Một khi tinh thần đã lên cao thì dùng chiến thuật nào cầu thủ cũng sẽ thích ứng được. Trận trước thua trận là do đối phương quá hay, chứ chiến thuật của L.A không hề sai. Lần này HLV quyết định vẫn sẽ dùng chiến thuật quen thuộc để mang ra chiến đấu một lần nữa.
Vòng đấu thứ hai cũng là vòng cuối cùng tìm vé thăng hạng, cặp trận tranh ba tư diễn ra vào buổi sáng, còn chung kết nhánh thắng diễn ra vào buổi chiều cùng ngày.
Số lượng khán giả tới theo dõi không nhiều, đội cổ vũ do bên chính quyền địa phương chọn ra chứ không hoàn toàn là do người dân vì tò mò mà tới theo dõi. Đội ngũ tuyển trạch của các đội bóng hạng hai, không còn có quá mặn mà tới săn đón nhân sự. Trên hàng ghế vip chỉ có lác đác hai người thay vì 7,8 người như vòng đầu tiên. Có lẽ trong đội hình của L.A và Xi Măng Thanh Hóa không có cầu thủ nào vừa ý với họ.
Biểu Hiện của Anh Khoa và Công Minh quá mờ nhạt lại còn bị màn tỏa sáng của Tấn Dũng làm cho lu mờ. Ngôi sao của các lò đào tạo trẻ sẽ không bán cho các đội khác. Thế nên tuyển trạch viên đành sàng lọc trong đội hình của Thanh Hóa và L.A, và người mà họ đang nhắm tới là Công Minh của đội L.A.
“Số 10 của L.A chơi khá tốt đấy… Tôi đang nhắm cậu ta làm phương án dự bị cho hàng tiền vệ. Cậu hãy quan sát kỹ giúp tôi, nếu trận này họ chơi tốt hãy liên hệ với bên L.A để bàn chuyện mua người, tôi muốn có cậu ta trong đội của mình ở mùa giải tới.”
Người ngồi cạnh vuốt cái ipad tìm kiếm thông tin về đội bóng L.A
“Số 10 của họ là Công Minh, Ra sân 6/8 trận ở vòng bảng ghi được 5 bàn thắng và 3 kiến tạo. Cậu ta đóng vai trò kéo bóng lên và liên kết với hàng công. Phạm vi thi đấu khá rộng, theo như một bài phỏng vấn nhanh các cầu thủ của L.A thì cậu ta còn có thể chơi ở vị trí tiền đạo cánh hoặc chơi cao nhất trên hàng công. Xét một cách tổng quát thì đó là một cầu thủ đa năng. Vậy còn số 9 của họ thì sao ạ?”
“Mặc dù số 9 ghi bàn, nhưng đóng góp vào trận đấu không nhiều, một lối chơi khá bị động, loại này ở hạng hai sẽ không hiệu quả lắm. Chúng ta cần một cầu thủ có thể chơi linh hoạt và đóng góp cho đội nhiều hơn.”
“Nói về linh hoạt, số 8 của L.A có màn thể hiện không tệ, cậu ta chiến thắng 5/6 lần khi đối đầu với Tấn Dũng. Hai bàn thắng của L.A đều có dấu ấn rất lớn của cậu ta, vị trí thi đấu trong đội là tiền vệ trung tâm, và có thể đá hậu vệ phải… khả năng phòng ngự khá ổn đó ạ.”
Người kia nhìn số 8 của L.A khẽ cau mày.
“Số 8 chơi không tệ, vị trí tiền vệ trung tâm giống như trái tim của đội bóng, có thể chơi ở vị trí đó chứng tỏ cũng có năng lực. Chỉ có điều đội chúng ta có đội trưởng Huy Hoàng rồi, không nhất thiết phải bỏ tiền mua thêm người vào lúc này. Hơn nữa, nếu L.A có thăng hạng thì họ cũng thể bán hai cầu thủ quan trọng cùng một lúc đâu, giữa số 8 và số 10, chúng ta cần số 10 hơn.”
Người trợ lý gật gù.
“Vâng tôi hiểu rồi, thực ra tôi khá ấn tượng với số 8, nếu như đội muốn tăng chất lượng thì chúng ta có thể tính đến phương án trao đổi cầu thủ. Đổi một số cầu thủ dự bị của ta, lấy một số nhân tố mới trẻ trung hơn.”
“Phương án này cũng được đấy, nhưng mà phải xem màn trình diễn của họ có thuyết phục không đã.”
Trong khi hai tuyển trạch viên còn đang mải mê trao đổi, ở giữa sân, Công tác chuẩn bị diễn ra nhanh chóng, hai đội bước lên làm thủ tục với tổ trọng tài điều hành trận đấu.
Đội L.A ra sân với sơ đồ 4-3-3, với những nhân sự quen thuộc, Xuân Mai chơi ở đáy hàng tiền vệ, bên cạnh đó, Đức Thọ được phép bắt chính thay cho Gia Nghĩa. Đội bóng đang ở trong thế phải chịu áp lực lớn nên cậu ta có tâm lý tốt hơn.
Đội Xi Măng Thanh Hóa ra sân với sơ đồ 4-4-2, Hai tiền đạo Quốc Nghiệp, Văn Lâm, hàng tiền vệ gồm Minh Nhật, Hữu Thắng, Thanh Tâm, Quốc Đạt. Bộ tứ vệ, Thân, Cảnh, Nhân. Hào. Thủ Môn Lý Thuận.
Đứng trước một trận đấu quan trọng, các cầu thủ hai bên đứng thành vòng tròn khoác vai nhau, HLV ở giữa bắt đầu đọc một tràng dài để đốc thúc tinh thần chiến đấu các cầu thủ. Tất cả đồng thanh hô vang khẩu hiệu quyết thắng, trước khi xếp đội hình ra chiến đấu.
Khi Trọng tài thổi còi, M.C ở bên ngoài bắt đầu đọc bình luận, liên tục cung cấp đầy đủ diễn biến ở trong sân cho tới thông tin ở ngoài sân cỏ.
Phía L.A được giao bóng trước, tinh thần chiến đấu đang lên cao, Hàng Công rục rịch di chuyển tìm kiếm khoảng trống, Công Minh thực hiện công tác kéo bóng lên. Đội Xi Măng Thanh Hóa chủ động phân chia người theo kèm hàng công, những người còn lại thì lao vào áp sát Công Minh để dành lại bóng.
Một mình cậu ta đối đầu với hai cầu thủ, vì mục tiêu gấp đôi tiền lương thưởng nên cậu ta không muốn chùn bước, thực hiện liên tiếp hai pha ngoặt bóng, thoát khỏi vòng vây trước khi chuyền cho Bùi Tuấn. Đội trưởng L.A đưa bóng leo biên cố gắng tìm khoảng trống tạt vào trong vòng cấm cho Anh Khoa đánh đầu.
Từ ghi gắn mác vua phá lưới bảng B, Anh Kho bị các đối thủ chăm sóc rất kỹ, ít nhất có hai trung vệ theo kèm, làm cậu ta không có đất diễn. Lần này cậu ta lao lên đánh đầu, hai trung vệ cũng làm động tác tương ứng, kẻ trước người sau kẹp Anh Khoa ở giữa, không thể dứt điểm bằng đầu một cách như ý.
Bóng được một tiền vệ thu hồi, đội Xi Măng Thanh Hóa bắt đầu dâng đội hình, một cách khá đồng bộ và chậm rãi, ép buộc phía L.A phải lùi về hỗ trợ công tác phòng ngự. Đại diện phía bắc trung bộ không xử lý cầu kỳ mà chơi bóng đơn giản và ngắn gọn, họ chuyền quả bóng theo phương ngang kéo dãn đội hình của L.A, vì mục tiêu giành chiến thắng, các cầu thủ L.A chủ động chạy theo đoạt lại bóng thật nhanh, do đó vô số khoảng trống được mở ra.
Một đội không giỏi phối hợp ngắn, nhưng do sự hăng hái một cách thái quá của đối phương nên họ dễ dàng tịnh tiến bóng qua trung lộ. Tiền đạo Văn Lâm nhận bóng ở ria vòng cấm, lập tức thực hiện một cú dứt điểm hướng về phía cầu môn.
Trái bóng đi không hiểm hóc nên Đức Thọ dễ dàng không chế được bóng, cậu ta hét lên rồi ném trái bóng cho Xuân Mai tổ chức một cuộc phản công, trò này họ đã làm một lần ở vòng bảng với đội Cần Thơ, khi ấy đối thủ dâng toàn bộ đội hình tìm bàn thắng nên Xuân Mai mới có thể tổ chức một pha phản công thần tốc, ghi siêu phẩm từ giữa sân.
Tình huống này thì không giống, thứ nhất đây không phải là tình huống cố định, thứ hai đội Xi Măng Thanh Hóa không chơi trò mạo hiểm kiểu đó, trước mặt Xuân Mai còn rất nhiều cầu thủ đội bạn. Trái bóng đá đến chân, mọi người đã vào tư thế sau khi Đức Thọ hô tên của nó. Xuân Mai đành vung chân phất quả bóng sang phần sân bên kia.
Hàng Tiền Đạo dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới vị trí của trái bóng. Bùi Tuấn thường xuyên nhận được những đường chuyền vượt tuyến kiểu này. Anh ta là người chạm bóng đầu tiên, Anh Khoa đang lao lên ở giữa sân với tốc độ xé gió, Bùi Tuấn lập tức căng ngang, chuyền bóng đón đường chạy của Anh Khoa.
Sự dồn nén trong người của cậu ta quá nhiều nên cú sút của Anh Khoa rất mạnh, thủ môn không kịp đổ người cản phá, bóng bay vào lưới rung một cái thật mạnh.
Anh Khoa chạy ra biên khoanh tay trước ngực ăn mừng như muốn đáp trả lại tất cả sự nghi ngờ của khán giả về năng lực của mình. Khoảnh khắc cậu ta lao đi rồi dứt điểm, không khác nào một con mãnh thú xổng chuồng, quá nhanh và quá nguy hiểm.
Đồng đội lũ lượt kéo tới chia vui, Bùi Tuấn ôm đầu ăn mừng một cách vội vàng, rồi đốc thúc đồng đội phải bình tĩnh, trận đấu vừa mới bắt đầu, và đối thủ của họ không phải dạng dễ bắt nạt.
Đội Xi Măng Thanh Hóa không chịu lép vế, bắt đầu triển khai những bài đánh sở trường. Họ chơi bóng dài từ phần sân nhà loại bỏ hoàn toàn sự truy cản của bộ ba trên hàng công đội L.A. Những người ở tuyến trên sẽ thực hiện những pha không c·hiến t·ranh chấp bóng. Hai tiền đạo Quốc Nghiệp văn Lâm sẽ xâm nhập khu cấm địa, nếu đồng đội đoạt được bóng sẽ tạt vào bên trong cho họ dứt điểm.
Đây là một bài t·ấn c·ông mà đội xi Măng Thanh Hóa đã luyện tập rất nhiều lần, các bài tập trên sân đều bổ trợ cho lối đá v·a c·hạm ở trên sân. Vì đội bóng không có cá nhân xuất sắc, kỹ thuật chơi bóng thuộc dạng khá, nên không hợp với kiểu chơi bóng ngắn, ban bật giữa sân. Nên họ sẽ chơi bóng dài, đưa bóng lên thật nhanh, tạo ra nhiều cơ hội từ đó tỉ lệ chuyển hóa thành bàn sẽ cao hơn.
Lối đá này sẽ tránh được những đội bóng được đào tạo bài bản, giỏi kỹ năng cá nhân, phối hợp nhóm ở giữa sân. Nguyên hàng tiền đạo và tiền vệ chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn bóng bay về phía sân của mình.
Phương án t·ấn c·ông của Xi Măng Thanh Hóa có nhiều rủi ro. Do hàng phòng ngự thường là cầu thủ cao to nên sẽ có lợi thế khi chơi bóng bằng đầu. vì thế rất dễ làm mất bóng
Đội hình của xi Măng Thanh Hóa đều lựa chọn tiền đạo cao lớn, và việc luyện tập thường xuyên nên tỉ lệ không chiến, khả năng chọn vị trí đều nhỉnh hơn những đội khác.
Trái lại L.A lại chưa có bài tập nào để chống lại những pha không chiến. Xuân Mai có thể giỏi phòng ngự, nhưng khả năng không chiến thì cũng giống cầu thủ bình thường, thế nên đối thủ tưởng dễ ăn này lại có lối chơi vô cùng khó chịu, khiến hàng phòng ngự của L.A hoàn toàn lép vế.
Qua vài lần phối hợp đội Xi Măng Thanh Hóa đã có bàn thắng san bằng tỉ số do công của Văn Lâm.
Chuyện ghi bàn bằng đầu đã quá quen thuộc, toàn đội không ăn mừng thái quá, tiết kiệm sức lực cho cuộc chiến lâu dài. Họ biết L.A có thể chơi bóng ngắn và bóng dài, chuyển đổi khá linh hoạt. Nếu đối phương có bóng toàn đội sẽ lùi về phòng ngự, khi nào thu hồi được bóng thì sẽ lại triển khai từ từ lối đánh của mình.
“Anh đá kiểu của anh, tôi đá kiểu của tôi. Ai đá hay hơn người đó thắng.”
Điểm chung duy nhất là cả hai đội thi đấu rất năng nổ, chịu khó di chuyển và vào bóng tranh đoạt rất mạnh mẽ. Anh Khoa húc hậu vệ đối phương, hậu vệ đối phương cũng khéo léo đẩy ngã Bùi Tuấn ra ngoài sân. Bóng có thể đi qua nhưng người thì phải ở lại, cho dù có bị trọng tài thổi phạt cũng vui vẻ chấp nhận.
Sự lì lợm của đội Thanh Hóa khiến hàng công L.A gặp khó khăn, họ không thể phối hợp với nhau khi đối đầu với hàng phòng ngự lùi sâu, ai cũng quyết tâm chiến đấu vì nồi cơm của mình. Trận đấu diễn ra được một lúc lại có người nằm sân.
Khi đội Thanh Hóa có bóng thì họ sẽ cho hàng thủ giữ bóng, chờ đồng đội vào vị trí sẽ phất bóng lên. Tiếp tục bài đánh bóng dài, tạt vào vòng cấm và đánh đầu.
Lần này đến đến lượt Quốc Nghiệp lập công, từ pha đánh đầu trúng xà ngang, bóng dội ra rồi vào cữ chân của tiền đạo đội Xi Măng Thanh Hóa, nâng tỉ số lên 2-1.
Bị đối thủ đấm cho hai cái, L.A bắt đầu tỉnh táo lại và nhận ra một sự thật phũ phàng, họ không có biện pháp nào để chống lại những pha bóng bổng của đối phương. Họ chơi bóng bổng tốt và rất biết cách tận dụng cơ hội để kiếm về lợi thế.
Ghi bàn thắng dẫn trước rồi Bất ngờ bị đối phương gỡ hòa và dẫn ngược lại. Đội L.A bắt đầu nôn nóng khi nghĩ tới viễn cảnh thất bại, không giành được vé đá hạng hai, không được tăng lương, không có tiền thưởng… Các cầu thủ bắt đầu nao núng, không kiểm soát được tinh thần chiến đấu trong người, họ bắt đầu nôn nóng.
Bóng được chuyền lên cho Công Minh để tổ chức một đợt t·ấn c·ông, câu ta nỗ lực vượt qua hai cầu thủ, chuyền bóng cho Anh Khoa. Sự nôn nóng khiến sức mạnh quái thú bộc phát. Cậu ta xoay người vung chân dứt điểm, trúng cả bóng và chân của hậu vệ đối phương.
Cầu thủ kia lập tức, gục xuống sân, ôm lấy cảng chân hét lên đầy đau đớn. Trọng tài thổi còi tạm dừng trận đấu, hỏi thăm một hai câu rồi gọi nhân viên y tế vào sân sơ cứu. Cú sút quá mạnh khiến cậu ta b·ị t·hương, không thể thi đấu tiếp, phải tập tễnh rời sân, gương mặt mếu máo, ướt đẫm nước mắt.
Dân Thanh Hóa không phải dạng hiền lành lập tức vây lấy đòi ăn thua và đuổi Anh Khoa khỏi sân. Trọng tài đã quan sát pha đó, Anh Khoa xoay lưng đỡ bóng, dứt điểm mà không thấy thấy được phía sau có người. Cầu thủ Thanh Hóa không ngờ Anh Khoa sẽ dứt điểm nên vô tình di chuyển vào phạm vi nguy hiểm. Đây là một t·ai n·ạn ngoài ý muốn.
Anh Khoa nhận một thẻ vàng sau pha bóng quyết liệt vừa rồi.
Đội Thanh Hóa thay người bất đắc dĩ, trận đấu tiếp tục diễn ra và thế trận vẫn không có gì thay đổi. Đội Thanh Hóa muốn đòi lại công bằng cho đồng đội, có cơ hội là t·ấn c·ông, họ muốn thắng đậm để trả thù đội L.A vì dám làm tổn thương đồng đội.
Trong trận này hàng phòng ngự L.A hoàn toàn rơi vào thế bị động, chưa có kinh nghiệm chống lại những pha bóng bổng, một cầu thủ đã mắc sai lầm để bóng chạm vào tay. Trọng tài ở quá xa nên không nhìn rõ pha bóng đó, qua quan sát biểu hiện sắc mặt cầu thủ của L.A cho thấy có lẽ pha đó chạm tay thật. Đội Thanh Hóa cũng vừa mất người bất đắc dĩ, trọng Tài quyết định cho họ được hưởng một quả penalty.
Đội trưởng Minh Nhật đứng ra đảm nhiệm trọng trách. Đức Thọ đã cố gắng nhảy nhót làm đối thủ phân tâm, nhưng ngay lập tức bị trọng tài nhắc nhở. Cậu ta đã rời khỏi vạch vôi trước khi người ta đá phạt. Bị nhắc nhở lại không được làm trò khỉ để chơi trò tâm lý. Đức Thọ không ở trong tư thế thoải mái nhất nên phản ứng chậm hơn so với cú dứt điểm.
Đội Thanh Hóa dẫn trước với tỉ số 3-1. Đồng đội b·ị đ·au ở ngoài cũng cảm thấy an ủi phần nào khi thấy đồng đội dành phần quà tinh thần này cho mình. Họ thi đấu chắc chắn, cả trên sân lẫn tinh thần đồng đội đều được liên kết với nhau rất chặt chẽ. Một tập thể như vậy đứng đầu bảng A, cũng rất xứng đáng.
Những bàn thắng của đối thủ chẳng khác nào những cú đấm đánh tan ý chí chiến đấu của L.A. Họ muốn chiến đấu, nhưng lại chẳng biết phải đá như thế nào. Họ không phá được hàng phòng ngự của đối phương, còn hàng phòng ngự của mình lại thua thiệt trong những pha không chiến.
Ông Hùng giận tím người cố gắng tìm ai đó để đổ thừa trách nhiệm.
“Đội bóng hôm nay làm sao vậy? liên tục thủng lưới. chẳng hiểu chúng nó đá đấm kiểu gì nữa. Công thì cùn, thủ thì hớ hênh. Chưa hết hiệp một mà đã thua ba trái rồi. Vậy mà chúng ta lại đứng nhất vòng Bảng, đúng là xấu mặt dân L.A quá.”
“Tốt nhất là hiệp hai đừng có đá nữa, càng đá càng tự rước nhục mà thôi.”
“Kìa anh.. coi chừng cầu thủ nghe thấy… không tốt đâu.”
“Nghe thấy thì đã sao? Cậu nhìn cái thế trận này, thì đội còn đá đấm gì nữa… Còn cậu nữa tôi giao, huấn luyện kiểu gì, mà cứ có một bài xài đi xài lại. Chẳng có tính linh hoạt gì, người ta bắt bài của mình, vậy là móm luôn. Phải chờ thêm một năm nữa, rồi làm lại từ đầu… Tốn bao tiền của chẳng được tích sự gì.”
Trợ lý Anh Vũ ngậm ngùi nghe chửi, Bình thường ông sẽ nhìn trận đấu và đưa ra điều chỉnh, nhưng mà hiện tại, chẳng có phương án nào khả thi. Giờ mà dồn lên t·ấn c·ông thì càng thua đậm hơn, công chưa tới thì đã bị người ta phản công xiên thêm cho mấy bàn. Mà rút về phòng thủ thì chẳng còn ý nghĩa, vì đội đã thua 3-1 rồi.
Ai mà ngờ được đội Xi Măng Thanh Hóa lại thi đấu xuất thần như vậy, còn trước họ còn thua trận trước bại tướng của L.A. Trận này công hay, thủ cũng hay nữa.
“Anh Hùng à, có khi nào chuyện anh nói hôm bữa là thật không? MẤy ông lớn hùa với nhau, đè mình xuống không cho lên đá hạng hai.”
Ông Hùng lắc đầu.
“Tin đồn nhảm thôi…thứ nhất đội mình đã làm mất quyền tự quyết, nếu mình thắng vòng đầu thì họ vào hùa có ý nghĩa gì? Đội chúng ta quá kém… cứ đá như vậy, lên hạng hai cũng chẳng làm được trò trống gì đâu… Mà mấy thằng cha tài trợ cũng kỳ, đã bảo mua thêm người gia cố đội hình, mà ki bo không chịu chi… Chúng ta đi tới vòng này đã là tốt lắm rồi. Trận này coi như bỏ, năm sau làm lại.”
Ông Hùng chán nản ngồi xuống ghế, hai mắt thẫn thờ nhìn trận bóng trong sân, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó. Có lẽ đang tính đến chuyện tương lai của đội. Giải hạng ba diễn ra vào tháng 10- tháng 11 mỗi năm, như vậy đội bóng sẽ phải tạm dừng hoạt động một thời gian, các cầu thủ không có việc làm khả năng cao sẽ rời đội. Ông sẽ phải tìm ra một lứa mới, làm lại từ đầu.
Hồi tưởng lại hành trình vừa trải qua, đội L.A được đá giải hạng ba lần đầu tiên, lại còn đứng nhất bảng. Đội bóng đã đưa ông lên mây rồi bây giờ lại dìm ông xuống. Đúng là trò đời mà.
Đang suy tư thì đột nhiên khán giả ồ lên, trong sân phát sinh biến cố gì đó. Hai mắt của ông sáng lên, trong lòng nghĩ tới đội bóng có phải đã lật ngược thế cờ rồi chăng. Ông Hùng chưa kịp đi ra theo dõi thì đã thấy trợ lý quay người đi về phía ghế ngồi, gương mặt đờ đẫn, lắc đầu chán nản.
“Đội Thanh Hóa vừa ghi thêm bàn thứ 4- Chúng ta ết hi vọng rồi anh ạ.”
Anh Vũ không còn đứng vững ở ngoài đường biên, ông phải tìm chỗ để ngồi xuống. Đến ông cũng phải bất lực trước màn thể hiện của đội nhà.
“Không ngờ mới tiến vào vòng loại thăng hạng mà đã khốc liệt như vậy rồi. Đội của chúng ta vẫn còn non và thiếu kinh nghiệm.”
Ông Hùng đã không còn giận dữ, đáp lại bằng giọng bình thản.
“Thì bóng đá là vậy mà, lúc lên lúc xuống là chuyện thường. Phong độ hủy diệt ở Vòng Bảng khiến tôi cảm thấy mình nắm chắc vé thăng hạng trong lòng bàn tay. Ai mà ngờ được đội nhì bảng B, đội trẻ Bình Dương lại đánh bại được nhất bảng A. Đội Xi Măng Thanh Hóa lại đang dẫn trước chúng ta với tỉ số 4-1. Trái bóng chưa lăn thì không nói trước được điều gì. Giờ tôi mới thấm thía được điều đó.”
“Tương lai của đội bóng sẽ thế nào vậy anh, bên nhà tài trợ có còn làm việc với chúng ta không?”
“Tôi cũng chưa biết, sau trận này tôi sẽ gặp và trao đổi với họ. Nếu họ ngưng hợp tác thì cũng không sao? Tôi sẽ liên hệ với người khác, tiếp tục tìm kiếm nhân tài để củng cố đội bóng. Dù sao chúng ta vẫn còn suất thi đấu ở hạng ba quốc gia. Chí ít là thêm một mùa giải nữa. Có gì cậu qua hỗ trợ tôi công tác huấn luyện cho đội bóng nhé.”
Anh Vũ lắc đầu từ chối.
“Chắc để khi khác anh ạ. Qua vụ này em thấy mình chưa có đủ chuyên môn. Anh vẫn nên tìm người trong nghề sẽ tốt hơn, phải xây dựng nền tảng vững chắc mới có thể đi đường dài.”
Ông Hùng đặt tay lên vai Anh Vũ khích lệ.
“Đừng khiêm tốn, cậu đã làm rất tốt. Ít nhất là tốt hơn tôi trong việc đào tạo cầu thủ, đội bóng đi được tới ngày hôm nay có công rất lớn của cậu. Chỉ cần chúng ta kiên trì, với những kinh nghiệm quý già này mùa sau nhất định sẽ có thể thăng hạng.”
Trong khi HLV và trợ lý đang bàn hậu sự thì trên sân bóng, vào những phút cuối hiệp một lại phát sinh một biến cố.
Toàn đội L.A đã rệu rã, gần như mất hết ý chí chiến đấu sau khi bị dẫn với tỉ số 4-1. Đội xi măng Thanh Hóa chủ động chơi phòng thủ coi như thắng chắc trận này. Đến cả HLV còn không chịu nổi ở đường biên phải lùi ra xa ngồi xuống ghế, không còn bận tâm đến diễn biến trên sân.
Họ đã tuyệt vọng lắm rồi, Bùi Tuấn cũng thế, anh ta muốn bỏ cuộc nhưng lại thấy tấm băng đội trưởng trên tay, trách nhiệm trên vai vô cùng lớn. Bùi Tuấn từ lâu đã muốn làm thủ lĩnh, anh rất muốn làm người sẽ dẫn anh em chinh chiến ở trên sân cỏ. Nay đã được nắm trọng trách đó, anh rất muốn làm những chuyện mà một đội trưởng sẽ làm.
Dù biết rằng giờ đây nói gì đi nữa thì mọi người cũng khó mà nghe lọt tai, anh ta quyết định dùng hành động để khích lệ mọi người.
Trong một tình huống, bóng tới chân của Bùi Tuấn, đội trưởng L.A quyết định tự mình đột phá cố gắng tạo nên một pha đột biến ở trên sân bằng một pha đi bóng tốc độ ở biên phải. Hậu vệ đối phương lao ra ngăn cản, cả hai va vào nhau, rồi cùng thét lên đau đớn. Bùi Tuấn bị văng ra ngoài sân, đầu gối bị trầy xước, rách cả da.
Chuyên viên y tế lại vào sân sơ cứu, Pha bóng vừa rồi là 50-50 không có lỗi của bên nào. Bùi Tuấn là người phải rời sân, còn hậu vệ không bị nặng lắm, vẫn thi đấu tiếp được. Trọng tài thổi còi kết thúc hiệp một của trận đấu sớm hơn một phút, để nhân viên y tế chăm sóc các cầu thủ, cũng là giải thoát sớm cho đội L.A