Vòng đấu thứ 5, trận lượt về trong khuôn khổ giải hạng ba quốc gia diễn ra tại Cần Thơ. Xuân Mai đã từng đến đây tham dự giải bóng đá MobiPhone. Phong trào bóng đá ở đây diễn ra rất sôi nổi, Xuân Mai từng tỏa sáng một lần ở mảnh đất này và rất tự tin làm điều đó thêm một lần nữa.
Sân vận động nằm ở giữa Thành Phố, quy mô lớn hơn đại đa số các đội đang chơi ở giải hạng ba. Điều lạ là họ không có treo nhiều logo, biển quảng cáo của nhà tài trợ . Đội bóng mới rớt hạng nên nhà tài trợ đã rút khoản đầu tư, giờ phải lên đá giải hạng 2, may ra có người nhảy vào chống đỡ, nếu không, chỉ dựa vào sức của doanh nghiệp địa phương thì chỉ chơi được ở giải hạng 3 mà thôi.
Cần Thơ là đội bóng Lớn, sẽ không để đội nhà chơi hạng ba, họ sẽ tìm mọi cách để leo lên hạng hai hoặc hạng nhất. Nhưng trước hết phải loại bỏ một đối thủ khó chịu mang tên L.A.
Toàn đội có một buổi nghỉ ngơi phục hồi sức lực trước khi bước vào ngày thi đấu. Vài cầu thủ đội chủ nhà đã lân la sang cà khịa đội khách. Đúng như dự liệu của ban lãnh đạo của đội đã nhắc nhở, các cầu thủ hạn chế ra ngoài, tránh gây thêm rắc rối trước trận đấu.
Đội trưởng Huy Hùng bị cấm thi đấu, đội chủ nhà mất đi một trụ cột, còn đội khách sau trận lượt đi bị mất tận ba người trên hàng công, trong đó có đội trưởng và tay săn bàn số 1 Anh Khoa. Ngẫm lại thì thấy công sức bỏ ra không hề uổng phí. Trong quán café gần sân vận động, mấy thành viên thân thiết đang ngồi bàn bạc với nhau.
“Trận này đá trên sân nhà, bên kia tổn thất lực lượng nặng nề như vậy, bọn mày đá không thắng nữa thì tao cũng chịu luôn đấy.”
Xuân Trường trầm giọng.
“Mày làm vậy tưởng là hay, hóa lại dở. Bọn nó thiếu tiền đạo thì thể nào cũng chơi phòng ngự lùi sâu. Khó mà ghi bàn lắm.”
Huy Hùng quát nhẹ.
“Mày giỡn với tao đấy à. Một đội chân ướt chân ráo lên chơi hạng ba, kinh nghiệm có bao nhiêu, đội mà không ghi bàn được là do mày kém . Trận trước đá vật vờ, chẳng có pha nào ra hồn.”
“Mày đá ở hàng phòng ngự thì chỉ đối mặt với một thằng thì sao chẳng thấy dễ, Một mình tao với thằng Mạnh đấu thế nào được với 4-5 người bên kia. Trận này mà nó chơi không t·ấn c·ông mà chỉ phòng ngự thì có thể là 5-6 người trong vòng cấm chứ chẳng đùa. Dựa vào tình huống cố định thì 5 ăn 5 thua, không lấy gì làm chắc chắn cả.”
“Nói vớ va vớ vẩn, thể nào nó cũng đôn người lên đá tiền đạo. Lo gì. Mà nếu chúng nó chủ động phòng ngự thì hàng hậu vệ của mình dâng lên tạo sức ép. Tao không tin là không đè c·hết được bọn L.A. Chúng mày liệu mà đá cho cẩn thận đấy, trận này tao đặt đội nhà thắng.”
“Mày đặt lệnh rồi à? Nhưng tao nhớ ở hạng 3 làm gì có sàn nào mở đâu.”
“Sàn VinBet mới mở được nửa năm, Mấy khứa giải hạng hai giới thiệu tao cũng mới biết, khuyến mại 50% cho lần đầu nạp tiền, đang định vào chơi thử. Tao bỏ 10 triệu đánh một ván xem có ăn tiền không.”
“Khuyến mại 50%. Xạo chóa vừa thôi, Nhà cái nào ngu ma đưa ra khuyến mại kiểu này. Nghe là biết bọn l·ừa đ·ảo rồi.”
“Sàn mới mở, đang cạnh tranh kéo khách. Nhiều ưu đãi khuyến mại lắm, lại còn có hệ thống tích điểm, rồi vòng quay may mắn. Bỏ vào tí chơi thử cho biết, chứ tao vẫn đang chơi ở sàn cũ mà. Cuối tuần nào chẳng làm vài kèo bên châu âu. Cà phê cà pháo, bao mấy con ghệ bét nhè.”
“Nghe mày kể mà ham, tuần rồi tao cũng kiếm được chút ít, nói chung cứ đánh kèo trên, mấy ông lớn bên Ngoại hạng anh đá uy tín lắm.”
Câu chuyện bóng đá nhưng không phải họp bàn chiến thuật mà là đang chia sẻ kinh nghiệm giữa các bet thủ. Đá bóng chỉ là phụ, lương cầu thủ nào có mấy đồng, nguồn thu nhập từ các sàn cá độ trực tuyến nhiều gấp hai, gấp ba lần. Dĩ nhiên có người được thì có kẻ mất, tuy nhiên các cầu thủ hiểu về bóng đá nên họ đặt kèo chuẩn hơn người bình thường, nên đa số đều về bờ, tiền sinh hoạt rủng rỉnh quanh năm.
Ngày hôm sau, trận tái đấu giữa hai đội diễn ra. Đội khách L.A ra sân với sơ đồ 4-5 -1, Xuân Mai đá cao nhất trên hàng công, và đặc biệt là không có sự xuất hiện của bốn tiền đạo trong đội hình chính lẫn trên ghế dự bị. Ngoại trừ Công Minh đang nằm viện, ba người kia đều ngồi trên khán đài quan sát với tư cách là khán giả. Ngồi gần họ là ban hậu cần của L.A, mấy người làm bên truyền thông và hai chuyên viên y tế của đội.
Tấm băng đội trưởng của đội Cần Thơ ngày hôm nay là Xuân Trường, đội phó là Quốc bảo đá ở trung tâm hàng phòng ngự thay cho Huy Hùng. Họ ra sân với sơ đồ 4-3-3, với ý đồ rõ ràng là t·ấn c·ông giành chiến thắng. Ngoài Xuân Trường và Duy Mạnh trên hàng t·ấn c·ông còn có một cầu thủ tên Lai, được đẩy lên từ hàng tiền vệ.
Đội Trưởng Xuân Trường được giao trọng trách định đoạt trận đấu hôm nay, Đánh bại L.A, trả lại món nợ lượt đi. Thế nhưng khi đội trưởng phía đội khách ra bắt tay làm thủ tục, sự tự tin trong người Xuân Trường đột ngột giảm mạnh.
Đó là Xuân Mai, một đối thủ đã theo kèm anh rất sát ở lượt đi.
Xuân Trường dù gì cũng có dư kinh nghiệm và kỹ xảo, tự tin bản thân hoàn toàn chơi trên cơ đám tiền vệ chơi ở giải hạng ba. Người giỏi hơn anh thì chắc chắn không chơi ở giải này. Thế nên khi bị Xuân Mai năm lần bảy lượt phá bóng trong chân của mình, khiến cho Xuân Trường không có đất diễn, những hình ảnh của trận lượt đi lại hiện về.
“Một tuần không gặp, chú em đã lên làm đội trưởng rồi cơ à?”
Xuân Mai nở nụ cười tươi rói.
“Dạ, tình thế bắt buộc nên em được tạm thời làm đội trưởng ạ.”
Xuân Trường hừ một tiếng.
“Để một thằng cu đi làm đội trưởng xem ra đội L.A hết người rồi. Nể tình chú còn trẻ, anh nhắc nhở một câu. Đường đua còn dài, hãy biết tự lượng sức của mình đi.”
“Dạ, trận này bọn em chơi phòng thủ là chính, nhưng nếu các anh lộ sơ hở, em sẽ phản công đấy.”
Hai bên bắt tay nhau, Xuân Mai càng tự tin thì Xuân Trường càng cảm thấy bất an. Nó chơi tiền vệ phòng ngự, sở trường chắc là phòng ngự rồi, chỉ là chưa biết phương diện t·ấn c·ông của nó như thế nào. Dẫu sao thì một người khó làm nên chuyện, không bận tâm thì tốt hơn. Kế hoạch tác chiến đã bàn bạc với mọi người, cung đã giương cao, chờ tiếng còi khai cuộc thì cứ thế mà thi đấu.
Đội chủ nhà được giao bóng trước, Xuân Trường cùng đồng đội lao sang phần sân đối phương, họ mong muốn tận dụng đội hình đội L.A chưa ổn định, sẽ tốc chiến tốc thắng, ghi bàn chiếm được thực lợi. Đội khách sẽ khó lòng mà chơi phòng ngự được mãi. Ý tưởng thì hay nhưng chắc do hôm qua uống bia rượu nên đôi chân cầu thủ không được thanh thoát, di chuyển chậm một hai nhịp, các khoảng trống đã bị bịt kín.
Đội khách đã kịp vào guồng, Xuân Mai chơi cao nhất trong đội hình, vị trí tiền đạo nhưng lại đóng vai trò vô cùng biến thái. Đó là “Tiền Đạo Phòng Ngự” không có cầu thủ nào của L.A ở phần sân đội Cần Thơ. Xuân Mai lùi xuống hỗ trợ cho hàng tiền vệ 5 người, giờ đã là con số 6. Đất chật người đông, dựa vào khả năng quan sát tinh tế của mình, cậu ta tha hồ di chuyển tự do từ cánh trái qua cánh phải, mà không dẫm chân lên đồng đội. Ngược lại còn hỗ trợ việc truy quét chặn bóng thêm phần hiệu quả.
Đội L.A có hai lớp phòng ngự, tuyến đầu đã được gia cố vô cùng vững chắc, đội L.A lại chiếm ưu thế về số lượng khiến cho đội chủ nhà không thể nào khai triển bóng một cách dễ dàng. Đến như Xuân Trường khi có bóng cũng chẳng thể nào vượt qua tận bốn người truy cản. Nếu chuyền bóng cho những người khác, thì khả năng xuyên phá còn thấp hơn nữa.
Không chơi được bóng ngắn thì chuyển qua chơi bóng dài. Đội chủ nhà lùi lại giảm bớt áp lực để làm giãn cự ly đội hình đội khách. Một số cầu thủ như Duy Mạnh và Lai di chuyển không bóng xen lẫn vào đội hình đối phương chực chờ đón những quả tạt từ Xuân Trường.
Xuân Mai nhận ra ý đồ chơi bóng dài, cậu kêu gọi đồng đội lùi lại chờ động thái của đối phương. Bóng chuyền qua bên nào thì cả đội hình di chuyển nhẹ nhàng và đồng bộ qua bên đó. Tìm mọi cách phá bóng lên hoặc đá ra đường biên, ngăn trái bóng tiến sát vòng cấm.
Phòng ngự lùi sâu đã khó đối phó, lại nói đội L.A chơi bóng một cách rất cục xúc, có bóng là phá lên, mỗi người chia nhau từng khoảng sân, di chuyển không nhiều mà hiệu quả phòng ngự rất cao. Đội chủ nhà chạy theo bóng, mỗi lần t·ấn c·ông thì như sút bóng vào bức tường, bóng bị dội ra, họ lại chạy theo bóng và lại t·ấn c·ông…
Quá trình này lặp đi lặp lại suốt 2/3 thời gian thi đấu của hiệp 1. Bóng ngắn bóng dài đều không dùng được. Phương án t·ấn c·ông của đội chủ nhà giống như một lưỡi gươm đã cùn, không thể xuyên phá được tấm khiên vững chãi của L.A. Một đội chuyên chơi trò phá bĩnh, gây ức chế đối phương, nay bị đối phương làm cho ức chế không làm gì được.
Dùng tiểu xảo kiểu gì khi mà đội L.A không thèm t·ấn c·ông, chẳng lẽ cứ thế mà húc vào đối phương, thể nào cũng bị ăn thẻ. Mà cho dù không ăn thẻ thì sao chứ, L.A thay cầu thủ khác vào tiếp tục dùng lối chơi này đến hết trận thì đội Cần Thơ chẳng khác nào tự đập đầu vào tường.
“Ê cu… đội L.A chúng mày đá kiểu lol gì vậy?”
Xuân Mai thản nhiên đáp.
“Em nói từ đầu là đội em chơi phòng ngự rồi mà. Cầm hòa là được.”
Xuân Trường thầm chửi trong bóng mấy câu, nhưng bóng đá đâu cấm cầu thủ chơi kiểu đó. Đối phương nói không sai, kết quả hòa là tốt cho L.A. Từ đầu mùa giải họ đang bất bại, có hòa thêm một trận cũng chiếm ưu thế lớn vào cuối mùa. Có trách thì trách đội Cần Thơ, t·ấn c·ông chưa đủ sắc bén mà thôi.
“Mình không tin không phá được bức tường này.”
Ánh mắt Xuân Trường lóe lên ánh lửa kiên định, trước khi hiệp một kết thúc phải đánh liều một phen. Anh đốc thúc Quốc Bảo và hàng phòng ngự dâng cao tham gia t·ấn c·ông, Quyết tâm tổ chức một đợt t·ấn c·ông dồn ép.
Người ngoài nhìn vào đều dễ thấy đó là một canh bạc, có lẽ do máu của Bét thủ ngấm vào người Xuân Trường nên anh đã đem ván đấu lên bàn cược. Cầu thủ hai đội đứng hòa lẫn vào nhau trong một mảng sân của đội L.A. Chỉ cần đội khách đoạt được bóng thì sẽ tiến hành phản công mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Xuân Trường biết nhưng vẫn thực hiện phương án này, vì đây là cách duy nhất ghi bàn vào lưới L.A, chỉ cần ghi bàn thắng khai thông thế bế tắc. Hiệp hai, đội Cần Thơ sẽ chiếm ưu thế. Tên đã giương cung, Xuân Trường vận hết tài năng của bản thân một mình đi bóng, tả xung hữu đột giữa vòng vây, dẫn bóng qua ba bốn cầu thủ đội khách.
Đội L.A muốn vào hỗ trợ đồng đội đều bị cầu thủ đội Cần Thơ đứng gần đó ngăn lại, câu kéo chút thời gian và không gian cho Xuân Trường . Khoảng cách lúc đó vẫn còn khá xa, nhưng điều kiện không cho phép đội trưởng phía Cần Thơ dẫn bóng vào khu cấm địa. Anh ta lập tức vung chân sút quả bóng về phía cầu môn.
Trận này, thủ môn Đức Thọ được bắt chính, cậu được sử dụng bởi nội tại, đồng đội càng kém thì sẽ chơi càng hay. Đội L.A hôm nay đá phòng ngự không tồi, nhưng đội hình mất nhiều trụ cột, có thể coi là yếu hơn mọi khi. Nên khả năng bắt gôn của Đức Thọ được cải thiện đáng kể. Đấy là sau khi Xuân Mai làm đội trưởng, cậu ta cũng được thơm lây, đi chụp hình và phỏng vấn. Được người khác quan tâm, sự tự tin theo đó mà dâng cao.
Đối với cú sút của Xuân Trường, bóng đi khá căng, nhưng do dứt điểm ở ngoài vòng cấm nên cậu ta vẫn kịp đưa ra phán đoán, thực hiện một cú bay người, bắt gọn trái bóng không cho đội chủ nhà bất cứ cơ hội sút bồi. Nếu chỉ như vậy thì đây chỉ là một pha cứu thua bình thường đối với Đức Thọ, cậu ta còn muốn nhiều hơn thế.
Thủ môn vội vàng đứng lên rồi hét lớn.
“Xuân Mai… nhận lấy.”
Đức Thọ thực hiện một cú ném bóng lên tuyến trên. Đội chủ nhà dâng cao đội hình tìm bàn thắng, phía sân bên kia chỉ còn mỗi thủ môn. Cơ hội phản công không thể tuyệt vời hơn. Xuân Mai lao lên đón bóng, cầu thủ đội chủ nhà ở gần nhất vội đưa tay kéo áo giữ lại. Lúc này bài tập với dây cao su đã phát huy tác dụng, Xuân Mai dừng lại một nhịp, rồi cái áo bị kéo rách một mảng, người vẫn lao đi phía trước.
Giờ đây đã không còn ai theo kịp Xuân Mai, cậu ta đi bóng tốc độ sang phần sân bên kia, thủ môn đội bạn dâng cao đang hối hả chạy về. mặt vẫn hướng về phía sau. Khung thành đang trống trơn, Xuân Mai vung chân sút ở cự ly ba mươi mét. Bóng bay vào lưới trước khi thủ môn kịp vào thế thủ.
người đứng xem có được vài giây hồi hộp khi bóng đang bay, và rồi tất cả vỡ òa khi thấy lưới rung lên. Một siêu phẩm sút xa vừa được thực hiện bởi đội trưởng đội L.A. Một đòn trừng phạt vô cùng nghiêm khắc với đội chủ nhà trong những phút cuối của hiệp 1. Viễn cảnh này họ đã mường tượng ra khi dâng cao đội hình, chỉ là không ngờ được đòn phản công quá chí mạng và kết thúc bằng một siêu phẩm.
Xuân Mai cũng phải tự thốt lên rằng “Wao…” nó không giấu được sự sung sướng, đang ở giữa sân lập tức chạy về ăn mừng với đồng đội. Mấy anh em lập tức bu vào, ôm ấp xoa đầu.
“Khá lắm em…”
“Ngon lành rồi.”
“Cứ đá như vậy thì đội mình win chặt”
Trong đám đông, Đức Thọ là thủ môn có pha kiến tạo đầu tiên trong giải đấu, tự nhiên được bỏ túi 500 ngàn, quá ư là ngon lành. Cậu ta vội chạy tới, nhảy chồm lên người đồng đội.
“Quá dữ…Hết sảy… không còn mỹ từ nào để nói về pha bóng này. Xuân mai à… Tao mà là con gái chắc tao yêu mày mất thôi.”
Câu nói bông đùa này có sức sát thương cực mạnh, lập tức vài người thấy lạnh sống lưng, run cơ đít. Ăn mừng xong rồi thì né ra xa vì nghi ngờ Đức Thọ là buê đê.
Xuân Mai hướng ra phía cầu thủ ngoài đường biên, giơ một ngón tay lên cao biểu thị cho một bàn thắng, cũng biểu thị cho vị trí đầu bảng của đội. Ông Hùng vỗ tay tán thưởng, với tài năng của Xuân Mai thì ghi bàn không còn bất ngờ nữa. Còn trợ lý lần đầu thấy siêu phẩm thì cười nham nhở, hai chân vô thức nhún nhảy, miệng không ngừng khen.
“He he… Boys. Thiên tài, đúng là ngôi sao của đội mà… anh thấy quyết định của em đúng không?
“Thì nó vốn dĩ đã hay rồi mà, chỉ không hiểu sao giờ này chú mới cho nó lên đá tiền đạo.”
“Hà hà,ngọc mà sáng quá thì người ta hốt nó đi đấy anh ạ. Muốn đưa đội bóng tỉnh ta thăng hạng thì không thể không có Xuân Mai được.”
Một khi đã thi đấu chuyên nghiệp, hồ sơ của các cầu thủ sẽ được lưu trữ lại. Các cầu thủ trẻ tài năng sẽ được các đội bóng lớn săn đón. Chuyển nhượng cầu thủ giúp đội này mạnh lên thì làm đội kia yếu đi nếu không có phương án thay thế đủ tốt. Đội L.A mà mất đi Xuân Mai thì sẽ thi đấu rất chật vật. Quyết định của anh Vũ cũng hơi ích kỷ một chút đã có phần kìm hãm tiềm năng phát triển của cầu thủ.
Trong hàng ngũ khán giả theo dõi, mấy tiền đạo L.A nhìn Xuân Mai ghi bàn trong lòng cũng phải cảm thán pha bóng vừa rồi quá sắc, Nếu dẫn bóng tới sát cầu môn mà rồi mới dứt điểm thì thủ môn đội bạn đã kịp vào vị trí, ghi bàn sẽ gặp trở ngại. Còn phương án sút xa từ giữa sân, hoàn toàn không cho đối phương bất kỳ cơ hội ngăn cản nào. Để làm được thì đòi hỏi phải có kỹ năng cực cao hoặc thần may mắn phù hộ.