Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 83: Cải tổ và Thanh Lọc.



Chương 83: Cải tổ và Thanh Lọc.

Gần đến ngày tập trung đội bóng, ban lãnh đạo đã tổ chức một cuộc họp nội bộ, nơi mà bầu không khí nặng nề và căng thẳng bủa vây mọi người. Chủ đề thảo luận không gì khác ngoài việc điều chỉnh phương hướng hoạt động, với điểm nhấn là việc đề xuất và thông qua quyết định thay đổi nhân sự. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông Hùng, người phụ trách chính trong giai đoạn vừa qua.

Tình hình trở nên khó khăn hơn khi trợ lý Nguyễn Anh Vũ quyết định nghỉ việc, để lại một khoảng trống lớn cho đội bóng. Ông Hùng, mặc dù là cán bộ nhà nước, nhưng ông cũng ý thức được rằng trình độ chuyên môn của mình chỉ phù hợp với những giải bóng đá cấp tỉnh, không thể đưa đội bóng vượt qua thử thách khốc liệt của giải hạng nhì.

Trong bầu không khí ngột ngạt, Kiến Quốc bỗng nhiên tuyên bố rằng ông Hùng sẽ không còn giữ chức vụ cố vấn kỹ thuật của đội nữa. Họ thảo luận về việc ông Hùng chỉ còn là một nhà đầu tư, với 1 tỷ đồng tiền đầu tư, một con số mà ai cũng biết là quá nhỏ bé. Kiến Quốc còn đề nghị trả lại số tiền đầu tư cho ông, đồng thời đề xuất cho ông Hùng thêm 1 tỷ đồng để mua lại cổ phần mà ông đang nắm giữ đội. Hành động này không chỉ đơn thuần là một giao dịch; nó là một sự chiếm đoạt công khai và rõ ràng.

“Ông Hùng, ông không thể không rút lui lúc này,” Kiến Quốc nói, giọng điệu cương quyết. “Tôi hiểu những gì ông đang cảm thấy, nhưng cái tôi của ông sẽ không thể mang lại lợi ích cho đội bóng trong tình hình khốc liệt này. Ông cũng thấy đó, chúng ta sắp phải tham gia vào hạng nhì. Đó là một cuộc chiến mà không phải ai cũng có thể đứng vững. Vòng loại mà chúng ta vừa trải qua cũng đủ để chứng minh rằng đội bóng cần một sự thay đổi mạnh mẽ.”

Ông Hùng nhìn Kiến Quốc, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Ông biết rằng nếu tiếp tục ở lại, những rủi ro sẽ ngày càng gia tăng, không chỉ cho cá nhân ông mà còn cho cả tổ chức mà ông đại diện. “Tôi không thể để công sức mình bỏ ra bấy lâu nay bị người khác chiếm đoạt,” ông Hùng đáp, giọng đầy nỗi lo lắng.

Kiến Quốc, với một nụ cười sắc lạnh, tiếp tục thuyết phục: “Tôi làm vậy cũng có lý do chính đáng. Ông cũng biết trên hạng nhì, mọi thứ đều khắc nghiệt. Nếu tôi không gia nhập Hội Liên Hiệp Các Nhà Đầu Tư, đội bóng này sẽ chẳng có cơ hội nào để tồn tại. Chúng ta cần những mối quan hệ, những sự hỗ trợ từ các đội bóng khác. Nếu không, chúng ta sẽ chỉ là những kẻ cô đơn, bị đào thải.”

Hội Liên Hiệp Các Nhà Đầu Tư mà Kiến Quốc đề cập không phải là một tổ chức trong sáng. Nó là một tập hợp những đội bóng liên kết với nhau để bảo vệ lợi ích của mình, sắp xếp điểm số, và dàn xếp các kết quả trận đấu. Chẳng ai ưa nhau trong thế giới đầy rẫy sự toan tính này, nhưng tất cả đều phải nhắm mắt làm ngơ trước sự thật đó để tồn tại. Kiến Quốc, với kinh nghiệm dày dạn trong ngành bóng đá, đã nhìn thấy rõ ràng những nguy hiểm tiềm ẩn mà đội bóng phải đối mặt.

Ông Hùng, với tư cách là một cán bộ nhà nước, cảm thấy được sức ép từ cả hai phía. Ông biết rằng bất kỳ động thái sai lầm nào cũng có thể hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp của mình. “Tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ,” ông nói, giọng đã yếu dần đi, không còn mạnh mẽ như trước.

Kiến Quốc, thấy được sự lung lay trong lập trường của ông Hùng, không vội thúc ép. “Ông cứ từ từ suy nghĩ. Mùa giải đầu tiên chúng ta tham gia, chưa có dấu hiệu gì nghiêm trọng. Nhưng mùa thứ hai, khi những rễ cây đã đâm sâu xuống đất, ông sẽ khó có thể rút lui. Tôi khuyên ông nên xem xét thật kỹ càng trước khi quá muộn.”

Ông Hùng, giữa những lo lắng về tình hình của đội bóng L.A, đã thẳng thắn đề xuất với Kiến Quốc về việc đầu tư mua sắm thêm cầu thủ. Đội đang có một lực lượng khá mỏng, điều này có thể trở thành một bất lợi trong cuộc chiến khốc liệt tại giải hạng nhì. Nhưng câu hỏi đặt ra là: ai sẽ là người dẫn dắt đội bóng trong bối cảnh đầy thử thách này?

Kiến Quốc không phải là người có chuyên môn trong lĩnh vực này. Trong suốt một tháng trời, ông đã lao đầu vào công việc tìm kiếm một huấn luyện viên mới, một người có đủ kinh nghiệm để đưa đội L.A vượt qua cơn bão. Cuối cùng, ông đã tìm thấy hy vọng trong cái tên Bùi Xuân Viện — một tay lão luyện trong nghề, người đã có gần chục năm cống hiến cho bóng đá.

Bùi Xuân Viện, với tâm tư khó đoán, lúc nóng lúc lạnh, là người từng trải qua nhiều cuộc xung đột với thượng tầng của các đội bóng chủ quản. Nhiều lần ông đã phải thay đổi môi trường làm việc, nhưng điều đó không thể phủ nhận được tài năng của ông. Trước đây, ông từng làm việc cho “Bóng Đá Chánh Tông,” nơi chuyên đào tạo cầu thủ trẻ cho những đội bóng lớn. Tuy nhiên, những s·candal dàn xếp tỉ số đã khiến ông rơi vào cảnh khó khăn, đành phải bán mình cho những thế lực không trong sạch của bóng đá.

Bùi Viện, mặc dù có lòng yêu bóng đá, lại không ưa cái cách mà nhiều kẻ đã làm bẩn môn thể thao này. Sau một hai mùa giải làm việc cho những nhóm không chính thống, ông đã nằng nặc đòi nghỉ việc, khao khát được trở về với những ngày tháng trong sáng của bóng đá.

Cuộc gặp gỡ giữa Kiến Quốc và Bùi Xuân Viện diễn ra trong không khí căng thẳng, nhưng đầy hy vọng. Khi Kiến Quốc mở lời về kế hoạch đưa đội L.A lên hạng nhất, Bùi Viện chỉ cười khẩy, phớt lờ ngay.

“Đội bóng nào chẳng muốn lên hạng nhất,”

ông nói, giọng ngoa ngoắt.

Nhưng rồi, khi Kiến Quốc đề cập đến việc trao cho ông quyền tự quyết trong việc mua bán cầu thủ, về chuyên môn thì ông sẽ hoàn toàn được phép quyết định, thái độ của Bùi Viện đã thay đổi.

“Ông nói sẽ cho tôi toàn quyền quyết định đối với các cầu thủ? Mua ai bán ai, đá thế nào là chuyện của tôi?” Ông nhìn Kiến Quốc, đôi mắt sáng lên một cách nghi ngờ. “Cách làm việc này dường như ngược lại với nguyên tắc của mấy người.”

Kiến Quốc, với vẻ chân thành, đáp lại:

“Có gì lạ đâu. Đội L.A của tôi mới thăng hạng, cần người có kinh nghiệm dẫn dắt. HLV cũ không đủ chuyên môn, trận vòng loại còn suýt đứng tim, khóc lóc đủ thứ, may mà còn thắng. Với hạng người ấy, liệu có trụ nổi ở giải hạng nhì không? Ông thấy đấy, tôi không thể để đội bóng thất bại, vậy nên tôi mới tìm đến ông, nhờ ông giúp xây dựng một đội hình ổn định.”

Cuộc trò chuyện giữa họ không chỉ đơn thuần là một cuộc thương thuyết. Đó là hành trình đi tìm ánh sáng giữa những mờ mịt của bóng đá, một cuộc chiến không chỉ với những đối thủ trên sân cỏ, mà còn với những quyết định khó khăn trong bóng tối của những kẻ tham lam. Kiến Quốc hy vọng rằng Bùi Xuân Viện sẽ là ngọn đèn dẫn lối cho đội bóng L.A trên con đường đầy chông gai phía trước.

Kiến Quốc, sau một lúc im lặng suy nghĩ, chợt nở một nụ cười có phần khó xử. “Chuyện kia thì ông cũng biết rồi. Không có đội bóng nào độc lập tác chiến mà sống sót được ở hạng hai cả,”

ông bắt đầu giải thích;

“Vây cánh của tôi hiện tại có ba đội, ba trận gặp họ thi đấu linh động một chút gọi là cầm vé trụ hạng. Những trận còn lại, tôi sẽ để ông tự xử trí.”

Bùi Viện vẫn tỏ ra do dự, không thể quyết định ngay lập tức. Kiến Quốc, không muốn lãng phí thời gian, lấy ra một xấp phong bì khá dày và đặt lên bàn, khiến không khí trở nên nặng nề hơn.

“Nghe nói hai cháu nhà ông đang theo học ở Sài Gòn. Tôi muốn gửi chút gọi là hỗ trợ sinh hoạt cho các cháu. Ông cứ thu xếp chuyện gia đình, rồi cân nhắc cho kỹ. Giờ tôi còn một chút công việc, khi nào nghĩ thông suốt, muốn xuống L.A thì hãy báo cho tôi một tiếng.”



Sau khi Kiến Quốc rời đi, bà vợ của Bùi Viện, người vốn đang nấp dưới bếp, ngay lập tức chạy ra phòng khách. Bà mở phong bì ra xem, ánh mắt lập tức sáng bừng khi thấy số tiền trong đó.

“Ôi trời! Đang lúc nhà cửa túng thiếu, tự nhiên lại có tiền từ trên trời rơi xuống… Sao ông không đồng ý với người ta luôn đi?”

Bùi Viện lắc đầu, vẻ băn khoăn hiện rõ trên gương mặt. “Thì nhận tiền cũng coi như đồng ý rồi còn gì? Tay này ra tay hào phóng như vậy làm tôi thấy hơi lo.”

“Lo cái gì? Có tiền là hết lo. Ông thất nghiệp cả nửa năm nay rồi, chẳng có xu nào bỏ vào mồm, nay người ta đến tận nhà rước đi, dại gì mà từ chối… Theo tôi thì ông cứ xuống L.A nhanh nhanh, kẻo người khác giành mất thì lại ngồi chỏng chơ ra đấy. Hối không kịp ông ạ.”

Bà vợ, với những lời thúc giục đầy nhiệt tình, khiến Bùi Viện không còn lý do nào để chần chừ. Cuối cùng, ông quyết định thu dọn đồ đạc, lập tức di chuyển tới L.A để nhận công việc mới. Là một người đã hoạt động trong giới bóng đá nhiều năm, chỉ qua vài câu trao đổi, ông đã hiểu rõ phương hướng chiến lược của đội. Đối mặt với sự cạnh tranh khốc liệt, Bùi Viện cảm nhận được rằng, đây có thể là cơ hội không thể bỏ lỡ, và ông cần phải nhanh chóng thích nghi để có thể dẫn dắt đội bóng vượt qua thử thách sắp tới.

Bùi Viện được giao chức giám chức kỹ thuật kiêm huấn luyện viên, trước hết ông còn tiến cử và lôi kéo vài người quen của mình về làm việc cho đội bóng, gồm một HLV thể lực kiêm luôn chức vụ trợ lý.

Sau khi có được trợ thủ tin cậy, Hai người bới thông tin về các cầu thủ của L.A mà phía nhân sự thu thập được, gồm tiểu sử, tình trạng sức khỏe, thành tích thi đấu trong giải hạng.

Một số cầu thủ có đóng góp mờ nhạt liền bị liệt vào danh sách thanh lý, chấm dứt hợp đồng. Thay vào đó sẽ là một số cầu thủ mới đang chơi ở giải hạng hai, chất lượng hơn thì chưa chắc nhưng bọn họ đều có quan hệ tốt với Bùi Viện. Mang họ về để tạo vây cánh trong phòng thay đồ, dễ quản lý hơn. Chứ một mình ông nói thì chắc gì đám cầu thủ cũ đã chịu nghe.

Kiến Quốc không từ chối kiến nghị của Bùi Viện, lập tức liên hệ với đội bóng chủ quản hỏi mua những cầu thủ cần thiết cho đội bóng. Ngoài kinh nghiệm chơi bóng trên sân họ đều là Bet Thủ, sãn sàng đổ máu vì lợi ích của đội bóng, có họ trong đội hình, L.A sẽ trở nên gai góc và lì lợm hơn trong những cuộc chiến với đội bóng từ học viện bóng đá.

Một đội bóng cần có sự đồng lòng nhất trí cao, đối với những cầu thủ không nghe lời, hoặc có tư tưởng chống đối thì lập tức bán đi hoặc thanh lý hợp đồng sớm. Anh Khoa, Công Minh, Xuân Mai, thủ môn Gia Nghĩa là những cái tên nổi bật của đội L.A, họ đã để lại chút ấn tượng cho trong giải đấu vòng loại.

Mấy tay tuyển trạch viên bỏ lỡ theo dõi trận L.A với XM Thanh Hóa thi tiếc đứt ruột.

Sau khi đọc báo, thấy được L.A lội ngược dòng sau hiệp 1 bết bát, họ lập tức quay xe liệt kê mấy gương mặt tiêu biểu của L.A giao lại cho đội bóng chủ quản.

Đứng trước những lời mời gọi mua bán, Kiến Quốc hoàn toàn thoải mái, bật đèn xanh cho các cầu thủ ra đi nếu họ có nguyện vọng.

Bán đi các trụ cột của đội liệu đội bóng có còn đủ sức thi đấu ở giải hạng 2 hay không?

Kiến Quốc đã liệu trước việc này, bán cầu thủ chỉ có lợi chứ không có hại, đầu tiên thu được một khoản tiền để mua sắm cầu thủ mà Bùi Viện mong muốn, giá rẻ, chất lượng khá và đặc biệt là nghe lời tuyệt đối. Bán cầu thủ cho các đội khác tạo được ấn tượng tốt đẹp, vì dẫu sao L.A mới lên hạng, phải biết điều một chút.

Quan trọng hơn là thay thế cầu thủ L.A bằng cầu thủ khác, tương lai sẽ bớt dính dáng với địa phương này, thuận lợi cho việc thâu tóm toàn bộ đội bóng vào trong tay. Hiện tại ngoại trừ Bùi Tuấn, Đức Thọ và hàng phòng ngự là dân của L.A, những cầu thủ khác đều là dân của những địa phương lân cận, không có mối ràng buộc gì ngoài tiền.

Bốn cầu thủ nằm trong diện bán đi được gọi lên tập trung sớm để hỏi quyết định của họ xem có muốn ra đi hay không? Mức lương mà họ muốn dụ dỗ là 10 triệu đồng/ tháng, hơn tiền lương L.A 2 triệu. Số chênh lệch này chẳng đáng bao nhiêu nên hầu hết đều từ chối rời đội. Họ sẽ ở lại thi đấu cho đội bóng của tỉnh nhà.

Trường hợp đặc biệt là thủ môn Gia Nghĩa, đội CFC Biên Hòa ra mức giá 15 triệu/ tháng, đối với một thủ môn hạng 2 quốc gia, cái giá đó tương đối lớn. Bến đỗ mới CDC biên Hòa là đội có danh tiếng ở giải hạng hai, liên tiếp đứng ở vị trí 2-3 mỗi mùa giải, thường xuyên lên đá vòng loại tham dự giải hạng nhất. vị trí mà họ đang thiếu là một thủ môn chắc chắn.

Kiến Quốc chủ động thanh lý hợp đồng sớm cho cậu ta, hoàn tất thương vụ đầu tiên của mình với mức giá rơi vào khoảng 300 triệu đồng. Theo đó Gia nghĩa sẽ đầu quân cho CFC Biên Hòa với thời hạn hợp đồng 5 năm, với nhiều đãi ngộ đi kèm.

Ngoài Gia nghĩa, đội bóng đã chia tay với một loạt cầu thủ, trong đó có Ngọc Cương, đóng góp ở giải đấu vừa rồi không nhiều, lại có v·ết t·hương ở chân, di chứng để lại sau t·ai n·ạn không cho phép anh ta thi đấu ở môi trường chuyên nghiệp.

Đó là một tin buồn.

Ngoài ra khi biết trợ lý Nguyễn Anh Vũ và ông Hùng đều rút lui về hậu trường, không tham gia vào mua giải kết tiếp, nhiều cầu thủ LA cảm thấy rất hoang mang, vì đồng hành với họ là những gương mặt lạ lẫm. Trong giai đoạn chuẩn bị trước mùa giải, Bùi Tuấn tạm thời giữ tấm băng đội trưởng, khi nào giải đấu khởi tranh, nếu không phù hợp thì sẽ tiến hành bầu lại thủ lĩnh mới.

Những cầu thủ Bùi Viện mang về đều chẳng phải dạng hiền lành thân thiện, họ h·út t·huốc, xăm hình trên cơ thể, trông rất hổ báo. Cầu thủ L.A chỉ còn lại 11 người, nửa đội hình còn lại đều theo phe của Bùi Viện. Họ không coi trọng mấy người của L.A.

“Tao không biết tụi bay vật lộn ở giải hạng ba thế nào mới leo lên được hạng hai, nhưng nếu chúng mày có tài thì đội bóng đã chẳng phải mua bọn tao về đây thi đấu.”

Trong tuần đầu tiên, nội bộ phòng thay đồ L.A tương đối lục đục, nhiều cầu thủ cũ, còn trẻ tuổi bị sai vặt đi mua thuốc, mang đồ ra sân tập, hoặc dọn đồ trước khi ra về. Điều này khiến cho những cầu thủ L.A vô cùng ấm ức.



Trên sân tập, các bài tập mà Bùi Viện đưa ra chỉ toàn là bài tập thể lực, căn bản không có chiến thuật gì đặc sắc. Triết lý của ông rất đơn giản, đoạt lại bóng bằng mọi giá, thể lực là nền tảng của cả đội, đá về lâu về dài kiểu gì cũng thắng. Không thắng thì hòa. Vây nên trên sân tập không thiếu tình huống va đập, người nào ngã thì phải diễn thật đau vào, khóc thấy cha thấy mẹ luôn.

Kỹ thuật chơi bóng cũng quan trọng, nhưng Bùi Viện hiểu rất rõ, cầu thủ tài năng sớm đã bị Học Viện mang đi rồi. Những đội bóng xuất phát nghiệp dư L.A chỉ có dùng thể lực mới chống lại được đội bóng từ các lò đào tạo mà thôi. Vậy nên nhìn thấy Công Minh và Xuân Mai chơi bóng khéo léo, ông cũng chỉ coi hai đưa này đặc biệt hơn những người khác, và được xếp vào cùng một vị trí, đó là tiền vệ công.

Tuy cùng vị trí nhưng Bùi Viện vẫn chơi theo thiên hướng phòng ngự làm chủ, vậy nên chỉ sử dụng 1 tiền vệ công trong đội hình. Tức là Xuân Mai phải cạnh tranh suất đá chính với Công Minh.

Xuân Mai không muốn tranh giành nên có nói mình có thể chơi ở vị trí khác. Tiếc là Bùi viện không đồng ý.

Thứ nhất, các cầu thủ mà ông mua về phải được ra sân thường xuyên, và họ đều chơi ở hàng phòng ngự và hàng tiền vệ. Dù không ưa gì nhóm người của tân HLV nhưng phải thừa nhận, tuyến sau của L.A giờ đây vô cùng chắc chắn. Những đội bóng có hàng công không sắc bén thì rất khó khoan thủng được hai lớp phòng ngự. Đồng thời Khả năng t·ranh c·hấp và thu hồi bóng rất tốt.

Thứ hai, đã có cầu thủ trên hàng công, Anh Khoa và Bùi Tuấn được ưu tiên suất đá chính, trong đội hình 4-4-2 chủ đạo thì còn 1 tiền đạo mà ông Hùng mua về để làm phương án dự phòng. Nói chung đội bóng hiện tại đã có chiều sâu về đội hình, không ai trở nên thừa thãi cả. Muốn được ra sân thì phải tùy xem thái độ của HLV khi ấy muốn dùng ai mà thôi.

Xuân Mai đứng trước viễn cảnh phải ngồi dự bị, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nó càng chăm chỉ, càng tỏ ra nỗ lực thì Bùi Viện cũng không để vào trong mắt, mà chỉ đáp trả lại bằng cách chung chung.

“Muốn ra sân, hãy chứng minh cậu xứng đáng.”

“Em phải Làm sao mới có thể khiến thầy hài lòng và cho em vào sân thi đấu?”

“Đến chuyện đó mà cũng không biết vậy thì đừng trách vì sao tôi lại cho cậu ngồi dự bị.”

Xuân Mai quả thực bó tay với HLV mới, nó không biết phải làm thế nào. Có phải đã vô tình đắc tội gì đó với thầy nên bị ghẻ lạnh hay không? Đây mới là lần đầu tiếp xúc với nhau, trước đó chưa từng gặp qua HLV bao giờ, chuyện gây thù chuốc oán hoàn toàn không có.

Xuân Mai đem sự hỏi đồng đội cũ nguyên nhân vì sao, vị trí của họ cũng đang bị lung lay bởi những người mới.

“Đâu chỉ có chú mày đâu, ông ta không thích người của L.A hay sao ấy, lúc nào cũng ưu ái mấy người mà ông ta mua về. Dù sao bọn mình cũng chỉ ký 2 năm hợp đồng với đội bóng, nếu không được thi đấu thì nghỉ thôi, tìm đội khác hoặc việc khác để làm.”

Xuân mai muốn giúp đội bóng của tỉnh lên đá giải hạng nhất, đó cũng là tâm huyết của rất nhiều người, trong đó có ông Hùng. Trước đây ông vẫn thường lấy lý do đem vinh quang về cho tỉnh nhà để thúc đẩy cầu thủ, vậy mà giờ đây chẳng thấy ông ấy đâu.

Sân vận động khá gần với sở Văn Hóa của tỉnh, Xuân Mai cùng vài cầu thủ tới gặp ông Hùng để hỏi thăm.

Không gặp thì thôi, gặp mặt rồi nghe ông nói thì càng rầu hơn. Ông Hùng hiện tại đã tạm dừng công việc ở đội bóng, chỉ đóng vai trò của một nhà đầu tư, đội bóng hiện tại đã thuộc về người khác, chi phí vận hành do người khác bỏ tiền ra, thứ bóng đá mà họ đang chơi là bóng đá chuyên nghiệp là một ngành nghề kiếm cơm, đó là công việc không còn là đam mê đá giải phong trào thể thao như cách đây gần 1 năm.

Nhân tiện ông cũng nói, hiện tại đội bóng của tỉnh sẽ được tái lập lại, phục vụ cho hoạt động phong trào thể thao thuần túy. Để chuẩn bị cho đại hội thể thao của tỉnh vào tháng 6- tháng 7 hàng năm. Đội bóng Có Thành Chung, Nam Anh, Văn Tân và mới nhất là Ngọc Cương… nếu ai từ bỏ bóng đá chuyên nghiệp mà vẫn còn giữ lửa với trái bóng thì có thể cùng tham gia.

Khi đội bóng này được thành lập, mọi người mới nhận ra được, đội L.A mà mình đang thi đấu đã tách biệt ra khỏi tỉnh rồi. Họ chỉ đang đi làm việc kiếm ăn tại một đội bóng được đặt ở L.A thi đấu trên sân của L.A mà thôi.

Xuân Mai hẳn là người buồn nhất, cậu nán lại gặp riêng ông Hùng rồi nhắc lại những câu mà ông Hùng từng nói trước đại hội thể thao năm ngoái. Nào là đưa đội bóng của tỉnh lên đá hạng nhất, nào là đem vinh quang về cho tỉnh nhà. Bây giờ lại nói đội bóng của L.A hiện tại không phải là của L.A, kẻ ít học như Xuân Mai không thể nào hiểu được.

Ông Hùng thấy thương cảm nên giải thích cho nó.

“Hầy, cậu còn trẻ có nhiều chuyện cậu không hiểu đâu. Những lời khi đó, hãy quên đi, việc của cậu bây giờ là tập trung thi đấu cho thật tốt, nó là công việc của cậu, cậu kiếm tiền từ nó. Giờ tôi còn có việc, không có chuyện gì nữa thì hãy mau về đi.”

Xuân Mai lững thững bỏ về, Hiện tại nó không biết phải làm gì ngoài việc nỗ lực ở trên sân tập, cầu mong một ngày nào đó những sự cố gắng của mình sẽ được HLV công nhận mà đưa nó vào đội hình chính. Thậm chí còn phải nhờ Bùi Tuấn đánh tiếng mở lời với HLV

Bùi Tuấn là người biết thời thế, tỏ ra ngoan ngoãn và hiểu chuyện, rất chịu khó phối hợp làm việc với HLV.

Từ sau khi tham gia vào hệ thống cá cược của Kiến Quốc, vị thế của anh ta ở trong đội càng trở nên quan trọng. Vậy nên lời nói của anh có sức nặng nhất định, trước thỉnh cầu của đàn em thì anh cũng nói chuyện riêng với HLV không ngờ lại bị ông ta nạt nộ.

“Trình độ có hơn ai đâu mà suốt ngày đòi ra sân, tôi chúa ghét cái loại không có thực lực suốt ngày đi cửa sau đấy nhé.”

Bùi Tuấn dịu giọng.

“Thưa thầy… mong thầy để ý đến em nó nhiều hơn… Trong đợt thăng hạng cũng là em nó có công rất lớn đấy ạ. Trình độ không tệ như thầy nghĩ đâu, thầy cho em ấy một cơ hội xem sao.”



Bùi Viện mạnh mẽ chấn chỉnh lại ngay.

“Tôi là HLV tôi là người có quyền cao nhất trong phòng thay đồ, tôi muốn ai vào sân đó là quyền của tôi. Mới tí tuổi đầu đã bày đặt chạy chọt, chẳng ra làm sao. Tưởng ghi được dăm ba bàn thắng ở giải hạng ba thì nghĩ mình là siêu sao bóng đá à. Con mẹ nó, đúng là ếch ngồi đáy giếng, ít được chút hương hoa liền muốn ngồi lên đầu lên cổ HLV à.

Thể loại này phải loại bỏ gấp, cậu không nói thì thôi, tôi còn cân nhắc, nhưng nó dám làm cái hành động này. Chừng nào tôi còn ở đây, Tôi sẽ không cho cậu ta ra sân một phút nào…”

“Bảo với cậu ta, không chịu được thì Cút sang đội khác mà đá.”

Bùi Tuấn không thuyết phục được HLV Bùi Viện, nên đang quay về bảo lại với Xuân Mai.. Dĩ nhiên anh không nhẫn tâm đến mức thuật lại chi tiết lời nói của ông Bùi Viện, mà chỉ nói.

“Ông ấy sẽ xem xét trường hợp của em. Hãy cố gắng luyện tập chăm chỉ hơn, Nếu không được ra sân, thì sau khi kết thúc hợp đồng có thể tìm những đội bóng khác để thi đấu.”

Xuân Mai buồn bã đáp.

“Cảm ơn anh đã giúp em.”

Bùi Tuấn biết Xuân Mai là người chơi bóng đá đẹp, có tinh thần thể thao, còn đội bóng của mình sắp tới sẽ có sự gian trá trong mùa giải. Xuân Mai không phù hợp trong môi trường này, thậm chí sự nhiệt tình còn gây hại tới đội bóng nếu được ra sân.

Cậu ta quá thật thà không thể tiết lộ bí mật làm ăn của ông chủ được, có lẽ vì lý do này mà Bùi Viện mới không cho Xuân Mai vào sân mà chỉ cho những người thân tín tham gia.

“Giải đấu chưa bắt đầu, nếu em muốn thi đấu thì có thể tới đội bóng khác, hình như mấy lời mời kia chưa có hết hạn đâu, nếu muốn thì anh sẽ liên hệ với ban lãnh đạo để họ thực hiện việc chuyển nhượng. Họ mua em về đội chắc chắn là muốn em thi đấu cho họ. Còn ở lại đây, anh nghĩ là rất ít cơ hội được ra sân đấy.”

“Nhưng mà.. em muốn thi đấu cho đội bóng của tỉnh ta. Giúp toàn đội lên hạng nhất.”

Bùi Tuấn cười nhạt trước lý tưởng hết sức ngây thơ của Xuân Mai.

“Em không được ra sân thì giúp kiểu gì, đội L.A hiện tại so với năm ngoái thực sự đã mạnh hơn rất nhiều. Theo anh, nếu HLV không ưa em thì rất có thể sẽ bán em trong mùa giải tới, thực ra em cũng đã trong danh sách được bán rồi đấy, chỉ là em muốn gắn bó nên chọn cách ở lại.

Có thể họ coi em là công thần trong mùa giải trước nên không muốn chấm dứt hợp đồng, chứ thực ra em có thể không còn nằm trong kế hoạch của đội bóng.

Trước sau cũng rời đi, chi bằng hãy đi sớm, tới đội bóng mới em sẽ có nhiều đất diễn hơn ở lại đây. Nếu muốn giúp đội bóng thì sau này gặp nhau, em cố tình để thua một hai trái như vậy cũng là giúp đội L.A rồi.”

Bùi Tuấn nửa đùa nửa thật khuyên đàn em.

Xuân Mai đang rất bối rối trước lời khuyên của đội trưởng, nó sẽ không muốn đối đầu với đội bóng cũ. Đồng thời rất muốn có thời gian thể hiện bản thân. Ở lại đội bóng cũ, có thể sẽ được lên hạng nhất, nhưng bản thân chẳng đóng góp công lao gì. Xuân Mai không muốn dựa hơi đồng đội mà muốn đóng góp bằng việc chơi bóng. Trong đầu nảy sinh ý tưởng muốn tham gia một đội bóng khác.

Tối hôm đó,

Xuân Mai đem tâm sự trong lòng nói với Bảo Trâm, muốn chị đưa ra lời khuyên cho mình.

“Nếu em cảm thấy thích việc chơi bóng thì theo chị chơi ở đội nào cũng vậy. Em đã nỗ lực luyện tập rất nhiều trong thời gian qua, nếu chỉ ngồi dự bị thì thật lãng phí.”

“Nhưng nếu tham gia đội bóng khác, thì em sẽ phải đi xa L.A đó, chị có buồn không?”

Bảo Trâm cười đáp.

“Buồn chứ, nhưng ít ra em còn được tận hưởng niềm vui chơi bóng… nói chung thì chị đã chuẩn bị tinh thần khi em phải thi đấu xa nhà rồi. Kiểu như lâu lâu ăn phở thì thấy ngon, mà ngày nào cũng ăn thì mau ngán ý.”

“Chị coi em là đồ ăn hả?”

“Chứ sao, nằm yên đó, tụt quần ra để chị cắn vài miếng coi.”

Mây câu trêu ghẹo giúp cho Xuân Mai cảm thấy tinh thần vui vẻ hơn hẳn. Có người ủng hộ quyết định của Minh, Xuân Mai đã xác định được lựa chọn của mình trong thời gian tới.
— QUẢNG CÁO —