Chiến thắng này có ý nghĩa với cá nhân lẫn tập thể của đội bóng. Xuân Mai lần đầu làm đội trưởng giúp đội bóng giành chiến thắng, bản thân ghi hai bàn hai kiến tạo, cuối tháng bỏ túi 3 triệu rồi, đồng đội cũng hưởng ké chút hào quang, giữ sạch lưới được thưởng 500k. Những vết gợn khi đấu với đội Cần Thơ đã được giải tỏa, Không khí trên chuyến xe trở về vô cùng vui vẻ.
Đội L.A đã toàn thắng 5 trận, có 15 điểm, hơn đội xếp thứ hai là đội Cần Thơ 6 điểm. Đội xếp thứ ba là đội trẻ Bình dương đang có 8 điểm. Chỉ cần giành chiến thắng thêm một trận thì đội bóng sẽ cầm chắc vé vào vòng đấu loại trực tiếp. Đối thủ khó chịu là Cần Thơ đã bị vượt qua, tâm lý cầu thủ vô cùng thoải mái, chưa hết họ sẽ chào đón sự trở lại của tiền đạo chủ lực Anh Khoa, và Ngọc Cương, sau đó một tuần là Công Minh, và trận cuối là đội trưởng Bùi Tuấn.
Đối với nhiều người Xuân Mai làm đội trưởng không tệ. Đội bóng kiểm soát được thế trận ở hiệp 1. Hiệp hai chơi cởi mở hơn, thì kiến tạo cho đồng đội ghi bàn. Bùi Tuấn lại bắt đầu cảm thấy vị trí của mình bị lung lay. Anh cũng tự hiểu rõ sau hành động ở trận lượt đi, mình đã trở nên thất sủng không được ông Hùng coi trọng nữa.
Màn thể hiện của Xuân Mai ở trên sân, hoàn toàn xứng đáng với tấm băng thủ quân. Có chăng là nó còn hiền lành chưa đủ khôn khéo trong khâu ngoại giao mà thôi. Đó sẽ là một hạn chế rất lớn. Trong bữa liên hoan, Bùi Tuấn phải nhắc khéo để nó đi rót bia mời ban Huấn Luyện cũng như anh em trong đội. Làm đội trưởng phải năng nổ nhiệt tình hơn, không chỉ ở trên sân cỏ mà còn trong sinh hoạt thường ngày của đội.
Xuân Mai chỉ tập trung vào đá bóng, không có ham hố chức vị đội trưởng, Đang thiếu người thì nó làm, coi như là một loại trải nghiệm. Gặp đội chơi dưới cơ nên nó có thể nhìn bao quát được toàn cục, còn đụng độ phải một đội mạnh, thì nó không chắc mình có gồng gánh nổi trách nhiệm này. Nó chưa khẳng định vì chưa đụng phải đối thủ tầm cỡ ở giải hạng 3, ít nhất là trong bảng B khu vực miền Nam.
Lãnh đạo rời đi, mấy cầu thủ lại à ơi ong bướm với mấy cô gái làm ở bên truyền thông trong trụ sở của đội bóng. Tiền đạo ngồi ngoài thì ít nói hơn, riêng Đức Thọ hôm nay bắt chính lại có kiến tạo thì gáy to lắm. Đi tới đi lui rồi ngồi xuống cạnh Thu Huệ, cậu ta kết em này mà em này lại thầm thích Xuân Mai cơ. Chắc vì có tí cồn nên thấy cảnh tượng trong quán nhậu trở nên long lanh và thơ mộng. Thế nhưng câu nói của Đức Thọ khiến mọi thứ sụp đổ.
“Nhắm ai thì nhắm, đừng có nhắm Xuân Mai đấy nhé, nó có người yêu rồi.”
“Thật không? nhưng mà…. Chuyện đó thì liên quan gì đâu nhỉ.”
Đức Thọ lườm nguýt.
“Lại nói không liên quan… thế có muốn nghe người ta kể chuyện tình cảm của cậu ta không? Có thì uống cạn cốc này rồi tui kể cho mà nghe.”
Thu Huệ giãy nảy.
“Chuyện người ta thì mắc mớ gì, mà tôi lớn tuổi hơn cậu đấy nhá, xưng hô chị em cho đúng vai về đi”
“Nhưng tui to con, bà chỉ có một mẩu… sao lại không xưng là anh em nhỉ.”
Thu Huệ thầm rủan mấy câu trong bụng, sau đó tiện tay cầm cốc bia uống theo quán tính.
“Tào lao… Thế cái chuyện kia là thế nào? Không phải tôi quan tâm người ta đâu nha, cái này là tìm hiểu đời tư cầu thủ thôi, cậu ta là đội trưởng đội bóng mà.”
Đức Thọ cười gian.
“Hê hê, không giấu được tui đâu nha. Tôi tinh ý lắm đó. không có khờ dại như thằng Mai đâu nha. Nó mới lên thành phố được vài hôm thì đã bị mấy chị gái đội bóng chuyền tròng dây vào cổ lôi vào bẫy tình.”
“Thật à?”
“Chứ sao, tội nghiệp thằng bé chỉ vì miếng cơm manh áo mà bị người ta dụ. Bây giờ nó vẫn đang ở với chị gì đó ở đội bóng chuyền, sinh hoạt ở đó rồi b·ị b·ắt bưng bê phở các kiểu…rồi sau đó… thế này… thế kia…”
Xuân Mai không hề biết chuyện riêng tư của mình bị Đức Thọ lôi ra kể hết cho người khác, nghe xong Thu Huệ lại cảm thấy chua chát cõi lòng.
“Hầy tiếc ghê, ông nghĩ tôi có nên đập chậu c·ướp hoa không? bọn họ đã cưới nhau đâu, chắc tôi vẫn còn cơ hội mà.”
Đức Thọ dập ngay cái ý định đó.
“Bà điên à, tự dưng đâm đầu đi làm tiểu tam. Xuân Mai nó chỉ thích bóng bánh, mấy chuyện tình cảm thì kém lắm… khô khan muốn c·hết. Đâu có lãng mạn và tinh tế bằng tôi”
Thu Huệ nhìn Đức Thọ mỉa mai.
“Ông thì lãng mạn tinh tế chỗ nào.”
“Huệ à… Tên của em giống với tên của một loài hoa. Vẻ đẹp giống như một bông hoa đang nở rộ. Vậy thì anh sẽ nguyện làm cục cứt, nem cắm lên người anh, sau này cuộc đời của em sẽ trở nên tươi tốt.”
Nửa đầu thì nghe mùi mẫn đấy nửa sau thì thấy bốc mùi không chịu được.
“Đồ điên.”
“Ơ Sao lại chửi … hợp lý mà. Đó là một phần nhỏ trong tâm hồn mặn mà của anh, Có anh rồi, cuộc sống của em sẽ bớt tẻ nhạt.”
Thu Huệ chẳng hiểu vì sao bản thân lại ngồi nghe mấy câu nói xà lơ của Đức Thọ. Nhưng mà cái tính thích buôn chuyện của cậu ta có vẻ hợp cạ đấy. Sau này có thể dựa vào cậu ta thu thập thông tin của đội bóng dễ dàng hơn.
Nhưng mà trong thâm tâm, Thu Huệ vẫn chưa từ bỏ mục tiêu, chờ cơ hội để xác minh những điều mà Đức Thọ vừa kể.
Sự tò mò của con người lớn tới đâu?
Với một người đi săn tin như Thu Huệ, cô sẽ không ngồi yên moi tin từ chỗ Đức Thọ. Một buổi sáng nọ, cô chủ động tìm tới quán phở mà Xuân Mai đang là, rồi giả bộ như đây là một chuyện tình cờ. Nghe thấy Xuân Mai xưng cháu với hai bác, gọi cô gái trong nhà là chị thì trong lòng mừng thầm. Vậy là đã rõ, Có thể Xuân Mai đang tá túc ở nhà người quen chứ chẳng phải bị chị nào đó đưa vào tròng như Đức Thọ đã thêu dệt.
Mắt thấy, tai nghe, không thể nào sai được. Thu Huệ vui vẻ ăn uống rồi di chuyển tới cơ quan, trước khi đi còn cố tình để quên điện thoại. Quả nhiên lát sau, Xuân Mai lau dọn bàn ghế thấy điện thoại hình con mèo thì lập tức chạy ra đuổi theo và đem trả lại.
“Chị để quên này?”
Thu Huệ cười ngượng ngùng.
“Ui vội đi làm mà sơ ý quá, cảm ơn nha.”
Thu Huệ cầm điện thoại bỏ vào túi xách, rồi vội vã rời đi, cô mà đi chậm hơn một chút thì đã khám phá được sự thật. Bởi chỉ ngay sau đó, vì Thấy Xuân Mai cười nói với người con gái khá, ông bác liền đi ra kéo tai vào chấn chỉnh ngay.
“Con nhỏ là ai mà cười cười nói nói thế… đừng có léng phéng coi chừng tao đấy.”
“Kìa bác… đó là người quen ở đội bóng thôi mà.”
Ông Tài lạnh lùng đáp.
“Tao không cần biết đó là ai, mày có con gái tao rồi thì chỉ có nó mà thôi. Đá bóng thì lo đá bóng đi, bày đặt gái gú, lăng nhăng. Đi vào rửa bát… nhanh.”
Từ khi làm đội trưởng, Xuân Mai xuất hiện nhiều hơn trên các tấm hình đại diện của đội, thành tích tốt trong giải đấu giúp đội bóng có được thiện cảm lớn. Trong số đó có không ít phái nữ. Gia đình chị Trâm lo lắng là phải. Là người ở trong mối quan hệ tình cảm, Bảo Trâm lựa chọn phương án là tin tưởng vào Xuân Mai, cô tin rằng cậu em của mình sẽ chỉ tập trung vào bóng đá mà thôi.
Chừng nào chưa lên đá hạng nhất, Xuân Mai vẫn còn nỗ lực mỗi ngày, cả khi có lịch tập hoặc không có lịch tập với đội. Một thói quen mà không cầu thủ nào của L.A có thể duy trì trong suốt thời gian dài. Anh Khoa và Công Minh cảm thấy bản thân đã chơi tốt ở hạng 3, nên không có động lực để bứt phá trình độ. Họ ghi nhiều bàn thắng trở thành trụ cột của đội nên trong lòng đã nảy sinh một chút tự tôn, đề cao năng lực của bản thân.
Tuy nhiên luyện tập cùng Xuân mai, bọn họ cũng không thể để tụt dốc phong độ được.
Trong vòng đấu thứ 6, Đội L.A đón tiếp đội trẻ Sài Gòn trên sân nhà, Anh Khoa và Ngọc Cương trở lại sau 1 vòng đấu được nghỉ ngơi, khat khao chiến đấu vô cùng mạnh mẽ. Xuân Mai lại bị kéo xuống đá hộ công hỗ trợ hai tiền đạo.
Ban Lãnh đạo đề xuất đá t·ấn c·ông, giành điểm trong trận này để đoạt vé dự vòng loạt thật sớm, tránh đêm dài lắm mộng.
Các đội trẻ mong muốn được thi đấu cọ xát tích lũy kinh nghiệm, thắng thua không quan trọng vì, có xếp cuối cũng chẳng có hạng 4 mà rơi xuống. Chỉ cần còn nhà tài trợ thì họ vẫn sẽ chơi ở giải hạng ba. Vậy nên họ rất thích đối đầu với những đội mạnh như L.A và Cần Thơ. Dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng chơi đôi công, thế trận cởi mở.
Lượt đi họ đã thua 0-3, lượt về thua 2-0 trước một đội mạnh như L.A, tinh thần và phong độ đều ở trạng thái sung mãn thì coi như cũng có tiến bộ rồi.
Vòng đấu thứ 7, đội L.A hành quân đến làm khách của đội Tiền Giang. Họ đã từng đến đây một lần để đá giao hữu, một trận đấu với cơn mưa bàn thắng 14 bàn, chia đều cho cả hai đội. Trong trận lượt đi họ đã để thua đội L.A. Món nợ gấp đôi khó mà đòi lại được khi mà đội L.A đang đứng nhất bảng toàn thắng, còn đội Tiền Giang xếp thứ 4 với 5 điểm.
Sau khi đoạt vé sớm ở vòng 6, đội L.A thi đấu với tâm lý thoải mái, tuy nhiên một số cầu thủ muốn kiếm thêm 500k giữ sạch lưới nên phòng thủ rất chặt chẽ. Xuân Mai ngồi dự bị một hiệp và chỉ vào sân ở cuối hiệp hai. Đây là quyết định mang yếu tố chiến thuật, Anh Vũ muốn biết chính xác được sức ảnh hưởng của Xuân Mai đối với đội bóng.
Thực lực của nó hiện tại chiếm 20-30% sức mạnh của đội. Đó là một tỉ lệ khá lớn đối với một cá nhân. Xuân Mai tác động tới mặt trận t·ấn c·ông và phòng ngự, là người đánh chặn đầu tiên, cũng là người sẽ châm ngòi cho những pha bóng t·ấn c·ông.
Không có Xuân Mai thì đội vẫn thắng, đó là điều tốt vì tập thể này không phụ thuộc vào bất kỳ cá nhân nào.
Vòng thứ 7 khép lại với chiến thắng nhẹ nhàng 2-0.
Vậy là vòng bảng giải hạng 3 quốc gia đã đi đến hồi kết, L.A đã chắc suất đi tiếp với 21 điểm, xếp thứ 2, thật bất ngờ là đội trẻ Bình Dương với 13 điểm, đội Cần Thơ phong độ tụt dốc liên tiếp để thua ba trận, và hòa một trận, hiện đang có 10 điểm.
Vòng đấu cuối cùng sẽ phân định tấm vé thứ hai đi tiếp vào vòng trong. Cần Thơ đấu Tiền Giang. Đội L.A đấu với đội trẻ Bình Dương. Cần Thơ phải thắng đồng thời Bình Dương để thua đậm L.A. Trong khi đó, Đội Trẻ Bình Dương chỉ cần Hòa là đi tiếp rồi.