Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 110: (Ngày thứ 3)Kế hoạch phản công



Chương 79(Ngày thứ 3):Kế hoạch phản công

Chương 79:

19/5/1077

Chiến trường phía đông Lungmen

Ngày hôm nay, mấy tên quý tộc Ursus đã bắt đầu mất kiên nhẫn vì bị chôn chân ở đây.

Ocschos đã không thể kiên nhẫn hơn được nữa.

Hắn chịu khó kéo cái bụng mỡ của mình đi hét vào mặt của từng tên quý tộc khác, ép chúng cũng phải di chuyển toàn bộ quân lực để

thực hiện một đợt t·ấn c·ông tổng lực nhằm đè bẹp cái chiến tuyến kia.

Chưa hết, hắn còn làm 1 việc mà nam tước trẻ cảm thấy đó là việc đúng đắn nhất hắn từng làm:

Phó mặc việc đánh nhau cho các cố vấn chiến thuật dưới trướng.

Không còn can thiệp bằng những mệnh lệnh ấu trĩ, không còn bỏ mặc quân lính tự sinh tự diệt, Ocschos đã cho phép các cố vấn chiến

thuật trong quân tùy ý làm gì thì làm, miễn là thắng.

“Tình hình có vẻ khởi sắc hơn rồi.” Nam tước trẻ nhẹ nhõm thở ra.

Đứng từ xa nhìn xem từng nhóm quân di chuyển theo đúng đôi hình, từng mệnh lệnh được đưa ra không phải quá chính xác nhưng vẫn

đúng trọng tâm.

Anh cảm thấy vui mừng khôn siết.

Dù có hơi cồng kềnh trong 2 ngày đầu tiên, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đi quá tầm kiểm soát.

Xét quân số, cả 2 bên đều t·hương v·ong, dù có chút lớn nhưng quân Ursus vẫn đông hơn.

Xét sĩ khí, ai cũng đang tức giận với những tên lính đánh thuê phiền phức trước mặt.

Dù cho 2 ngày đầu có thể coi là thất bại, cán cân vẫn hoàn toàn nghiêng hẳn về phía Ursus.

Chỉ cần chậm rãi ứng đối, giữ vững phong độ như ngày hôm nay, mọi chuyện sẽ ổn.

Nhỉ?



Đáng tiếc, nếu là ngày 1, nếu là ngày 2, nếu sớm hơn một chút, tình thế có lẽ sẽ khác.

Nhưng phải đến ngày thứ 3, quân Ursus mới dần đi vào quỹ đạo.

Mọi thứ có lẽ sẽ thật sự ổn, nếu như đối thủ của họ không phải là Bloody Lines, nếu không phải là sự kết hợp của 2 lực lượng có sức công

phá trực diện áp đảo là đội 2 và đội hậu cần.

Nếu không phải họ phải đối đầu với Twilight, thiên tài được ông trời phú cho tài năng chiến thuật điên rồ đến mức bất kỳ sĩ quan ưu tú

tốt nghiệp từ bất kỳ đại học danh giá cũng sẽ thấy ghen tỵ.

Ok, mặc dù bây giờ cậu ta đang cuộn mình trong chăn để tạm thời trốn tránh khỏi cuộc đời đầy những niềm đau này, và người đang chỉ

huy quân Bl là Felix.



Nhưng một số chiến thuật phù hợp với hoàn cảnh này đều đã được cậu viết lại và để trong phòng họp, Felix chỉ cần làm theo là xong

việc.

Nếu có chuyện gì phát sinh, anh ta vẫn có đủ khả năng để tự xử lý nó.

Và Twilight sẽ dậy vào buổi trưa, nên cậu không nghĩ có điều gì sẽ làm khó được họ thắng trận này.

Shieldguard đi đầu? Đúng là chúng mạnh đấy, cứng cáp, và khó xuyên thủng.

Nhưng có bất kỳ cơ hội nào để 1 Shieldguard đối mặt với 1 Caster?

Khi mà đó còn là Caster của Twilight, một lực lượng có tầm bắn và uy lực lớn đến mức nực cười.

Mà họ còn được hỗ trợ tận răng bởi áo giáp và các đơn vị khác.

Không, đem q·uân đ·ội hoàng gia ra đây thì còn xử lý được, chứ mấy tên lính, 10 tên được 1 gã chính quy, cắc qué này thì 10 năm nữa mớ

đủ tuổi so đo.

Nơi phòng ngự của Felix vẫn là một nơi gì đó rất khó để đột phá nếu không có pháo binh yểm trợ, thế nên anh chỉ để lại Toxicuser và đội

lính tinh nhuệ của cô ấy đề phòng bất trắc.

Còn lại, các Caster lẫn binh lính thông thường, anh di chuyển toàn bộ họ đến chiến trường bên trái của Twilight.



Ba con đường chính dẫn đến phòng tuyến, lực lượng Bl chia thành ba hướng lẳng lặng bước vào chiến trường.

Trên trục đường chính, Matt, Crow dính kèm thêm Hoshiguma đang lặng yên chờ đợi tín hiệu từ Felix.

Ba người là chỉ huy đảm nhiệm tuyến đường này.

Đằng sau họ là 4 Caster trọng bộ giáp dày tận răng.

Không còn giống bộ dạng cà lơ phất phơ hằng ngày, họ nghiêm chỉnh đứng chờ lệnh như những quân nhân chuyên nghiệp.

Giống như Twilight, bằng chính Arts của họ, các Caster cũng có khả năng cảm nhận thân nhiệt.

Dù không mạnh như cậu nhưng vẫn đủ để phát hiện ra một vài tia nhiệt yếu ớt ở xa.

“Chúng đang đến, 200m, khoảng 20 người đi đầu, đằng sau còn có rất nhiều.” Ngay lập tức, một trong số họ lập tức tiến lên báo cáo.

“Ừ, tôi biết.” Matt, người được giao trọng trách chỉ huy trưởng cho nhánh quân này, gật đầu.

Không cần cảm nhận thân nhiệt, anh cũng có thể nghe được tiếng bước chân ‘rầm rập’ từ xa.

Khoảng cách cũng có thể ước tính ra.

Nhưng…



“Tại sao lại là Matt?”

Felix ngồi trong phòng chỉ huy vò đầu suy nghĩ.



Trước mặt anh là tờ kiến nghị chiến thuật Twilight để lại, bên trong ghi đầy đủ việc nên bố trí ai ở đâu, làm gì để phát huy tối đa khả năng

của họ nhất.

Ba mũi tiến công, trong đó: Will tự chủ cánh trái, Povis phối hợp với Lin Grey cánh phải (Hai người có quen biết sơ sơ) ba người còn lại

đứng ở trung tâm với Matt là người nắm quyền chỉ huy.

Matt mạnh, điều đó là không cần bàn cãi, nhưng đó cũng là điểm yếu của anh ta.

Anh là một chiến binh thuần túy.

Kể từ hồi làm sát thủ khi xưa, phong cách á·m s·át của anh cũng là t·ấn c·ông chớp nhoáng, g·iết mục tiêu rồi rút đi một cách nhanh gọn.

Sau khi gia nhập Bl thì Matt cũng là thành viên của đội biệt động, dùng để chi viên bất cứ nơi nào yếu thế trên chiến trường.

Ừ thì có lẽ anh cũng biết lên kế hoạch, nhưng mà Felix chưa từng thấy Matt chỉ huy lần nào.

Có ổn không vậy? Trung tâm là xương sống giữ cho 2 cánh t·ấn c·ông còn lại ổn định, và cũng là nơi cần đột phá nhất, sao không để Will,

người đáng tin cậy nhất phụ trách?

“Bởi vì Dualah muốn xem Matt đã thay đổi như thế nào?”

“Vậy à?” Felix trả lời câu hỏi trong vô thức.

Nói xong, anh mới giật mình quay mặt lên, thì thấy Yelena đang cầm 1 quyển sách ngồi một góc trong phòng.

“Yelena? Nhóc không ở cạnh Twilight à? Sao lại chạy ra đây rồi?”

“Dualah nói rằng anh ấy thật sự cần nghỉ ngơi, rồi bảo em đi ra ngoài chơi.” Yelena vừa nói vừa chỉ vào cái kệ sách nằm trong phòng.

“Nhưng do không biết làm gì nên em nghĩ mình nên đến đây để xem một vài quyển sách.”

Nghe nói, Felix cũng nhìn về hướng cô bé chỉ, đó là một kệ gỗ chứa rất nhiều tập tài liệu của quản lý đội hậu cần, nhưng không hề có

quyển sách nào trên đó cả.

“Yelena này, anh nghĩ rằng Twilight đã mang hết đống sách vở mình lên chỗ đóng đô của hai đứa rồi, sao nhóc không thử lên đó tìm nhỉ?”

“Vậy à, vâng, em cảm ơn anh.” Yelena nghiêng đầu nghĩ một cái, dường như Twilight có mang một đống sách vở lên trên đó thật, cô cúi

xuống cảm ơn rồi rời đi.

Nhưng Felix đã gọi lại trước.

“Khoan đã, nhóc nói cậu ta muốn biết Matt đã thay đổi thế nào là sao?”

“Dạ? Em cũng không biết nữa, nhưng em thấy Dualah có nói về chuyện này với anh trai cứ biến mất chỗ này lại xuất hiện chỗ kia(Will)

ấy.” Yelena cố diễn tả lại cảnh lúc đó.



Đó là trước khi trận chiến bắt đầu, Will có đến tìm Twilight.

“Matt, tôi cảm thấy cậu ta có vẻ kỳ lạ.” Anh nói.

“Phải, dù cố không thể hiện ra ngoài, nhưng dường như tính cách anh ta có một chút thay đổi.” Twilight cũng gật đầu.

“Nhưng chẳng sao cả, Matt vẫn sẽ là Matt, anh ta chỉ là đang hơi suy sụp trước c·ái c·hết của Cabe, theo thời gian mọi chuyện sẽ ổn thôi.”



“Tôi cũng biết là vậy, nhưng liệu có ổn không, khi mà gửi cậu ta đi đánh nhau trong tình trạng ấy?” Will cũng hiểu tình hình, anh biết Matt

và Cape tương đối thân thiết, nhưng theo cũng đó là mối lo về việc Matt sẽ không thể thể hiện hoàn hảo trên chiến trường.

Điều này sẽ làm trục chiến thuật của Twilight suy yếu đi đáng kể, vì Matt là mũi nhọn t·ấn c·ông đắc lực nhất của cậu.

Đối với việc này, Twilight chỉ cười nhẹ lắc đầu.

“Chỉ khi sự ảnh hưởng này theo chiều hướng xấu.” Cậu nói.

“?” “Ý ngài là sự thay đổi này sẽ khiến cậu ta trở nên tốt hơn?”

“Ai mà biết được, mà cũng dễ thôi, chỉ cần kiểm tra là biết kết quả thôi mà.”

Twilight nói chốt câu rồi tiễn Will rời đi.



Đó là nguyên văn cuộc nói chuyện của 2 người, dò Yelena thuật lại.

“Với lại em thấy anh mèo tóc vàng(Matt) có vẻ quen thuộc hơn với mấy anh khác trong nhóm(Ý chỉ Caster) nên để anh ấy cũng hợp lý

mà?” Rồi cô bé nói thêm.

Nghe xong, Felix có cái hiểu, có cái không nhưng vẫn gật đầu.

Rồi anh cũng không giữ chân Yelena thêm nữa.



“Mà khoan đã, Dualah là tên thật của Twilight phải không, nhưng cậu ta không thường dùng nói, tại sao nhóc cứ gọi cậu ta như thế vậy?”

Felix gọi lại cô bé lần nữa khi Yelena vừa mới bước ra khỏi phòng.

“Vì em quen rồi ạ.” Không phiền việc tiếp tục bị gọi lại, Yelena trả lời.

“Lần đâu tiên em gặp Dualah, anh ấy giới thiệu mình như vậy.”

“Thế à?” Felix gật đầu đã hiểu. “Nhưng anh nghĩ nhóc cũng nên tập dần việc gọi cậu ta là Twilight đi.”

“Tại sao vậy ạ?” Yelena không hiểu.

“Bởi vì đó là Codename của cậu ta, nếu nhóc đã muốn đi theo Twilight thì nên tránh để lộ ra tên thật của mình, điều này đôi khi sẽ đem lại

rất nhiều vấn đề.”

“Là sao ạ?” Yelena vẫn chưa hiểu lắm.

“Việc này nhóc hỏi cậu ta sau đi, đại khái là Twilight không muốn lộ tên thật cảu mình, vì nó làm cậu ta gặp rắc rối.” Felix cũng không biết

giải thích sao, anh phủi trách nhiệm.

“Vậy à, vậy ý anh là em cũng nên tìm một cái Codename cho mình?” Yelena hỏi lại.

“Uầy, nhóc cứ đi hỏi Twilight đi. Nếu nhóc muốn tham gia vào đội hậu cần thì có lẽ điều đó là cần thiết. Ừm, vì ai cũng gọi nhau bằng biệt

danh cả.”

Felix nói nốt rồi xua Yelena đi, tiếp tục đau não với chiến thuật, lần này là đi thật.

Cụ thể về vấn đề biệt danh, nó sẽ được đề cập rõ ràng hơn trong một chương khác.