Trận đấu đã kết thúc, dù có làm gì cũng không thay đổi dược kết quả. L.A sẽ phải tự mình lấy lại tinh thần cho trận đấu sắp tới. Các cầu thủ đã chơi không hề tệ, chỉ là sự chênh lệch giữa hai đội không thể nào được san lấp chỉ với sự nỗ lực của một cá nhân. Đội bóng trẻ Hà Nội là tập hợp các cầu thủ trẻ, họ được ví như những viên ngọc thô, trải qua quá trình đào tạo bài bản, họ càng thi đầu sẽ càng trở nên chói sáng.
Xét về phần trình diễn cá nhân, Xuân Mai đã chơi tốt vì đã ngăn chặn được vua phá lưới của bảng A. Tuy nhiên bóng đá là môn thể thao đồng đội, một cầu thủ rất khó để làm nên sự khác biệt của một trận đấu. Đặc biệt là một hậu vệ cánh, chơi ở tuyến sau. Những tác động mà Xuân Mai có thể giúp đội bóng nó đã cố gắng hết khả năng.
Khi gặp phải những đội bóng mạnh, Hàng tiền vệ của L.A đã bộc lộ rõ điểm yếu, khi cầu nối giữa công và thủ bị bẻ gãy, đội bóng như bị đứt gánh giữa đường, rất hiếm hoi mới có được một pha bóng tử tế theo đúng chiến thuật đề ra. Họ tạo ra ít cơ hội, cộng thêm việc hàng công thi đấu chưa thực sự sắc bén, có lẽ do tâm lý khi đi máy bay thi đấu xa quê nhà.
Ngoài chuyện đội bóng thua cuộc, Ông Hùng còn nhận phải một tin xấu, tin tức này chưa được xác minh nhưng khiến cho ông cảm thấy lo ngại. Trong lúc cầu thủ đã ra về, ông gọi Anh vũ lại để gặp riêng,và trao đổi với nhau vài điều.
“Hôm nay ở trên khán đài, tôi nghe phong phanh đội trẻ Bình Dương sẽ giành chiến thắng và đụng độ với đội trẻ Hà Nội. Cầu thủ của họ đều xuất phát từ trong lò đào tạo, nên “Bề Trên” muốn cọ xát và giao lưu với nhau. Giống như một bài test về chất lượng đào tạo vậy đó”
Anh Vũ lập tức phủ nhận.
“Nếu là giao lưu vậy thì đá giao hữu được rồi, dù gì đây cũng là vòng loại trực tiếp, đội nào cũng sẽ thi đấu với thái độ nghiêm túc, không có chuyện nhường nhịn đâu anh.”
“Cũng Mong là như vậy, chỉ sợ điều đó xảy ra, vậy thì đội chúng ta sẽ gặp đội nhất bảng A. đội Xi Măng Thanh hóa… Một đối thủ khó xơi đấy, ba đội kia đều là những đội hoạt động lâu năm có chỗ đứng trong giới bóng đá, nếu bọn họ bắt tay với nhau làm khó một đội mới chân ướt chân ráo như chúng ta thì… Hầy… có trách là trách chúng ta đã mất quyền tự quyết rồi, đành tới đâu hay tới đó vậy.”
Anh Vũ tỏ ra nghi ngại trước câu chuyện của ông Hùng.
“Anh Hùng cả nghĩ rồi, làm gì có chuyện các đội vào hùa với nhau chứ. Dù sao đây cũng là giải quốc gia, dưới con mắt theo dõi của bao nhiêu người, ai lại làm ra trò đấy. Đội trẻ Bình dương cả hai trận đều là bại tướng của chúng ta. Chúng ta còn thua đội hạng nhì Bảng A, làm sao đội trẻ Bình Dương thắng được đội nhất bảng bên đó chứ. Chuyện đó không thể nào.”
Ông Hùng thở dài, không muốn giải thích gì thêm.
“Chiều nay diễn ra trận đấu cặp trận còn lại, cậu nhắc nhở các cầu thủ tới theo dõi để đánh giá đối thủ sắp tới. Đó là cơ hội cuối cùng của chúng ta, phải lên kế hoạch chuẩn bị thật tốt mới được.”
Buổi chiều hôm đó, Anh Vũ gọi cầu thủ tới sân theo dõi trận đấu, vài người vẫn còn buồn vì trận đấu sáng nay. Ngồi xem mà ai nấy im như thóc, không nói câu nào, chỉ chăm chú quan sát diễn biến ở trên sân. Cầu thủ đội trẻ Bình Dương thì họ đã quen mặt và biết bài đánh của đối phương, còn đội Xi Măng Thanh Hóa là đại diện nhất bảng A. 20 điểm sau 8 trận. Một đối thủ hoàn toàn mới và L.A không biết gì về họ cả.
Việc đội bóng khác đến theo dõi liệu có làm bại lộ chiến thuật gì đó không? Họ sẽ biết được ai là cầu thủ trụ cột của đội khác, rồi sẽ lên kế hoạch đối phó, có thể là phá lối chơi của nhau. Nghe qua thì rất hợp lý, nhưng ban tổ chức có lý do riêng để cho phép việc đó diễn ra. Nó sẽ kích thích các đội phải động não và chuẩn bị kỹ hơn cho đội bóng, tìm ra những điểm đột phá mà trước đây họ chưa từng làm.
Các cầu thủ được tiếp xúc với cái mới, đồng nghĩa với việc trình độ và kinh nghiệm chơi bóng sẽ tăng lên. Đó là đó là điều có lợi cho bóng đá nước nhà.
Nhìn rộng hơn thì một đội đâu có thể giấu bài được mãi, đá cúp thì còn có thể giấu còn thi đấu đường dài thì phải dùng đến bản lĩnh thực sự. Ban tổ chức sẽ muốn các đội bóng chất lượng lên tham dự giải hạng hai. Hai đội đều quan sát đối thủ của mình ở vòng kế tiếp, không bên nào thiệt hơn bên nào.
Đội bóng Xi Măng Thanh Hóa không có ngôi sao nào nổi trội, độ tuổi trung bình từ 25-30, là một đội bóng hỗn tạp giống với L.A. Điểm mạnh của họ là sức mạnh thể chất và khả năng di chuyển hợp lý giữa các tuyến. Họ tập trung vào các tình huống cố định bên cạnh việc phòng ngự chắc chắn. Lối chơi khá đơn điệu và buồn tẻ.
Trái ngược với họ, đội trẻ Bình Dương đã chơi cống hiến, tạo ra một thế công mãnh liệt hết đợt này sang đợt khác. Khả năng di chuyển không bóng của các cầu thủ bất ngờ có hiệu quả. Hồng Quang hút người còn tiền đạo cánh chiếm lĩnh không gian tung ra cú dứt điểm.
Đội trẻ Bình Dương có hàng tiền vệ linh hoạt, thu hồi và phát triển bóng rất nhanh. Hồng Quang được tiếp bóng khá nhiều, và cậu ta tự mình chuyển hóa được hai cơ hội thành bàn thắng. Sau khi có được lợi thế dẫn trước ba bàn, họ bắt đầu rút lui chơi phòng ngự. Có lẽ đã học hỏi được chút kinh nghiệm từ đội trẻ Hà Nội. Phân bố thể lực theo từng giai đoạn của trận đấu.
Thế trận ở hiệp hai được nhường lại hoàn toàn cho Xi Măng Thanh Hóa. Kịch bản giống hệt như cặp trận hồi sáng, đội bóng đến từ Thanh Hóa, t·ấn c·ông ào ạt, thực hiện liên tiếp những quả treo bóng vào vòng cấm, hàng loạt các pha không chiến nổ ra và nỗ lực của toàn đội được đền đáp bằng hai bàn trước khi trận đấu kết thúc.
Vậy là đội trẻ Hà Nội gọi và đội trẻ Bình Dương trả lời. Hai đội nhì bảng đã đánh bại đội nhất bảng còn lại, cùng nhau gặp lại nhau ở chung kết nhánh thắng. Để xem công tác đào tạo trẻ của bên nào thực sự có hiệu quả hơn. Nghe cách dùng từ của hai MC mới thấy đội bóng trẻ có danh vọng cao hơn hẳn, bởi lực lượng nòng cốt của họ đang chơi ở Giải Hạng nhất nên được mọi người chú ý nhiều hơn.
Hai đội nhất bảng mỗi khu vực cùng bị thua với tỉ số sát nút, người không hiểu thì còn nói vòng loại diễn ra vô cùng kịch tính, kết quả khó đoán định. Người nào bi quan hơn thì lại nói kịch bản đã được dựng sẵn. Mấy đội bóng lớn đã bắt tay thương lượng với nhau hết rồi.
Người bên ngoài thì chín người mười ý, những suy đoán có thể đúng hoặc sai, nhưng sự thật luôn chỉ có 1. Đội bóng nào có được nền tảng tốt hơn sẽ có lợi trong cuộc đua đường dài. Hai đội trẻ có kỹ thuật, tư duy chơi bóng tốt, qua mỗi vòng đấu lại tích lũy được thêm kinh nghiệm. Càng tiến sâu thì họ sẽ càng tiến bộ đó là điều không thể bàn cãi. Ngược lại những đội bóng không có nền tảng, căn cơ vững chắc thì càng lên cao sẽ bộc lộ nhiều điểm yếu.
Màn đối đầu của hai đội trẻ trong chung kết nhánh thắng sẽ là điểm chú ý trong lần thi đấu vòng loại thăng hạng năm nay. Bên cạnh đó, cặp trận tranh ba tư, tìm vé lên chơi hạng nhì cũng hứa hẹn vô cùng hấp dẫn. Cả đội L.A và dội Xi Măng Thanh Hóa đều còn nguyên cơ hội, và họ sẽ chiến đấu hết mình để lên chơi ở hạng nhì.
Tâm lý của L.A đang rất bất ổn, buổi sáng họ để thua đội hạng nhì, buổi chiều nhìn bại tướng của mình đả bại đội nhất Bảng A. Không nhiều người chấp nhận được sự thật này.
“Má nó… gặp đội trẻ Bình Dương thì may ra còn có cơ hội, chứ gặp đội kia, biết thế nào mà lần. Bên đó có vẻ dai sức, muốn chiến thắng không phải dễ.”
“Đừng có bi quan như vậy, Xi Măng Thanh Hóa là bại tướng của bại tướng, có thể đội của chúng ta sẽ thắng dễ dàng.”
Các cầu thủ được phép đoán già đoán non, nhưng Anh Vũ thì phải nhận định chính xác và đưa ra chiến thuật hợp lý trong trận tới. Cả Ông Hùng cũng không dám lơ là, theo sát trận đấu trong sân chứ không đi giao tiếp với lãnh đạo nữa. Hai người trung niên mặt nhăn mày nhó, đủ thấy họ đang rất đau đầu trong việc tìm đối sách.
“Trận đấu tới các cầu thủ của chúng ta sẽ phải căng sức chiến đấu tới phút cuối, đội xi măng Thanh Hóa dai sức còn kỹ thuật thì không đáng lo ngại. Trận tới chúng ta phải chơi giống đội trẻ Bình Dương, chủ động t·ấn c·ông, thời gian càng kéo dài sẽ càng bất lợi.”
“Tâm lý của toàn đội đang bị ảnh hưởng rất lớn sau trận thua sáng nay. Chỉ sợ rằng, cảm giác bóng không tốt, không tận dụng được các cơ hội. Theo em thì vẫn nên chơi hòa hoãn trước, chủ động lùi sâu phòng ngự, xem đối phương đá như thế nào rồi hẵng đưa ra phương án điều chỉnh ở hiệp hai.”
Ông Hùng đưa ra ý kiến phản đối.
“Nhưng đây là trận cuối rồi, có gì hay phải mang ra hết, chỉ dùng hiệp hai có đủ thời gian không? lúc đó sức lực của cầu thủ đã bị bào mòn, phương án chiến thuật cũng không có nhiều ý nghĩa.”
Đứng trước cơ hội lớn và duy nhất để lên hạng nhì, Anh Vũ và ông Hùng lại không tìm được tiếng nói chung, một người thích t·ấn c·ông thì nay để xuất phương án chơi phòng ngự rình rập phản công. Người còn lại thì muốn “bung lụa” chơi tất tay trong trận đấu cuối cùng.
CÁc đội có thêm một ngày nghỉ ngơi để phục hồi thể lực cũng như bàn bạc chiến thuật cho vòng đấu cuối. Hai đội trẻ đã hoàn thành nhiệm vụ, không còn lo lắng chút nào. Còn bên chung kết nhánh thua cả L.A lẫn xi Măng Thanh Hóa đều cảm nhận được áp lực khá lớn. Trận đấu này sẽ thay đổi tương lai của đội bóng, không thể đá cho có lệ được.
Phía Xi Măng Thanh Hóa đã theo dõi L.A thi đấu với đội trẻ Hà Nội. đội bóng kia chỉ xếp hạng hai, nhưng ai cũng rõ, Tấn Dũng và các đồng đội thi đấu tốt cỡ nào. Không chỉ trong vòng bảng mà trong trận L.A họ hoàn toàn áp đảo được đối thủ giành chiến thắng cuối cùng.
Đối Thủ L.A đã vùng lên phản kháng và ghi được ba bàn, thực lực không thể xem thường. Họ có thể t·ấn c·ông trực diện rất mạnh mẽ từ hai cánh tới Trung Lộ. Bài học từ thất bại vẫn còn đó, HLV quyết định chơi tất tay trong trận đấu, đá đôi công sòng phẳng chứ không đợi hiệp hai mới dồn lên nữa.
Đội xi Măng Thanh Hóa đã từng thất bại ở vòng bảng trước đội trẻ Hà Nội, nên họ không bị sock khi thất bại trước một đội trẻ khác từ Miền Nam. Nghỉ một ngày là gần như phục hồi được tinh thần chiến đấu. Họ đã sẵn sàng chơi một cách sòng phẳng với đối thủ ở vòng hai.
Vấn đề của L.A ở hiện tại nằm ở tâm lý thi đấu, thắng nhiều quá thành quen, nên khi nhận phải một trận thua, nhất thời khó mà tỉnh táo lại ngay được. Vân biết là phải chiến đấu tới hơi thở cuối cùng cho tấm vé thăng hạng, hết ông Hùng tới Anh Vũ lên đốc thúc tinh thần tình hình vẫn không khả quan hơn bao nhiêu.
Cho tới khi ông chủ của đội bóng, sau khi được công Hùng trình bày và thông báo tình trạng của các cầu thủ. Kiến Quốc đích thân gặp trực tiếp mọi người và hứa hẹn.
“TRước mắt chúng ta vẫn còn trận đấu vô cùng quan trọng, chúng ta đã trải qua một hành trình dài để đến được đây. Mọi người hãy cố gắng đồng lòng thêm một chút nữa để gặt hái quả ngọt.
Các cậu cứ yên tâm thi đấu, cho dù kết quả có ra sao thì chuyến nghỉ dưỡng nha trang 3 ngày hai đêm, vẫn còn ở đó, tôi sẽ không hủy nó để thưởng cho sự nỗ lực của toàn đội.
Bên cạnh đó, nếu đội chúng ta giành chiến thắng, tôi sẽ thưởng nóng cho toàn đội, mỗi người 5 triệu đồng và một chiếc điện thoại. Đây chỉ là quà khích lệ, chỉ cần lênh hạng hai, tôi sẽ tăng lương thưởng. Bóng đá không chỉ là đam mê, mà còn là một công việc có thể kiếm ra tiền, việc thăng hạng không chỉ có ý nghĩa với đội bóng mà còn ảnh hưởng tới kinh tế của mọi người, vậy nên hãy giữ cái đầu tỉnh táo, và nắm bắt cơ hội này.”
HLV nói đến danh dự niềm tin… còn Kiến Quốc thì nói thẳng luôn dùng kinh tế để khích lệ tinh thần… CÁch này hoàn toàn có tác dụng rất lớn, được thưởng, được tăng lương, được đi nghỉ dưỡng. Một ông chủ hào phóng và chịu chi cho đội bóng, khiến các cầu thủ cảm thấy cảm kích vô cùng. Họ tự nhủ bản thân sẽ thi đấu bằng 200% sức mạnh của mình để đoạt lấy tấm vé thăng hạng.
Thế mới thấy sức mạnh của đồng tiền không thể xem thường. Ông Vũ Ông Hùng chỉ đành lắc đầu ngán ngẩm, họ tốn nước bọt, uốn lưỡi thuyết phục không bằng người ta vung một nắm tiền. Các cầu thủ lập tức đòi sống c·hết vì đội bóng. họ đều là dân lao động, đá bóng kiếm cơm, những lời hay ý đẹp sẽ không thiết thực bằng việc tăng tiền thưởng.