Đội chủ nhà đã xuống tinh thần, không chỉ vì bàn thua mà còn là thế trận ở trên sân. Đội khách chơi quá chắc chắn, đã thế lại còn có một bàn thắng làm vốn. Sang hiệp hai họ cứ phòng thủ như hiệp 1 thì chẳng cách nào xuyên phá được cả.
Là đội trưởng Xuân Trường sẽ phải đứng ra chịu trách nhiệm. Huy Hùng lẻn vào phòng thay đồ trách móc đồng đội.
“Ông nghĩ cái gì mà đem cả đội hình dâng lên t·ấn c·ông thế, pha đấy mà L.A phản công thì thua chắc rồi còn gì, đến con nít còn nhìn ra được.”
“Thế ông bảo tôi phải làm gì, bọn họ chỉ chơi phòng thủ, một đống người như thế, bóng ngắn bóng dài đều không chơi được. Bất đắc dĩ tôi mới phải làm vậy thôi”
“Sai và nhận lỗi đâu có cứu vãn được tình hình. Trước mặt vẫn còn một hiệp hai kia kìa… mau nghĩ cách gì đi.”
Xuân Trường ngồi phịch xuống, bỏ tấm băng đội trưởng đưa tya ôm lấy gương mặt.
“Tôi chịu thua, ai vào đá thì đá thi, hiệp 1 tôi đã làm hết nước rồi.”
Huy Hùng trút giận lên cái sọt rác, vung chân một cái khiến rác bay tứ tung, mùi hôi bốc lên khắp phòng.
“Con mẹ nó… cố gắng loại mấy thằng tiền đạo bọn nó rồi vậy mà mấy con chó L.A vẫn ăn hên cắn lén được một bàn. Cay đéo chịu được, biết thế chặt hết giò chúng nó cho rồi.”
Xuân Trường than vãn.
“Thôi đi, chặt chém nhiều quá khác nào đội mình đá với đội khuyết tật. Tôi đéo tin đội mình có ngày chỉ giành chiến thắng trước đội khuyết tật đấy. Thảm hại quá đi mà.”
Huy Hùng bực dọc nhìn tới nhìn lui rồi dừng lại ở chỗ HLV, đó là một người đàn ông ngoài 50, người thấp hơi béo tròn,đeo một cặp kính lão, sắc mặt đờ đẫn, tay lúc nào cũng có một bình rượu nhỏ, loại bằng thép, thường thì ông sẽ cất nó vào túi áo, cứ rảnh ra thì làm một hớp, giống như bệnh nhân cần truyền dịch để duy trì sự sống vậy.
“Ông già… có kế sách gì không?”
HLV thành ra như vậy đều do thiếu kỷ luật, qua cách ứng xử và xưng hô đủ biết vị hlv này chỉ để trưng cho có mà thôi. Tuổi tác đã cao, giọng điệu cũng bất cần đời.
“Tôi thì có kế sách gì? Chẳng phải mấy cậu nói muốn tự đá với nhau đó sao? HLv như tôi cứ ngồi chơi xơi nước, cuối tháng lấy tiền là được.”
Ngày trước HLV mới được bổ nhiệm để cải tổ đội bóng, nhưng thế lực và vây cánh của Huy Hùng quá lớn. Đâu có chịu nghe ai, có nói ra mấy câu hàm ý tương tự, HLV cứ làm việc thủ tục với liên đoàn, còn các cầu thủ trong sân đá thế nào thì Huy Hùng và mọi người tự bàn với nhau. Giờ rơi vào thế bị bị ông già xỏ xiên chuyện cũ, Huy Hùng bực dọc rời đi.
“Bỏ đi… bỏ đi.. thua một trận cũng không sao, vòng tới tôi được vào sân rồi, còn tận ba vòng, cờ về tay ai còn chưa biết, không đứng nhất thì cũng đứng nhì.”
Huy Hùng rời đi, Xuân Trường không nói gì khiến phòng thay đồ trở nên yên ắng lạ thường, không ai nói câu nào.
Thời gian cứ thế trôi qua, sắp hết giờ nghỉ giữa hiệp. Xuân Trường mợi hạ giọng nói với HLV
“Ông Giáo à… thực sự là không có chiến thuật gì để đá với bọn họ sao? Dù gì đây cũng là sân nhà, kiếm về một trận hòa vẫn tốt hơn một trận thua.”
Ông HLV nhại lại lời nói của Huy Hùng.
“Thì thằng Hùng nói rồi đây, bỏ trận này, trận sau làm lại, trận sau nó vào rồi thể nào chẳng thắng mấy đội kia. Đã hết cơ hội giành vé đâu mà lo.”
Biết ông giáo còn để bụng hiềm khích năm xưa. Xuân Trường lại hạ giọng xuống một tông nữa, vai vế trên dưới đã được xác lập trở lại.
“Ông giáo à… tôi hỏi thật đấy, trận trước thua, trận này thua… có Huy hùng hay không kết quả vẫn thế. Ông là HLV chắc chắn sẽ có bài vở gì đó đúng không. Ông là Người Cần Thơ, cũng phải làm gì để giữ thể diện cho đội chứ. Chẳng lẽ cứ để đội mới lên đá ra sao thì đá à?”
Ông Giáo cười mỉa mai.
“Ha hà… Ra trận mới mài giáo thì có tác dụng gì. Thường ngày mấy cậu không luyện tập, đá theo bản năng… thì thắng thế nào được bọn họ. Trận này đá kiểu gì cũng thua. Cái khoảnh khắc đội ta kéo rách áo tiền đạo mà người ta vẫn ghi bàn, thì khoảng cách hiện tại giữa hai đội đã là rất lớn rồi. Nếu như không phải mấy cậu có kinh nghiệm, mấy vòng trước chưa chắc đã thắng trận đâu.”
“Hai đội ngang cơ đá với nhau, dùng tiểu xảo thì được, nhưng một khi khoảng cách về trình độ đã quá lớn thì dùng tiểu xảo chỉ tự rước cái nhục và thân mà thôi.”
Xuân Trường hiểu rõ ý của ông Giáo. Thua về trình độ, anh ta đã hoàn toàn thừa nhận, và không có gì bào chữa.
“Ông nói đúng lắm… ông vẫn còn ngồi đây chắc hẳn vẫn ôm hy vọng thay đổi đội bóng phải không? Ông muốn chúng tôi đá thế nào, hãy nói đi, mọi người sẽ nghe theo ý của ông, với cương vị của một HLV.”
Ông Giáo cười nửa miệng.
“Một lão già như tôi thì làm gì được chứ, thua trận là điều khó tránh, thà rằng đưa cầu thủ trẻ ra cọ xát tích lũy kinh nghiệm còn hơn. Phải gặp những đối thủ mạnh, đội bóng mới mong có ngày tiến bộ được.”
Xuân Trường gật đầu hiểu ý, nhặt băng đội trưởng lên, rồi đưa cho Duy Mạnh.
“Ông giáo nói rồi đấy, mấy đứa vào sân cọ xát tích lũy kinh nghiệm đi.”
Duy Mạnh vùng vằng trả lại băng đội trưởng.
“Anh Trường, anh không đá thì bọn em biết phải làm sao?”
“Anh vào sân cũng vô dụng thôi, không có thay đổi được gì đâu.”
Ông Giáo thấy hai bên đẩy qua đẩy lại chướng mắt quá, lúc này mới đứng lên khuyên nhủ.
“Làm tướng, dù biết thua cũng được bỏ chạy, như vậy là hèn nhát, ích kỷ. Tinh thần yếu kém như vậy thì đàn em biết đá thế nào. Hãy ra ngoài đó mà đứng mũi chịu sào đi. Đừng có đùn đẩy trách nhiệm lên người khác.”
…
Hiệp hai bắt đầu với một loạt nhân sự trẻ trung từ phía đội chủ nhà. Xuân Trường vẫn ở đó với tấm băng đội trưởng, trước khi bóng lăn, anh ta có tiến lại gần Xuân Mai mà nói.
“Đội L.A khá đấy, hiệp hai có thể đá bóng một cách bình thường được không? Mấy cầu thủ trẻ bên này đang rất muốn giao lưu học hỏi.”
Xuân Mai có chút nghi ngại. Sợ rằng đối phương đang gài bẫy tâm lý nên nó từ chối ngay.
“Chiến thuật của đội đã đề ra, em không thể tự ý thay đổi quyết định một mình.”
Xuân Trường chẳng biết nói gì thêm, có thể do đội L.A đã có ấn tượng rất xấu với Cần Thơ nên không dễ thỏa hiệp. Đã vậy thì cứ đá bóng một cách bình thường, kiểu gì cũng là một bài học cho những gương mặt trẻ trong đội.
Xuân Mai và các đồng đội vẫn chơi thứ bóng đá phòng ngự chặt chẽ, đội Chủ nhà sẽ tổ chức t·ấn c·ông. Lúc này sức ép của họ tạo ra không lớn như hiệp một, đường bóng không sắc nét, dễ dàng bị đội L.A đoạt lại bóng, vẫn cách cũ, họ sẽ phá bóng lên, rồi cho đối phương tiếp tục t·ấn c·ông.
Tình huống đã lặp đi lặp lại cả chục phút, mọi người không hiểu đội Chủ nhà đang chơi thứ chiến thuật gì, đang ru ngủ đối phương rồi bất ngờ cắn trả ư? Bên đó thay nhiều cầu thủ lớn tuổi bằng cầu thủ trẻ, sức sát thương và độ tinh quái không bằng hiệp 1. Khả năng muốn đá giao lưu cọ xát là thật.
Xuân Mai chưa tin lắm nên mới thử một phen. Bóng đến chân, nó một mình dẫn bóng sang bên kia, vượt qua hai ba cầu thủ, lại có thêm một nhóm người nữa vây quanh, phương hướng di chuyển có nhiều lỗ hổng, dẫm chân lên nhau. Thật không dám tin đó là trình độ của một đội đang chơi giải quốc gia, nó có thể dễ dàng vượt qua hàng loạt cầu thủ trước khi tự mình dứt điểm nâng tỉ số lên 0-2.
Bàn thắng này nó không ăn mừng quá trớn, vội vã trở về phần sân, có một khúc chạm mặt với Xuân Trường, thấy ý chí trong đôi mắt của anh ta không còn mạnh mẽ như hiệp 1. Dường như đội chủ nhà đang có mâu thuẫn nội bộ thì phải.
Thấy ghi bàn thứ hai mà Xuân Mai có vẻ hời hợt quá, mọi người mới tiến lại hỏi có chuyện gì. Xuân Mai chưa vội giải thích mà gọi mọi người ra chỗ HLV trao đổi điều gì đó, Ông Hùng và Anh Vũ nhìn nhau, nói qua nói lại vài câu rồi mới ra đưa ra điều chỉnh.
“Hèn chi toàn thấy mấy cầu thủ trẻ măng, mấy tay cáo già bị thay ra gần hết rồi. Họ muốn đá giao lưu cọ xát thì, cứ chiều ý họ đi. Đội ta dẫn trước hai bàn, không có sợ bị lội ngược dòng.”
“Nội bộ phía chủ nhà phát sinh chuyện gì đó, tinh thần đang xuống. Mọi người đá giao lưu hòa hoãn thôi.”
Sơ đồ đội hình chuyển qua 4-2-3-1, Xuân Mai chơi cao nhất trên hàng công, khu trung tuyến được mở rộng ra, đủ chỗ cho hai bên giao lưu và kết hợp. Hàng phòng ngự vẫn luôn đề phòng bất trắc, sợ có gian trá gì ở đây, nên luôn cảnh giác cao độ. Ép đối phương phải dứt điểm từ xa, hoặc có vài quả phạt góc. Tạo ra được tình huống nguy hiểm.
Về phía ngược lại Xuân Mai ở trên hàng công thi đấu như đang đi chơi, đội hình trẻ của cần thơ ít được ra sân, tất nhiên là không đọ lại kỹ năng của cậu hiện giờ. Ghi bàn là điều quá dễ, Xuân Mai giành cơ hội cho hai đồng đội phía sau. Cậu ta cầm bóng di chuyển hút người, rồi nhả bóng ra cho đồng đội ghi bàn.
Bỏ lỡ cả chục cơ hội, hai anh Sơn và Hải cũng ghi được bàn thắng, qua đó bỏ túi 1 triệu tiền thưởng.
Một chuyến đi làm khách dự báo nhiều giông tố, hóa ra lại nhàn nhã và dễ dàng như một buổi đá tập. Trận đấu kết thúc với tỉ số 0-4. Chiến thắng một lần nữa thuộc về đội L.A.
Không chỉ đồng đội ở L.A tán thưởng mà ngay cả cầu thủ phía Cần Thơ, đội trưởng Xuân Trường cũng giành lời khen cho Xuân Mai.
“Khá lắm cu, phen này đội L.A mấy người được tham gia vòng loại là chuyện chắc chắn rồi.”
Xuân Mai khiêm tốn đáp.
“Vẫn phải cố gắng thêm nhiều anh ạ.”
“Cảm ơn chú đã nương tay, chứ ghi thêm máy bàn sợ rằng đội bóng xuống tinh thần. Giải thể mất thôi.”
“Anh nói quá rồi, đội của anh cũng rất nỗ lực, chỉ là do ít được ra sân, thiếu kinh nghiệm đó thôi. Em không biết đội anh đang gặp chuyện gì, hi vọng đội bóng mọi người sẽ sớm ổn định trở lại.”
Xuân Trường nhìn Xuân Mai lại nhớ đến ngày đầu đội Cần Thơ mới lên hạng, cũng đá bóng với tinh thần thể thao ngây thơ trong sáng. Xuân Trường, Huy Hùng, Quốc Bảo đều là hảo thủ của đội một thời, chỉ là sau 6 năm vật lộn ở giải hạng hai, Cạnh tranh không bằng mấy đội kia, các cầu thủ dần chán nản sa vào những cám dỗ, nên mới trở nên hắc hóa như bây giờ.
Đời cầu thủ ngắn ngủi, mỗi bước đi, mỗi lựa chọn đều ẩn chứa nguy cơ. Xuân Trường đã 28, sắp sang ba mươi tuổi, dùng thủ đoạn tiểu xảo chơi bóng có thể kéo dài được bao lâu, sớm muộn cũng sẽ bị đào thải. Chỉ là công sức đưa đội bóng của tỉnh lên đá giải quốc gia không thể cứ như vậy mà buông bỏ.
Bóng đá chuyển động không ngừng, cải tổ, thay đổi, là điều tất nhiên. Đã đến lúc nhường chỗ cho những người như Duy Mạnh, Lai… để thế hệ trẻ có cơ hội phát triển, thay bọn họ đưa bóng đá Cần Thơ lên tầm cao mới.
“Nhất định là vậy rồi. Không biết sau này có cơ hội gặp lại không, nhưng nếu có thì hãy coi chừng đấy. Món nợ 0-4 hôm nay, bọn này sẽ tính thêm lãi.”
Xuân Trường đích thân đến ban huấn luyện đội L.A, sẵn tiện gặp mặt Anh Khoa và Bùi Tuấn tới theo dõi. Anh ta có mấy câu nhắn nhủ.
“Thay mặt toàn đội, cho tôi gửi lời xin lỗi đến mấy tiền đạo bên L.A vì mấy hành động không đẹp tuần trước. Tất cả chỉ vì miếng cơm manh áo thôi. Đội Cần thơ sẽ không làm mấy chuyện tương tự. Nhưng mấy đội khác thì không chắc đâu, càng leo lên cao sân chơi càng khắc nghiệt, coi như đó là bài học nho nhỏ để mọi người biết trước mà ứng phó.”
Xuân Trường xin lỗi thôi thì chưa đủ, vì Huy Hùng mới là đầu têu gây ra mọi chuyện hiềm khích. Tuy nhiên ông Giáo, đã nói chuyện và tâm sự nghề nghiệp, hiện trạng của đội Cần Thơ với ông Hùng và Anh Vũ. Phong độ đi xuống, nội bộ lục đục, bị cắt hợp đồng tài trợ, khiến cầu thủ không suy nghĩ được sáng suốt. Mới làm ra những hành động không đẹp trên sân cỏ.
Sau khi hiểu rõ nguồn cơn sự việc. Hai bên bắt tay làm hòa. giải quyết mâu thuẫn một cách êm đẹp.