Bùi Tuấn, đội trưởng được ông Hùng tín nhiệm, nhưng với trợ lý HLV Anh Vũ, thực lực mới là yếu tố quyết định. Anh Vũ không hề quan tâm đến việc các thành viên trong đội có phải là con ông cháu cha hay không; vào sân, mọi thứ đều phải nghe theo chỉ đạo của ông.
Để thiết lập kỷ luật và khẳng định quyền lực của mình, Anh Vũ quyết định cho toàn đội chạy 10 vòng quanh sân vận động. Khi cả đội mệt lử, thở không ra hơi, nằm duỗi cẳng ra đất để hồi phục, Anh Vũ lại đứng giữa sân, sử dụng kiến thức và kinh nghiệm của mình để phân tích điểm mạnh và điểm yếu của từng cầu thủ. Giọng nói của ông vang lên giữa không khí nặng nề, như một âm thanh khuyến khích những chàng trai đang vật lộn với cơn khát và mệt mỏi.
Mặc dù nghiêm khắc, các cầu thủ không thể phủ nhận tính chính xác trong những đánh giá của Anh Vũ. Điển hình là Gia Nghĩa và Anh Khoa; từ khi được khai sáng bởi những nhận xét của ông, họ đã chơi bóng hiệu quả hơn hẳn. Nhất là sau sự ra đi của Thành Chung và Hoàng Long, Anh Khoa đang dần trở thành một trụ cột quan trọng của đội bóng, với khả năng chơi dạt cánh hay đá tiền đạo trung tâm.
Công Minh cũng không nằm ngoài sự thay đổi. Cậu được kéo từ vị trí tiền đạo xuống chơi ở vị trí số 10, một vai trò mà cậu tỏ ra rất thích. Với sự tinh quái và kỹ thuật tốt, Công Minh rất phù hợp để làm kẻ gây rối trong đội hình đối phương. Khi cần thiết, cậu có thể tạo ra sự đột biến trên sân, khiến đối thủ phải dè chừng.
Ngọc Cương vẫn giữ chắc suất ở vị trí tiền đạo cánh trái, nhưng vị trí tiền đạo trung tâm của Bùi Tuấn lại bị lung lay mỗi khi Anh Khoa được kéo vào. Điều này khiến Bùi Tuấn không khỏi lo lắng, vì với vai trò đội trưởng, cậu không chỉ phải tỏa sáng mà còn phải làm gương cho các đồng đội. Về mặt kỹ thuật, hai cựu thành viên trong Ngũ Hổ Tướng khó lòng phát triển vượt bậc, nhưng mong rằng họ có thể duy trì phong độ này trong suốt thời gian thi đấu.
Cảm giác áp lực đè nặng lên Bùi Tuấn, nhất là khi cậu mang băng đội trưởng. Anh Vũ thường xuyên chỉ trích cậu trên sân tập vì với vai trò này, Bùi Tuấn cần có tầm vóc vượt trội, cả về thể lực lẫn tinh thần. Nếu không phải vì sự nể nang ông Hùng, có lẽ Anh Vũ đã trao băng đội trưởng cho Anh Khoa từ lâu.
Hàng tiền vệ cũng chứng kiến sự thay đổi lớn. Văn Tân và Thành Chung bị thay thế bằng hai cầu thủ mới là Trọng và Hiếu, cựu thành viên trong đội thành phố mà ông Hùng giữ lại. Họ từng là dự bị cho đội hình chính, nên không có gì ngạc nhiên khi bị Anh Vũ nhắc nhở rất nhiều về thái độ và kỹ thuật chơi bóng.
Hàng hậu vệ, bao gồm Lưu, Quang và Vũ, đã chơi cùng nhau khá lâu, nên có sự gắn kết nhất định. Họ không cần tạo ra đột biến trên sân; chỉ cần giữ được thể lực và sự tập trung khi thi đấu là đủ.
Tuy nhiên, giữa những chỉ trích và áp lực, một điều đáng chú ý là Xuân Mai lại chỉ nhận về một ánh nhìn thờ ơ từ Anh Vũ. Ông xếp Xuân Mai chơi ở vị trí đáy hàng tiền vệ, vị trí cũ mà Thành Chung để lại. Điều này khiến ông Hùng cảm thấy lấn cấn, bởi sau màn trình diễn ấn tượng của Xuân Mai ở loạt trận giao hữu, ông đã coi cậu là h·ạt n·hân của đội.
“Chú đã suy nghĩ kỹ chưa? Sao lại xếp Xuân Mai chơi ở đó? Chắc chú chưa xem nó thi đấu nên không lường được hết khả năng của nó đâu. Xếp nó đá ở đáy hàng tiền vệ là một sự lãng phí,” ông Hùng lên tiếng, giọng nói lộ rõ sự lo lắng.
Trợ lý HLV chậm rãi giải thích: “Nếu em đẩy nó đá ở hàng công thì ai chơi ở hàng tiền vệ? Hàng công đang thừa người, còn hàng tiền vệ đã mất đi hai trụ cột, giờ chỉ còn cậu ta phù hợp. Đội bóng bây giờ đâu giống với hồi anh mang đi đá giao hữu. Em đã phải điều chỉnh lối chơi của một vài cầu thủ để cân bằng lại đội hình.”
Nghe Anh Vũ giải thích, ông Hùng dần hiểu ra. Một đội bóng muốn đi đường dài cần phải đạt được sự cân bằng. Nếu Xuân Mai đá t·ấn c·ông, điều đó có thể giúp cậu phô diễn kỹ năng cá nhân, nhưng không đảm bảo rằng trận nào cũng có thể ghi bàn. Cầu thủ trẻ, tinh thần lên cao thì đá hay, nhưng nếu xuống phong độ thì khó lòng giữ vững được thành tích.
“Hàng tiền vệ đang thiếu người, và nhân tố thay thế thì kém hơn người cũ. Khu vực này thực sự là điểm yếu chí mạng. Bị bóp nghẹt tuyến giữa, đội bóng sẽ mất liên kết, khó thi triển được lối chơi hiệu quả. Thất bại là chuyện sớm muộn.”
“Chính vì biết cậu ta chơi bóng giỏi nên mới để cậu ta chơi ở đó. Có thể coi là công thủ lưỡng toàn. Dẫu mùa giải, ta cứ để cậu ta chơi ở đó, giảm bớt sự hưng phấn. Sau này có đủ nhân sự khỏa lấp hàng tiền vệ, rồi đẩy cậu ta lên cũng chưa muộn,” ông Hùng thở dài.
“Tôi cũng đã bàn với ban lãnh đạo để họ chi tiền mua thêm người, nhưng họ không đầu tư vào lúc này, cũng bởi đội bóng ta chưa có thành tích gì lớn. Vậy nên trước mắt chỉ có từng ấy con người mà thôi. Việc huấn luyện, anh giao hết cho chú, khi nào nghỉ hưu mới có thể toàn tâm toàn ý với đội bóng được.”
“Anh Hùng yên tâm. Việc huấn luyện thể chất nói chung là chuyên môn của em rồi. Em sẽ cố gắng cải thiện cho cầu thủ về mặt thể lực thi đấu, chắc chắn sẽ không để thua kém bất kỳ đối thủ nào trong giải,” Anh Vũ khẳng định, với sự tự tin.
Nói sao thì làm vậy, các bài tập của vị trợ lý HLV này thiên về thể lực. Hết chạy cự ly 100 mét lại chuyển sang chạy bền, mỗi người phải chạy 7-8 vòng quanh sân vận động. Ai bị phạt còn phải chạy thêm, khiến ai nấy đều thở hồng hộc. Khổ sở nhất phải kể đến bài tập bật có từ đầu sân bên này sang sân bên kia, một bài tập khiến các cầu thủ ám ảnh cả tuần lễ. Mồ hôi vã ra như tắm, và mỗi lần hoàn thành, họ lại cảm nhận được sự kiệt sức nhưng cũng đầy tự hào.
Sau những màn chửi rủa và than vãn qua đi, cơ thể các cầu thủ đã bắt đầu thích ứng với cường độ của những bài tập khắc nghiệt. Thể lực của họ tăng lên đáng kể so với những ngày đầu, không còn cảm giác kiệt sức sau mỗi buổi tập. Để thay đổi không khí, thi thoảng Anh Vũ cho đội bóng chuyển tới trường ĐH Nông Nghiệp, tổ chức các trận giao hữu với đội bóng của trường. Đây không chỉ là dịp để cải thiện kỹ năng mà còn giúp các cầu thủ có cơ hội gặp gỡ các nữ sinh, mang lại một chút thú vị giữa những ngày luyện tập căng thẳng.
Nhìn thấy những cô bạn nữ sinh viên tập thể dục, tinh thần của các cầu thủ như được thổi bùng thêm ngọn lửa hăng say. Họ tập luyện với sự quyết tâm cao độ hơn, mỗi cú sút, mỗi pha chạy đều được thực hiện với sự hào hứng. Khoảng cách giữa Anh Vũ và đội bóng dần được r缩 lại. Mọi người không còn cảm thấy ác cảm với ông và những bài tập nặng nề nữa. Thay vào đó, họ đã dần nhận ra rằng tất cả những nỗ lực này đều hướng tới một mục tiêu chung: tạo nên một đội bóng mạnh mẽ và gắn kết.
Khi vấn đề thể lực tạm ổn, các cầu thủ miễn cưỡng có thể chơi đủ 90 phút, Anh Vũ bắt đầu mang các chiến thuật bóng đá ra giảng dạy. Ông dần dần cho đội bóng áp dụng thử vào các buổi tập. Trước đây, ông Hùng chỉ toàn cho chơi t·ấn c·ông tổng lực với sơ đồ 4-3-3. Giờ đây, toàn đội bắt đầu thử nghiệm một số đội hình chơi phòng ngự phản công như 4-1-2-1-2, hoặc thậm chí là 4-5-1, những sơ đồ này sẽ có lợi khi đối đầu với những đội bóng mạnh hơn.
Đội bóng không chỉ muốn dừng lại ở giải hạng 3 mà còn hướng tới việc thăng hạng lên những giải đấu cao hơn. Vì vậy, sự cẩn trọng và chắc chắn là điều cần thiết. Sắp tới, khi đối đầu với các đội bóng mới tham gia giải đấu, những đối thủ này sẽ muốn đè đầu cưỡi cổ đội L.A. nên việc áp dụng những chiến thuật này là hoàn toàn hợp lý.
Sự thay đổi về sơ đồ thi đấu đồng nghĩa với việc một số vị trí trên sân cũng sẽ phải điều chỉnh. Đặc biệt, các cầu thủ trên hàng công và hàng tiền vệ sẽ phải thường xuyên thay đổi vị trí. Việc này không chỉ giúp toàn đội dễ dàng ứng biến với từng đối thủ mà còn tạo ra sự bất ngờ trong lối chơi. Điều này đòi hỏi các cầu thủ phải linh hoạt, biết thích nghi và phối hợp ăn ý với nhau, từ đó xây dựng được một tập thể mạnh mẽ hơn.
....
Một tháng luyện tập nhanh chóng qua đi, các thành viên trong đội nhận được một thẻ ngân hàng từ phía ban lãnh đạo. Sau này tiền lương hàng tháng sẽ được tự động chuyển vào tài khoản. Ai có ý kiến thắc mắc cứ việc tới văn phòng gặp trực tiếp nhân sự ở đó để trao đổi.
Nhân tiện giới thiệu qua một chút, đội bóng khi tham gia thi đấu được đặt tên là đội Truyền Thông L.A, có trụ sở tại một căn hộ 2 tầng. Chỉ có một nhân viên ngồi chực tên là Thủy, các lãnh đạo đều không có mặt, mọi chức vụ được giới thiệu trước đó chỉ dưng lên cho có mà thôi. Đến là cả nhân viên ở nhà ăn cũng vậy, đội bóng chỉ tập vào buổi chiều, tập xong ai về nhà nấy, thế nên không có khẩu phần ăn.
Có nhiều người bất mãn nhưng khó gặp mặt lãnh đạo, hẹn lần này đến lần khác chẳng thấy ai giải quyết. Lâu dần cũng lười đưa ra ý kiến phản hồi, lương thưởng cứ phát đều và đúng hạn là được.
Số tiền không nhiều, nhưng đối với Xuân Mai lại có ý nghĩa rất lớn. Đây là khoản tiền lương đầu tiên mà đội bóng chi trả, tiền lương của một cầu thủ chuyên nghiệp. Nó trích một phần ra mua quà về cho gia đình ở Long Thành, mỗi người một triệu đồng, và dĩ nhiên nó cũng cho chị Trâm 1 số tiền còn lại, vì thời gian qua gia đình chị đã giúp đỡ rất nhiều.
Chị Trâm đưa nó về Long Thành rồi nhân tiện mời cả nhà Xuân Mai lên Thành Phố chơi vài bữa cho biết nhà cửa. Lần thứ ba Bảo Trâm xuống Long Thành, mọi người làm quen đã đủ lâu, xét thấy cũng nên lên đó chào hỏi gia đình người ta một câu nên Má của Xuân Mai đồng ý.
Ba và Út Thảo còn chẳng sướng quá ấy chứ, hai người hận không được lên thành phố chơi từ đời nào rồi mà má của Xuân Mai không cho. Bây giờ có thể đường đường chính chính, hai người ôm nhau nhảy cẫng lên. Không khí háo hức như chuẩn bị đi chợ sắm tết.