mắt chân thành. “Tôi làm cầu thủ bóng đá một phần vì đam mê, một phần vì tôi không còn con đường nào khác. Tôi chưa kể với cậu nhỉ? Thực ra tôi chỉ học hết lớp 9 thôi, sau đó nhặt ve chai ở Long Thành. Thế giới bên ngoài, không ai coi trọng tôi cả. Chỉ ở trên sân bóng, v·a c·hạm với nhau, tôi mới cảm thấy mình được đối xử công bằng.”

Nghe Xuân Mai chia sẻ, Hoàng Long cứng họng. Cậu không ngờ đối thủ lớn nhất trong đội bóng lại có xuất phát điểm khiêm tốn đến thế. Xuân Mai, người mà cậu luôn xem là mạnh mẽ và tự tin, giờ đây lại khiến cậu cảm thấy mình thật may mắn hơn cả. Cậu nhìn lại chính mình, so sánh với điều kiện của Xuân Mai, và một luồng suy nghĩ chợt bừng tỉnh cơn mê.

Tâm trạng của Hoàng Long dâng trào những cảm xúc hỗn độn. Cậu muốn gào thét, muốn khóc, nhưng tất cả chỉ có thể bó buộc trong lồng ngực. Cậu im lặng, không nói gì thêm. Không khí giữa ba người trở nên nặng nề, và trong bầu không khí tĩnh lặng ấy, chỉ có tiếng dao thớt khẽ kêu và mùi thơm của món ăn đang nấu ở trong bếp.

Khi bữa ăn diễn ra, không ai trong số họ muốn phá vỡ sự tĩnh lặng. Những câu chuyện vui vẻ, những tiếng cười rộ lên, nhưng Hoàng Long chỉ ngồi đó, lặng lẽ, suy tư về con đường phía trước. Cảm giác cô đơn và bất lực tràn ngập trong lòng, như thể mọi người xung quanh đều đang sống trong một thế giới khác, nơi mà cậu không còn chỗ đứng.

Tuyết Mai gọi cả hai vào nhà ăn tối, chuyển đề tài sang chất vấn Bảo Trâm. Cô thắc mắc sao lâu như vậy mà vẫn thấy thằng em kè kè bên cạnh, như một cái bóng không thể tách rời. Bây giờ, thằng chồng hờ của bạn nhìn rắn chắc và có lực hơn hồi mới gặp. Hai chị em chỉ đành nhìn nhau mỉm cười, tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Nhưng trong lòng mỗi người lại dấy lên những cảm xúc khó nói, những lo lắng về tương lai của những mối quan hệ này.

Sau khi bữa ăn kết thúc, trời đã tối. Hai cô bạn nằm cạnh nhau, lòng đầy tâm sự, cuối cùng cũng lôi được bí mật ra ngoài ánh sáng. Tình cảm giữa Xuân Mai và Bảo Trâm giống như ngọn lửa âm ỉ, không c·háy l·ớn nhưng lại kéo dài bất tận. Còn Tuyết Mai và Hoàng Long, ban đầu ngọn lửa ấy rực rỡ, bùng cháy mãnh liệt, nhưng càng về sau, nó càng lụi tàn. Dù không đến nỗi cạch mặt, nhưng giữa họ đã nảy sinh một khoảng cách vô hình, như một bức tường ngăn cách không thể phá vỡ.

Chưa kể sắp tới Hoàng Long còn đi du học, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa vời. Cảm giác lo lắng tràn ngập trong lòng Tuyết Mai. Trong khi mọi người tranh thủ lúc còn bên nhau để dạo chơi quanh Sài Gòn, cuối tuần đồng loạt kéo nhau về Long Thành, Tuyết Mai lại không về cùng. Cô biết Hoàng Long đã có quyết định của riêng mình và trở về Long Thành với tâm trạng nặng trĩu. Lời chia tay không nói ra thì có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng trong lòng cô, lại đầy ắp những suy tư.

Hoàng Long đang rối trí với chuyện gia đình, cô không muốn mang chuyện tình cảm ra làm sức ép, nhưng sự ra đi này khiến cô không thể không cảm thấy trống vắng. Cô lặng lẽ nhìn bóng lưng của Hoàng Long nhỏ dần, như một cuộc tình ngắn ngủi đã đi tới hồi kết. Mỗi bước chân của cậu giống như từng nhát dao đâm vào trái tim cô, tạo ra những v·ết t·hương không thể lành.

“Tạm biệt em! Hoàng Long!” tiếng gọi ấy văng vẳng trong không gian, nhưng lại vô cùng nhỏ bé, như thể gió cuốn trôi đi.

Sau hơn hai tuần bỏ nhà đi bụi, Hoàng Long cuối cùng cũng trở về. Ông Hòa không lấy gì làm ngạc nhiên, còn bà mẹ, nhờ có cuộc gọi điện thông báo trước, nên sốt sắng đứng đợi ngoài cửa. Khi thấy bóng dáng con trai về, bà lao ra, kéo cậu vào nhà, và đóng cổng lại ngay. Cảm giác hạnh phúc vỡ òa của gia đình trái ngược hoàn toàn với nỗi cô đơn, hụt hẫng trong lòng Tuyết Mai. Cô biết rằng, trong phút giây ấy, Hoàng Long đã trở về với những yêu thương và trách nhiệm, nhưng cậu cũng đã rời xa một phần của chính mình—một phần có Tuyết Mai trong đó.

Trái tim cô như ngưng đọng khi nhìn cảnh tượng ấy. Cô không thể giữ lại gì ngoài những ký ức, những giây phút tươi đẹp mà họ đã từng có. Cái cảm giác tiếc nuối cứ ám ảnh, dày vò, như một cơn bão không thể nào dập tắt. Có lẽ, những ngày tháng đó chỉ là một giấc mơ, mà giờ đây, chỉ còn là kỷ niệm mờ nhạt.

Ông Hòa đọc tờ báo giở giọng thách thức.

“Sao? Chịu không nổi nên về rồi à?”

Bà mẹ giật tờ báo cấu nhẹ mấy cái để cảnh cáo.

“Kìa ông. Con vừa mới về đừng có làm nó cáu.”

“Tôi là cha nó, còn phải sợ nó cáu sao. Đúng là đảo lộn, trên dưới cả rồi.”

Hoàng Long cúi đầu.

“Con xin lỗi ba, xin lỗi má vì đã làm hai người lo lắng. Là con suy nghĩ nông cạn, mong ba má đừng giận.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, ông Hòa nở nụ cười an lòng.

“Biết sai lầm và nhận khuyết điểm là tốt. Nếu đã suy nghĩ thông suốt vậy thì ba má tha thứ cho con. Mau lên nhà tắm rửa đi.”

Hoàng Long lễ phép đi lên lầu. Bà mẹ ngoài nhìn theo bóng lưng con trai rồi quay ra thủ thỉ với chồng.

“Trời ơi, có đúng là con trai mình không? sao tôi thấy nó lạ thế.”

“Là nó đấy, cú sock đầu đời khiến cu cậu tỉnh ngộ đó mà. Bà yên tâm đi, giờ nó đã biết suy nghĩ hơn trước rồi.”

Bà mẹ vẫn hoài nghi, chờ con tắm rửa thay quần áo, lấy lại vẻ sạch sẽ tươm tất thì công nhận đúng là con trai Hoàng Long của ông bà rồi. Trong bữa cơm bà xới nhiều và gắp thức ăn cho con vì sợ con ra ngoài ăn uống kham khổ. Những tiểu tiết nhỏ nhặt thường ngày hóa ra ẩn chứa sự quan tâm trong đó.

Hoàng Long vui vẻ ăn uống, ông Hòa nhắc lại chuyện du học.

“Sang tháng con sẽ sang anh Quốc nhập học, Trường đại học SalFord… ở thành phố Manchester.”

Biết Con trai hâm mộ Ronaldo, và đội bóng ManChester United. Ông Hòa đã chọn trường đại học này, để cho con trai ở gần sân vận động, có thể theo dõi trực tiếp những trận bóng đá đỉnh cao ở Anh Quốc. Hành động này khiến cho Hoàng Long vô cùng cảm động, thì ra ba của cậu luôn quan tâm đến đam mê của con cái. Chỉ là cậu tự suy diễn rồi tỏ thái độ chống đối mà thôi. Trải qua vụ việc lần này, cậu mới hiểu sự quan tâm của gia đình đối với cậu to lớn như thế nào.

“Giống như rất nhiều người đã từng nói, Hoàng Long may mắn đến mức nào mới được sinh ra trong gia đình như thế.”

“Con cảm ơn ba.”

Ông Hòa gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

“Ừ… Cái Ngọc Anh cũng qua bên đó, hai đứa nhớ chăm sóc cho nhau cho tốt.”

Mẹ Ngọc Anh lại thêm.

“Hôm đấy con biểu hiện như vậy không tốt chút nào, lát nữa con qua bên đó nói vài câu với hai bác đi.”

“Dạ..”



Nhớ đến cô bạn thanh mai trúc mã của mình. Hoàng Long mới thấy có vài lần mình khiến cô bạn tổn thương. Sau bữa cơm, cậu theo chỉ đạo của cán bộ cấp cao trong gia đình mà sang bên đó sang hỏi thăm hai bác bên đó. Và tất nhiên là xin lỗi cô bạn từ thuở nhỏ.

Hai Bác không để bụng, còn tạo để kiện để hai đứa con nói chuyện riêng. Ngọc Anh thấy Hoàng Long chủ động qua xin lỗi. Từ lúc cạch mặt chơi với nhau cũng ba tháng rồi mà người ta chẳng thèm đoái hoài đến mình. Nếu là bạn bè đơn thuần thì cô đã chẳng để tâm, Hoàng Long là bạn từ thời bé nên cô cũng cho cậu ta một cơ hội, để xem cậu ta sẽ nói cái gì.

“Nói đi, ông qua đây làm gì?”

“Tôi qua để nói lời xin lỗi, thời gian vừa rồi đã khiến bà phiền lòng vì tôi.”

Ngọc Anh nghe cũng lọt tai, nhưng chưa vội tha thứ cho cậu bạn của mình.

“Ông có làm gì khiến tôi phiền lòng đâu. Chẳng việc gì phải xin lỗi tôi cả.”



“Thôi nào chuyện đã qua rồi, bà đừng để dụng nữa. coi như là tôi hồ đồ không biết tốt xấu.”

Ngọc Anh hỏi vặn lại.

“Ủa ông từng làm cái gì có lỗi với tôi sao? Kể ra thử coi, biết đâu tôi sẽ nghĩ lại mà tha thứ cho ông.”

Hoàng Long lém lỉnh đáp.

“Những lỗi mà tôi sẽ nói là những việc mà bà đang để trong lòng. Không cần nói bà cũng tự hiểu ha.”

Ngọc Anh nhe răng đe dọa.” Trả lời kiểu đó mà được à? Trong lòng tôi có vướng bận gì về ông đâu.”

“Không có vậy coi như bà hết giận tôi rồi nhé.”

Hoàng Long mỉm cười khoái chí, cái bộ dạng này giống như lúc còn là học sinh, hồn nhiên vô tư. Ngọc Anh tuy chưa hài lòng lắm, nhưng đã tha thứ khi biết cậu ta sang nhà để xin lỗi mình. Oan gia nên giải không nên kết, nhà đối diện nhau, sắp tới còn gặp nhau dài dài nên chuyện nhỏ ta bỏ qua.

“Ừ… cứ cho là vậy đi, mà ông đã chia tay con hồ ly tinh kia chưa?”

Hoàng Long giãy nãy.

“Bà đừng nói hồ ly tinh như vậy chứ? Chị ấy rất tốt với tôi, không có xấu xa như bà nghĩ đâu, thời gian qua tôi tá túc ở nhà chị ấy đó.”

Ngọc anh giận tím người, trong đầu tưởng tượng ra mấy hình ảnh thân mật.

“Cái gì, ông tự vác mình vào hang Cáo à? Trời, vậy mà tôi tưởng ông đã tỉnh mộng rồi chứ hóa ra còn khờ khạo hơn trước kia. Nếu ông biết lỗi thì chia tay chị ta từ lâu rồi mới phải. Nói đi, hai người ở chung phòng, cô nam, quả nữ đã làm gì?”

Hoàng Long vội vã thanh minh.

“Bình tĩnh đi, mọi chuyện không như bà nghĩ đâu. Cũng giống như tôi thường ở chung phòng với bà thôi. Tôi chỉ ở đó ăn uống, sinh hoạt bình thường… không làm gì quá phận cả. Tôi cảm giác được giữa chúng tôi đã nảy sinh ra khoảng cách vô hình.”

“Đã rạn nứt rồi sao còn chưa chia tay, hay ông định chờ du học về rồi lại tái hợp.”

“Tôi không rõ nữa, chuyện tình cảm không nói trước được. Có một số mối quan hệ không cần thiết phải cắt đứt hoàn toàn. Cho dù có gặp lại, khoảng cách đó cũng càng ngày càng xa mà thôi. Chị ấy giúp tôi ngộ ra rất nhiều điều.”

“Giúp ông nhận ra cái gì?”

“Nhận ra sự quan tâm của ba má dành cho tôi. Và cả bà nữa, Ngọc Anh… bà rất quan tâm đến tôi, vậy mà tôi nhiều lần khiến bà gặp tổn thương. Tôi thấy rất áy náy và không biết có cơ hội để sửa chữa mối quan hệ của chúng ta hay không?”

Ngọc Anh Túm cổ Hoàng Long rồi cảnh cáo.

“Đồ tham lam, tình cũ chưa dứt mà ông lại có m·ưu đ·ồ xấu xa gì vậy. Chuyện cũ coi như bỏ qua đi, còn chuyện kia, còn chờ xem tôi có tâm trạng đó không đã.”

“Bà nói vậy tức là còn cơ hội, lần này tôi sẽ nắm lấy.”

Ngọc Anh đuổi khách ra khỏi nhà, cửa đóng lại, nhưng lòng cô lại mở ra. Rốt cuộc cái tên ngốc đó cũng đã tỉnh ngộ rồi. Cô đi ra phía cửa sổ tầng hai nhìn sang nhà Hoàng Long. Chẳng hiểu sao cậu ta biết mà ngoảnh đầu lại, vẫy tay chào từ đằng xa.

“Tưởng làm vậy là tôi hết giận à? Còn khuya nhé.”

Ngọc Anh úp mặt xuống gối giãy dụa trong sự sung sướng.



Mấy ngày sau, tại nhà của Bảo Trâm, Xuân Mai nhận được một bưu kiện. Địa chỉ người gửi in trên phong bì làm cậu cảm thấy xao xuyến. Đó là Hoàng Long. Khi mở gói hàng, một bức thư và một xấp tài liệu dày cộp rơi ra. Xuân Mai chần chừ một chút, nhưng sự háo hức lấn át nỗi lo âu trong lòng, cậu nhanh chóng mở bức thư ra đọc.

“Chào Xuân Mai, thật bất tiện khi phải viết thư như thế này, nhưng tôi sợ gặp mặt cậu, tôi sẽ khó mà nói được thành lời. Tuy thời gian chúng ta quen nhau ngắn ngủi, nhưng tôi sẽ nhớ mãi những kỷ niệm trên sân cỏ. Cậu là đồng đội cũng là đối thủ đáng gờm nhất của tôi. Chúng ta đã cùng nhau đổ mồ hôi, cùng nếm những gia vị cảm xúc mà bóng đá mang lại. Những khoảnh khắc ấy, tôi đã giữ lại và cất nó vào trong con tim này.

Thật đáng tiếc, tôi phải rẽ ngang, hành trình trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, đưa bóng đá tỉnh nhà vươn tầm quốc gia. Dù không có tôi, cậu hãy vững bước mà đi tiếp nhé.

Cậu nói đúng, tôi đã rất may mắn có một gia đình và những người bạn tuyệt vời, họ đã dẫn đường chỉ lối cho tôi đi theo một hành trình mới. Phía trước là gì tôi không rõ, nhưng tôi sẽ sẵn sàng đương đầu với thử thách với tinh thần không ngại v·a c·hạm, rèn luyện mỗi ngày để đạt được bàn thắng của riêng mình.

Dù không còn là cầu thủ, nhưng tôi vẫn sẽ yêu bóng đá theo một cách khác. Tôi sẽ theo dõi hành trình của cậu từ xa. Hi vọng lần sau gặp lại, cậu đã là một cầu thủ chuyên nghiệp như hằng mong ước.

Chỗ tài liệu đính kèm là do tôi sưu tập được, có cả giáo trình luyện tập của nước ngoài cũng như tự truyện của một số danh thủ nổi tiếng trên thế giới. Hi vọng sẽ giúp đỡ cậu phần nào trên con đường trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.

Chúc mọi điều tốt đẹp tới đồng đội của tôi. Thân Ái và Quyết Thắng.

Ký tên Hoàng Long.”

Xuân Mai đọc từng chữ, lòng cậu chợt dâng trào cảm xúc. Những dòng chữ của Hoàng Long như chạm vào những nỗi niềm sâu thẳm trong trái tim cậu. Mỗi câu chữ đều thấm đượm sự chân thành, như một lời hứa nguyện từ một người bạn, một người đồng đội đã quyết định từ bỏ ước mơ để cậu có thể tiếp tục theo đuổi. Sự mất mát này không chỉ là việc thiếu vắng một cầu thủ tài năng trên sân cỏ mà còn là sự chia sẻ ước mơ từ một người đã tin tưởng vào khả năng của cậu.

Hình ảnh của Hoàng Long trên sân cỏ, mạnh mẽ và tự tin, hiện lên trong tâm trí Xuân Mai. Cậu nhớ những lần hai người cùng nhau tập luyện, cùng nhau đối đầu trong những trận đấu căng thẳng, cùng nhau chia sẻ những giây phút vui buồn. Cảm giác hụt hẫng và tiếc nuối dâng trào trong lòng cậu, như thể cậu đang mất đi một phần của chính mình.

Nhưng trong nỗi buồn ấy, Xuân Mai cũng cảm nhận được một sức mạnh mới. Hoàng Long đã gửi gắm ước mơ của mình cho cậu, trao cho cậu trách nhiệm nỗ lực hơn nữa để hiện thực hóa những giấc mơ chưa thành. Cậu tự nhủ, không chỉ cho bản thân mà còn vì Hoàng Long, người đã đứng lại ở một ngã rẽ trong cuộc đời, để cậu có thể tiến bước.

Với một quyết tâm mới, Xuân Mai nắm chặt bức thư trong tay, như thể cầm giữ cả giấc mơ của Hoàng Long. Cậu biết rằng, mỗi giọt mồ hôi trong những buổi tập tới đây sẽ là một bước tiến tới ước mơ, không chỉ của riêng mình mà còn là của cả những người đã từng tin tưởng và ủng hộ cậu. Xuân Mai sẽ không để Hoàng Long thất vọng. Cậu sẽ là cầu thủ mà cả hai đã hằng mong ước, và một ngày nào đó, cậu sẽ đứng trên sân cỏ với trái tim tràn đầy tự hào, nhớ về người bạn đồng đội đã dạy cho mình ý nghĩa của sự kiên trì và đam mê.
— QUẢNG CÁO —