Trận đầu ra quân thắng lợi, các cầu thủ đều rất vui sướng với kết quả này, niềm vui lan tỏa từ người này sang người khác. Trên xe khách trật trội, không khí lại chẳng khác nào một cuộc “party”. Đội trưởng Bùi Tuấn còn gạ ông Hùng mở tiệc chiêu đãi.
Ông Hùng chỉ đành cười trừ và hứa sẽ tổ chức một buổi liên hoan nhẹ. Giám đốc điều hành của đội là ông Quốc cũng có mặt tại văn phòng làm ở L.A. Đích thân ông đứng ra bắt tay chúc mừng các cầu thủ trong đội bóng, nhìn thì đơn giản nhưng đó là một cách để thăm dò tâm tình của các cầu thủ. Nhìn vào cách bắt tay, cách nói chuyện, một con cáo như ông biết rõ ai là người mà mình có thể lôi kéo vào hệ thống của mình.
“Tôi có tới xem đội bóng chúng ta thi đấu, hàng công hôm nay thể hiện hết sức tuyệt vời. Nhất là cậu, Anh Khoa ghi được hai bàn thắng, rất đáng được khen thưởng. Lát nữa, tôi sẽ bảo cô Thủy thưởng nóng ngay cho cậu làm quà khích lệ, Toàn đội chúng ta thi đấu tốt, nhưng mà thưởng phạt phân minh, du không ghi bàn cũng có góp sức vào chiến thắng hôm nay. Tôi tuyên bố cứ sau mỗi chiến thắng, tôi sẽ trích ngân sách cho toàn đội chúng ta liên hoan.”
Cả văn phòng như muốn nổ tung sau phát biểu của ông Quốc. Hành động nhỏ này nhanh chóng tạo được ấn tượng tốt với các cầu thủ. Họ cho rằng ông chủ của đội bóng thật hào phóng, và tự hứa với bản thân sau này sẽ thi đấu tốt hơn nữa, để khẳng định vị thế của đội bóng.
Tâm trí của nhiều người đã đặt ở buổi liên hoan, thế nên khi Anh Vũ họp bàn chiến thuật toàn đội, đúc kết kinh nghiệm, họ chỉ nghe xong phần mở bài, phần sau đã không lọt tai. Bạn thua bạn nói gì cũng dở, bạn thắng bạn nói gì cũng đúng.
Tại sao lại họp vào lúc này, đơn giản vì trận đấu vừa diễn ra hồi sáng, trong đầu cầu thủ vẫn còn nhớ được diễn biến trên sân, đợi qua hai ngày nghỉ ngơi, mọi thứ sẽ trở nên mơ hồ. Hơn nữa họ cần tập trung tâm trí cho trận tiếp theo không thể sao nhãng chuyện cũ. Đá xong trận nào thì họp và đúc kết kinh nghiệm ngay trận ấy.
Giành chiến thắng mà không biết trận thắng, thất bại không biết nguyên nhân thất bại vậy thì trận đấu đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Thấy các cầu thủ còn đang mông lung, Anh Vũ lập tức gọi đội trưởng Bùi Tuấn là tra hỏi.
“Đội trưởng của đội bóng đứng lên, cho biết trận đấu hôm nay chúng ta đá thế nào. Tại sao hiệp 1 chúng ta thua, tại sao chúng ta lại có thể lội ngược dòng.”
“Hiệp một chúng ta thua là do đội bạn chơi quá hay, tâm lý đá sân nhà tốt hơn. Còn hiệp hai chúng ta có sự thay đổi chiến thuật hợp lý nên đã đánh bại được họ.”
Câu trả lời khá chung chung và có ý tâng bốc chiến thuật của Trợ lý HLV Anh Vũ, đội bóng chiến thắng là nhờ công lớn của ông ấy. Đồng thời không chỉ ra chiến thuật trong hiệp 1 của ông Hùng là sai lầm, mà chỉ nói do đội bạn chơi hay quá mà thôi. Làm tướng, ai chẳng muốn được lập công phong hầu, thế nên nước đi này của Tuấn là hoàn toàn hợp lý, không làm trái ý ban lãnh đạo.
“Ai có ý kiến khác không?”
Có cầu thủ nói do tiền đạo chúng ta chơi hay, hiệp hai đối phương suy giảm thể lực nên đội ta dễ chơi bóng. Ý kiến của một người thì không được khách quan và khó tránh bị thiếu sót. Đội bóng nhiều người như vậy, mỗi người một ý sẽ giúp đưa ra được góc nhìn toàn cảnh. Nhưng nói gì thì nói, cầu thủ chỉ hoạt động ở trong sân, không thể nào có được góc nhìn bao quát giống người ở bên ngoài. Câu trả lời mà Anh Vũ cần thi chẳng ai nói ra được.
“Tôi ghi nhận ý kiến của các cậu. VĂn hóa Á Đông nói chung và Việt Nam nói riêng đều coi trọng tính phổ quát. Chúng ta sẽ nhìn và đánh giá sự việc một cách chung chung… Rồi đúc kết bằng một câu, tóm lại là… nói chung là… rốt cuộc thì … Đánh giá chung chung khiến cho chúng ta đưa ra phương án chung chung, phương án chiến thuật chung chung, các cầu thủ trên sân hành động một cách chung chung và họ không biết chính xác vai trò của mình.”
“Đơn giản như đội trưởng Bùi Tuấn nói, đội trẻ Bình Dương chơi hay… Vậy thì hay ở chỗ nào? Có ai biết không?”
“Kỹ thuật của họ tốt.”
Anh Vũ lắc đầu lại giải thích một hồi dài.
“Kỹ thuật của họ tốt, nhưng đội của chúng ta cũng không kém. Cái hay của họ ở hiệp 1 là chạy chỗ không bóng. Một trận đấu có 90 phút, chia đều cho 22 cầu thủ trên sân, trung bình mỗi người sẽ có bốn phút chơi bóng. Tất nhiên tùy vị trí trên sân, sẽ có người chạm bóng nhiều, có người chạm bóng ít hơn. Nhưng tính trung bình thì mỗi người sẽ có 4 phút giữ bóng. Vậy thì 86 phút không có bóng họ phải làm gì để có lợi cho đội bóng?
Đội trẻ Bình Dương cho tiền đạo hoán đổi vị trí để gây sự xáo trộn đội hình, phân tán sự chú ý của hàng phòng ngự chúng ta. Sau đó tiền vệ của họ sẽ treo bóng vào khoảng trống được lộ ra. Sau đó 1 tiền đạo sẽ ập vào dứt điểm. Rất nhiều cơ hội đã được tạo ra ở hiệp 1 và họ có 2 bàn thắng. Dễ thấy đây chỉ là một bài đánh của họ đem ra thử nghiệm ở trận này.
Vừa giải thích Anh Vũ vừa đem bảng chiến thuật ra vẽ nguệch ngoạc diễn giải lại đòn t·ấn c·ông hồi sáng nay. Các cầu thủ gật gù tỏ vẻ đã hiểu ý. Trong giờ nghỉ giữa hiệp ông ấy đã phân tích một lần, nhưng tới bây giờ thì mọi từ đã được minh bạch hoàn toàn.
“Sang hiệp hai, đội chủ nhà đã thay đổi chiến thuật, tuy nhiên thể lực của họ đi xuống, các cầu thủ không chơi được theo chiến thuật đã đề ra, nên đội chúng ta đã chơi khởi sắc hơn. Khen người ta thì cũng phải khen đội của mình. các cầu thủ đã chiến đấu bền bỉ, đặc biệt là hàng công, đã phối hợp tốt và ghi bàn tưng bừng, trong hiệp hai. Trong những trận sau, phải duy trì được sự liên kết này.”
Như đã nói, “Khi bạn giành chiến thắng thì bạn nói cái gì cũng được.” Phân tích của trợ lý HLV có thể chính xác, Trận đấu đã qua rồi, ý nghĩa chiến thuật không còn ý nghĩa đối với nhiều người. Xuân Mai cảm thấy những thông tin này có nhiều điểm tương đồng với tập tài liệu mà Hoàng Long để lại cho cậu nghiên cứu.
Di chuyển không bóng trong trận đấu đã một kỹ năng quan trọng, mà những cầu thủ chơi ở hạng thấp không để ý, và thực hiện nó theo bản năng. Ví dụ khi đối phương dâng bóng lên thì đội nhà phải di chuyển như thế nào để khép góc, lùi bao nhiêu là vừa đủ để có đủ không gian và thời gian phán đoán.
Bóng đá là môn thể thao của khoảnh khắc, chỉ chênh lệch một vài bước chân, đã có thể chiếm được lợi thế cho bản thân mình.
Hiệp một trong trận đấu hôm nay. Xuân Mai đã thấm thía được hiệu quả mà nó mang lại giúp đội chủ nhà có được lợi thế hai bàn. Một phần do hàng phòng ngự của L.A đã thi đấu cứng nhắc, theo kèm trung phong đối phương mà khiến đội hình bị xô lệch. Sang hiệp hai đã thay đổi và đưa trận đấu diễn ra theo chiều hướng có lợi. Nhưng cần phải nhắc lại, đây là đội trẻ Bình Dương, họ có nhiều cầu thủ mới tham gia giải lần đầu kinh nghiệm chưa nhiều. Nếu gặp nhiều đội bóng ở trình độ cao hơn, tinh quái hơn thì phải làm thế nào?
Trong khi các cầu thủ rục rịch ra về, Anh Vũ gọi Xuân Mai lại để gặp riêng. Ông có lời khen.
“Hôm nay cậu thi đấu tốt lắm, Đóng góp không hề nhỏ vào chiến thắng hôm nay.”
“Em chỉ làm hết khả năng và hoàn thành nhiệm vụ được giao, chiến thắng hôm nay, mọi người đều có công lao.”
Anh Vũ cười thầm.
“Tất nhiên rồi, bóng đá là môn thể thao tập thể. Nhưng mà vai trò của một số cầu thủ sẽ quan trọng hơn những người còn lại trong đội. Hàng công và hàng thủ của chúng ta đều tốt nhưng lại thiếu sự liên kết, thế nên vị trí tiền vệ có trách nhiệm rất lớn mới gánh nổi, em hiểu ý của thầy không?”
Xuân Mai không hiểu ý nghĩa ẩn dụ của thầy lắm, nó khẽ lắc đầu khiến anh Vũ phải nói thẳng ra.
“Em là một cầu thủ tốt, có thể coi là tốt nhất của đội bóng, trong mắt của thầy là như vậy. Em có thể đá ở hàng công, đột biến ghi bàn trở thành ngôi sao sáng, tất nhiên sẽ kiếm được vô số tiền thưởng nóng. Nhưng trong đội không có ai chất lượng mà đá ở hàng tiền vệ như em cả, Thế nên thầy mới kéo em xuống đá ở đáy hàng tiền vệ, nếu không làm vậy thì đội bóng giống như cái đòn gánh bị đứt làm đôi ấy, em hiểu không?”
Xuân Mai ngờ ngợ ra vấn đề.
“Nếu là chuyện em không được đá ở hàng công thì không sao đâu ạ, vị trí nào ở trên sân cũng đều quan trọng. Chỉ cần được ra sân thi đấu là em đã vui rồi.”
Anh Vũ gật đầu, ông hiểu tâm lý người trẻ tuổi, khao khát thể hiện bản thân. Cầu thủ đá bóng rất nhiều người muốn làm tiền đạo ghi bàn, tỏa sáng. Xuân Mai lại có bộ kỹ năng sắc bén rất thích hợp cho hàng công, nhưng lại bị xếp ở đáy hàng tiền vệ lo dọn dẹp. Sợ học trò ấm ức nên Anh Vũ mới gọi nó lại để an ủi động viên, nói gì thì nói chứ để nó đá hàng công, ghi bàn là kiếm được 1 triệu tiền thưởng rồi, đá tiền vệ ít có dịp ghi bàn hay kiến tạo, nên thiệt thòi cho nó.
Xuân Mai chơi bóng ở trong sân rất điềm tĩnh và chắc chắn, ở bên ngoài sân lại vô cùng khiêm tốn, hiểu chuyện. Anh Vũ gật gù hài lòng, trong lòng tin chắc rằng thằng bé nhất định sẽ còn có thể phát triển hơn, thi đấu ở giải đấu cao hơn nữa.
“Em hiểu được như vậy là tốt, em có thể về được rồi.”
Xuân Mai định ra về rồi lại sực nhớ ra vấn đề ở trong lòng, bèn đem ra hỏi ý của trợ lý HLV
“Thưa thầy… em muốn hỏi thêm về chủ đề di chuyển không bóng, đội trẻ bình dương sử dụng rất hiệu quả. Liệu tác dụng của nó chỉ là làm r·ối l·oạn trận hình hay còn biến thể nào khác?”
Anh Vũ vốn định đem chủ đề này ra chỉ dạy cho toàn đội nhưng, mấy cầu thủ kia lại đang lâng lâng trong chiến thắng, khó mà nạp thêm kiến thức. Do cảm thấy có lỗi với Xuân Mai vì tước đi cơ hội kiếm tiền thưởng, đồng thời khuyến khích tinh thần ham học hỏi của cậu ta nên mới đem vấn đề này ra thảo luận một hồi.
“Di chuyển không bóng là một kỹ năng cần có của cầu thủ, cho dù họ chơi ở vị trí nào trên sân. Ở Việt Nam và nhiều nơi khác, đây là một kỹ năng thiên bẩm của cầu thủ, họ di chuyển theo bản năng chứ chưa có hệ thống nào đem kỹ thuật này ra giảng dạy. Hiện nay nhờ có internet, các đội bóng trong nước đã được tiếp cận với nhiều loại giáo trình giảng dạy và đem vào chương trình đào tạo.
Việc di chuyển không bóng phục vụ cho mục đích là kiểm soát thế trận, còn hiệu quả gây nhiễu loạn trận hình chỉ là do đội bóng của chúng ta mắc lỗi mà thôi, chứ những đội bóng ở trình độ cao hơn sẽ không bị dính đòn này. Nghe rất buồn cười đúng không, nhưng đúng là chúng ta đã bị một đội bóng trẻ hơn dắt mũi trong suốt hiệp một. dĩ nhiên lỗi này sẽ khó tái diễn lần nữa.”
“Cụ thể việc di chuyển không bóng có ảnh hưởng thế nào với kiểm soát thế trận?”
Anh Vũ cầm ba cái cốc uống nước, và một cái chén đại đại diện cho cầu thủ. Lấy phụ kiện trên bàn trà để làm ví dụ trực quan.
“Phạm vi quan sát của con người là 180 độ về phía trước, những sự việc diễn ra ở phía sau chúng ta sẽ không biết được, cho nên rất dễ bị rơi vào thế bị động. Nếu chúng ta quay đầu quan sát thì sẽ bị lỡ những diễn biến ở trên sân. Di chuyển không bóng sẽ thu hút sự chú ý của cầu thủ đối phương và mở rộng phạm vi đường chuyền của đồng đội.
Bình thường cả đội hai chơi trò đá má với nhau, em hãy thử tưởng tượng nếu các cầu thủ không đứng yên một chỗ mà cùng di chuyển một lúc thì sao? Có thể nào đuổi được trái bóng hay không?”
“Nếu cùng lúc di chuyển thì rất khó đấy ạ?”
“Chính xác, nếu rơi vào tình huống đó thì cực kỳ khó giành được bóng, Nếu một đội bóng có thể vận dụng tốt kỹ thuật này thì việc đưa trái bóng sang phần sân bên kia rất dễ dàng, những pha ban bật đẹp mắt của bóng đá chính là sự kết hợp giữa di chuyển không bóng và kỹ thuật cá nhân tốt của các cầu thủ. Đội trẻ Bình Dương có lẽ đang đào tạo cầu thủ trẻ theo hướng này.”
“Vậy có cách nào khắc chế lại lối chơi này không ạ.”
“Tất nhiên là có, trên đời không có thứ gì là hoàn hảo cả. bóng đá cũng thế, tồn tại nhiều bài đánh chiến thuật khắc chế nhau, nhưng chúng vẫn tồn tại và biến hóa theo thời gian để thích nghi với thời thế. Bóng đá nói đơn giản là đưa bóng vào lưới đối phương nhiều hơn sẽ giành chiến thắng. Dù họ đá kiểu gì cũng vì mục tiêu cuối cùng này.
Em phải hiểu được mấu chốt vấn đề, hiểu được cách đối phương vận hành lối chơi, và coi bản thân giống như một mắt xích trong bộ máy 23 người ở trên sân, thì có thể hóa giải được đòn thế của họ. Việc này vô cùng khó, đòi hỏi cầu thủ phải có kinh nghiệm thi đấu nhất định.
Tạm thời cứ như vậy đã, Sắp tới, bên cạnh các buổi tập, thầy sẽ phổ biến kỹ hơn về phương án chiến thuật với toàn đội.”
Xuân Mai xin phép ra về, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những lời của trợ lý HLV Anh Vũ vừa nói, chẳng biết thầy nói thật hay chém gió mà đầu của nó càng nghĩ lại càng thấy rối.
“Cái gì mà coi bản thân giống như một mắt xích trong bộ máy 23 người ở trên sân, tính cả trọng tài à?”
Vấn đề chưa được giải quyết nhưng nó đã gọi ra những ý tưởng mới để Xuân Mai nỗ lực hơn trong việc cải thiện kỹ năng chơi bóng.
Xuân Mai về nhà Bảo Trâm thông báo tin thắng trận đầu, gọi điện về nhà khoe chiến tích, sau đó lại rục rịch ra ngoài ăn liên hoan với đội bóng.
Địa điểm ăn uống là quán ăn đã cộng tác với đội bóng, món ăn đơn giản nhưng có khá nhiều bia rượu. Ông Hùng Và Quốc cũng đến ngồi độ 10-15 phút gì đó rồi ra về trước. Cán bộ lãnh đạo không có nhiều thời gian vui vẻ cùng các cầu thủ, như vậy lại càng hay. Các cầu thủ không cần phải giữ ý tứ. Ngoại đội bóng còn có thêm vài người làm ở bên truyền thông, mấy cô trợ lý của Quốc cũng nán lại để tạo không khí gắn kết.
Có rượu bia vào nhìn ai cũng xinh, đội trưởng Bùi Tuấn cầm bia đi xã giao một vòng, rồi đến lượt Công Minh, trong đội có mấy người tửu lượng khá tốt. Rượu vào ai cũng là diễn giả, đại triết gia… thi hào…
Mấy em gái cũng không phải dạng vừa, à ơi, đưa đẩy trước mấy câu bông đùa khiến mấy cầu thủ khí huyết tuôn trào. Sự chú ý đổ dồn về phía các cô gái cùng mấy cầu thủ chơi ở Hàng Công. Bữa nay thắng lớn nên mấy chàng “Gáy” ghê lắm.
Vị trí ngồi cũng gần giống ở trên sân, nhóm nào chơi thân thì ngồi gần nhau, Khu vực của Xuân Mai ở gần hàng phòng ngự và tiền vệ, khu vực này khá trầm, mấy thanh niên ăn uống từ tốn hơn.
Ăn xong vài người còn nhiệt tình rủ nhau đi hát Karaoke, Xuân Mai không tham gia, cùng với một nhóm cầu thủ khác tách ra. Rời khỏi cuộc vui, trở về nhà nghỉ ngơi. Đầu còn tỉnh táo chỉ là cảm thấy hơi nóng ở trong người.
Sáng còn ở Bình Dương đá bóng tối lại về liên hoan ở L.A, một ngày thật dài đã khép lại trong căn phòng nhỏ. Nó mệt đến nỗi không có sức mà nằm mơ nữa.