Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 3: (Re-up)Thẩm vấn



Chương 2(Re-up):Thẩm vấn

Chương 2:

Thật phải nói, doanh trại Bloody Lines thật sự quá rộng, lại còn rất rắc rối.

Phải mất đến tận 15p, Eric mới hỏi mò được đường đến nơi tiếp theo mình cần đến.

Hiện tại, cậu đang ngồi nấp sau một cồn cát, hai mắt lo lắng nhìn về phía trước.

Ở đó, cũng là 1 khu doanh trại của Bloody Lines. Nhưng vì một lý do nào đó, nó dường như bị tách biệt ra khỏi phần còn lại.

Đầu tiên, nơi này nằm có phần cách xa so với những khu vực khác.

Tiếp theo, khắp cả khu trại này đều được bao bọc lại bởi 1 lớp tường rào gỗ chắc chắn, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Đó là còn chưa tính đến bên ngoài, luôn luôn có một số lượng lính cố định liên tục đi tuần tra xung quanh, đảm bảo không có tên đáng

nghi nào lảng vảng xung quanh.

Chỉ cần nhìn qua cũng đủ biết, đây là một nơi cực kỳ quan trọng nên mới được bảo vệ cẩn mật như nào.

“Thế này thì, mình vào đó kiểu gì bây giờ?”

Đây là vấn đề khá là nhức nhối.

Bởi vì Eric cũng đã tìm hiểu đôi chút trước khi gia nhập vào trở thành lính đánh thuê.

Bloody Lines được thành lập bởi tay Boss, và ông cũng là người đứng đầu chi phối hầu như toàn bộ hoạt động của cả đoàn.

Nhưng không phải là tất cả.

Dưới tay của ông, là các đội trưởng, những người đảm nhiệm vị trí lãnh đạo riêng trong đội của mình.

Có tổng cồng đội trưởng lần lượt là: Đội trưởng đội chiến đấu số 2, đội trưởng đội chiến đấu số 3, đội trưởng đội chiến đấu số 4, đội trưởng đội y tế, đội trưởng đội tình báo và đội trưởng đội hậu cần.

Lúc trên đường đến đây, cậu đã gặp qua đội trưởng đội tình báo, đó là một thanh niên khá là thân thiện.

Còn đội trưởng đội y tế, cậu chỉ có thể để giấy mời trong bệnh xá vì ngài ấy đã đi đâu mất.

Chỉ còn lại có đội trưởng đội hậu cần, người đang ở trong khu vực kia.

Vấn đề ở đây là, nếu Eric muốn đi vào, rất có thể cậu cần phải có thứ gì đó chứng minh thân phận.

Thành viên Bloody Lines khi gia nhập sẽ được cấp trang phục miễn phí mà một thứ gì đó kiểu như chứng minh thư.

Nhưng Eric vẫn chưa nhận được thứ nào như vậy.

“Làm sao bây giờ? Mình nên đem bức thư gửi cho mấy người bảo vệ kia, hay là trở lại nhờ ai đó dẫn mình vào nhỉ?”



Đang lúc Eric phân vân không biết nên làm thế nào cho phải.

Từ phía sau cậu, một người lính đánh thuê nhẹ nhàng bước đến.

Không đợi Eric phát hiện, người lính đã rút đao kề sát cổ cậu.

“Ực!” Cảm nhận lưỡi đao lạnh lẽo kề ngay sát cổ, Eric sợ hãi nuốt nước miếng.

Cậu toan mở miệng biên minh cái gì đó, nhưng người lính đã nói trước.

“Ngươi là ai? Tại sao lại nấp ở chỗ này.”

Giọng nói mang sát ý nặng như băng làm cho khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt của Eric nay lại càng trắng hơn.

“Ơ..ơ.” Cảm giác sợ hãi bao phủ toàn thân, Eric run rẩy lắp bắp, không nói thành lời.

Thấy cậu ta như vậy, đôi mắt dưới lớp mặt nạ của người lính khẽ nhíu lại.

Không kiên nhẫn, anh ta đạp một phát vào bụng Eric, làm cậu lăn sang một bên. Dịch bụng cậu cồn cào như muốn đem hết bữa sáng nôn ra ngoài.

Không nhìn vẻ mặt co lại vì buồn nôn của Eric, người lính tiến đến xách cậu ta vác lên vai, xong rồi sải bước về phía doanh trại.

--------------Đường phân cách--------------

“Tên?”

“E-eric Vlardimir…”

“Tuổi?”

“1..-11” Erix run rẩy thành thật trả lời.

Sau khi bị người lính kia xách đi, Eric được mang tới một căn phòng thô sơ nằm gần lối vào khu hậu cần.

Trước mặt cậu hiện tại, là một Liberi tóc bạc dài. Anh ngồi ngả lăng ra ngế, tay cầm một tập hồ sơ liên tục thẩm vấn.

Ở đằng sau, người lính ban nãy đang đứng tựa lưng vào tường, cầm một tờ báo lẳng lặng đọc, nhưng hai mắt vẫn luôn nhìn về phía cậu.

Điều này càng Eric căng thẳng hơn nữa.

Nhưng cậu vẫn thành thật trả lời hết những gì được hỏi.



Sau một hồi thẩm vấn, Eric cuối cùng cũng hoàn thành vượt qua.

“Được rồi, mọi thông tin đều khớp, lý lích cũng không có vấn đề, cậu hẳn là sẽ không bị đem đi xử bắn.” Liberi gật đầu bỏ tập tài liệu xuống, trên đó ghi đầy đủ lý lịch cùng ảnh thẻ của Eric.



Nghe xác nhận vậy, Eric thở ra một hơi, dù rằng câu nói sau cùng có làm cậu rùng mình một chút.

Nhìn vẻ mặt thở dài của tân binh, Liberi cười nhẹ một chút, đợi đến khi cậu ta ổn định được tinh thần, anh mới hỏi tiếp.

“Vậy, người mới, cậu lén lút ở chỗ này là để làm gì đâu?”

Không còn áp lực từ việc bị thẩm vấn, người lính đánh thuê đằng sau cũng không nhìn nữa mà tập trung vào tờ báo. Eric như lấy lại một

chút tự tin mà nói.

“À vâng, Boss vừa mới trở về sau chuyến đi, ngài ấy muốn tất cả mọi đội trưởng phải tập hợp vào lúc 15:00 để ngài ấy phổ biến vài việc.

Ngoài ra còn có một bức thư muốn tôi đưa tận tay cho đội trưởng đội hậu cần.”

“Boss? Tận tay đưa?”

Nhưng mà khi nghe cậu ta nhắc đến cái tên này, Liberi bỗng tỏ ra vẻ mặt khó hiểu.

Anh nhìn ra phía người lính đánh thuê, nhưng người kia cũng lắc đầu ý chỉ mình cũng không biết.

“Có chuyện gì sao ạ?” Thấy Liberi tự nhiên hành xử như có vấn đề gì, Eric quay qua quay lại nhìn anh ta cùng người lính đánh thuê hỏi.

Nhưng Liberi lắc đầu.

“Không có chuyện gì đâu.”

Rồi anh mở hộc bàn của mình lấy ra một tấm thẻ đưa cho Eric.

“Hả, cái này là…” Nhận lấy tấm thẻ, Eric ngạc nhiên.

Bởi vì chân dung của cậu được in trên đó, nhưng phần thông tin cơ bản lại chẳng có gì.

“Giấy chứng nhận ấy mà, do một vài vấn đề mà đội trưởng ép buộc ai cũng phải có cái đó.”

Đưa tấm thẻ xong, Liberi tiếp tục lấy ra một tờ giấy khác.

Anh viết gì đó lên, ký tên rồi lại đưa nó cho Eric.

“Đây, cầm lấy cái này, tấm thẻ đó vốn là đồ lỗi, nhưng có cái này thì ít ra cậu cũng có thể đi vào được.”

Xong rồi anh dặn dò.

“Được rồi, do bọn anh có vài việc nên không đưa cậu đi vào được, nên hãy nhớ những gì anh nói. Sau khi đi vào, cứ nhắm hướng Tây mà tìm một túp lều màu xanh sẫm, đó là lều của đội trưởng.”

“Nhưng nhớ một điều, chỉ được đi thẳng đến đó, không được chạy loạn. Sau khi gặp được đội trưởng, đầu tiên hãy đưa tờ giấy này cho ngài ấy, xong rồi cậu có thể xử lí việc của mình. Nghe rõ chưa?”

“Vâng.” Eric lấy ra cuốn sổ tay nghi chú nhanh lại những gì Liberi dặn dò. Sau đó cậu mới khẽ đưa ánh mắt nhìn lên hỏi.



“Xin lỗi, tôi có thể đi chưa vậy?”

Liberi không nói gì chỉ phẩy phẩy tay.

Mang theo vẻ mặt như được ân xá, Eric cúi đầu chào rồi chạy như bay rời khỏi đây.

Còn lại Liberi cùng người lính đánh thuê.

Thấy cậu tân binh đã rời đi, Liberi cũng đứng dậy.

“Triệu tập tất cả đội trưởng à, vậy là sắp phải đi rồi nhỉ?” Lẩm bẩm thế, anh quay ra tủ đồ phía sau bắt đầu dọn dẹp giấy tờ.

Người lính đánh thuê cũng rời khỏi tư thế khoanh tay, tiến lại bàn làm việc để tờ báo xuống.

Sau đó, anh đưa ngón trỏ lên một bản tin trên đấy, gõ gõ vài lần vào.

Thấy thế, Liberi cũng liếc mắt nhìn qua mẩu tin đó.

‘Những vụ rò rỉ khí ga liên tục xảy ra. Dấu hiệu của những tổ chức khủng bố bắt đầu hoạt động trở lại quận thương mại tự trị Eureka?’

“Hừm?”

Do các phương tiện truyền thông vẫn còn chưa phát triển, báo chí trở thành công cụ phổ biến chính để lan truyền thông tin.

Nhưng vì các hoang mạc rộng lớn trải dài giữa các quốc gia, việc lan truyền báo là cực kỳ khó khăn.

Nên mỗi quốc gia đều có tòa soạn và các tờ báo riêng của mình chứ ít khi lưu truyền ra các nước khác.

Cái mà người lính đánh thuê đang cầm là báo dân sự của Rin Billiton, nó được chuyển tới đây thông qua tay của một sứ giả t·hảm h·ọa đi ngang qua.

Nên thông tin cũng chậm gần 1 tháng rồi.

Nên anh ta mới lo lắng.

Như nhìn thấu tâm sự của người bạn qua lớp mặt nạ, Liberi mỉm cười đặt tay lên vai an ủi.

“Đừng lo lắng Jet, cậu biết khả năng của hai đứa nhóc ấy mà, chúng sẽ ổn thôi.”

“Mong là thế.” Người lính đánh thuê không phản đối lại, anh chỉ gật đầu cầu cho điều đó là đúng.

“Thôi nào, đứng có làm cái mặt đưa đám thế chứ, nếu thích thì xin đội trưởng cho cái ngày nghỉ về mà thăm.”

Rầm!

Liberi dập mạnh một chồng giấy lớn xuống mặt bàn, anh phủi tay nói.

“Nào, phụ tôi đem cái đống này đi qua chỗ công xưởng đi, thuận tiện nói mọi người dọn dẹp đồ đạc để xuất phát đi.”

“Ừ.” Người lính đánh thuê tên Jet gật đầu, anh tiến lại ôm chồng giấy, chòa tạm biệt rồi đi ra ngoài.

Còn Liberi vẫn ở lại dọn dẹp cho xong việc.

Sứ giả t·hảm h·ọa: Là một hay những cá nhân chịu trách nhiệm quan sát, phân tích và nghiên cứu các ‘Thảm họa’ để tìm hiểu thêm về bản chất của chúng, bao gồm cả dự báo và giảm thiểu của chúng. Điều này làm cho dịch vụ của Sứ giả Thảm họa rất được săn đón, đặc biệt là bởi các quốc gia và tổ chức để cải thiện sự chuẩn bị của họ cho các ‘Thảm họa’ không thể đoán trước