Trận bóng đá có yếu tố b·ạo l·ực diễn ra vào cuối tuần qua khiến cho nhiều người lo lắng, Thân là người trong nhà, có theo dõi trận đấu trực tiếp ngày hôm đó. Bảo Trâm cảm thấy nguy hiểm đang rình rập Xuân Mai. Dĩ nhiên cô không muốn nó b·ị t·hương khi thi đấu.
“Chuyện thi đấu có ổn không đấy? Chị có thấy một cầu thủ đội nhà phải vào Viện c·ấp c·ứu.”
Xuân Mai bình tĩnh đáp.
“à đó là Công Minh, em vừa đi thăm cậu ta… v·ết t·hương không quá nghiêm trọng, theo dõi vài hôm là có thể ra viện rồi. Nhưng mà phải hai tuần sau mới có thể thi đấu tiếp.”
“Nhưng nếu người b·ị t·hương là em thì sao? Tự nhiên chị thấy lo quá.”
“Trong bóng đá, v·a c·hạm trên sân là điều không tránh khỏi, Em sẽ cố gắng cẩn thận khi thi đấu, nhìn vậy chứ em không dễ bị đốn ngã đâu nha.”
Trong khi chị Trâm còn đang lo lắng thì, bác trai tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại thì lập tức xen vào.
“Nó nói đúng đấy, nó mà bị đốn ngã thì phí công ba bắt nó đi tập Gym với đấu vật à. Thấy kẻ địch mạnh mà sợ hãy bỏ chạy, sau này chủ nợ có đến đòi nợ, thì làm sao mày bảo vệ được vợ đúng không?”
Bảo Trâm cằn nhằn.
“Ba không xem bóng đá nên không biết đó thôi, một trận đấu mà phải thổi còi dừng hai ba lần, mươi mấy cầu thủ xúm vào đánh nhau, không bị dính đòn oan mới lạ đấy.”
Ông Tài bĩu môi chế giễu.
“Hai mươi đám nhóc loi choi cào cấu nhau thì có gì đáng sợ. Ngày xưa mấy chục anh em cầm dao, mã tấu, lao vào hỗn chiến, ba của tụi bây vẫn còn sống nhăn đây thây. Nên nhớ một điều tiên quyết, trong lúc gặp nguy hiểm, thằng nào nhanh thằng đó thắng, mày không đánh nó thì mày có thể né trước. Bí lắm thì mới dùng cứng đối cứng, ngọc đá cùng tan. Dăm ba cái vụ gây gổ trên sân, trò trẻ con thôi .”
Xuân Mai nhẹ giọng trấn an.
“Ba của chị nói đúng đấy ạ, em không thể thấy khó mà lui, hiện giờ em đang được mọi người tín nhiệm làm đội trưởng, mọi người có thể chạy nhưng em thì em phải trở thành chỗ dựa vững chắc cho đồng đội.”
Nhìn thấy thái độ quyết tâm của Xuân Mai như vậy, Bảo Trâm đã an lòng được phần nào. Nó được làm đội trưởng chứng tỏ vai trò trong đội bóng vô cùng quan trọng. Nó đang chịu nhiều áp lực, cô cảm thấy nên ủng hộ thay vì tạo thêm những mối bận tâm bên ngoài sân cỏ.
“Em đã được làm đội trưởng rồi cơ à?”
Xuân Mai cười gượng.
“Chỉ là tạm thời thôi, nhưng mà em sẽ cố gắng không để phụ lòng mọi người, đội của em chỉ cần thắng 2 trận nữa, là có thể được vào dự vòng loại lên đá ở giải hạng 2. Tiến thêm một bước lên đá ở giải hạng nhất.”
“Cố lên… Em sẽ làm được mà.”
Xuân Mai vẫn luôn nỗ lực mỗi ngày, Làm đội trưởng, chắc cũng giống như làm lớp trưởng, phải gương mẫu. Nên nó đến sân tập sớm và là người ra về sau cùng. Sau đó còn nhốt mình trong phòng Gym, rồi giao lưu với câu lạc bộ đấu vật. Bố Vợ đã chuẩn bị nền tảng khá chắc cho đứa con rể để nó sẵn sàng với những màn công sát trên sân cỏ.
Gần đến cuối tuần, Xuân Mai sẽ đến họp nội bộ với ban lãnh đạo của đội bóng, làm vài công việc với đội ngũ truyền thông, chụp ảnh và viết bài đăng lên trang thông tin trực tuyến của đội. Hàng công phải ngồi ngoài, nên những người được chụp ảnh bìa lần lần này là Xuân Mai đội Trưởng, Vũ đội phó và Đức Thọ thủ môn.
Ngoại trừ đội phó đã quen mặt với đội nhóm làm Truyền Thông thì Đức Thọ và Xuân Mai mới lần đầu được lên hình. Lần đầu được vuốt keo, make up tạo dáng trước ống kính. Trong lúc Thay đồ, cơ thể săn chắc, cơ bắp khúc nào ra khúc nấy, nhất lại cơ bụng hoàn hảo khiến cho mấy cô gái phải cảm thấy con tim thổn thức.
“Ôi vãi… mày nhìn kìa… sao trong đội bóng có người này mà trước giờ mình không biết ta.”
“Cứ nghĩ ông Anh Khoa là Ngon nhất trong đám rồi, hóa ra còn có một con hàng nữa.”
“Thôi dẹp đi, mày có ông Khoa rồi… người này để phần tao…”
Rồi hai cô lại lấy tay che miệng cười khúc khích vì những câu đùa lố lăng của mình. Họ bắt đầu kéo nhau đi lục hồ sơ tra tên tuổi cầu thủ. Trước giờ đội bóng đều dồn sự chú ý lên Anh Khoa, Công Minh, và đội trưởng Bùi Tuấn. Những người thường xuyên ghi bàn cho đội bóng, Vậy nên nhìn thành tích của Xuân Mai không ghi bàn cũng chẳng kiến tạo khiến mấy người không khỏi ngán ngẩm.
“Xem ra chỉ được cái mã tốt thôi chứ không giỏi bằng mấy ông kia. Lại còn chỉ học đến lớp 9 nữa.”
“Mà sao mấy ông kia tự nhiên biến mất hàng loạt vậy, chỉ còn mỗi ông Vũ đội phó tới chụp hình.?”
“Mấy bà làm cho đội mà nắm bắt thông tin kém thế, mấy cầu thủ người b·ị t·hương, người bị thẻ đỏ hết rồi còn đâu.”
Làm cho đội bóng đâu phải ai cũng thích bóng đá đâu, họ làm truyền thông viết bài cho đội thì cứ viết cho đủ số lượng, đời tư cầu thủ thì không quá quan tâm,một số thông tin sự kiện, cấp trên bảo viết thì mới viết. Đội bóng mới thành lập chưa lâu nên bề trên chưa sát sao mảng này, mỗi tuần có lịch định kỳ viết bài và chụp hình, thất cả đều theo quy trình có sẵn cả rồi.
Sau màn chụp hình thì đến phần viết bài phỏng vấn, đội phó đã được hỏi qua nhiều rồi nên lần này chỉ dành cho hai gương mặt mới. Sẽ có một cô gái tên là Thu Huệ phụ trách việc này, qua hình thức ăn mặc thì cô nàng còn khá trẻ, có đeo kín cận, gương mặt tròn trông khá xinh xắn. Đức Thọ ngồi vào bàn gặp riêng, vừa uống nước, vừa nói chuyện tâm sự ngoài lề.
Thu Huệ đã quá quen với việc được các cầu thủ tán tỉnh rủ đi chơi, em ơi em à… anh thế nọ, anh thế kia… cuối tuần abc… xyz… Nội dung chính của cuộc phỏng vấn chỉ có vài câu hỏi đơn giản ngắn ngủi kiểu như.
“Bao nhiêu tuổi?”
- 18 tuổi đủ tuổi lấy vợ.
“Bắt đầu đá bóng từ khi nào?”
- Bắt đầu từ khi muốn gây ấn tượng với bạn nữ cùng lớp.
“Chơi ở vị trí nào trên sân?”
- Thủ môn và sở trường là dạo chơi ở trong tim em.
“Cảm giác khi thi được thi đấu ở giải quốc gia?”
- Phấn khích vì có khả năng tìm được người yêu.
“Định hướng của cầu thủ trong tương lai?”
- Đương nhiên là lấy vợ sinh con rồi.
Đức Thọ vui vẻ trả lời, và không ít lần đề cập đến việc mình còn đang độc thân, muốn thông qua kênh truyền thông để tìm người yêu. Thu Huệ cười phì rồi vẫy tay đuổi khéo Đức Thọ ra ngoài, mặc dù cu cậu còn muốn nán lại nói chuyện thêm tí nữa, nhưng nhớ tới vẫn còn có người đang chờ tới lượt nên miễn cưỡng đi ra.
Trông thấy Xuân Mai đứng ngoài, Đức Thọ kéo riêng ra một góc rồi nhắc nhở.
“Này tao kết em này rồi đấy. đừng có mà léng phéng tranh phần.”
Xuân Mai cười trừ, rồi nhanh chóng đi vào, Đức Thọ còn đứng ở ngoài áp tai vào phòng nghe ngóng. Và cảm thấy yên tâm vì thằng bạn của mình tuy cao ráo nhưng không phải loại sát gái hàng loạt. Khi cậu ta bước vào ngoại trừ câu “Em chào chị” thì không à ơi đưa đẩy thêm gì nữa.
Thu Huệ thoáng ngạc nhiên vì người bước vào cao tận mét bảy, mét tám, vai u thịt bắp không phải dạng khẳng khiu như que củi. còn cô chỉ cao có mét 6, vừa đụng mặt còn tưởng gặp anh nào nữa chứ. Cô lấy tay che miệng hắng giọng một cái.
“Ngồi đi… cậu là Xuân Mai hả? “
“Dạ?”
“Bao tuổi rồi?”
“18”
“À… vậy thì gọi chị là đúng rồi… tôi hơn cậu 4 tuổi. nhưng mà nhìn cậu chẳng giống 18 tẹo nào, tôi còn tưởng anh hay chú nào chứ. Chúng ta cứ xưng hô ngang hàng mình với bạn nha. Như vậy sẽ giúp bạn tự nhiên hơn.”
Xuân Mai chỉ cười và đáp lại ngắn gọn, Thu Huệ nhìn mặt liền đoán ra được vấn đề.
“Sao thế? Hồi hộp à.”
“Dạ vâng, lần đầu được phỏng vấn nên hơi hồi hộp ạ.”
Thu Huệ nâng cặp kính lên, nhoẻn miệng cười.
“Hỏi mấy câu thôi mà, mấy cái này không có đưa lên TV đừng có ngại. Người khác muốn được phỏng vấn, mong được nổi tiếng còn không được. Uống nước đi, khi nào thoải mái thì mình hỏi.”
Xuân Mai dùng hai tay cầm cốc nước, sự rụt rè của cậu ta làm Thu Huệ có chút hứng thú. Những câu hỏi đưa ra giống hệt với những cầu thủ mà cô phỏng vấn trước đây. Xuân Mai thành thật trả lời, hỏi gì đáp nấy, không lòng vòng quanh co. Nội dung câu trả lời càng khiến người phỏng vấn thấy hứng thú. Xuân Mai chơi bóng từ hồi bé, nó khiến cậu cảm thấy bản thân được coi trọng khi chơi bóng, hạnh phúc khi được lên đá ở giải quốc gia và còn phấn đấu đưa đội bóng lên chơi hạng nhất, xa hơn là chinh chiến ở đấu trường châu lục.
“Chà bạn có ước mơ thật to lớn đấy. Bạn có đủ tự tin để làm được điều đó không?”
“Mình đã lên chơi ở giải hạng ba, lên chơi hạng nhất là điều có thể làm được. Trong nước còn nhiều cầu thủ giỏi hơn mình, nhưng mình sẽ cố gắng một ngày nào đó được thi đấu cho đội tuyển quốc gia. Đem Vinh Quang về cho mọi người.”
Ý chí và ước mơ của người đối diện quá to lớn, khiến cho Thu Huệ, mới bước chân vào ngành báo chí phải run rẩy. Trời phú cho Xuân Mai vóc dáng to lớn, chắc chắn sẽ thực hiện được hoài bão của mình. Biết đâu vài năm sau, gương mặt này sẽ xuất hiện trên phương tiện thông tin đại chúng với tư cách là một cầu thủ quốc gia.
Trống ngực của Thu Huệ rung lên từng nhịp một cách khó hiểu, cô nhìn Xuân Mai mà không nói nên lời. định thần lại một chút cô gật đầu.
“Mình đã hỏi xong rồi, cậu có thể đi ra ngoài.”
Xuân Mai tưởng mình nói quá lố rồi hay chăng, ngoại trừ Bảo Trâm và Hoàng Long, thì đây là lần đầu tiên cậu chia sẻ về lý tưởng thi đấu của mình. Có lẽ chị gái phỏng vấn nghĩ câu trả lời quá điên rồ nên cho cậu ra ngoài sớm. Mà không biết rằng một người con gái khác đã bị tình yêu bóng đá của mình cuốn vào bên trong vòng xoáy.
Đức Thọ thấy Xuân Mai ra khỏi phòng khá sớm, biết thằng bạn là chính nhân quân tử nên vô cùng quý trọng, khoác vai nhau thân thiết đi ra khỏi trụ sở rồi di chuyển đến sân tập.
Nội Dung buổi tập gần đây đều cố gắng cải thiện khả năng phòng ngự cho những kép phụ, những người ít được ra sân. Trong đó có một bài tập với dây cao su, hai cầu thủ sẽ thòng dây qua thân người, rồi cố gắng chạy về hai phía, lực đàn hồi của sợi dây sẽ kéo họ lại với nhau. Bài tập này để cầu thủ làm quen với việc bị kéo người.
Riêng Xuân Mai thì bị kết nối với tận hai cầu thủ, để làm quen với việc bị theo kèm ở trận tới. Sau buổi tập cậu phải tập riêng khả năng dứt điểm vì trong suốt lượt đi, cậu không hề có bàn thắng, hay kiến tạo cho đội. Sợ kỹ năng săn bàn bị mai một, nên HLV ưu tiên cho Mai tập sút rất nhiều.
Ba ngày là đủ để Cỗ Máy săn bàn hoạt động trơn tru trở lại, Lực sút căng và mạnh khiến hai Thủ Môn phải toát mồ hôi ra chống đỡ. Anh Vũ thấy kỹ năng dứt điểm của Xuân Mai rất sắc bén, nhưng ông lại khuyên cậu không nên đóng những quả bóng đi căng trong trận sắp tới, hãy chạm bóng nhẹ nhàng và tinh tế hơn, bóng đi không nhanh nhưng hiểm.
Xuân Mai từng chơi tiền đạo cánh trái, chưa thử sức ở vai trò trung phong chơi cao nhất trên hàng công. Nhưng lúc này nó đang có trách nhiệm của một đội trưởng, dẫn dắt đội bóng. Áp Lực sẽ tôi luyện bản lĩnh của những kẻ dám vượt khó, một khi vượt qua nghịch cảnh, tầm vóc của người đó sẽ cao hơn một bậc.