Xuân Mai đã thử đảo cánh hoán đổi vị trí với Anh Tú, nó đi đâu, Tiền Thành theo tới đó chặn đánh. Hơn ai hết lão tướng của Đồng Nai hiểu rõ mối nguy hiểm tiềm tàng mà Xuân Mai có thể đem tới cho đội mình.
Mãnh hổ nan địch quần hồ, Xuân Mai phải nhờ sự trợ giúp từ phía đồng đội, trên hàng công chỉ có Anh Tú và phần nào và Việt Đức có thể làm nhiệm vụ giữ bóng, khoảng cách giữa ba người khá xa nhau khó lòng tạo nên được sự uy h·iếp cho đối phương. Vì Đông Á chủ động chơi phòng ngự, hơi hạn chế ở trên hàng công, điều này có thể hiểu được.
Trong tình huống bế tắc, Xuân Mai tìm đến phương án dứt điểm từ xa như một phương án dự phòng, Có thể công kích mà không phải đối đầu cận chiến với Tiến Thành. chỉ có như vậy mới có thể đưa bóng vào trong cầu môn đối phương.
Cú sút đầu tiên, thủ môn có thể cản phá, còn cú sút thứ hai thì bóng đã bay vào lưới.
Rút ngắn tỉ số xuống còn 2-3.
Dứt điểm từ xa là phương án mà Đông Á có thể hi vọng níu giữ điểm số trong trận mở màn. Đội trưởng Tiến Thành của đội Đồng Nai sẽ không cho phép đội chủ nhà thoải mái chơi bóng như vậy nữa, anh ta chủ động dâng cao theo kèm với Xuân Mai. Chỉ cần khóa được mũi nhọn của đội khách vậy thì đội Đồng Nai sẽ thắng chắc trận này.
Hai người lại có vài pha đối đầu ở khu vực giữa sân, khác với tính huống đối đầu 1-1 trước đó ở cuối sân đội Đồng Nai. Ở Trung tuyến, Xuân Mai có sự trợ giúp của Việt Đức. Kinh nghiệm có thể thua kém Tiến Thành một bậc, nhưng kết hợp với Xuân Mai thì kèo này có vẻ cân, thậm chí có lúc hai người dễ dàng áp đảo được đối phương. Trái bóng lúc này được đưa nhiều cho Anh Tú, do chủ lực của đội bạn đã chăm sóc Xuân Mai khá kỹ.
Sau gần chục cú dứt điểm cầu may. Cuối cùng Anh Tú cũng có một bàn thắng cho riêng mình.
các đội bóng chơi t·ấn c·ông. Những pha chạm bóng thiếu sự n·hạy c·ảm, những đường chuyền sai địa chỉ mở ra cơ hội cho cả đôi bên, khiến tỷ lệ chuyển hóa cơ hội thành bàn không hề cao.
Dù là lão tướng Tiến Thành là người có sức bền tốt nhất trên sân, nhưng việc phải đối mặt với một đội hình trẻ trung hơn đã khiến anh có phần mặc cảm về tuổi tác. Nếu không có lý do cao cả nào đó, Tiến Thành khó có thể dốc hết sức lực cho một trận đấu mở màn trong vòng bảng.
Tuy nhiên, bên cạnh anh, Xuân Mai tỏa sáng với sức trẻ tràn đầy. Cậu nhận thức rõ rằng thể lực là yếu tố sống còn trong bóng đá nội địa, và đã dành nhiều thời gian để cải thiện khía cạnh này, biến nó thành một ưu điểm nổi bật trên con đường phát triển sự nghiệp. Kỹ thuật cá nhân không phải hạng xoàng, công thêm sức bền và khả năng chịu đựng của Xuân Mai khiến cậu trở thành một nhân tố quan trọng, đặc biệt trong những giai đoạn khắc nghiệt của trận đấu.
Qua vòng loại thăng hạng, Xuân Mai đã nhận thức rõ tầm quan trọng của thể lực, và tinh thần thi đấu của cậu, dù có hơi vô lễ, nhưng lại thể hiện một khao khát mãnh liệt mà Tiến Thành, một người đã trải qua nhiều năm thi đấu tại giải đấu cao nhất Đông Lào, khó lòng có được. Xuân Mai đến với Đông Á không chỉ để thi đấu, mà để tận dụng từng phút giây, không để thời gian trôi qua một cách lãng phí.
Trong khi các cầu thủ khác đã bắt đầu rệu rã trong những phút cuối, Xuân Mai vẫn chạy bền bỉ, thực hiện một pha đi bóng xuất sắc từ sân này sang sân kia, rồi dũng cảm vượt qua thủ môn trong tình huống đối mặt 1-1. Bàn thắng thứ tư của cậu không chỉ giúp Đông Á có được chiến thắng thuyết phục, mà còn khẳng định sức mạnh của tuổi trẻ trong bối cảnh một trận cầu kịch tính.
Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, tiếng reo hò của khán giả như vỡ òa trong niềm vui. Trận đấu đầy hấp dẫn vào một buổi tối cuối tuần đã kết thúc với bảy bàn thắng, mang lại sự hài lòng cho khán giả. Và những người trong cuộc, đặc biệt là Xuân Mai, càng vui mừng hơn, vì cậu đã chứng tỏ rằng sức trẻ có thể làm nên điều khác biệt trên sân cỏ.
HLV và đội ngũ ban huấn luyện đã đến chung vui với các cầu thủ, không quên tặng những lời khen ngợi cho màn thể hiện ấn tượng vừa rồi. Riêng Xuân Mai, cậu được ông chọn là cầu thủ xuất sắc nhất trận, một vinh dự không nhỏ cho một tân binh. Sau khi bầu không khí vui vẻ tràn ngập, trợ lý Quốc Trường đã kéo Xuân Mai ra một góc để nhắc nhở về những điều quan trọng sau trận đấu.
“Em đã có một màn thể hiện xuất sắc,” Quốc Trường bắt đầu, giọng điệu ấm áp nhưng nghiêm túc. “Lát nữa có một cuộc phỏng vấn với phóng viên, em sẽ trả lời vài câu hỏi. Không rõ cầu thủ của đội bóng khác như thế nào, nhưng đối với cầu thủ thuộc biên chế của đội Đông Á, các câu trả lời của em cần phải đề cao tính tập thể. Nếu có thể, hãy nói tốt về câu lạc bộ và các nhãn hàng tài trợ. Điều này sẽ tốt cho cả hai bên. Chắc em cũng hiểu tầm quan trọng của việc xây dựng hình ảnh phải không?”
Xuân Mai khẽ lắc đầu, thể hiện sự bối rối. “Dạ, em cũng chưa rõ lắm.”
Quốc Trường nhẹ nhàng giải thích thêm. “Số lượng người theo dõi giải hạng ba chưa phải là nhiều, nhưng vẫn cần cẩn thận trong lời nói. Truyền thông có thể đưa một cầu thủ lên cao, nhưng chỉ cần một phát biểu n·hạy c·ảm, thông qua các bài phân tích của giới báo chí, có thể dìm c·hết sự nghiệp của cậu. Nếu có ngày em được tham gia giải đấu cao hơn, người ta sẽ lục lọi tiểu sử của em từ những ngày đầu thi đấu chuyên nghiệp.”
Ông dừng lại một chút, rồi tiếp tục. “Nếu người ta hỏi, em hãy trả lời thế này… thế này… Anh sẽ đứng gần đó để hỗ trợ em.” Quốc Trường đã nắm rõ hồ sơ của Xuân Mai và biết rằng học vấn của cậu không cao, vì vậy ông đã dặn dò rất kỹ lưỡng.
“Cầu thủ trẻ thường háo thắng, thích thể hiện, và có thể phát ngôn hơi quá đà, ảnh hưởng đến hình ảnh đội bóng,” ông nói, ánh mắt chăm chú vào Xuân Mai. “Truyền thông ngày nay có sức mạnh rất lớn, không chỉ trong việc định h·ình s·ự nghiệp của một cầu thủ, mà còn ảnh hưởng đến cả đội bóng. Một phát biểu tích cực có thể thu hút người hâm mộ, trong khi một phát ngôn tiêu cực lại có thể khiến mọi người quay lưng.”
Quốc Trường tiếp tục chia sẻ những hiểu biết của mình. “Càng thi đấu ở cấp độ cao, số lượng người theo dõi sẽ càng đông. Đối với văn hóa của xứ Đông Lào, tiếng lành đồn xa, nhưng tiếng xấu lại lan nhanh và xa hơn. Vậy nên, hãy cứ nói những điều tốt đẹp, dù có thể chúng không hoàn toàn phản ánh thực tế. Những ấm ức, hậm hực trong lòng, chỉ nên chia sẻ với những người mà mình tin tưởng.”
Xuân Mai gật đầu, dần dần nhận thức được tầm quan trọng của việc xây dựng hình ảnh cá nhân và cách mà truyền thông có thể tác động đến sự nghiệp cầu thủ. Với sự hướng dẫn tận tình từ Quốc Trường, cậu cảm thấy tự tin hơn để đối mặt với phỏng vấn và biết rằng đây không chỉ là cơ hội để thể hiện mình, mà còn là cơ hội để góp phần vào sự phát triển của đội bóng mà cậu đang thi đấu.
Xuân Mai ngày trước được nhà báo hỏi cái gì thì trả lời thật thà, hỏi gì nói đấy, bữa nay nó phải trả lời theo văn mẫu của Quốc Trường. Bước đầu tiếp cận với văn hóa ứng xử trước truyền thông. Những câu trả lời mà các cầu thủ vẫn thường trả lời cánh phóng viên. Giờ này cũng phát ra từ miệng của nó.
“Chiến thắng này có được đều nhờ có các đồng đội đã cùng nhau nỗ lực. Đội Đồng Nai là một đội rất mạnh, nhưng nhờ có sự đoàn kết và chiến thuật hợp lý từ ban huấn luyện, cũng như sự cổ vũ của khán giả nhà. Đội chúng tôi đã may mắn giành được chiến thắng.”
“À vâng… có một chút hồi hộp vì đây là trận đấu đầu tiên, em khoác áo của đội Đông Á. Rất May vì có anh Đức, Anh Nhân các anh đứng sau hỗ trợ nên em mới tự tin thi đấu ở trên sân. “
“Chắc chắn rồi, là một tiền đạo em sẽ cố gắng ghi nhiều bàn thắng nhất có thể để giúp đội Đông Á có thành tích tốt trong mùa giải này.”
Ba câu hỏi mà phóng viên đưa ra đều được Quốc Trường chuẩn bị trước, cứ đến giờ là Xuân Mai đọc vanh vách. Bởi vì bản thân nó cũng có những suy nghĩ như vậy, nhưng câu từ của trợ lý đưa ra vẫn mượt mà và mạch lạc hơn.
Dù đã có được một cuộc lội ngược dòng thành công, cách ăn mừng của đội Đông Á khá khiêm tốn. Không có những tiếng hò reo vang dội hay những cái ôm chúc mừng nồng nhiệt; thay vào đó, không khí lặng lẽ như thể mọi người đã quen với việc thắng thua. Có vẻ như cảm xúc tận hưởng bóng đá trong mỗi cầu thủ Đông Á đã bị chai sạn đi nhiều. Họ không chỉ đá bóng vì đam mê, mà còn vì đó là một công việc, và sự khác biệt giữa hai thái độ này ngày càng rõ nét hơn.
Sau mỗi trận đấu, kết quả được cập nhật vào hệ thống dữ liệu của Liên Đoàn, và mọi thứ dường như khép lại ngay sau đó. Không có buổi liên hoan ăn mừng hay những cuộc họp tổng kết phân tích chiến thuật. Trong tâm trí HLV Phạm Đức Minh, lối chơi 4-4-2 và triết lý phòng ngự phản công đã ăn sâu vào từng tế bào của ông. Thành hay bại đều phụ thuộc vào phong độ của các cầu thủ, nên việc phân tích thành tích sau trận đấu trở thành một chuyện “Thặc Zô Nghĩa” – tức là điều không cần thiết trong suy nghĩ của ông.
Các cầu thủ, mặc dù đã nỗ lực hết mình trên sân, nhưng sự háo hức và niềm vui chiến thắng dường như đã nhường chỗ cho những toan tính thực tế và áp lực từ công việc. Họ trở nên thiếu hẳn những khoảnh khắc vui vẻ, khi mà mỗi trận đấu chỉ là một bước trong hành trình dài hơi chứ không phải là đích đến. Những cảm xúc đơn thuần của những ngày đầu đã nhường chỗ cho sự thực dụng, khiến cho niềm đam mê bóng đá có phần phai nhạt.