Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 59: Phụ Huynh Gặp Gỡ.



Chương 59: Phụ Huynh Gặp Gỡ.

Út Thảo sợ má đổi ý nên dục Bảo Trâm đưa mình đi bằng xe máy. Ở nhà vòi vĩnh Xuân Mai quen rồi,nên kỹ năng làm nũng đã đạt cảnh giới thượng thừa, khiến đối phương không thể chối từ. Hai chị em đi lên thành phố trước. Còn Xuân Mai và ba má sẽ bắt xe đò đến sau.



Má Xuân Mai biết nhà chị Trâm mở quán ăn, nên bà chuẩn bị ít quà quê, con gà với ít rau củ mang lên đó. Của nhà trồng được nên sạch sẽ lắm, nhà bọn họ không giàu nhưng không đến nỗi tay không lên nhà người ta ăn chực. Huống chi con trai mình sinh hoạt trên ấy đã làm phiền người ta ít nhiều.

“Sao má kêu lấy một ít quà thôi mà giờ thành cả bao tải rồi, dễ đến mấy chục ký quá, ăn sao hết. thiếu gì mình mua ngoài chợ cũng được mà.”

“Toàn là rau củ với đồ khô, để được cả tuần không sợ bị hư. Với lại đây cũng là tấm lòng, con sinh hoạt trên ấy, nhìn béo tốt hẳn ra, mang có tý quà có đáng là gì.”

Lâu rồi không ra thành phố, má của Xuân Mai dặn dò con trai và ông chồng đủ điều, khiến cho chồng cảm thấy bị quản thúc chẳng khác nào con nít. Dọc đường cứ càm ràm… Miệng phản đối, nhưng ít ra bữa nay cũng mặc quần áo dài lịch sự khi đến làm khách nhà người ta.

Ngồi trên xe có hơn nửa tiếng là tới thành phố, Xuân Mai vác đồ dẫn ba má tới nhà Bảo Trâm. Nhờ có được tin tình báo từ trước, khách tới nhà vào đầu giờ chiều không ảnh hưởng gì lớn đến việc bán hàng. Hai bác rảnh rang đón tiếp cả nhà Xuân Mai.

Hai bên đang vui vẻ nói vài câu qua lại thì bỗng nhiên Ba của Bảo Trâm, sau một hồi nhìn săm soi ba của Xuân Mai, thì lao tới xách cái tai kéo sang một bên tra hỏi. Trước sự bàng hoàng của mọi người.

“Thằng Hưng cá độ đấy phải không? Đường rộng thênh thang mi không bước, địa ngục không lối lại rúc vào. “

“Ấy… đừng làm thế, hiểu lầm… nhất định là hiểu lầm rồi.”



“Hiểu lầm cái gì? Cái tai này bị mất một miếng thịt, chính tao cắt sao mà nhầm được.”



Ba Xuân Mai ngờ ngợ.

“A… anh Tài… anh Tài đấy phải không? “

Ba của Bảo Trâm nới lỏng tay để người kia thoát ra, bộ dạng khúm núm.

“Gần hai chục năm không gặp, anh vẫn khỏe chứ ạ?”



“Nhờ phúc của chú, anh bị tụi nó rượt xém c·hết… Mấy năm qua mày chốn chui chốn lủi ở đâu, tự dưng lại vác xác lên đây.”

Ông Hưng, ba của Xuân Mai từ từ giải thích, hóa ra hai người vậy mà có quan hệ từ trước. Trước là chỗ anh em xã hội, sau biến thành quan hệ chủ nợ và con nợ. Ai nợ ai thì rõ rồi, ông Hưng thì trốn ở Long Thành, không dám đi đâu xa, ra đường sợ người cũ biết mặt nên thường hoạt động chiều tối, những chỗ khuất người.





Mấy chục năm qua đi nghĩ rằng không ai nhận ra mình nữa nên mới liều mạng ra thành phố chơi một chuyến, ai dè lại đụng trúng chủ nợ cũ. Tưởng rằng hai ông bố sẽ lao vào nhau, trước còn chửi rủa thậm tệ, sau lại tay bắt mặt mừng… n oán của hai người một hai câu khó nói hết, ít ra họ không gây gổ là những người còn lại có thể thở phào một hơi rồi.



Hai người mẹ thì không quen nhau, đây là lần đầu tiếp xúc nên có phần khách sáo hơn. Ba của Bảo TRâm tính tình hung hãn, người vợ sẽ phải theo hướng ngược lại, trầm tính hơn một chút, như vậy mới chung sống được cho tới tận bây giờ. Má của Xuân Mai thì cần cù chịu khó, cùng là phận phụ nữ nên họ nói chuyện khá hợp.

Nội dung cuộc trò chuyện trước là về công việc làm ăn buôn bán, sau là việc sinh hoạt của Xuân Mai ở nhà Bảo Trâm. Cảm ơn họ đã chăm bẵm thằng con trai trong thời gian qua, bác gái khen Xuân Mai hiền lành lễ phép. Má của Xuân Mai cũng khen con gái người con ta vài câu.

“Tôi thấy con gái chị hiền thục cao giáo lại đảm đang, ai mà lấy được con bé thì tốt số phải biết.”

“Ôi giời, tôi cũng mong mãi mà nó vẫn cứ chềnh ềnh ra ấy, có dẫn được thằng nào về nhà bao giờ đâu. Mới đầu thấy nó dẫn thằng Mai về tôi còn tưởng sắp được uống rượu mừng ấy chứ. “

Không rõ ba má Bảo TRâm có biết chuyện của con gái mình hay không, nhưng má của Xuân Mai dù biết nhưng chưa dám mở lời, có lẽ vẫn còn choáng ngợp với cơ ngơi của nhà gái rồi lại nghĩ đến gia cảnh của mình ở Long Thành. Vậy nên chuyện con cái chỉ dừng lại ở mức thăm dò chưa dám tiến sâu.

Hai bà thì không dám nói nhưng hai ông bố thì lại vô tư hơn nhiều. Ông Tài dẫn ông Hưng đi một vòng quanh thành phố gặp lại mấy người quen cũ, dù không muốn đi nhưng ông Tài cứ xách cổ đi gặp từng người, chủ nợ cũ một thời. Thậm chí còn nói .

“Thằng Hưng đang trốn ở Long Thành có gì cứ xuống đấy kiếm nó.”

Nghe vậy, ông Hưng chỉ nhắm mắt cười mếu máo, phen này thì hết cứu thật rồi.

Lượn một vòng hai người về nhà đúng giờ cơm tối, bữa nay nấu nhiều món đón nhà Xuân Mai qua chơi, bác trai gặp được người quen nên được dịp uống rất nhiều rượu. Rượu vào thì lời ra, ông Hưng có tí men thì cũng can đảm hơn hẳn.

“Thú thật với anh, chuyện kia đã qua lâu rồi, nhà cửa của anh nguy nga thế này. Hay là xí xóa đi ha.”



Ông Tài nghiêm giọng đáp.



“Xóa là xóa thế nào, chuyện nào ra chuyện ấy. Chỗ tiền kia chẳng đáng gì nhưng tình cảm anh em bị bán rẻ. Sao nói cho qua là qua được. Chủ không trả được thì để con trai, thằng Xuân Mai trả dùm.”



“Ai lại làm thế, ai nợ thì người đó trả… để em về nhà, từ từ thu xếp.”



“Không được, anh đã quyết định sẽ bắt thằng Mai vào làm rể nhà này để gán nợ. Đằng nào con Trâm cũng ế mấy năm nay. Chúng ta là người một nhà, coi như anh xóa nợ cho chú.”





Nghe vậy sắc mặt ông Hưng lập tức thay đổi hoàn toàn, mới đầu còn không nỡ con trai sẽ thay mình trả nợ, nhưng bây giờ thì tỏ ra cứng rắn. Cầm chai rượu rót hail y, rồi dùng thuận đà mời đối phương một chén để thay cho giao kèo.



“Quân tử nói lời giữ lời, anh cứ xóa nợ đi, chứ thằng con trai của em nó ngoan lắm, bảo thì nó chẳng dám cãi lại đâu.”



Út Thảo đang ăn, thấy hai ông bố nói chuyện này thì đứng dậy reo lên.



“Hay quá, nếu vậy từ giờ con có thể thoải mái ra thành phố chơi rồi phải không?”



Đôi trai gái không mở miệng phản đối tức là đồng ý, hai bà mẹ chỉ dành nhìn nhau cười. Mẹ của Xuân Mai thì không có ý kiến, con trai ít học của mình vớ được cái đám này thì quá may cho nó và cả nhà của bà, chỉ sợ nhà gái không đồng ý với gia cảnh nghèo khó của bà.

Mâm cơm có 7 người thì có 6 người tán thành, má của Bảo Trâm có phản đối cũng chẳng có ích gì. Với lại là một người phụ nữ, đồng thời cũng là người mẹ. Bà cũng đã nhìn thấu tâm tư của con gái, nếu sau đại hội thể thao của tỉnh nó bỏ đi thì chẳng nói, đằng Này Xuân Mai còn trở lại và tiếp tục sinh hoạt tại nhà của bà thì hai đứa chỉ đang chờ đợi thời điểm công khai mối quan hệ mà thôi.

“Bảo Trâm, ba của con nói vậy thì ý của con sao?”

Bảo Trâm mặt đỏ bừng bừng chẳng biết do đồ ăn cay nóng hay đang ngại.

“Dạ… cũng được ạ?”



“Sao lại cũng được. già đầu rồi mà còn ngại à? Nói coi không có bữa này thì anh chị định giấu cả nhà đến khi nào.”



Bảo Trâm đưa mắt nhìn Xuân Mai, cái chân cũng thúc nhẹ mấy cái ra hiệu cầu cứu. Xuân Mai có uống chén rượu nên dũng khí cao hơn thường ngày.



“Dạ con tính khi nào được đá giải hạng nhất sẽ thưa chuyện với hai bác.”



“Thôi, chờ đến hạng nhất thì khi nào, theo ba thì hai đứa cưới lẹ lẹ đi.”





Mẹ của Xuân Mai đáp thay.

“Dạ, thưa anh chị, được anh chị quan tâm và chăm sóc là may mắn của Xuân Mai nhà tôi, nhưng gia cảnh của nhà chúng tôi không có tốt bằng. Con trai tôi nó có hơi mặc cảm tự ti, nên muốn có chút thành tựu gì đó mới dám tính đến chuyện lâu dài.”



“ôi giời, tôi đâu cần con rể học rộng tài cao làm chi, sống với con rể như vậy, tôi thấy không được tự nhiên. Tiền bạc thì nhà tôi thiếu gì. Con gái lớn rồi, tôi chẳng muốn đợi lâu nữa đâu.”



“Kìa ông, con cái lớn thì để nó tự suy tính bàn bạc với nhau. Nó muốn đá giải hạng nhất thì cứ đợi đến lúc đó cũng được. Hôn sự cũng chỉ là hình thức thôi, chứ thời gian gần đây, tôi thấy ông chả coi nó là con rể rồi còn gì.”

Ông Tài cười sang sảng.

“Được… được… vậy cứ thống nhất vậy đi. Đàn ông con trai phải có một chút vốn liếng, thành tựu cá nhân. Dũng cảm như vậy là tốt, đừng có thua trận rồi bỏ trốn như ai đó vào hai chục năm trước là được.”

Ba của Xuân Mai nghe ông bạn cũ nói kháy mình thì ngứa ngày lắm nhưng chẳng dám ho he gì, vì vai vế lẫn bản lĩnh xã hội của ông Tài hơn hẳn mình. Ngày xưa ôm nợ bỏ trốn, nhưng xem ra chạy trời không khỏi nắng, đến lượt con trai của ông trả nợ vật chất lẫn ân tình cho người ta.



“Mọi người đã ủng hộ như vậy rồi, con ráng mà lên đá ở giải hạng nhất đấy nha.”



Xuân Mai gật đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ quyết tâm. Chuyện tình cảm đã đóng hòm, vậy thì tâm trí sẽ hoàn toàn được tập trung cho việc đá bóng.



Xuân Mai có dẫn gia đình tới chơi ở sân vận động xem địa điểm nó luyện tập và thi đấu, nhìn mặt cỏ xanh, cột đèn, bảng hiệu, hàng ghế trên khán đài mới tinh. Út Thảo ngơ ngác nhìn sân vận động rộng lớn, trong lòng trầm trồ khen.

“Chỗ này rộng và đẹp như vậy, chẳng trách anh Hai ít khi về nhà.”

Ba Xuân Mai không nói gì, chỉ gật gù với vẻ hài lòng trước sự thay đổi của bóng đá tỉnh L.A. Người ta đầu tư như vậy chắc chắn đây là một kế hoạch hoàn toàn nghiêm túc. Nếu có thể kiên trì thì con trai của ông sẽ có một công việc ổn định, có một mục tiêu để phấn đấu, nỗ lực.

Má của Xuân Mai đứng trước cảnh tượng này, trong lòng lại nổi lên cảm xúc mãnh liệt. Cứ nghĩ con trai chỉ đá bóng chơi chơi nào nghĩ có ngày nó tham gia được đội bóng của tỉnh lại còn thi đấu ở cấp độ Quốc gia. Tuy chẳng biết gì về bóng bánh, nhưng thấy con trai vui vẻ với công việc hiện tại. Bà cảm thấy yên lòng và bớt áy náy vì đã không cho con trai được ăn học tử tế.

Vừa đi, Xuân Mai vừa giới thiệu về đội bóng với giọng tự hào, những chiến tích mà đội bóng đá đạt được trong thời gian nó tham gia thi đấu. Ngoại trừ Út Thảo trẻ tuổi chưa trải sự đời, tung tăng đi đây đi đó khám phá thì ba má của nó lại lắng nghe không sót một chữ. Họ chợt nhận ra những sự thay đổi về đứa con của mình



Hóa ra bây giờ, Xuân Mai đã là một cầu thủ bóng đá. Không phải là đứa trẻ nhặt ve chai lang thang ở Long Thành nữa.



Cả nhà Xuân Mai đi chơi Thành Phố 1 ngày rồi yên tâm trở về Long Thành, Quãng đường di chuyển không xa, lại có người quen ở trên thành phố. Sau này có thể thường xuyên lên chơi nhà của Bảo Trâm, thăm gia đình xui gia, và xem con trai thi đấu bất cứ lúc nào.
— QUẢNG CÁO —