Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 92: Chiến Tranh Lạnh



Chương 92: Chiến Tranh Lạnh

Đội Đông Á đã thắng ba trận liên tiếp, đứng đầu bảng với 9 điểm tuyệt đối. Bên cạnh đó tiền đạo của Đông Á với màn trình diễn 5 sao đã nâng tổng số bàn thắng ghi được lên con số 11, một con số quá đáng sợ trong khuôn khổ của giải hạng nhì. Hiện tại cậu đã bỏ xa người đứng thứ 2 là Minh Khôi, với 4 bàn cách biệt. Người cũng vừa lập hattrick trong vòng ba.

Khỏi phải nói Minh Khôi vô cùng shock khi biết rằng qua vòng đấu này đối thủ của mình lại tiến một bước dài. Đây không phải là sân tập, ghi được 5 bàn trong một giải đấu chuyên nghiệp cấp độ quốc gia. Đến như tuyển thủ học viện cũng chẳng mấy ai làm được.

Người bạn thân của Minh Khôi là Hữu Thịnh nhìn thấy anh em của mình suy sụp, chỉ có thể cảm thán một câu.

“11 bàn sau ba trận, Trong lịch sử chưa có tiền lệ. Người ghi bàn nhiều nhất trong giải hạng nhì là Tuấn Vũ với 21 bàn thắng, Với tốc độ này cậu ta sẽ phá kỉ lục mất thôi. Mà cậu biết Tuấn Vũ rồi đấy, Anh ta đã trở thành một huyền thoại của bóng đá Đông Lào, khi thi đấu cho đội tuyển quốc gia, vô địch SeaGame và vào đến vòng Tứ kết Asian Cup. Nhưng mà đừng quá buồn, cậu ta chỉ đang đạt phong độ cao thôi. Có rất nhiều cầu thủ chỉ nổi lên một mùa, thi đấu xuất sắc một vài trận, nhưng cả sự nghiệp luôn trồi sụt. Quan trọng là sự kỷ luật và duy trì phong độ ổn định, đây là điều mà chỉ cầu thủ Học Viện mới có.”

“Đúng vậy… Đây là cuộc đua đường dài, trèo càng cao thì ngã càng đau. Để xem cậu ta còn duy trì phong độ này đến khi nào. tôi rất mong ngóng trận tái đấu lượt về.”

Xuân Mai thi đấu với phong độ rất cao, cậu ta thấy vui nhưng người khác thì lại không cho là vậy. Trong Phòng làm việc của HLV Đức Minh, ông đang xem lại video highlight trận đấu hôm qua. Dù đội bóng của mình thắng nhưng ông lại không tỏ ra vui vẻ chút nào, trái lại gương mặt lại trầm xuống thấy rõ.

Trợ lý Quốc Trường thấy vậy liền cất tiếng hỏi.

“Hôm qua lúc thầy đi ăn tối, Xuân Mai có đến gặp thầy. Hình như cu cậu cảm thấy bản thân làm gì đó không đúng, nên muốn giải trình với thầy. Có phải biểu hiện của cậu ta làm thầy không hài lòng?”

HLV Đức Minh không trả lời ngay mà hỏi lại.

“Nếu xét trên mặt bằng chung của giải đấu thì cậu thấy phong độ của cậu ta thế nào?”

“Không có gì để chê cậu nhóc này cả. ba trận vừa qua thi đấu rất xuất sắc. Ở ngoài sân, cậu ta rất chăm chỉ và ham học hỏi. điều đó rất đáng được khen ngợi. Nhìn cách cậu ta luyện tập và tinh thần thi đấu, thành tích hiện tại cậu ta đạt được là hoàn toàn xứng đáng.”

Ông Minh thở dài.



“Tuổi trẻ háo thắng thích thể hiện là chuyện dễ hiểu. Nhưng khi mà một cây đinh nhô lên quá cao, thì người ta sẽ phải dùng búa để ghì nó xuống ngang bằng những chiếc đinh khác. Bây giờ cậu ta được tung hô, được đề cao quá sớm. Điều này không tốt một chút nào, cậu ta bắt đầu nảy sinh sụ tự cao không còn tuân theo chiến thuật mà tôi đưa ra nữa. Cậu nghĩ tôi có vui nổi không?.”

Quốc Trường chắp hai tay lên bàn, từ tốn nói.

“Em lại không cho là vậy, theo như quan sát của em, thì Xuân Mai chỉ thực sự quan tâm đến bóng đá, Ngoài sân cỏ hay trong lĩnh vực khác thì lại tỏ ra rất tự ti ít nói. Chơi bóng với cậu ta như một cách để thể hiện bản thân. Cậu ta có rơi xuống đáy thì cái đáy đó cũng là trình độ mà nhiều cầu thủ bình thường mong muốn. Những gì cậu ta làm đều muốn đội bóng của mình có kết quả tốt.”

Quốc Trường khẽ nhích hàng lông mày.

“Vậy sao? Nếu là thể hiện bản thân vậy thì ba trận vừa rồi là đã đủ rồi nhỉ.”

“Ý của thầy là trận tới không cho cậu ta ra sân”

Đức Minh cười nhạt.

“Cậu quên lịch thi đấu sao? Trận sau chúng ta gặp Truyền Thông L.A, theo hợp đồng thì Xuân MAi không thể thi đấu. Hôm trước HLV bên kia là Bùi viện gọi điện nhắc nhở tôi về điều đó. Ngoài ra họ cũng muốn chúng ta cất Xuân Mai trong cặp đấu với Bình Thuận và lượt về với Trận Đồng Tháp và DakLak. Tính ra cậu ta phải nghỉ 6 trận trong mùa giải này.”

“Và Thầy đồng ý với điều đó?”

Huấn Luyện Viên Đức Minh gật đầu xác nhận.

“ Đây là ý của ban giám đốc, đội bóng của chúng ta chưa có tham vọng thăng hạng, Khi chưa rơi vào thế chân tường thì không nên làm khó đồng nghiệp. Đây là công việc nên phải hành động thực tế hơn, lấy đại cục làm trọng. cậu hiểu ý tôi chứ“

Xuân Trường khẽ gật đầu. hiển nhiên anh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của HLV. Chiến thắng ba trận liên tiếp khiến Đông Á đã tạm thời có vị trí an toàn. chỉ cần chuỗi trận còn lại thi đấu không quá bết bát thì mùa giải này coi như chắc suất trụ hạng. Nếu bây giờ toàn lực đua tranh suất thăng hạng, cơ hội không phải là không có. Nhưng sau đó thì sao? thượng tầng chưa có kế hoạch cho việc đầu tư mạnh vào bóng đá. Lên được một mùa rồi cũng trầy da tróc vẩy. Không thể duy trì lâu dài. Lại phải xuống thôi.

“Như vậy thì có vẻ tội cho Xuân Mai quá, cậu ta đến đây vì muốn có cơ hội ra sân nhiều hơn. Hành động của chúng ta bây giờ không khác nào chèn ép cầu thủ. Giống như đội bóng cũ đã làm với cậu ta.”



Đức Minh nhả điếu thuốc hừ một tiếng.

“Tay Bùi Viện bên L.A còn không có ý định cho cậu ta ra sân một phút nào, chúng ta cho cậu ta ra sân 6/12 trận, cho cậu ta môi trường thể hiện bản thân của mình trên sân, như vậy cũng không quá đáng. hơn nữa cho cậu ta ra sân nhiều, càng tỏa sáng thì chỉ có lợi cho L.A. vì theo hợp đồng thì cậu ta vốn là người bên đó. Chúng ta mượn cậu ta về chỉ để đạt được vị trí an toàn trong mùa giải này, và gần như đã đạt được điều đó rồi. Hãy thực tế lên.”

Quốc Trường gật đầu.

“Vâng em hiểu, thưa thầy.”

Sau buổi trò chuyện này thái độ của HLV và Quốc Trường trở nên lạnh nhạt hơn với Xuân Mai, vì theo lịch thi đấu thì Đông Á sẽ gặp truyền thông L.A và Bình Thuận trong hai vòng kế, xen giữa là một tuần được nghỉ. (Do bảng có 7 đội bóng, nên mỗi vòng sẽ có một đội không ra sân). Vậy nên chuyến này Xuân Mai được nghỉ ba tuần liền.

Đương nhiên ban huấn luyện sẽ không thông báo ngay cho Xuân Mai rằng cậu sẽ nghỉ những trận nào, ngoại trừ trận với truyền thông L.A là bắt buộc và cậu biết trước điều đó. Ban huấn luyện cho phép cậu về L.A sớm, hoặc là chờ ngày thi đấu sẽ đi cùng đội bóng vào cuối tuần.

Mặc dù đã lâu không về nhưng Xuân Mai vẫn quyết định ở lại luyện tập thêm cùng đồng đội cũng như tự tập trong phòng riêng. Tuần này cậu không ra sân nên không được Hương Giang gọi đi chụp hình. Dưới tác động của ban lãnh đạo đội bóng, thái độ của cô đã thay đổi, bắt đầu giữ khoảng cách và chỉ dừng ở mấy câu chào hỏi xã giao mỗi khi vô tình gặp Xuân Mai

Bản thân cậu cũng cảm nhận được cách biệt từ sau trận đấu với Đaklak, cậu không rõ nguyên nhân vì sao lại trở nên như vậy. Cũng may trong đội bóng cũng có người có thiện cảm với Xuân Mai, đội phó Việt Đức cắm rễ ở đội bóng một thời gian nên có thể mường tượng ra chuyện gì đang diễn ra.

“Thư giãn đi, có lẽ do tuần này cậu không ra sân nên mới nảy sinh cảm giác thiếu thốn vậy thôi. Chứ mọi người vẫn thấy bình thường mà. Sau trận với L.A mọi thứ sẽ lại bình thường. Mà đó là đội bóng cũ của cậu phải không?”

Xuân Mai gật đầu buồn bã. Việt Đức lại nói thêm.

“Không ra sân có khi lại là may mắn, nghe nói bên L.A năm nay chiêu mộ mấy tay chơi khá rắn. Mấy gã cứng cựa của Đồng Tháp và Daklak đã tụ tập về đó rồi, nếu không hai trận vừa rồi đã chẳng thắng dễ như vậy. có Thể HLV đang muốn giữ chân cho cậu. Vì bây giờ chúng ta mới có 9 điểm, phải đạt 15-18 điểm mới gọi là an toàn. Cho dù HLV không ưa nhưng, cậu vẫn nằm trong kế hoạch của đội bóng. Nếu không đã chẳng mượn cậu về đây.”



Xuân Mai nghe Việt Đức giải thích, cậu gật gù

“Vâng, hi vọng những lời anh nói là đúng.Xem ra em đã hiểu nhầm ý tốt của HLV rồi.”

Đến ngày thi đấu, Xuân Mai lên cùng chuyến xe với đội bóng trở về L.A. Trợ lý Quốc Trường có dặn cậu mang theo đồ đạc để nghỉ ngơi vài ngày. vì đã lâu không về quê. anh cũng cho biết thêm sau trận với L.A toàn đội được nghỉ không phải thi đầu tuần kế tiếp. Nên thời gian này Xuân Mai có thể ở lại quê nhà lâu hơn.

Vì công việc ở xa nhà nên chuyến này về, Xuân Mai lại tranh thủ mua bánh trái và chút đồ hải sản đem về nhà. Cậu đã gọi điện thông báo nên Chị Trâm lại xuống Long Thành mời ba má và Út Thảo lên TP để tụ tập một phen.

NGười thân lâu ngày không gặp mặt, những buổi gặp gỡ như vậy càng l·àm t·ình cảm mọi người thêm gắn kết. Mẹ thì hỏi thăm tình hình ở đội bóng, ăn uống sinh hoạt như thế nào. Xuân Mai có gì đáp nấy, nhìn cơ thể phát triển khỏe mạnh nên mọi người đều tin là nó sống tốt ở nơi đất khách quê người.

Bảo Trâm không quên lấy TV phát lại mấy trận bóng để mọi người trong nhà cùng theo dõi lại những tình huống tâm điểm của trận đấu. Màn thể hiện của nó rất tốt khi liên tục ghi bàn. Điều này làm mọi người hãnh diện lắm, cả bản thân Xuân Mai cũng thấy vậy.

Ông Hưng bố của Xuân Mai là một con nghiện cá độ, nhìn trận đấu cũng biết con trai mình đá bóng rất giỏi.

“Thằng Mai đá như vậy sớm muộn cũng cũng được mấy đội bóng lớn để ý. chưa biết chừng sau này còn được lên tuyển đá giải quốc gia. Đến lúc đó… haha… nó sẽ trở thành ngôi sao? tha hồ mang tiền về nhà. Thế nên bây giờ cho ba ít tiền tiêu vặt, không vấn đề gì chứ?”

Mẹ Xuân Mai vùng tay đập vào đầu ông chồng vì hành động thô lỗ không biết xấu hổ trước mặt mọi người. Ba của Bảo TRâm cũng gõ thêm một cái.

“Thì chẳng thế, nó phải là ngôi sao thì gia đình ta mới nhìn trúng chứ.”

Hai ông bố ở gần nhau thì căn nhà không bao giờ được yên tĩnh. sự lỳ lợm của ông Hưng đã phải lép vế trước sự thô bạo của gia chủ.

Sau bữa cơm gia đình, Xuân Mai, Bảo Trâm và Út Thảo đi dạo thành phố lúc buổi đêm, Đợt này được nghỉ dài dài nên tâm trạng của Mai rất thoải mái. Cậu muốn về Long Thành xem nhà cửa dưới đó ra sao xem có cần sắm sửa gì không?

Út Thảo không bỏ lỡ cơ hội vòi anh hai mua cho một chiếc xe đạp điện, sang năm sẽ lên lớp 12 sẽ phải đi lại ôn thi nhiều. Hiện Giờ Xuân Mai đã có thu nhập ổn định nên cậu muốn em gái có thể đi học cao hơn nữa.

Cô cũng muốn lên Thành Phố rồi ở lại nhà của Bảo Trâm luôn, ngoài thời gian rảnh còn có thể phụ việc bán hàng. Thời gian qua Bảo Trâm hay xuống Long thành đón Út thảo lên Thành phố, tình cảm chị em giờ đây thân thiết lắm. Tính tình con bé lanh lợi, ở ngoài này không hết chuyện để nói, nhiều khi ở quê đôi lúc chỉ có phụ huynh ở nhà.

NGhĩa đến gia đình, Xuân Mai tự nhủ bản thân sẽ cố gắng hơn nữa để sau này có thể mua đất xây nhà ngoài thành phố cho tiện đi lại.

— QUẢNG CÁO —