Đội bóng L.A đã gặp những khó khăn nhất định trong hai trận đấu vừa qua, lên giải hạng nhì sẽ còn nhiều đối thủ mạnh mẽ và khó chịu hơn nữa.
Quãng nghỉ dài là một thời gian vô cùng thích hợp để L.A củng cố chất lượng đội bóng, về phương diện cá nhân lẫn chiến thuật. Để tránh bị ngợp khi lên thi đấu hạng nhì. Nhưng lựa chọn của thượng tầng lại là cho các cầu thủ nghỉ ngơi, sau tết mới tập trung.
Lãnh đạo có lý do để làm vậy. Cầu thủ cần nghỉ ngơi sau thời gian thi đấu, không tham gia giải đấu gì thì cũng không cần phải trả tiền lương cho cầu thủ, tiết kiệm được ngân sách. Hơn nữa, cơ chế ở giải hạng 2, Kiến Quốc đã nắm rõ, bản thân ông đã có kế hoạch cụ thể trước khi đưa ra quyết định này.
Ba ngày sau khi trở về, một số cầu thủ có đến trụ sở đội bóng để hỏi về vấn đề việc làm và được cử đi làm bảo vệ, tạp vụ tại nhà hàng khách sạn do bà Liên- một nhà tài trợ của đội L.A- làm chủ. Bà có trách nhiệm giúp cầu thủ trong thời gian họ thất nghiệp, điều kiện là phải khỏe mạnh, ưa nhìn. Những người khác thì được lên SÀi Gòn làm nhân viên hậu cần cho công ty truyền thông, chủ yếu là khuân vác, vận chuyển trang thiết bị tổ chức sự kiện.
Các công việc này đều là công việc cho lao động phổ thông, cần sức khỏe, không cần bằng cấp. Các cầu thủ hoàn toàn làm được.
Cuối năm giáp tết, hơn một nửa số cầu thủ có việc làm kiếm thêm thu nhập, những người khác thì tự lo được công việc nên không cần đến sự giúp đỡ từ phía công ty.
Đội bóng nghỉ từ hai đến ba tháng, Xuân Mai không đi tìm việc làm mà vẫn giữ thói quen ở nhà phụ việc bán hàng, buổi chiều tối thì tự tập ở sân vận động. Nhưng thực sự thì chơi một mình quá buồn tẻ, nhất là ở giữa thành phố đông đúc nữa chứ. Thế là nó tìm tới sân bóng nhân tạo, hoặc trận đấu trong các trường đại học để tham gia cùng.
Chơi bóng cùng nhiều người giúp nó duy trì được cảm giác, nhưng không giúp nó tiến bộ, vì xung quanh đều là người không chuyên, kỹ thuật và chiến thuật đều rất hạn chế. Và có nhiều người nhận ra nó là cầu thủ bóng đá, thi đấu cho đội L.A nên cũng ngại cho nó tham dự vì chênh lệch trình độ quá lớn, mất vui.
Xuân Mai cũng không thể đi đá mấy giải phong trào kiếm tiền, vì bây giờ nó là cầu thủ chuyên nghiệp rồi. Nếu bị phát hiện rất có thể sẽ bị phạt kỷ luật khi tham gia mấy giải nhỏ húp tiền thiên hạ.
Xuân Mai có đến hỏi ông Hùng về chương trình huấn luyện bóng đá, nhưng cuối năm ông khá bận công vụ không có thời gian giảng dạy đạo lý, chiến thuật bóng đá gì đó. Thầy Vũ đã quay lại trường học, sau giải hạng ba ông muốn để đầu óc thoải mái hơn một chút. Ông tự nhận thấy mình chỉ là một hlv nửa mùa, kiến thức về huấn luyện bóng đá còn rất hạn hẹp, cần có thêm thời gian tích lũy kinh nghiệm.
Biết Xuân Mai là người có ý chí vươn lên, muốn tiến thật xa trên con đường trở thành cầu thủ bóng đá. Anh Vũ không chỉ dạy điều gì cụ thể. Chỉ nói chung chung rằng, hãy rèn luyện thêm thể lực, bởi vì bóng đá Việt Nam, thể lực cầu thủ luôn là một điểm yếu. Cải thiện được phương diện này, kết hợp với kỹ thuật hiện có cũng đủ cho cậu tung hoành ở giải hạng hai rồi.
Nếu như không gập được đối thủ xứng tầm để luyện tập, rất khó để bản thân vượt qua giới hạn bản thân. Ít nhất phải là những trận đấu như trong vòng loại ở Đà Nẵng vừa rồi. Hiện giờ không tìm được môi trường nào tương tự, vậy nên Xuân Mai chỉ đành ở lại thành phố rèn luyện thể lực.
Tăng thời gian và cường độ ở phòng Gym, tập bài nâng tạ để tăng phần cơ đủi, sức bật mạnh mẽ hơn, các bài tập chạy ở sân vận động, gồm chạy bền và chạy nước rút. Bình thường là 5km/ ngày, bây giờ tự tăng lên 10km/ ngày.
Cậu ta mò trong tập giáo trình bóng đá mà Hoàng Long sưu tập lại, tìm tòi về khả năng không chiến trong bóng đá. Việc đầu tiên phải kể đến là khả năng chơi bóng bằng đầu của Xuân Mai hơi tệ, nên nó sẽ tập tâng bóng, khống chế bóng bằng đầu. Chuyện này tưởng dễ mà chẳng dễ chút nào, không phải một hai ngày là ngon lành ngay, nhưng chí ít, cho tới khi tập chúng nó chắc chắn sẽ tốt hơn bây giờ.
Khả năng chọn điểm rơi cũng như xác định vị trí của bản thân với cầu thủ đội bạn, Xuân Mai làm khá tốt nhờ vào việc quan sát dòng chảy.
Môt lưu ý nhỏ Trong không chiến thì bật nhảy bằng một chân sẽ tốt hơn bằng hai chân, điều này đã được kiểm chứng, và gần gũi nhất là môn nhảy cao trong tiết thể dục ở trường. phần thân trến cũng sẽ linh hoạt hơn so với dùng hai chân dậm nhảy.
Xuân Mai dùng dây trẻo quả bóng lên xà, mỗi ngày sẽ tập bật nhảy đánh đầu, dần dần sẽ tăng khoảng cách lên một chút nữa.
Những buổi tập một mình nói chung khá đơn điệu và buồn chán. Thi thoảng chị Bảo Trâm sẽ đi tập cùng, vi gần đây chị cảm thấy bản thân có dấu hiệu tăng cân. Mặt khác, mỗi ngày thấy Xuân Mai dần trở nên ngon zai, cường tráng thì cô cũng cảm thấy bản thân có một chút tự ti, phải tranh thủ tập tành giữ dáng trước khi trở nên béo ú.
Hai chị em có màn chơi bóng khá thú vị, chơi kiểu bóng chuyền, người dùng tay người kia dùng đầu, bóng đá khác với bóng truyền, về kích thước và khối lượng. Bóng chuyền nhẹ hơn quả bóng đá, nhưng không tập nhiều cũng sẽ thành quen.
Chơi bóng chán chê, Xuân Mai còn chạy thêm vài cõng cho hết sức mới thôi.
“Trời ơi, không ngờ em tập điên cuồng đến vậy đó. Không muốn nghỉ chút nào sao?”
“Em cũng không biết nữa, nhưng mà cứ ngồi một chỗ, em cảm thấy ngứa ngáy khó chịu lắm. Tập nhiều cũng tốt mà, sau này có thể thi đấu trên sân tốt hơn.”
“Chị nghe nói đội bóng nghỉ tận ba tháng…không chỉ hạng ba, mà hạng hai, chắc chẳng có cầu thủ nào tập nhiều như vậy đâu.”
“Phải cố gắng thôi chị ạ, những cầu thủ xuất phát từ trong lò đào tạo chơi bóng rất hay. Em phải dùng thể lực và sự chăm chỉ để bù lại.”
Chứng kiến Xuân Mai nỗ lực như vậy, Bảo Trâm cảm thấy vừa vui lại vừa buồn, vui vì cậu em có chí cầu tiến, buồn vì mọi Xuân Mai quá tập trung vào bóng đá, dồn tâm huyết vào đó mà quên đi những thứ xung quanh.
Đến gần dịp tết Nguyên Đán, có nhiều việc phải lo toan, Xuân Mai mới phải giảm bớt cường độ luyện tập, dành nhiều thời gian cho hai bên gia đình…
Qua cái tết thì Ba Má Chị Trâm quyết định đi du lịch một thời gian, giao lại việc của tiệm cho hai đứa. Hai người cũng đã có tuổi, tranh thủ đi đâu được thì đi kẻo về già muốn đi cũng không được. Trước sau gì cũng giao lại việc làm ăn cho con cái, nên cứ để chúng nó làm quen dần dần.
Chị Trâm phụ việc lâu năm, nên không có ba má thì vẫn quán xuyến được công việc. Tất nhiên là có Xuân Mai phụ giúp, Thời gian ở cửa hàng chiếm hết thời gian chơi bóng bánh, cái này cũng là dụng ý của Bảo Trâm, sợ cậu em cuồng luyện tập, bị ám ảnh bởi bóng đá nên mới dùng công việc bán hàng để bù vào. Nếu như một ngày nó không chơi bóng nữa thì sẽ bị suy sụp, chán nản.
Mấy ngày bận rộn không được tập bóng, Xuân Mai có hơi khó chịu trong người, chẳng biết từ bao giờ nó thèm khát cái cảm giác tung hô, tán dương trên sân cỏ. Nó mong ngóng bác trai bác gái mau đi, chóng về để nó ra sân luyện tập. Ngặt một nỗi hai bác không hẹn ngày về, nó đành ngậm ngùi vùi đầu vào công việc trong cửa hàng.
Trong lúc ngồi rửa bát, nó lại tự nhủ, nếu không đá bóng thì bản thân sẽ làm gì?
Xuân Mai chơi bóng vì muốn bản thân được công bằng, được mọi người yêu quý nhưng khi đạt được điều đó, nó lại cảm thấy sợi dây liên kết với bóng đá càng trở nên chặt chẽ hơn. Giống như cả đời này sẽ không thể thiếu trái bóng vậy.
Không có thời gian ra sân, nó đành tự chơi bóng ở trong nhà chính căn phòng ngủ, tâng bóng trong không gian hẹp để giữ cảm giác bóng.
Hình ảnh ấy bị Bảo Trâm bắt gặp, cô chỉ đứng nhìn từ xa, lặng lẽ và đứng suy nghĩ một mình. Cô bảo ba má đi du lịch để Xuân Mai tập làm quen với cuộc sống không có bóng đá, để nó quan tâm đến những khía cạnh khác trong đời sống, để cơ thể không bị kiệt sức sau những buổi tập nặng nhọc.
Trong khoảnh khắc cô đã nghĩ điều mình làm là đúng.
Sau khi chứng kiến Xuân Mai lọ mọ đá bóng trong phòng, cô lại cảm thấy mình đã hành động sai trái. Căn phòng ấm cúng, cũng giống như gia đình cô. Giữ Xuân Mai lại chẳng khác nào đang kìm hãm sự phát triển của nó. Một người trẻ đang muốn chứng tỏ bản thân lại bị nhốt ở trong bốn bức tường.
Cuối ngày hôm đấy, sau khi đã nghĩ kỹ. Bảo Trâm mới gọi Xuân Mai ra trò chuyện. Hai chị em ngồi trên ghế sofa tâm sự mỏng.
“Ngày mai ba má chị về rồi.”
“Vậy ạ.” Xuân Mai đáp lại, nét mặt dường như có chút gì đó vui vẻ không giấu được.
“Thời gian qua vùi đầu trong xó bếp, chắc em buồn lắm ha. Một cuộc sống như vậy hẳn em cảm thấy nhàm chán lắm nhỉ.”
Xuân Mai im lặng không đáp, vì bản thân nó cảm thấy cuộc sống an nhàn vô lo vô nghĩ ở nhà chị Bảo TRâm cũng hơi chán thật nếu so với việc đi thi đấu bóng đá. Mà nói ra suy nghĩ của bản thân thì cảm thấy vô ơn với chị và hai bác quá. Bọn họ cho nó ăn no mặc ấm, đối xử như người trong nhà làm sao có thể nói là thấy chán được chứ.
“Sao chị lại nói vậy ạ?”
“Nếu em sống với chị cả đời, mỗi ngày làm việc ở đây, cả đời như vậy… em có thấy buồn không?”
Xuân Mai lưỡng lự hồi lâu rồi đáp.
“Em thấy cuộc sống yên bình như vậy cũng rất tốt, chỉ là hiện tại em chưa sẵn sàng với nó. Em cảm giác bản thân mình còn có việc phải làm với bóng đá. Em không biết từ khi nào nó đã trở nên vô cùng quan trọng đối cuộc sống của em.”
Bảo Trâm cười buồn.
“Xin lỗi vì quãng thời gian qua đã em phải gò bó ở một chỗ, không có thời gian luyện tập. Chị làm vậy chỉ muốn em đừng dồn hết mọi thứ vào bóng đá, em theo đuổi nó một cách điên cuồng, nhìn em h·ành h·ạ cơ thể trên sân tập, chị không có đành lòng. Ở ngoài kia vẫn còn nhiều công việc khác, nhẹ nhàng hơn, em vẫn có thể chăm lo cho gia đình, mà không nhất định phải cắm đầu vào bóng đá.”
Xuân Mai sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ, dù bất kể là ai đóng góp ý kiến nó đều sẽ nghiền ngẫm trước khi ngủ.
“Chị đừng nói vậy, em tin rằng, dù chị làm chuyện gì thì cũng muốn tốt cho em thôi. Có thể em chưa thấm thía được hết ý của chị nói, nhưng em sẽ cân nhắc thật kỹ. Hiện tại em cảm thấy mình vẫn có thể làm được nhiều hơn trong bóng đá. Xuất phát điểm của em không tốt, không qua trường lớp đào tạo, em phải tranh thủ thời gian mới có thể theo kịp những người ở ngoài kia.”
Bảo Trâm nắm lấy tay của Xuân Mai.
“Chị tin em sẽ còn làm được nhiều điều lớn lao hơn, với những nỗ lực mà em duy trì hàng ngày, em xứng đáng với điều đó. Em cũng nên biết một điều, Chiến thắng sẽ giúp con người ta có được danh vọng, một khi đã đứng ở đỉnh cao, sẽ nhìn được rất nhiều thứ và cũng sẽ bỏ qua rất nhiều thứ. Chị mong em sẽ luôn giữ được lý trí cho dù ở trong bất kì hoàn cảnh nào.”
Bảo Trâm hít một hơi thật sâu, nói ra ý định của mình.
“Ngày mai ba má chị về rồi, chị muốn em ra ngoài kia, được tự do.”
Xuân Mai lo lắng hỏi chị.
“Chị có phải đang đuổi em ra khỏi nhà không ạ?”
Bảo Trâm cười đáp.
“Làm gì có chuyện đó, đi hay ở là do em, nhưng theo chị, muốn tiến bộ nhanh thì phải có môi trường cọ xát, phải có mục tiêu để ta hướng tới, chứ luyện tập một mình sẽ mơ hồ lắm. Ra ngoài kia, kiếm một công việc, có trải nghiệm, Sẽ tốt hơn rửa bát, bưng bê ở nhà chị.”
Xuân Mai ngây ngô hỏi.
“Thế sau này thi đấu, em có quay lại đây được không?
“Hỏi gì lạ vậy? chị nói em đi ra ngoài chứ có nói là bỏ em luôn đâu. Chị còn lo em ham vui chán cuộc sống buồn tẻ ở đây ấy chứ. Cứ ra ngoài, muốn về lúc nào cũng được.”
Xuân Mai thở phào.
“Em thấy sống ở đây rất yên bình mà, chỉ là em cảm nhận mình còn việc cần làm, mà nếu không hoàn thành được nó, em sẽ thấy bứt rứt, không chuyên tâm làm việc khác. “
“Trong bóng đá, có thắng có thua. Có thể em sẽ có rất nhiều thứ, cũng có thể trắng tay không có gì. Nhưng chị và mọi người vẫn sẽ luôn ở đây, em có thể quay về lúc nào cảm thấy cần một chỗ dựa.”
Nói Xong, Bảo Trâm kéo đầu Xuân Mai hôn nó một cái lên vầng trán.
Xuân Mai cảm nhận được rằng, suy nghĩ của mình trong những ngày qua đã bị chị nhìn thấu. Chị biết nó khó chịu, bức bối trong người không dám nói ra. Chị chủ động mở lời tán thành cho nó ra ngoài tìm kiếm những cái mới lạ. Tuổi trẻ khao khát được tự do, Bảo Trâm vẫn còn trẻ nhưng chọn cách ở lại chung sống gần gia đình, biến mục tiêu của ba má trở thành động lực sống của mình mỗi ngày. Cô không muốn Xuân Mai sẽ giống mình, trở thành một người đàn ông nội trợ.
Chờ sau khi bác gái trở về sau chuyến du lịch dài ngày. Xuân Mai đã dọn đồ đi ra Sài Gòn, lấy lý do có công việc cá nhân trên đấy. Bởi vì với cửa tiệm của nhà Bảo Trâm, gia đình ba người hoàn toàn dư sức để quán xuyến mọi việc, có thêm Xuân Mai thì chân tay lại hơi nhàn rỗi.
Vậy nên khi thi đấu thì nó tá túc ở lại, còn trong quãng nghỉ dài thì nó xin phép ra ngoài kiếm việc làm khác.
Một người không có bằng phổ thông, ra ngoài cũng chỉ kiếm việc lao động phổ thông. Bảo Trâm đã chủ động nhờ bạn cũ Tuyết Mai ở SG tìm một công việc gì đó cho Xuân Mai. Cô nàng chuyên bán hàng hóa nên cho Xuân Mai làm shipper luôn, tiền nong khá sòng phẳng không vì có chút quan hệ mà nới lỏng ưu ái.
Ở nơi đất lạ, chuyện nó đi vào sân bóng nhân tạo không có bị ai phát hiện là cầu thủ chuyên nghiệp. Để tránh bị lộ tẩy thì nó chơi ở hàng phòng ngự với bắt gôn, hai vị trí này ít người tranh giành. Với lại chơi ở hàng công thì không có ý nghĩa nhiều do cầu thủ ở đây đều là dân không chuyên, trình độ chơi bóng thấp hơn cầu thủ chuyên nghiệp như nó.
Bắt gôn với làm hậu vệ để tập khả năng ra vào với kỹ thuật không chiến là chủ yếu. Trình độ không lên nhanh, nhưng chắc chắn là hơn việc luyện tập một mình. Xuân Mai thay đổi địa điểm liên tục để tìm những đối thủ, trải nghiệm mới.
Lịch trình sinh hoạt một ngày tương đối kín, sáng thể dục, rồi đi Ship hàng, chiều tối thì ra phòng tập thể hình hoặc ra sân bóng nhân tạo duy trì cảm giác chơi bóng. Thu nhập chẳng có bao nhiêu bù lại được Tuyết Mai nuôi ăn một bữa, rồi cho ngủ ở Kho Hàng, nên không đến nỗi túng quẫn.