Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 73: Về Thăm Nhà



Chương 73: Về Thăm Nhà

Thời gian thi đấu, Xuân Mai ăn ở sinh hoạt trên Thành Phố không tốn một xu, nên tiền lương cầu thủ vẫn còn nguyên. Dù Quan hệ hiện tại giống như người trong một nhà, nhưng Xuân Mai chưa đóng góp được gì nhiều cho quán ăn của nhà chị Trâm. Nên có trích ra một phần đóng góp cho gia chủ.

Thu nhập của cầu thủ bóng đá chẳng thấm được là bao so với thu nhập của cửa hàng.

“Người trong nhà mà nói chuyện tiền nong làm gì, giữ để đó sau này làm quà sính lễ.”

“Nếu mà có lòng thì để con Trâm nó giữ cho.”

Chuyện tiền bạc thì Bảo Trâm chẳng ham hố, ít nhất là hiện tại cô chẳng có túng thiếu gì, nên tiền của Mai kiếm được, nó cứ tự giữ lấy để lo việc cá nhân, ít nhất là gia đình ở quê vẫn còn thiếu thốn. THời gian qua tập chung nhiều cho bóng đá, đi tập về, cơm nước tắm rửa xong là ngủ luôn, chuyện tình cảm nó lại không để ý lắm.

Thời gian tới không có lịch tập, đồng đội đều có việc cá nhân, Xuân Mai vẫn muốn tới sân tự tập một mình, nhưng nhìn thấy cảnh tượng vắng vẻ trên sân, nó lại cảm thấy trống vắng, có lẽ bản thân cũng nên nghỉ ngơi một vài ngày.

Sẵn dịp có mấy ngày nghỉ nó về Long Thành thăm gia đình ít hôm, nhân tiện sắm sửa vài đồ dùng trong nhà. Lần này về mua nhiều món ăn ngon, mua thêm cái TV mới, Thêm cái tủ lạnh mini, cho các thành viên trong nhà chút tiền tiêu vặt. Ông Hưng và Út Thảo vui mừng lắm, cả ngày cười nói luyên thuyên. Còn má của cậu thì vui vẻ cất tiền để đó.

Con trai kiếm ra tiền mà đưa cho mình, bà cảm thấy hạnh phúc lắm.

“Tiền của con, má chỉ giữ hộ thôi đấy… khi nào cần thì bảo má, má đưa cho.”

“Dạ, má cứ giữ lấy, cần gì cứ tiêu… bây giờ con cũng kiếm được tiền rồi mà… sắp tới còn bay ra Đà Nẵng thi đấu nữa.”

Bà mẹ ngạc nhiên, cảm thấy vô cùng tự hào.”

“Ôi trời, bay ra tận ngoài Đà Nẵng cơ à…Thế thì tốt… mà sau này kiếm được tiền đừng có đưa hết về nhà như thế. Con sinh hoạt trên thành phố, ăn ở nhà người ta, sau này làm việc có tiền cũng đừng có quên ơn đấy.”

“Dạ con có gửi cho hai bác chút tiền mà hai bác không có nhận.”

“Nói cũng phải… bên đấy nhà cao cửa rộng, chắc cũng chẳng cần đến tiền làm cầu thủ của con đâu. NHưng mà con cũng không được phép ỉ lại vào nhà người ta, mà vòi vĩnh này nọ nghe chưa. Hai đứa vẫn chưa kết hôn nên không thể tùy tiện được. Sau này lấy nhau rồi thì tính sao thì tính.”



“Dạ… con biết rồi.”

“Thế hai đứa bây giờ sao rồi?”

“Dạ vẫn bình thường đó má.”

Bà Mẹ dúi cái đầu con trai mà nhắc nhở.

“Con đó… đừng có mà bóng bánh hoài… quan tâm người ta với một tí. Ngoài mặt người ta không nói, cái bụng người ta chưa chắc đã không hài lòng.”

Xuân Mai thừa nhận hai tháng gần đây nó chỉ tập trung cho đá bóng, thấy sinh hoạt trong nhà vẫn bình thường nên nó cho rằng mọi chuyện đều ổn. Giờ nghĩ lại thì má của nó nói không có sai, Bảo Trâm chỉ quanh quẩn trong nhà làm việc gia đình, ngày xưa chưa có mối nào thì còn chăm chút bản thân, qua lại với nhiều người. Nhưng sau khi tìm được đối tượng thì chị ít ra ngoài hơn, giống như mọi việc đã an bài vậy. Cuộc sống thường ngày chỉ quanh quẩn một chỗ, không tránh khỏi cảm thấy nhàm chán.

“Dạ con sẽ để ý hơn.”

Thu xếp xong công việc ở Long Thành, vẫn còn vài ngày nghỉ nữa. Xuân Mai lên thành phố, phụ việc trong quán và luyện tập luôn. Từ lúc đi Gym với đấu vật thì nó không có thời gian riêng tư để hâm nóng tình cảm.

Tối đó nó không đi tập mà chủ động rủ Bảo Trâm đi dạo phố, cô nàng thích thú diện váy áo đi chơi, chọn tới chọn lui chẳng có cái nào vừa ý, cuối cùng mặc lại bộ đồ thể thao do cảm thấy cơ thể dạo này béo ra không ít.

Hai người đi siêu thị mua sắm lại la cà quán nước giải khát. Đương nhiên Xuân Mai móc tiền túi ra chi trả như vậy sẽ có ý nghĩa hơn.

“Vậy thì chị không khách sáo nha. Em làm cầu thủ giờ có thu nhập riêng rồi, khỏi cần ba má chị trả công ha.”

Xuân Mai gật đầu, thành khẩn khai báo.

“Dạ cũng có một chút thu nhập, lên đá ở giải hạng hai sẽ được tăng lương, nhưng mà đội bóng chỉ chi trả trong thời gian diễn ra giải đấu thôi, tức là khoảng hai ba tháng gì đó. Thời gian còn lại chắc phải kiếm việc gì đó để làm.”

“Sao phải đi kiếm việc làm? ở nhà chị phụ bán phở cũng được mà.”



“Ở nhà chị em thấy cũng được, nhưng mà em vẫn có cảm giác dựa dẫm kiểu gì ấy, ăn uống sinh hoạt ở nhà chị giờ còn muốn trả tiền công… em thấy không có thoải mái. Em vẫn sẽ làm ở nhà chị nhưng muốn làm thêm việc gì đó ở ngoài để lo cho gia đình ở dưới quê.”

Bảo Trâm nghe ra ý tứ trong câu nói của Xuân Mai, và cũng hiểu vì sao cậu em lại làm vậy. Nó không muốn lấy tiền bên nhà vợ để lo cho bên nhà mình, mà muốn rạch ròi bên nào ra bên đấy.

“Nếu đó là ý của em thì chị có thể nhờ Tuyết Mai xem sao, kiếm một công việc bán thời gian chắc không có vấn đề gì. Một khi có việc khác thì nó sẽ khiến em phân tâm trong việc chơi bóng đấy. “

Xuân Mai gật gù.

“Dạ em vẫn chỉ đang suy tính vậy thôi, chứ thời gian tới vẫn phải phải làm phiền bên nhà của chị rồi.”

“Uầy, sao lại khách sáo thế. Nhà của chị cũng là nhà của em mà. Ba má cũng có tuổi rồi đâu thể đứng bán hàng được mãi. Chị thì vẫn muốn em phụ việc ở nhà của chị, cứ tập trung cho việc chơi bóng thật tốt là được. Một khi đã xác định kiếm tiền làm giàu, xây nhà gì đó thì phải thực sự làm việc nghiêm túc chứ làm nửa vời sẽ chẳng tới đâu cả. Bây giờ em chưa có nhiều tiền từ việc đá bóng, nhưng Nếu một ngày em trở thành cầu thủ nổi tiếng nhất định sẽ kiếm được rất nhiều đó. có thể bù lại những khoảng thời gian 0 đồng.”

“chị nghĩ em sẽ trở thành cầu thủ nổi tiếng sao?”

Bảo Trâm nhìn Xuân Mai, ngày trước còn nghi ngại, nhưng nhìn cách nó luyện tập hàng ngày, cái tinh thần phấn đấu bền bỉ khiến cô tin chắc cậu em mình sẽ còn tiến rất xa.

“Chưa biết đến đâu, nhưng chắc chắn sẽ còn tiến xa hơn bây giờ… Đà Nẵng có lẽ là lần đầu em đi xa, rồi ra bắc vào nam thường xuyên, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cô gái để ý đấy. Hình như hôm nọ có cô gái nào ở đội bóng đến tìm em hả.”

Xuân Mai ngẫm nghĩ có cô gái nào tìm mình. Cả ngày chỉ ở quán rồi đi luyện tập không có mối quan hệ nào khác ngoài người trong đội bóng.

“Có người … à… chị nói là người đến quán ăn sáng đó ạ. Chị ấy làm ở trụ sở đội bóng, tình cờ ghé qua thôi.”

“Tình cờ đâu… mấy hôm em về Long Thành, người ta đến ăn sáng hỏi thăm suốt.”

Xuân Mai nghĩ nát óc cũng không hiểu, giữa hai người hoàn toàn không có mối quan hệ gì đặc biệt.

“Em cũng không để ý lắm.”



“Chị có lên trang web của đội bóng rồi có mấy tấm ảnh của em… Bây giờ chưa có, nhưng sau này sẽ càng có nhiều cô gái tò mò tìm hiểu đấy. Trẻ hơn chị nè… xinh hơn chị nè… Giàu có… giỏi giang hơn.”

Tâm thế của Bảo Trâm và Xuân Mai đã hoán đổi cho nhau, lúc trước Xuân Mai nghèo nên nghĩ bản thân không xứng với đối phương, bây giờ đến lượt Bảo Trâm lo lắng, một khi tài năng được bộc lộ Xuân Mai sẽ có nhiều đối tượng dòm ngó hơn.

Khi ta nghèo khó, ta có thể nhìn rõ tâm địa của một người thông qua ánh mắt, nhưng khi ta vừa giàu vừa có danh vọng, người khác đều nhìn ta bằng sự ngưỡng mộ, tôn trọng. Lúc đấy sẽ khó phân biệt được thật giả. Sự lo lắng của Bảo Trâm hoàn toàn có cơ sở, không ít người vì tiền tài mà quên nghĩa.

Xuân Mai là con người, có ai dám chắc cậu ta sẽ không thay lòng đổi dạ.

Khi Bảo Trâm nói ra mấy câu này, Xuân Mai cảm thấy rất khó tin, bởi vì một người như nó sẽ chẳng có ai để ý đến đâu. Nhưng nếu có thì sao? Không chỉ một mà còn rất nhiều người. Khi cô gái nghi ngờ thì việc của con trai là phải khiến cho người ta tin tưởng.

“Em không rõ nữa, người ta để ý là việc của người ta. Nhưng đối với em, chị là một động lực giúp em phấn đấu, tiến bộ hơn mỗi ngày. Không có chị và gia đình, em sẽ không thể nào tiến xa được trên con đường trở thành cầu thủ. Chị… rất quan trọng đối với em.”

Bảo Trâm đấm yêu vào ngực Xuân Mai.

“Quỷ… cũng biết lấy lòng người khác quá ha.”

“Chỉ là lâu rồi không được đi chơi, sợ chị buồn á… mẹ em bảo thế.”

“Cái gì? Là mẹ em bảo em dẫn chị đi chơi hả. Không ngờ em trẻ con vậy luôn.”

“Em thấy mẹ nói đúng mà. Sắp tới chị có muốn ra Đà Nẵng xem em thi đấu không? Sau đó còn đi nha trang chơi biển mấy ngày nữa.”

“Uầy, sướng thế… Cơ mà chị không đi đâu, em đi với đội bóng chị đi theo không có tiện.”

“Buồn nhỉ, vậy để em đi trước xem có gì hay ho, lần sau đưa chị chơi.”

“Hứa đấy nhá.”

Tâm trạng vui vẻ kéo dài tới tận lúc hai người về nhà. Bảo Trâm không muốn ngủ một mình, tối đến lại ôm gối qua phòng của Xuân Mai. Tuy rằng ba má đã đồng thuận mối quan hệ giữa hai người, nhưng bình thường ai ngủ giường nấy. Xuân Mai lại tập bóng cả ngày về mệt mỏi nên cô cũng ít khi đi qua làm phiền cậu nghỉ ngơi.

Bữa nay nghỉ tập nên cô mới qua phòng của nó tâm sự nhẹ nhàng thêm vài câu hâm nóng tình cảm.
— QUẢNG CÁO —