Sang ngày hôm sau, toàn đội L.A thuê xe đi xuống Tỉnh Khánh Hòa. Một vài ngày nghỉ dưỡng là một món quà tinh thần không thể tuyệt vời hơn mà thượng tầng đội bóng giành cho các cầu thủ. Chứ như ba đội kia thi đấu xong xuôi, hôm nay đã bay về quê luôn.
Tại sao ông chủ lại ra tay hào phóng như vậy, nói thưởng là thưởng luôn, muốn cho cầu thủ nghỉ dưỡng, lập tức sai thư ký, thuê xe, đặt phòng khách sạn ngay. Kiến Quốc không phải người dân L.A, niềm đam mê với bóng đá không lớn đến mức khiến cho ông vung tay rộng rãi đến thế.
Kiến Quốc là người làm ăn kinh doanh, cho dù là đầu tư vào bóng đá cũng sẽ đặt mục tiêu kiếm lợi ích lên hàng đầu. Ba tháng vừa qua, đội bóng đá ngốn mấy trăm triệu tiền đầu tư rồi, mà chỉ thu về giải hạng 3 với 100 triệu, số tiền ấy không bằng số tiền lương thưởng cho toàn đội trong gần ba tháng qua.
Vậy thì ông kiếm tiền từ đâu?
Sau khi giành vé lên chơi hạng 2, Kiến Quốc mới tiết lộ ra một chút ít với vài người mà ông tin tưởng.
Đội bóng tới nha trang nghỉ dưỡng, các cầu thủ được dẫn đi chơi biển, bơi lội hoặc ngắm các em gái trong bộ đồ bơi nóng bỏng, phơi thân trên bãi cát vàng óng. Ai cũng vui chỉ trừ có Bùi Tuấn đang b·ị t·hương, di chuyển, đi lại đều vô cùng hạn chế.
Lẽ ra Bùi Tuấn đã về L.A nhưng lại không đành lòng khi chứng kiến đồng đội vui vẻ ở địa điểm du lịch nổi tiếng. Không xuống biển được thì anh cũng muốn nằm ở bãi biển, uống nước dừa ngắm gái.
Lúc bấy giờ Kiến Quốc, đeo kính mắt, mặc quần đùi hoa, thong dong bước tới mấy chiếc dù che nắng. Ông chủ động tiếp cận với đội trưởng đội bóng, hỏi thăm một chút về đời tư của Bùi Tuấn.
“Để giành được vé thăng hạng mà cậu phải trầy da tróc vẩy, không được hưởng niềm vui trọn vẹn. Tôi cảm thấy rất áy náy, tôi sẽ bảo thư ký bổ sung một chút tiền bồi dưỡng.”
Bùi Tuấn khách sáo đáp.
“Thi đấu bóng đá, b·ị t·hương là điều khó tránh khỏi, đội bóng cũng đã chi trả chi phí chữa trị rồi, nên không cần thưởng thêm đâu ạ.”
Kiến Quốc tỏ ra đồng cảm.
“Cậu không cần phải khách sáo như thế. Nói gì thì nói, đời cầu thủ cũng bạc bẽo lắm, sắp tới tôi có tăng lương thưởng lên gấp đôi, nhưng mà số ấy cũng chẳng đáng bao nhiêu, giải hạng nhì diễn ra trong ba tháng, môi trường cạnh tranh khắc nghiệt hơn, rủi ro khi thi đấu cũng tăng lên. Mọi người chiến đấu hết mình vì đội như vậy khiến tôi thấy rất cảm kích.”
“Đây là trách nhiệm thôi mà. Ông đừng quá bận tâm.”
“Sắp tới toàn đội sẽ nghỉ một thời gian chờ ngay hạng nhì khởi tranh. Nói chung thì bóng đá không diễn ra quanh năm, các cầu thủ đã có kế hoạch gì trong quãng nghỉ này chưa?”
“Dạ… vẫn chưa thấy ông Hùng phổ biến hoạt động trong thời gian tới, chắc là mọi người sẽ phải tìm công việc gì đó để kiếm thêm thu nhập trong lúc chờ đợi.”
Kiến Quốc gật gù thầm cho là phải.
“Cậu nói không sai, xã hội này, chẳng ai thoát khỏi cảnh phải lo toan cơm áo gạo tiền.Các cậu đá bóng cũng mong muốn có một nguồn thu nhập ổn định phải không?”
Bùi Tuần cười gượng.
“Tất nhiên là vậy rồi, dù không muốn thừa nhận nhưng từ lúc ông nói tăng lương thưởng, thì anh em trong đội đá xung hơn hẳn. Cuối trận thở không ra hơi mà vẫn cố gắng thi đấu.”
Kiến Quốc cười dài.
“Dù có gấp đôi thì số tiền ấy vẫn còn quá ít ỏi, khó mà nuôi được cầu thủ, cầu thủ nào lập gia đình thì càng khó hơn nữa… Tôi có một đề xuất có thể giúp các cầu thủ kiếm thêm một khoản nho nhỏ, có thể giúp đỡ được phần nào cuộc sống của các cậu. Nhưng cậu phải giữ bí mật thì tôi mới nói nhé.“
Ở vào vị thế của ông Quốc thì chẳng có lý do gì lại đi tán gẫu mấy mẩu chuyện phiếm với cầu thủ. Ông chủ động bắt chuyện với Tuấn, dĩ nhiên là có chuyện gì đó hệ trọng. Bùi Tuấn biết rõ nên sẵn sàng rửa tai lắng nghe.
“Xin ông cứ nói đi ạ.”
Kiến Quốc gật đầu hài lòng rồi bắt đầu giải thích về Giải Hạng Nhì.
Tại cấp độ thi đấu này, các đội bóng có thể được chia làm hai loại. Một đội gồm những cầu thủ trẻ từ lò đào tạo, họ đá ở hạng hai với mục tiêu luyện tập mài dũa cầu thủ là chính. Việc thắng thua hay lên hạng đều không quá quan trọng, vì chỗ dựa của họ rất vững chắc. Loại thứ hai là những đội như Cần Thơ, L.A hoặc XM Thanh Hóa, cầu thủ đá bóng đều không qua trường lớp đào tạo, đến vì đam mê hoặc một vài lý do nào đó phải chọn nghề này để kiếm cơm. Kết Quả của mỗi trận đều có ảnh hưởng đến kinh tế của họ.
Các cầu thủ trong đội bóng này sẽ chịu nhiều thiệt thòi hơn. Các đội bóng muốn tồn tại được lâu dài ở giải quốc gia đã bắt tay với nhau, để cùng trụ lại ở sân chơi này. Họ có thể nhường nhau vài điểm số để không bị tụt hạng.
Bùi Tuấn nghe đến đây liền hiểu.
“Ý của ông là muốn dàn xếp tỉ số phải không?”
Kiến Quốc xua tay.
“Đừng nói mấy từ n·hạy c·ảm như vậy, cái này gọi là thi đấu linh hoạt, hợp tác cùng phát. Chúng ta là con người, đâu thể trận nào cũng vắt sức chạy hùng hục như trâu được. Có trận phải đá căng sức ra chiến đấu, có trận thì cứ thong thả, kết quả vẫn có lợi cho đội… Trước trận đấu hai bên sẽ gặp nhau thảo luận trước tỉ số, các cậu nắm bắt được trước diễn biến trên sân, có thể chơi thể thao mạo hiểm đánh lẻ ở ngoài kiếm được kha khá đấy.”
Bùi Tuấn trầm tư giây lát rồi nói thật lòng.
“Thú thực với ông, khi còn đá ở cấp tỉnh thì tôi đã được nghe bạn bè thi đấu ở hạng hai kể về điều này rồi. Vì thế mới theo đội bóng tới bây giờ, nếu không thì đã bỏ đi kiếm nghề khác. Người xưa có câu nhập gia thì tùy tục, ông đã có ý giúp cầu thủ thì tôi cũng không nỡ từ chối.”
Kiến Quốc vỗ vai Bùi Tuấn cười sảng khoái.
“Ha ha ha… Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người mà. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Cậu là đội trưởng, được anh em rất tín nhiệm, cậu nói thì mọi người sẽ nghe thôi. Nhưng mà cũng nên chọn mặt gửi vàng, chỉ tiết lộ với người đáng tin tưởng thôi đấy. Chuyện này bị lộ thì đi tong cả sự nghiệp cầu thủ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Quốc rất hài lòng với thái độ của Bùi Tuấn, qua mấy lần tiếp xúc trước đây, ông cảm thấy đó là người mà mình có thể tin tưởng để trao đổi về việc làm ăn. Để tăng tình gắn kết giữa hai bên, Kiến Quốc gọi thư ký của mình tên là Thủy tới chăm sóc đặc biệt cho Tuấn.
“Những chuyện tuyệt mật này cậu hãy liên lạc với tôi thông qua cô Thủy nhé. Khi nào mùa giải bắt đầu chúng ta sẽ làm việc với nhau rất thường xuyên. Còn quãng thời gian nghỉ sắp tới, nếu cậu có nguyện vọng tôi sẽ giới thiệu việc làm cho cậu, cũng như các cầu thủ khác.”
“Dạ… nếu được như vậy thì tốt quá.”
Kiến Quốc cầm ly Cocktail nâng ly cùng với Bùi Tuấn, Đánh dấu cho màn hợp tác làm ăn lâu dài.
Vậy là Bùi Tuấn đạt được thứ mà anh đã hình dung khi đi thi đấu chuyên nghiệp. Qua cuộc trò chuyện với Thủy, anh mới biết ông chủ của mình là người đứng sau một nền tảng cá cược trực tuyến là Vinbet88. Ngoài việc làm ở trụ sở bóng đá L.A cô còn là một nhân viên chăm sóc khách hàng chuyên tư vấn cho người khác tham gia cá cược ở trang của mình.
Bùi Tuấn được cấp một tài khoản tham gia, vì là người của đội bóng nên anh được tặng một số tiền kha khá trong tài khoản. Chừng nào còn ở đội bóng và nghe theo ông Quốc thì khả năng kiếm tiền cực kỳ lớn. Tất nhiên cũng sẽ có giới hạn cá cược cho người ở trong nội bộ. Vì nếu đánh tất tay thì sàn sẽ bị sập mất.
Từ sau khi tham gia vào hệ thống của Kiến Quốc, Bùi Tuấn không còn v·ết t·hương ở chân của mình đau đớn nữa. Tốc độ chữa lành của polyme quả thực rất thần kỳ. Đấy là chưa kể màn chăm sóc tình cảm đến từ Thủy, cô nàng mặc bikini nóng bỏng lúc nào cũng kè kè ở gần, cầm cái ipad giới thiệu cho Tuấn về công việc của mình. khiến cho anh cảm thấy lâng lâng.
Các cầu thủ ngoài kia chia thành từng nhóm, đi đây đi đó cho biết, có khi lên thuyền ra đảo, ngâm mình giữa hồ bơi, đeo kính râm, phơi mình giữa bãi biển giống như một dân chơi thứ thiệt.
Nói chung gái ở đây khá nhiều khiến cho anh em được bổ mắt một phen.
Công Minh không thể ngồi yên phải đi tán tỉnh mời mọc vài em gái mới quen, sẵn có tiền trong người nên cu cậu tỏ ra hào phóng lắm. Cậu ta khoe khoang mình là cầu thủ bóng đá, rồi đưa điện thoại ra show mấy tấm hình trong giải đấu vừa rồi.
Làm quen với một cầu thủ cũng là một trải nghiệm lý thú, nhìn Công Minh có vẻ khỏe và dai sức, có cô nàng nhận lời mời đi ăn tối … sau đó phát sinh chuyện nam nữ trong khách sạn.
Chuyện đó cũng bình thường, Đức Thọ cũng ham lắm, nhưng vì có Thu Huệ đi cùng đoàn nên cậu ta cứ bám riết lấy. Thấy Crush mặc đồ bơi, Đức Thọ phải lau máu mũi liên tục.
Cô nàng khá thấp nên trông dễ thương hơn là quyến rũ. Đức Thọ ga lăng đi theo ăn uống trả tiền hộ, nên Thu Huệ và cô bạn không từ chối. Đức Thọ là người nhanh mồm nhanh miệng, buôn chuyện cả ngày với tụi con gái chẳng hề chi.
Xuân Mai cũng đã từng đi biển Long Hải để chơi, nhưng biển ở Nha Trang rộng rãi sạch sẽ hơn. Nhiều nhà hàng ăn uống, nhiều cảnh đẹp. Nếu sau này có điều kiện nó tự nhủ sẽ đưa người thân ra ngoài này chơi một chuyến.
Nhiều anh em có rủ Xuân Mai đi “ngắm bưởi” với “húp sò”. Nhưng nó lấy lý do phải đi mua quà nên từ chối. Đi biển thì tắm biển với ngắm gái là chính. Cậu ta cũng đã thấy Bảo Trâm mặc đồ tắm rồi, thân hình của vận động viên bóng chuyền hơn hẳn nhiều người con gái ở đây.
Ở nhà có đồ thơm ngon và bổ dưỡng nên Xuân Mai không dại gì ăn vặt ở ngoài đường.
Hơn nữa nó đi mua đồ là có thật.
Ba của chị Bảo Trâm biết nó ra Đà Nẵng với Khánh Hòa thì liên tục căn dặn mua cho ít Mực Một Nắng về uống bia rượu, đâu đó khoảng 5 cân về ăn dần. Xuân Mai mua hẳn 10 cân về cho nhà mình ăn thử xem thế nào. Rồi thêm mấy thứ của lạ, nó ăn thử thấy ngon thì tha về một đống. Sương sương 1 bao tải hành lý sau chuyến đi.
Ở Khánh Hòa một ngày thì chán chê, mọi người lại đi xuống Ninh Thuận, rồi xuôi về Sài Gòn bằng đường bộ. Kết thúc hành trình ai nấy nếu đã mệt mỏi rã rời sau một trận bia bọt bét nhè.
Trở về L.A, toàn đội tập trung ở trụ sở của đội bóng nghe ban lãnh đạo phổ biến vài điều quan trọng.
Sau khi giải đấu kết thúc và đội bóng L.A chính thức giành vé thăng hạng lên giải hạng hai, các cầu thủ đều được thông báo sẽ có thời gian nghỉ ngơi đến tháng 3 năm sau, sau Tết Nguyên Đán. Từ giờ đến lúc đó, đội bóng tạm ngừng hoạt động để cầu thủ có thời gian phục hồi và dành thời gian cho gia đình. Với những ai cần công việc tạm thời, đội ngũ nhân sự đã chuẩn bị sẵn sàng để sắp xếp, đảm bảo không ai rơi vào cảnh thất nghiệp. Điều này giúp các cầu thủ an tâm, có thể yên lòng mà trở về với người thân sau một hành trình dài.
Xuân Mai, sau khi gặt hái những thành công trong mùa giải, giờ đây cũng chỉ mong muốn được trở về nhà, gặp lại gia đình và tận hưởng chút thời gian bình yên. Lần này, Bảo Trâm đích thân lái xe máy đến đón cậu tại bến xe. Cô nghe Xuân Mai nói rằng có mang về hẳn một bao tải đầy hải sản mà ông Tài đã nhắn mua giúp. Không chỉ vậy, Xuân Mai còn mua thêm gấp đôi số lượng để mang về cho ba má ở Long Thành, món quà đặc biệt cho gia đình sau thời gian xa cách.
Nhân dịp Xuân Mai trở về, Bảo Trâm đã sắp xếp trước đó để xuống Long Thành, đón cả ba má và Út Thảo ra thành phố. Đây là cơ hội tuyệt vời để cả nhà sum vầy, cùng nhau chúc mừng những thành công đầu tiên của Xuân Mai trong sự nghiệp bóng đá.
Không khí tại nhà Bảo Trâm vào hôm đó ngập tràn niềm vui. Ông Tài, vốn yêu thích việc nấu nướng, đích thân đứng ra chế biến đủ các món từ hải sản mà Xuân Mai mang về. Ông còn mời thêm mấy người bạn chiến hữu ở phòng gym và vài người hàng xóm thân thiết đến chung vui. Cả nhà náo nhiệt, tiếng cười đùa, trò chuyện vang khắp căn nhà. Ông Tài hào hứng khoe khoang về “con rể tương lai” của mình, một cầu thủ bóng đá vừa giành chiến thắng lớn, khiến mọi người xung quanh cũng không ngớt lời khen ngợi. Ông tự tin rằng, đây chỉ là khởi đầu, và sau này sẽ còn nhiều bữa tiệc lớn hơn nữa để chúc mừng thành công của Xuân Mai.
Xuân Mai ngồi giữa bữa tiệc, nhìn quanh một lượt những gương mặt thân thương. Ba má, Út Thảo, Bảo Trâm và cả ông Tài – tất cả đều đang vui vẻ, rộn ràng trò chuyện. Cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong lòng cậu. Sự ấm áp của gia đình và sự quan tâm của mọi người khiến Xuân Mai không còn cảm thấy cô đơn hay lạc lõng giữa dòng đời. Cậu cảm nhận rõ ràng, đây chính là điều mà mình đã mong mỏi bấy lâu