Chương 79: Vùng Vẫy Trong Tuyệt Vọng, Tiếng Gầm Của Mãnh Thú.
Hơn ai hết, đội L.A đang cần quãng nghỉ giữa hai hiệp để lấy lại sức, ổn định tinh thần, và chờ đợi một chiến thuật mới từ ban huấn luyện. Trước giờ, mỗi trận đấu đều theo một nhịp quen thuộc: ông Hùng là người đưa ra những lời chỉ trích gay gắt, phê bình từng sai sót, trong khi Anh Vũ đứng sau, nhẹ nhàng động viên, khích lệ tinh thần cầu thủ. Hai con người với phong cách trái ngược, nhưng phối hợp nhuần nhuyễn.
Thế nhưng, hôm nay, điều đó đã không còn. Cả hai người, vốn là chỗ dựa tinh thần cho đội, lại không giấu được cảm xúc rối bời. Ông Hùng, cạn lời vì sự bế tắc, chẳng còn gì để nói. Ông đứng ngập ngừng một chút, rồi đành bước vào phòng y tế thăm tình hình c·hấn t·hương của Bùi Tuấn. Anh Vũ, người thường đóng vai trò khích lệ, lần này cũng chỉ biết đứng lặng, đôi mắt bối rối đối diện với ánh mắt chờ đợi từ các cầu thủ. Cả đội nhìn ông, hy vọng nhận được lời chỉ đạo, nhưng tất cả chỉ thấy một cái thở dài nặng nề.
"Mọi người... nghỉ ngơi đi. Chúng ta còn một hiệp nữa," Anh Vũ cắn răng nói, giọng không che giấu được sự mệt mỏi.
Có vài cầu thủ ngạc nhiên, lúng túng hỏi lại: "Thầy... chúng ta không phân tích chiến thuật như mọi khi sao?"
"Đúng đó thầy, hiệp hai phải đá thế nào ạ?" Một cầu thủ khác sốt ruột lên tiếng.
Anh Vũ bước qua bước lại, định rút tấm bảng chiến thuật ra, nhưng rồi lại ngừng lại. Ông ngập ngừng, hai bàn tay xoa đầu gối, như đang cố tìm từ ngữ để nói ra điều khó khăn nhất. Cuối cùng, ông cúi đầu, nặng nề thốt lên: "Chiến thuật... tôi nghĩ lúc này không còn cần thiết nữa. Tôi... tôi đã sai, tôi không chuẩn bị đủ tốt. Tôi không có cách nào giúp đội bóng lật ngược tình thế."
Cả đội im lặng, mặt mũi đờ đẫn, như không tin vào những gì vừa nghe. Một cầu thủ lên tiếng, giọng khẩn thiết: "Thầy đang nói gì vậy? Chúng em chưa tốt chỗ nào, xin thầy cứ nói. Hiệp hai, chúng em sẽ cố gắng sửa đổi."
"Đúng đó thầy, trận này rất quan trọng, cuộc sống của chúng em sẽ thay đổi nếu lên được hạng hai. Chúng em không bỏ cuộc giữa chừng đâu."
"Xin thầy, thầy cứ chỉ ra phương án đi, chúng em sẽ làm hết sức!"
Nhưng trước những lời khẩn cầu đó, Anh Vũ chỉ lắc đầu, nụ cười chua chát hiện trên gương mặt mệt mỏi: "Tôi không thể. Tôi không thể bảo các cậu chiến thắng những pha t·ranh c·hấp khi mà hàng phòng ngự của chúng ta không chiến rất tệ. Chúng ta không được chuẩn bị để chống lại bóng dài như thế này. Tôi đã chủ quan, không cho các cậu tập luyện đủ các bài về chống bóng bổng, chống tình huống cố định."
Ông thở dài, ánh mắt trĩu nặng: "Tôi biết mọi người đã cố gắng hết sức để đến đây, tôi biết các cậu khao khát lên hạng nhì, với lương thưởng và chế độ tốt hơn. Tôi hiểu, tôi cũng muốn cùng các cậu đạt được điều đó. Nhưng tôi... tôi đã mắc sai lầm, sai lầm không thể sửa chữa. Và bây giờ, tôi không biết làm sao để giúp đội bóng tránh khỏi thất bại hôm nay."
Cuối cùng, ông cúi đầu, giọng khàn đi: "Tôi xin lỗi."
Lời xin lỗi ấy như lời tạm biệt niềm hy vọng mong manh cuối cùng, để lại khoảng lặng nặng nề trong tâm trí các cầu thủ, những người vẫn chưa muốn chấp nhận sự thật.
Một câu nói dứt khoát của thầy Vũ vang lên, đánh gục ý chí của cả đội, khiến không khí im lặng đến lạ thường bao trùm nội bộ đội Truyền Thông L.A giữa sân vận động Hòa Xuân. Họ đang thua đậm, và điều tồi tệ nhất là chính huấn luyện viên cũng không tìm ra phương án nào để xoay chuyển tình thế trong hiệp hai. Đội trưởng Bùi Tuấn đã b·ị t·hương nặng, không thể tiếp tục thi đấu, để lại khoảng trống không chỉ về vị trí mà còn về tinh thần dẫn dắt toàn đội.
“Đội Truyền Thông L.A đã thua ngay sau hiệp một,” ai đó thốt lên, như nhấn mạnh sự sụp đổ của viễn cảnh tươi đẹp về những chuyến nghỉ dưỡng, gấp đôi chế độ đãi ngộ và một cuộc sống khấm khá hơn. Mọi thứ đã vỡ tan như bong bóng, không còn một tia hy vọng. Một số cầu thủ, vẫn chưa chấp nhận được sự thật, tiếp tục quây lấy thầy Vũ, van nài tìm ra một phương án, dù chỉ là một cơ hội mong manh.
"Thầy Vũ… thầy cứ nói đại một chiến thuật đi, biết đâu lại thành công?" một người nói đầy hy vọng.
“Hay là chúng ta dồn toàn bộ đội hình lên, quyết ăn thua với đội Thanh Hóa một phen xem sao?” giọng một cầu thủ khác sốt sắng, khao khát níu kéo.
Nhưng Anh Vũ chỉ lắc đầu, giọng trầm buồn: "Không ổn đâu, làm vậy mọi người sẽ dễ trúng đòn phản công. Họ chơi bóng dài rất tốt, chúng ta sẽ thủng lưới thêm. Họ có quá nhiều kinh nghiệm và đủ thể lực để trừng phạt mọi sai lầm của chúng ta. Thật lòng mà nói, chúng ta đã thua rồi. Hiệp thứ hai, sẽ chỉ là thủ tục mà thôi."
Những lời ấy như nhát dao cắt đứt hy vọng cuối cùng. Cả đội bắt đầu chấp nhận sự thật phũ phàng.
"Thủ tục thì thủ tục, nhưng ít ra cũng phải có bài vở gì chứ. Chẳng lẽ chúng ta sẽ thi đấu giống hiệp một sao, thầy?" một cầu thủ hỏi, giọng như van lơn.
Anh Vũ cười buồn, ánh mắt xa xăm: "Chúng ta lần đầu được lên thi đấu ở giải quốc gia, đi đến đây cũng đã là một bước tiến lớn cho bóng đá tỉnh nhà rồi. Tuy kết thúc không trọn vẹn, nhưng cũng coi như một kỷ niệm đẹp. Tôi muốn tất cả mọi người đều có cơ hội trải nghiệm sân đấu này. Những cầu thủ dự bị, hãy vào sân đi. Bùi Tuấn không thể thi đấu tiếp, vì vậy tấm băng đội trưởng..."
Ông quay sang Xuân Mai, trầm giọng: "Xuân Mai, em sẽ làm đội trưởng. Em có thể chơi ở bất kỳ vị trí nào cũng được."
Rồi ông nhìn quanh, đôi mắt nặng trĩu: "Mọi người cũng vậy. Hãy vào sân và thể hiện những gì tốt nhất mà mình có."
Sắc mặt mọi người đượm buồn như dự đám tang, từng bước chân như đeo chì. Xuân Mai, dù là người có bản lĩnh vững vàng, cũng không khỏi cảm thấy áp lực nặng nề khi nhận tấm băng đội trưởng từ tay thầy Vũ. Cậu theo ông đi vào kho đồ, rồi sau đó cả hai cùng ghé qua phòng y tế xem tình hình của Bùi Tuấn.
Trong phòng y tế, chân của Bùi Tuấn đã được băng bó kỹ lưỡng, nhưng trên gương mặt cậu vẫn là những vệt nước mắt chưa khô. Khó mà phân biệt được là nước mắt do đau đớn thể xác hay do nỗi đau tinh thần khi thấy đội bóng mình yêu quý bị vùi dập.
Ông Hùng và ông Vũ, đứng cạnh bên, cố gắng an ủi.
"Không sao đâu Tuấn, em đã làm rất tốt rồi," ông Hùng vỗ về.
Bùi Tuấn ngước lên, giọng nghẹn ngào: "Em xin lỗi hai thầy… vì em không thể thi đấu tiếp, em không thể giúp đội bóng thăng hạng..."
Nước mắt cậu rưng rưng, từng giọt lăn dài, trong khi ông Hùng vỗ nhẹ vào vai, lời nói thấm đượm sự an ủi và hy vọng: "Không sao cả, đây chỉ là một v·ết t·hương ngoài da thôi, không nghiêm trọng. Đợi em khỏe lại, chúng ta sẽ làm lại từ đầu."
Xuân Mai bước chầm chậm qua hành lang dài dẫn ra sân đấu, tấm băng đội trưởng trong tay dường như nặng thêm từng chút một. Khi đi ngang qua phòng y tế, ánh mắt nó vô tình lướt qua Bùi Tuấn – đội trưởng của cả đội, người đã vì trận đấu mà phải chịu đựng c·hấn t·hương nặng. Cảnh tượng ấy khiến lòng Xuân Mai nảy sinh một nỗi thương cảm sâu sắc. Đó không chỉ là tình đồng đội đơn thuần, mà còn là tình anh em trong đội bóng. Dù kỹ thuật của Bùi Tuấn không phải xuất sắc, nhưng tinh thần kiên cường, không chịu lùi bước của anh là điều mà Xuân Mai cảm thấy mình cần học hỏi.
Mỗi bước chân càng nặng nề hơn khi Xuân Mai bước gần đến sân cỏ. Lên chơi ở giải hạng hai không chỉ có ý nghĩa lớn với đội Truyền Thông L.A, mà với nó, đó còn là cánh cửa mở ra giấc mơ chạm tới giải hạng nhất. Nó không muốn chờ thêm một năm nữa, không muốn nhìn cơ hội này tuột khỏi tay. Nhưng… làm sao để lật ngược thế cờ trong tình cảnh này? Câu hỏi ấy cứ xoáy sâu trong đầu nó, không ngừng gặm nhấm sự tự tin của chính mình.
Trong lòng Xuân Mai dấy lên những suy nghĩ về hiệp đấu trước đó. Nó biết rõ điểm yếu của mình: bóng dài. Khi trái bóng bổng trên không, nó thường lơ đãng, không thể theo kịp di chuyển của các cầu thủ đối phương. Khả năng t·ranh c·hấp trên không cũng không mạnh. Mọi nỗ lực của nó trong hiệp một đều chỉ gói gọn trong hai từ: thảm hại.
Nó thở dài, biết rằng nếu tiếp tục chơi ở vị trí tiền vệ trung tâm, tình thế cũng chẳng khá hơn. Trận đấu này cần sự thay đổi táo bạo, và trong hiệp hai, nó quyết định sẽ lao lên t·ấn c·ông. Có thể đối phương sẽ phản công, có thể họ sẽ ghi thêm bàn thắng, nhưng với Xuân Mai, không còn con đường nào khác ngoài việc cố gắng ghi nhiều bàn nhất có thể. Đó là hy vọng cuối cùng.
Khi bước một mình ra chỗ các đồng đội, giữa không gian vắng lặng bao trùm cả sân vận động, Xuân Mai bất giác dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Ánh nắng chiều len lỏi qua từng kẽ mây, chiếu xuống mặt cỏ xanh mướt của sân. Khán đài trống trải, không một bóng cổ động viên nhà, chỉ có tiếng gió thoảng nhẹ. Mọi thứ trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ, như thể toàn bộ sân vận động đang chờ đợi điều gì đó.
Xuân Mai hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng tràn với những cảm xúc khó tả. Nó ngước lên khán đài, tưởng tượng về những cổ động viên không có mặt hôm nay nhưng vẫn âm thầm cổ vũ. Mắt nó nhìn lên bầu trời xanh, rồi lại cúi xuống, cảm nhận từng ngọn cỏ dưới chân. Khoảnh khắc ấy như kéo dài vô tận, lắng đọng trong tâm trí.
Chợt, một quyết định rõ ràng dần hình thành trong đầu nó. Đây là cơ hội cuối cùng, là lần cuối để nó thể hiện tất cả những gì mình có. Bước chân tiếp tục, nặng nề nhưng kiên quyết. Xuân Mai bước tới chỗ đồng đội, lòng đầy quyết tâm, sẵn sàng cho một nỗ lực sau cuối.
Xuân Mai đứng giữa vòng tròn các đồng đội, cảm nhận rõ rệt ánh mắt kỳ vọng đổ dồn về phía mình. Mọi người đều im lặng chờ đợi, như thể chính nó là chìa khóa cuối cùng còn sót lại để mở cánh cửa hy vọng. Với một ngụm nuốt khan, Xuân Mai nở một nụ cười mỉm, rồi nhìn quanh, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn đủ để lan tỏa sự quyết tâm:
“Các anh, mọi người… có muốn cùng em đánh liều một phen không?”
Không khí đột nhiên sôi sục. Những ánh mắt tò mò, khát khao bắt đầu lấp lánh, tất cả đồng đội xúm lại quanh Xuân Mai, hình thành một vòng tròn, như thể sự gần gũi này sẽ giúp họ đoàn kết và mạnh mẽ hơn. Xuân Mai cúi đầu nói nhỏ ý tưởng của mình. Kế hoạch của nó táo bạo đến mức khiến vài người nghe xong không khỏi há hốc mồm, không tin nổi.
“Có thật không? Làm vậy khác nào t·ự s·át.” Một người ngần ngại lên tiếng.
Xuân Mai cười nhạt, nhưng kiên định, “Thế chúng ta còn cách nào khác sao? Trận đấu này đã thua tới 4-1, nếu cứ đá bình thường thì chắc chắn sẽ thua thêm thôi. Nhưng nếu chúng ta t·ấn c·ông toàn lực, dồn ép đối thủ ngay từ đầu hiệp hai, ít ra còn có cơ hội ghi bàn. Em biết là nguy hiểm, nhưng còn hơn ngồi chờ bị phản công rồi thất bại mà chẳng làm được gì.”
Cả đội im lặng trong giây lát, không khí căng thẳng bao trùm. Rồi một người trong đội thở dài, nhưng đôi mắt dần sáng lên, “Đúng! Nghe được đó. Dù thua, ít ra cũng phải ăn thua đủ một trận ra trò, thua nhưng ngẩng cao đầu ra về.”
Dần dần, những người khác bắt đầu gật đầu đồng ý. Cả đội biết rằng trận đấu đã lạc nhịp, nhưng chút hi vọng mong manh mà Xuân Mai đem đến chính là động lực để họ tiếp tục chiến đấu.
Chiến thuật táo bạo của Xuân Mai không phải là giữ bóng an toàn mà là dồn toàn bộ lực lượng lên tham gia t·ấn c·ông, dùng hai tiền vệ thay cho hậu vệ để tăng cường áp lực lên đối phương. Xuân Mai tin rằng nếu họ áp sát nhanh, có thể làm r·ối l·oạn hàng phòng ngự của đội Thanh Hóa, ít nhất ghi thêm được bàn thắng trước khi bị phản công. Gia Nghĩa, thủ môn được thay vào trong hiệp hai, cũng hiểu rõ rằng anh sẽ phải đối mặt với những pha t·ấn c·ông nguy hiểm, nhưng tất cả đều đồng lòng chấp nhận rủi ro.
Trên khán đài, không khí ngột ngạt của hiệp đấu đầu tiên khiến không ít khán giả đã ra về. Tỉ số 4-1 nghiêng về đội Thanh Hóa khiến họ thất vọng, đặc biệt là hai tuyển trạch viên từ đội tuyển hạng nhì miền Bắc. Họ đến đây với hy vọng tìm kiếm vài nhân tố sáng giá, nhưng sau một hiệp đấu lạc nhịp và thiếu sự kết nối của đội L.A, cả hai mất dần sự quan tâm và lặng lẽ bỏ đi.
Trong khi những cổ động viên còn lại lác đác ngồi trên khán đài, chẳng mấy ai tin rằng L.A có thể tạo nên điều kỳ diệu. Họ đã chứng kiến một hiệp đấu mà đội bóng phía Nam bị áp đảo hoàn toàn. Lối chơi không chiến yếu kém, những pha bóng dài dễ dàng bị đối phương bóc tách. Hàng phòng ngự liên tục mắc sai lầm, còn tuyến trên lại không tạo được sức ép nào đủ lớn để ghi bàn.
Khi trọng tài thổi còi bắt đầu hiệp hai, tất cả khán giả còn lại đều nghĩ rằng trận đấu đã an bài. Nhưng không ai ngờ rằng đội L.A lại bước ra với một tinh thần khác hẳn. Xuân Mai đeo tấm băng đội trưởng, đứng ở vị trí cao nhất trên sân, sẵn sàng dẫn dắt đồng đội lao vào hiệp hai chiến đấu vì danh dự cũng như ước mơ của mình.
Đội hình trong hiệp hai mà L.A sử dụng là 2-5-3, họ chỉ thi đấu với hai trung vệ, những người còn lại đều sẽ tràn sang phần sân của đội Xi Măng Thanh Hóa. Phần sân của L.A rất trống trải, nếu bị XM Thanh Hóa phản công, khả năng thủng lưới rất cao.
Người trong cuộc hay người ngoài cuộc đều nhìn ra vấn đề, L.A dám bày ra thế trận liều lĩnh này, coi như đã bị ép vào bước đường cùng.
“Nhất Bảng B mà chơi thứ bóng đá ngây thơ vậy sao, đúng là không thể hiểu nổi.”
“Lát nữa phản công, ghi thêm hai bàn cho bọn nó tỉnh mộng đi.”
Xuân Mai ngoái đầu nhìn lại phần sân quá hớ hênh của đội mình, ánh mắt nhìn thủ môn Gia Nghĩa với vẻ lo lắng. Thủ Môn cũng hoang mang lắm nhưng để mọi người yên tâm, cậu ta ngón tay lên ủng hộ từ phía xa. Ngụ ý rằng
“Yên tâm dưới này có tôi lo rồi, cậu cứ làm việc của mình đi.”
Súng đã giương nòng, Xuân Mai chủ động giữ bóng trong chân, di chuyển, dùng khả năng quan sát dòng chảy của mình để tìm kẽ hở trong trận hình của đối thủ. Bọn họ để hai tiền đạo dâng cao chờ phản công, phía sân nhà vừa vặn có 8 người. Lấy 8 đấu với 8, khe hở nhất định là phải có.
Đội L.A luân chuyển bóng theo chiều ngang, Xuân Mai ở trung tâm, đồng đội bị áp sát thì sẽ truyền qua cho nó, phần còn lại thì phải dựa vào kỹ năng cá nhân thượng thừa của Xuân Mai.
Trên Hàng công có chút thay đổi, Công Minh có sự tinh quái khôn khéo nên sẽ đá ở trung tâm hàng công, ở gần với Xuân Mai để tiến Hành gây náo loạn trận hình của XM Thanh Hóa. Anh Khoa đá dạt biên, vị trí sở trường khi còn đá ở giải cấp tỉnh. Tốc độ leo biên sẽ có chỗ dùng tới. Ngoài ra thể lực và sự hung hãn của anh sẽ tạo áp lực tâm lý khiến đối phương đưa bóng sang cánh đối diện nơi mà Ngọc Cương thi đấu có phần ôn hòa hơn.
Xuân Mai đã lường trước việc này nên, cậu ta thường xuyên hoạt động lệch sang trái để tiến hành thu hồi bóng.
Chuyền tới chuyển lui, đối phương không có lộ ra nhiều sơ hở, buộc lòng Xuân Mai phải dẫn bóng lên xâm nhập vòng cấm. Hai ba cầu thủ XM Thanh Hóa lập tức lao ra ngăn chặn. Là một người chơi công thủ khá toàn diện, Xuân Mai biết làm thế nào để qua được sự truy cản của đối phương. Sự linh hoạt của cái cổ chân lái trái bóng theo một hướng hoàn toàn bất ngờ, thành công thoát khỏi sự đeo bám,sau đó dùng tốc độ để tiến lên phía trước.
Một pha tả xung hữu đột vào vòng cấm địa thu hút được khá nhiều sự quan tâm của đối thủ. Ba bốn hậu vệ xúm vào tranh đoạt, Xuân Mai đánh gót cho Ngọc Cương ở biên, để cậu ta thực hiện một quả treo bóng vào trong cho Công Minh. Cậu ta chọn vị trí tốt chỉ tiếc là thể hình thua thiệt để hậu vệ đối phương phá bóng ra ngoài vòng cấm.
Xuân Mai lập tức rút ngược trở ra, Cùng đồng đội tiến hành tranh đoạt trái bóng. Công Minh cũng lùi theo Xuân Mai tạo thành một vòng tròn chia cắt cầu thủ XM Thanh Hóa với đồng đội. Đối thủ không giỏi chơi bóng ngắn, Xuân Mai không chút chậm trễ, nhịp đầu tiên áp sát để đánh lạc hướng, nhip thứ hai, Công Minh lao vào đoạt bóng trong chân đối thủ. Cậu ta dẫn bóng lùi ra xa để thoát khỏi tầm truy cản của đội bạn.
Bóng được đưa về cho Xuân Mai, toàn đội lại tổ chức một lần vây công mới.
Đội XM Thanh Hóa, phòng ngự đều ở các khu vực, rất khó để khai thác khoảng trống, vậy nên phải tìm cách thu hút ít ít nhất hai cầu thủ đối phương di chuyển thì L.A mới có chỗ để khoan vào. Người có thể gây sự chú ý là Xuân Mai hoặc Công Minh.
Lần này Công Minh đóng vai chim mồi, rê bóng dụ địch. Xuân Mai đóng vai trò làm người kết thúc. Đội XM Thanh Hóa vẫn rất tự tin trong khâu phòng ngự, ho cho rằng L.A không thể làm nên trò trống gì.
Công Minh vượt qua được hai người thì phải ói bóng ra, đội Thanh Hóa giành được quả bóng liền chuyền về cho thủ môn. Ngay lập tức họ phất bóng sang phần sân đối phương cho hai tiền đạo.
Tình huống trên sân lúc này đã chuyển sang là 2 đấu 2. Hai hậu vệ đấu với hai tiền đạo, họ không thắng trong pha t·ranh c·hấp, mà tiến hành khép góc dứt điểm, bằng mọi giá phải ngăn tiền đạo áp sát khung thành, ép họ dứt điểm từ xa.
Tiền đạo XM Thanh Hóa dứt điểm bằng đầu rất hay, đệm bóng cũng rất chuẩn, nhưng pha bóng này cự ly dứt điểm tương đối xa cầu môn, thủ môn gia Nghĩa đã chụp được quả bóng. Giúp L.A thoát thua bàn thứ năm.
XM Thanh Hóa chơi phòng ngự phản công, điều này đã được dự đoán trước và L.A sẵn sàng đánh đổi để đối lấy những cơ hội phản công. Xuân Mai lùi về nhận bóng từ tuyến dưới rồi tiếp tục kết hợp với đồng đội duy trì quá trình vây hãm. Cậu ta đã thử phối hợp với Anh Khoa cánh phải, rồi Ngọc Cương cánh trái, tất cả đều không hiệu quả.
Hàng phòng ngự của XM rất chắc chắn, còn Đội L.A lại đang cần một bàn thắng để củng cố niềm tin.
Sau ba bốn lần thất bại, Xuân Mai không phối hợp nữa mà quyết định xử lý cá nhân. Bởi đối phương cho rằng đội trưởng Xuân Mai sẽ tìm cách đi bóng vào vòng cấm địa, nên khá bất ngờ trước cú sút ngoài vòng cấm của cậu ta. Tận dụng khoảng không gian, thời gian ít ỏi để tung ra một cú dứt điểm.
May mắn thay, bóng đi vào góc cao, bàn thắng đến với đội L.A. Gánh nặng tâm lý của Xuân Mai được giải tỏa phần nào, cậu thở phào một hơi. Đồng đội bước tới chúc mừng một cách nhẹ nhàng, bởi khoảng cách hiện tại vẫn còn khá lớn.
Nhận thấy Xuân Mai là một mối nguy hiểm, XM Thanh Hóa bắt đầu cử thêm một người chăm sóc, mà không hề biết rằng chỉ cử một người là không đủ để ngăn chặn cậu ta. Phía sau Xuân Mai còn có 4 đồng đội làm điểm thoát bóng tạm thời, vậy nên quyền làm chủ trái bóng vẫn thuộc về đội L.A.
Thanh Hóa cử người theo Xuân Mai, hàng công sẽ bớt một gánh nặng. Kẻ hở lộ ra, Xuân Mai tỉa bóng vào trong tới vị trí của anh Khoa, cậu ta dũng mãnh lao vào khu cấm địa. Trước sự truy cản gắt gao của hậu vệ, buộc lòng phải ói bóng ra. Đột nhiên Công Minh từ đâu chui ra dứt điểm vào góc gần, ghi thêm bàn thắng tiếp theo rút ngắn tỉ số xuống còn 4-3.
Đội L.A như từ cõi c·hết trở về. Công Minh không nhịn được mà lao ra biên ăn mừng. Các đồng đội lập tức túm cổ kéo cậu ta về vị trí, sẵn sàng chiến đấu tiếp.
Từ sự tuyệt vọng, L.A bất ngờ lấy lại được tinh thần sau hai bàn thắng liên tiếp.
Đội MC bình luận cũng tỉnh ngủ vì ngỡ rằng, trận đấu đã an bài. Diễn biến trên sân bất ngờ xảy ra đột biến. làm cho không khí trên khán đài sục sôi.
Tiếng ồn ào náo nhiệt truyền vào trong khu ý tế. ông Hùng và Anh Vũ hớt hải đi ra, họ đã nghe thấy tiếng huyên náo hai lần, lần hai mạnh mẽ hơn lần trước. Chắc chắn trên sân đã phát sinh chuyện gì đó.
Lúc chạy ra đến sân thì thấy bảng tỉ số đã là 4-3. Hai người mắt chữ O. mồm chữ A, ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Di chuyển đến khu vực nhìn thấy các cầu thủ ngồi ở ghế dự bị đang đứng lên, hò hét cổ vũ rất nhiệt.
Ông Hùng tháo kính dụi dụi mấy lại rồi lại đeo lên.
“Có phải tôi đang mơ không?”
Một cầu thủ chạy tới mừng rỡ đáp.
“Không phải mơ đâu thầy ạ, chúng ta vừa ghi được hai bàn thắng, chỉ còn một bàn nữa thôi là gỡ hòa rồi ạ.”
Trợ lý anh Vũ thất thần, nhìn một bên sân đông nghịt, một bên sân thì vắng tanh chỉ có một hai người. Các cầu thủ còn lại đang dồn sang phần sân của XM Thanh Hóa.
“Chuyện này là sao?”
“Dạ, mọi người đã quyết định chơi lớn một phen, t·ấn c·ông tổng lực để kiếm bàn thắng đấy ạ.”
“Điên rồ, cái sơ đồ này mà bị phản công thì thủng lưới là cái chắc.”
Không rõ Anh Vũ hôm nay ra sân bước chân nào ra khỏi cửa mà liên tiếp gặp vận xui, đội bóng bị thua, học trò b·ị t·hương. Vừa ra xem thi đấu thì phải chứng kiến một đợt phản công của XM Thanh Hóa. Ông vừa mở miệng nói sẽ bị thủng lưới thì y như rằng đối phương ghi bàn thắng thư 5, gia tăng cách biệt lên hai bàn.
Toàn đội lại ôm đầu tiếc nuối.
Tuy thủng lưới nhưng tinh thần các cầu thủ không hề suy sụp, ngược lại còn cổ vũ đồng đội trong sân cuồng nhiệt hơn nữa. Bên phía MC cũng hô hào đội cổ vũ ở khán đài làm tăng không khí nóng bỏng cho trận đấu.
Sau một thế trận tẻ nhạt với bài phất bóng dài đơn điệu thì diễn biến hiệp hai có nhiều điều để nói hơn.
Mọi người đều cổ vũ cho L.A vậy thì tại sao HLV và trợ lý, những người đồng hành cùng đội lại né tránh trong phòng y tế chứ. Anh Vũ cảm thấy hổ thẹn với lòng vì đã vô tình làm mất ý chí chiến đấu, có lẽ do có tuổi, kinh qua bao nhiêu chuyện đời khiến ông quên mất rằng, tuổi trẻ luôn tạo nên những điều phi thường.
Anh Vũ xắn tay áo, siết chặt bàn tay, cùng đám học trò… cổ vũ cho đội nhà. Lát sau, Bùi Tuấn nhờ nhân viên y tế đưa mình ra xem, tay cầm cái nạng, nhưng thấy đồng đội vẫn thi đấu lăn xả, v·ết t·hương ở chân đã bớt đau rất nhiều.
“Lên… lên đi.”
Bây giờ dù XM Thanh Hóa có phản công ghi bàn cũng không quan trọng, Xuân Mai và đồng đội đã quyết chí chơi t·ấn c·ông đến khi nào hết trận thì thôi.
Xuân Mai châm ngòi, Công Minh và Anh Khoa liên tiếp công kích, thất bại thì đã có đồng đội ở tuyến sau tiếp ứng, liên tục bơm bóng cho hai người. Và cả hai đã không phụ sự kỳ vọng, công Minh ghi thêm một bàn, Anh Khoa ghi thêm một bàn, Mỗi người có một cú đúp trong trận đấu này trước Khi bị XM Thanh Hóa khóa chặt hoàn toàn.
L. A vẫn còn một ngòi nổ, im hơi lặng tiếng từ đầu trận. Ngọc Cương đang chịu ít áp lực nhất, tuy rất ngại v·a c·hạm và dị ứng với những pha vào bóng quyết liệt. Nhưng chứng kiến đồng đội đang thi đấu lăn xả trên sân, anh cũng đánh cược một lần, tự mình xông vào vòng cấm và bị đốn ngã.
Vết thương cũ từ vụ t·ai n·ạn xe đã ám ảnh Ngọc Cương cho tới bây giờ, anh bị đốn ngã trong vòng cấm và phần bị tổn thương lại b·ị đ·ánh thức một lần nữa. Anh không thể thi đấu tiếp nhưng đã mang về một quả phạt đền cho L.A. Nếu tận dụng tốt. Có thể sẽ đưa đội L.A lên dẫn trước 6-5.
Ngọc Cương được thay ra, các cầu thủ khác đều đã bị bào mòn thể lực, khó lòng duy trì thế trận vây hãm.
Xuân Mai đứng ra thực hiện cú phạt đền định mệnh của trận đấu. Thể Trạng của nó vẫn còn duy trì được cho tới hết trận. Thủ môn đội XM Thanh Hóa thủng lưới liên tục đã bị tâm lý đè nặng. Xuân Mai dễ dàng đưa bóng vào lưới. Đưa L.A thoát khỏi cảnh rượt đuổi tỉ số.
Gánh nặng của toàn đội đã hoàn toàn được trút bỏ. Họ chưa dám ăn mừng vì thể lực đã bị hao mòn, còn thời gian thi đấu còn tến tận 10 phút.
Sau pha bóng này, đội XM Thanh Hóa là người phải tìm cách gỡ hòa. Họ vùng lên một cách mạnh mẽ. Đôi chân các cầu thủ L.A không còn đủ khỏe để theo đuổi và t·ranh c·hấp nữa. Xuân Mai kêu gọi mọi người trở về sân nhà, phòng thủ để bào toàn tỉ số.
XM Thanh Hóa liên tục dội bom vào vòng cấm đội L.A, họ có khả năng không chiến tốt, nhưng để vượt qua được hàng phòng ngự số đông không phải chuyện đơn giản ở cuối trận. Những cú chuyền bóng không chính xác, cầu thủ bật nhảy chưa đủ tầm. khiến cho việc ghi bàn khó khăn hơn rất nhiều so với khoảng thời gian đầu trận đấu.
Nỗ lực của họ được đền đáp bằng một bàn thắng.
Tỉ số lại trở về trạng thái cân bằng.
Cả hai đội đều đã mệt mỏi, có người đứng không vững, phải gục xuống hít thở vài hơi. Vì để lên đá ở giải hạng hai, vì miếng cơm manh áo. Họ lại kiên cường đứng lên, ráng trụ thêm vài phút cuối cùng. Chỉ cần Hòa, hai đội sẽ nghỉ ngơi thi đấu hiệp phụ. Cả hai bên đều không hẹn mà cùng có ý kiến này, ngoại trừ một người.
Xuân Mai không muốn kéo dài màn t·ra t·ấn thể lực này thêm nữa. Nó cũng đã rất mệt mỏi sau một hiệp đấu hoạt động hết công suất. Nó không muốn công lao của toàn đội trong hiệp hai bị uổng phí. Trong khi đồng đội còn đang lê từng bước chân nặng nhọc. Xuân Mai đã bắt đầu chạy, trước mặt là quả bóng, Đồng đội ở phía sau, một mình nó lao sang phần sân bên kia.
Đội XM Thanh Hóa đã đuối sức, nhưng vẫn phải cố gắng chạy theo ngăn cản, phá bóng, kéo người phạm lỗi cũng được. Miễn sao ngăn chặn được số 8 của đội L.A.
Xuân Mai thở dốc, nghe tiếng con tim mình đập mạnh, phát ra những tiếng thình thịch. Trong số các cầu thủ hạng ba quốc gia, có lẽ không ai luyện tập thể lực nhiều như Xuân Mai. Tốc độ không nhanh, nhưng cậu ta vẫn lướt về phía trước, đánh bại từng đối thủ thắng tiến đến khung thành.
Phía bên ngoài truyền tới tiếng reo hò cổ vũ, tiếp thêm chút sức mạnh cho những nỗ lực không biết mệt mỏi của Xuân Mai.
Càng tiến sát cầu môn, không gian xung quanh như đang chậm dần theo từng bước chân. Một giọt mồ hôi chậm rãi rơi xuống, phản chiếu ánh nhìn kiên định trong đôi mắt của Xuân Mai. Nó Vung chân vuốt quả bóng về phía góc xa, Thủ môn đội XM Thanh Hóa đổ người vươn mấy ngón tay hết cỡ, nhưng thật không may, trái bóng vẫn vượt qua được rào cản cuối cùng.
Lưới rung lên. Đội L.A ghi bàn thắng quyết định vào những phút cuối của hiệp hai. Thời gian vẫn còn nhưng đội XM Thanh Hóa biết rằng bản thân không còn đủ thể lực để tìm kiếm chiến thắng nữa. Họ gục xuống sân thở hổn hển, đưa ánh mắt bất lực nhìn con quái vật trước mắt họ.
Xuân Mai khuỵu hai chân xuống mặt sân, ngẩng đầu nhìn trời xanh, dang cánh tay đón nhận chiến thắng cuối cùng.
“Ba má… Chị Trâm…Mọi người… con đã làm được rồi.”
Xuân Mai siết chặt nắm đấm, lần nữa đứng lên, xoay người hướng về phía sân nhà, khẩu hình miệng mở to, còn nói cái gì thì không được rõ lắm. Ngũ Quan của các cầu thủ đã không còn giữ được sự minh mẫn.
Đồng đội như được tiếp thêm sức mạnh, vùng dậy chạy sang phần sân của XM Thanh Hóa. Họ ôm lấy Xuân Mai người anh hùng đã đưa đội bóng trở về từ cõi c·hết.
Trọng tài thổi hồi còi kết thúc trận đấu. Khép lại một trận đấu điên rồ nhất mà ông từng chứng kiến ở giải hạng ba. Câu thủ của L.A, HLV tràn vào sân chung vui cùng với đồng đội, cảnh tượng không khác nào vừa vô địch giải đấu nào đó lớn lắm.
Dù đây chỉ là trận tranh hạng 3-4, giành vé thăng hạng. Nhưng hãy nhìn cách hai đội quyết tâm thi đấu tới sức cùng lực kiệt mới biết nó có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Một trận đấu điên rồ, phi thường, không thể tin nổi. Rất nhiều mỹ từ được 2 MC sử dụng để miêu tả chiến thắng của L.A.
Mới cách đây có nửa tiếng thôi, họ còn nói L.A chưa đủ trình độ để lên đá hạng hai, non kinh nghiệm, thiếu phương án chiến thuật các thứ. Nay lại bất ngờ lật ngược tình thế, chẳng khác nào vả vào mặt của M.C.
Cũng khó trách, ai mà ngờ được, L.A bị dẫn trước 4-1 trong hiệp đầu và thi đấu rất bạc nhược, bất lực trong việc tìm phương án đối chọi XM Thanh Hóa. Vào Hiệp hai họ lội ngược dòng với tỉ số 7-6. Chiến thuật của L.A khá là dị hợm và liều lĩnh, họ chơi một thứ bóng đá nguyên thủy, không khoa học gì hết mà dùng tinh thần để thi đấu.
Cả hai đội đã thi đấu cống hiến. L.A chiến thắng vì khát khao chiến đấu của họ mạnh mẽ hơn, Và họ chứng minh được vì sao họ là đội nhất bảng B.
“Tôi không biết chung kết nhánh thắng sẽ hấp dẫn như thế nào, nhưng tôi chắc chắn trận đấu giữa L.A và XM Thanh Hóa là trận đấu hấp dẫn nhất trong mùa giải năm nay.”
Đó là lời khẳng định đanh thép của MC, mặc dù anh này khá lươn lẹo nhưng câu nói vừa rồi rất đáng tin, và hợp ý của những người tới theo dõi. Họ phải thừa nhận và nể phục những nỗ lực của L.A
Chiến thắng hoàn toàn xứng đáng.
Đội bóng túm lấy Xuân Mai, tung hô cậu ta lên trời, chiến thắng ngày hôm nay có công lớn của nó. Sẽ còn nhiều điều để bàn luận, nhưng trước mắt hãy cùng với L.A ăn mừng, tận hưởng niềm vui chiến thắng đã.