Có được trận đầu ra quân thuận lợi, Xuân Mai lại cảm thấy sự phấn khích tràn đầy trong lòng. Cậu không thể chờ đợi đến cuối tuần sau, khi mà mình lại được ra sân và thể hiện tài năng trước những đối thủ mới. Cảm giác hồi hộp của những trận đấu đã lâu cậu không trải nghiệm lại ùa về, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Thời gian thi đấu giải hạng ba mới bắt đầu, nhưng một đối thủ khó chịu như Tiến Thành khiến Xuân Mai cảm thấy thách thức. Khát khao đối đầu với những đối thủ mạnh mẽ như vậy bùng cháy trong Xuân Mai. Cậu ước ao được chứng minh bản thân, không chỉ cho đồng đội mà còn cho chính mình. Mỗi buổi tập luyện, cậu dồn hết tâm huyết vào từng pha bóng, cố gắng mài giũa kỹ năng để “chơi” với bất kỳ đối thủ nào
Xuân Mai rộn ràng khi cậu trở về phòng, vội vàng tắm rửa và nghỉ ngơi sau một trận đấu đầy kịch tính. Hạnh phúc trào dâng, cậu không thể ngồi yên, thế là nhấc điện thoại gọi cho Bảo Trâm để chia sẻ niềm vui chiến thắng sau thời gian dài chờ đợi.
“Chị Trâm ơi, em thắng rồi! Đội em hôm nay đá rất hay, em cảm thấy mình đã làm tốt!” – giọng cậu rộn rã, không giấu nổi sự phấn khích. Cậu có thể cảm nhận được niềm vui của Bảo Trâm từ bên kia điện thoại, như thể cô đang nhảy múa cùng cậu trong niềm hạnh phúc này.
“Ôi, mừng quá! Em có khỏe không? Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, chị không ở bên cạnh để chăm sóc cho em được lúc này!”
Bảo Trâm đáp lại, giọng nói của cô ấm áp nhưng cũng tràn đầy lo lắng. Cô thường xuyên theo dõi tin tức về đội Đông Á, không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong sự nghiệp bóng đá của Xuân Mai. Cô biết Mai đang trên con đường trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp, và điều đó khiến cô tự hào vô cùng.
“Em ổn mà, chị đừng lo! Cứ như vậy đi, mỗi tuần em sẽ gọi về báo cáo cho chị nhé. Em sẽ cố gắng giữ gìn sức khỏe!”
Xuân Mai trả lời, lòng dâng trào tình cảm. Cậu cảm nhận được sự kết nối vô hình giữa hai người, như thể khoảng cách không thể làm mờ đi tình cảm và sự quan tâm mà họ dành cho nhau.
“Em giờ đang là tiền đạo nhỉ, hứa với chị rằng sẽ ghi thật nhiều bàn thắng cho chị xem nhé!” – Bảo Trâm cười, ánh mắt như rực sáng qua điện thoại. Xuân có thể hình dung ra nụ cười của chị, và một phần động lực trong cậu đến từ chính điều đó.
“Chắc chắn rồi! Đến cuối tuần sau, em sẽ còn làm tốt hơn nữa!” Xuân Mai nói, lòng đầy quyết tâm. Cậu biết rằng dù không ở gần nhau, nhưng chị vẫn luôn bên cạnh, ủng hộ và tiếp sức cho mình.
…
Ngoài lịch tập với đội bóng thì Xuân Mai còn giam mình trong phòng tập thể hình tới tận tối muộn về Nó muốn tăng thêm giới hạn thể lực, cũng như khả năng tì đè trong các pha t·ranh c·hấp. Xuân Mai ít tập các bài với Tạ, bài tập dạng đẩy thì chỉ có hít đất, một hoặc hai tay. Thay vào đó nó tập trung vào bài tập dạng kéo như nâng xà, kéo Cable, các bài tập chân để tăng sức bật.
Để duy trì được lịch tập đều đặn thì động lực của nó phải rất lớn, mỗi tối nó đều nhắn tin hoặc gọi điện về L.A. Thời buổi kỹ thuật số, có điện thoại có thể Call video nên phần nào bù đắp được vấn đề khoảng cách địa lý.
Bảo Trâm đã biết về chiến thắng của đội Đông Á, không chỉ qua lời kể phấn khởi của Xuân Mai mà còn nhờ đoạn highlight được đăng tải trên trang chủ đội bóng. Cô không thể giấu nổi niềm tự hào khi thấy cậu em trai thi đấu đầy năng lượng, và sự quyết tâm của cậu khiến cô thêm tin tưởng vào con đường mà Xuân Mai đang chọn.
Xuân Mai bỗng nhận ra rằng mình chưa bao giờ xem lại bản thân thi đấu. Trong một cuộc trò chuyện tình cờ với Bảo Trâm, cậu biết đến một bài tập hữu ích: xem lại đoạn ghi hình trận đấu của Đông Á. “Phải xem lại cách mình di chuyển trên sân, xem đã hợp lý chưa?” – cậu tự nhủ. Thế là, cậu quyết định tìm kiếm video trận đấu để tự phân tích bản thân.
Khi video bắt đầu, Xuân Mai vừa xem vừa hồi tưởng lại những pha bóng trong trận đấu mở màn. Cậu nhận thấy rõ ràng sự vượt trội về thể lực của mình so với các cầu thủ khác, đặc biệt trong những phút cuối trận. Đó chính là thành quả của những buổi tập ngoài giờ mà cậu đã cố gắng duy trì. Thế nhưng, một điều khiến cậu trăn trở là trong một số tình huống, cậu lại chọn cách thi đấu an toàn. “Nếu lúc đó mình dứt điểm thay vì chuyền bóng về cho đồng đội, chắc chắn mình đã ghi nhiều bàn hơn,” cậu nghĩ.
Khi tìm ra kẽ hở trong hàng phòng ngự của đối thủ đã khó, thì việc khai thác được lỗ hổng ấy trước khi đối phương kịp lùi về bịt kín góc sút lại càng khó hơn. Thời gian cho mỗi quyết định của tiền đạo chỉ tính bằng giây. Một vài đồng đội khi chơi cùng Xuân Mai cũng đã góp ý với cậu rằng: “Phải thi đấu mạnh mẽ và táo bạo hơn nữa thì mới có thể trở thành một tiền đạo xuất sắc.”
Nhưng phong cách thi đấu của cậu lại có phần thiên về phân tích chiến thuật. Xuân Mai luôn phải suy nghĩ trước khi đưa ra phương án xử lý bóng, chứ không phải cứ thấy bóng là dứt điểm ngay. Thậm chí, huấn luyện viên đương nhiệm cũng luôn khuyến khích cậu dứt điểm mỗi khi có cơ hội
“Cần cải thiện khả năng phán đoán và ra quyết định để tận dụng tối đa các cơ hội trên sân,” cậu tự nhủ.
Nhưng một ý nghĩ bất ngờ nảy ra trong đầu Xuân Mai: “Tại sao không bỏ luôn khả năng phán đoán nhỉ? Không cần suy nghĩ thì sẽ tiết kiệm được thời gian đó chứ?” Nếu một cầu thủ thi đấu mà không cần suy nghĩ, thì có phải họ đang chơi theo bản năng?
Kết quả của việc đó ra sao, cậu sẽ phải thực hành trên sân tập mới biết được.
Buổi chiều hôm đó, bầu không khí tại sân tập của đội bóng Đông Á trở nên nhộn nhịp. Xuân Mai cùng các đồng đội khởi động với những bài tập kéo giãn cơ bắp và các động tác khởi động quen thuộc. Cảm giác háo hức dâng trào trong cậu, khiến Xuân Mai không thể ngừng mỉm cười. Hôm nay là một ngày đặc biệt, khi cậu muốn thử nghiệm cách chơi mới mà mình mới nghĩ ra.
Khi huấn luyện viên Đức Minh ra hiệu bắt đầu, Xuân Mai lập tức xông lên, thể hiện sự năng nổ và quyết tâm trong từng pha bóng. Cậu chạy đến vị trí thuận lợi, luôn tìm kiếm khoảng trống để nhận bóng. Mỗi khi có cơ hội, Xuân Mai không chần chừ, mà lập tức dứt điểm. Tần suất dứt điểm của cậu trong buổi tập này tăng lên rõ rệt, từ những cú sút xa đầy mạnh mẽ đến những pha dứt điểm trong vòng cấm.
Tuy nhiên, mặc dù những cú dứt điểm của cậu thể hiện được sự tự tin, nhưng hiệu suất chuyển hóa thành bàn vẫn chưa đạt yêu cầu mà Xuân Mai mong muốn. Cậu nhận ra rằng mình vẫn chưa tìm được nhịp điệu hoàn hảo giữa sự quyết đoán và độ chính xác. Mỗi lần bóng đi chệch khung thành, cậu lại tự nhủ: “Phải làm tốt hơn nữa.”
Huấn luyện viên Đức Minh đứng ở bên ngoài sân, ánh mắt nghiêm túc dõi theo từng pha bóng của Xuân Mai. Ông cảm nhận rõ ràng sự thay đổi trong tư duy chơi bóng của cậu. Cách Xuân Mai di chuyển vào khoảng trống, cách cậu quyết định dứt điểm nhanh chóng đều cho thấy một tinh thần quyết tâm mà ông rất hài lòng. Tuy nhiên, ông cũng nhận ra rằng sự nóng vội có thể khiến cậu bỏ lỡ những cơ hội quý giá.
Sau khi buổi tập kết thúc, HLV Đức Minh gọi Xuân Mai lại gần.
“Cậu đã có những tiến bộ rất đáng khen ngợi,” ông bắt đầu. “Nhưng đừng quá vội vàng. Đội bóng của chúng ta chơi theo chiến thuật phòng ngự phản công, nên không phải lúc nào cũng có nhiều cơ hội ghi bàn. Cần phải biết cách lựa chọn thời điểm phù hợp để dứt điểm.”
Xuân Mai gật đầu, lắng nghe từng lời dặn dò của ông. Cậu biết rằng mình vẫn đang trong quá trình thử nghiệm cách chơi theo kiểu cục súc bóng đến chân là sút.
“Em chỉ đang cố gắng tận dụng cơ hội dứt điểm nhiều nhất có thể.” cậu đáp.
“Đừng quên rằng đôi khi, việc giữ bóng lại là điều cần thiết. Chúng ta cần tận dụng những cơ hội một cách tối ưu, chứ không phải là tăng số lần dứt điểm.” Đức Minh khuyên nhủ.
Xuân Mai ngập ngừng trình bày ý tưởng của mình về việc loại bỏ "khả năng phán đoán và phân tích" để rút ngắn thời gian ra quyết định trên sân. Cậu mong rằng, nếu không còn phải lo lắng về việc phân tích tình huống, cậu có thể dứt điểm ngay lập tức và tận dụng mọi cơ hội. HLV Đức Minh nghe xong, không kìm nổi một nụ cười, ánh mắt ông lấp lánh sự đánh giá cao với tinh thần sáng tạo của cậu.
“Tôi rất thích ý tưởng của cậu, Mai,” ông nói, giọng điềm tĩnh. “Nhưng nó không thực tế.”
Câu trả lời ấy khiến Xuân Mai cảm thấy hụt hẫng. Cậu không ngờ rằng ý tưởng của mình lại không được chấp nhận. Đức Minh tiếp tục giải thích, “Đó là một lối chơi nguyên thủy. Nó có thể tạo ra đột biến nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn rủi ro rất cao. Thế giới bóng đá đã chứng kiến không ít những thiên tài có khả năng thi đấu theo cách đó. Họ là những người siêu việt, và không ai có thể học và bắt chước họ.”
Xuân Mai lặng im, cảm giác như ánh sáng vừa tắt lịm trong tâm trí cậu. Cậu không phải là thiên tài, và thực tế là không phải ai cũng có thể chơi theo cách đó. HLV Đức Minh lại nói thêm.
“Cậu có những v·ũ k·hí riêng của mình,” ông khẳng định. “Chỉ cần phát huy phẩm chất của mình lên cực đại, cậu sẽ trở thành ngôi sao tỏa sáng theo cách riêng của bản thân.”
Những lời nói của HLV khiến Xuân Mai cảm thấy ấm lòng. Cậu hiểu rằng việc chơi theo bản năng là một cảnh giới dị biệt mà chỉ một số người được ban tặng. Bản thân cậu cũng có những năng lực riêng, và không nhất thiết phải thay đổi phong cách chơi bóng để đạt được thành công.
Xuân Mai chăm chú lắng nghe những phân tích của HLV Đức Minh. Mỗi câu nói của ông như những viên gạch xây dựng cho tư duy chơi bóng của cậu. “Đúng vị trí, đúng thời điểm, nhanh gọn và chuẩn xác,” ông nhấn mạnh từng từ, như muốn cậu thấm nhuần từng khía cạnh trong những điều căn bản nhất.
Xuân Mai gật đầu, trong lòng cảm nhận được tầm quan trọng của những yêu cầu đó. Nói thì dễ, nhưng để đáp ứng đủ các tiêu chí ấy lại là một thử thách không hề nhỏ. Cậu nhớ lại những lần mình đã để lỡ cơ hội chỉ vì không đứng ở vị trí phù hợp hay do chần chừ trước khi dứt điểm. Mỗi lần như vậy, cậu đều tự hứa sẽ làm tốt hơn trong lần sau. Tuy nhiên, để thực sự có thể làm chủ những điều đó đòi hỏi quá trình luyện tập và tích lũy kinh nghiệm liên tục.
“Cái cậu cần là sự nhạy bén của một tay săn bàn.”
Đức Minh nói tiếp.
“Đây là thi đấu chuyên nghiệp, không phải sân chơi cho những tay mơ. CÁc hậu vệ họ biết phải làm gì khi đối mặt với tiền đạo. Nhất là những cầu thủ dày dặn kinh nghiệm, họ biết các cầu thủ trẻ định làm gì, vậy nên sẽ không cho cậu nhiều cơ hội dứt điểm. Việc của cậu là tận dụng những cơ hội ít ỏi đó để chuyển hóa thành bàn thắng. Hãy bắt đầu cải thiện khả năng dứt điểm một chạm xem sao”
“Em sẽ cố gắng,” Xuân Mai đáp, trong lòng tràn đầy quyết tâm. “Tôi sẽ tìm ra cách phát huy tối đa khả năng của mình, mà không cần phải chạy theo những phong cách khác.” Cậu hiểu rằng, con đường của cậu có thể khác biệt, nhưng đó chính là điều làm nên giá trị và bản sắc của một cầu thủ. Cậu sẽ không ngừng nỗ lực để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
“Trong bóng đá, trừ thủ môn ra, các cầu thủ không được dùng tay để chơi bóng. Nếu chỉ dùng chân và đầu thì đó là một thiếu sót lớn.”
Lời của ông vang lên, tạo ra một không gian tĩnh lặng đầy suy tư trong đầu Xuân Mai.
Ông tiếp tục,
“Hãy thử tận dụng cả lưng, vai, hông của mình để phát huy tối đa lợi thế trên sân. Em có thể dùng lưng để giữ bóng, vai để khống chế bóng hoặc chặn đối thủ, và hông để thay đổi hướng bất ngờ”
Xuân Mai đã từ bỏ ý định chơi bóng theo bản năng, nhưng giờ đây, được nghe những gợi ý này, cậu cảm thấy như có thêm một lộ trình phát triển khác cho bản thân.
Sự nhiệt huyết của cậu ngày càng bùng cháy. HLV chỉ đơn thuần là gợi ý, nhưng Xuân Mai đã hiểu rằng đây sẽ là một thử thách mới đầy hứa hẹn.
“Chắc chắn Em sẽ luyện tập thật nhiều,”
Trong phòng tập yên tĩnh của câu lạc bộ Đông Á, ánh sáng vàng ấm áp từ những chiếc đèn chiếu rọi, tạo ra bầu không khí thân thuộc và dễ chịu. Xuân Mai đứng giữa không gian đó, cảm nhận hơi thở của bóng đá đang lan tỏa xung quanh mình. Cậu cảm thấy hừng hực trong lòng khi nghĩ đến việc mở rộng khả năng kiểm soát bóng không chỉ bằng chân và đầu, mà còn bằng cả cơ thể.
Cậu bắt đầu khởi động bằng những bài giãn cơ đơn giản, xoay cổ tay, cổ chân, và nhảy nhẹ nhàng để làm nóng cơ thể. Những giọt mồ hôi bắt đầu rơi khi cậu chạy bộ quanh phòng tập, âm thanh của đôi giày đá bóng chạm vào sàn tạo ra những nhịp điệu quen thuộc, như một bản nhạc không lời mà cậu yêu thích.
Sau khi đã khởi động xong, Xuân Mai chuẩn bị cho những bài tập riêng. Đó là dùng thân trên để tâng bóng. Mới đầu có chút vụng về, nhưng dần dần, những cú đỡ vai của cậu trở nên mạnh mẽ và có lực hơn. Tuy nhiên việc điều hướng của nó lại không đơn giản chút nào. Từ trước đến giờ Xuân Mai chỉ chơi bóng bằng hai chân, về sau cải thiện kỹ năng chơi bóng bằng đầu, và bây giờ là cố gắng tận dụng toàn bộ cơ thể.
Nó giống như bắt đầu lại từ đầu, tuy gian nan nhưng cũng nhiều thử thách.
Khi tập luyện với đội bóng, Xuân Mai háo hức áp dụng những kỹ năng mới đã học. Cậu tham gia vào buổi tập cùng đồng đội, và khi có cơ hội, cậu chạy vào khoảng trống, sử dụng vai để đỡ bóng trước một đồng đội, sau đó nhanh chóng quay người, dùng hông và Vai đảo hướng liên tục khiến các hậu vệ theo kèm vô cùng khó khăn, Cú sút của cậu tuy chưa thật sự hoàn hảo nhưng đã thể hiện rõ sự cải thiện trong việc kiểm soát bóng và ra quyết định nhanh chóng.
“Xuân Mai! Tốt lắm! Hãy tiếp tục như vậy!” HLV Đức Minh kêu lên, làm cho cậu cảm thấy phấn chấn hơn bao giờ hết. Xuân Mai hiểu rằng mọi nỗ lực của mình đã bắt đầu mang lại kết quả tích cực.