Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 4: (Re-up)Khu hậu cần



Chương 3(Re-up):Khu hậu cần

Chương 3:

Sau khi được cho phép, Eric vội vàng rời khỏi phòng, cậu chạy một mạch đến lối vào khu trại hậu cần.

Người lính canh cổng yêu cầu kiểm tra thông tin, nhưng có tấm thẻ được đưa, cậu dễ dàng vượt qua trạm gác.

Bước qua cửa vào bên trong, thứ đầu tiên mà Eric cảm nhận được.

Chính là sự bất ngờ.

Khác biệt hoàn toàn với bên ngoài, khu trại của đội hậu cần, nói không bừa thì hơi quá, nhưng mà các lều trại được sắp xếp rất gọn gàng,

có tính toán.

Không phải dựng lều ở đâu cũng được như những đội khác bên ngoài.



Sơ bộ qua, đội hậu cần được quy hoạch làm 3 khu vực nằm có khoảng cách với nhau.

Gần với cổng vào nhất chính là khu vực lều ở.

Cỡ 30 cái lều nằm san sát, nối liền lẫn nhau.

Sở dĩ lều được sắp ở chỗ này là vì, khi có biến thì có thể lao ra cửa phản ứng ngay tức khắc.

Còn điểm trừ là lều để gần nên khi bắt lửa, nó sẽ lan ra hết toàn khu.

Và vì ‘ai đó’ ở quanh khu trại này có rất nhiều thùng nước và một vài bình c·ứu h·ỏa.

Thứ 2 là khu sinh hoạt chung.

Không có nhiều để nói, ngoại trừ vài dãy bàn dài để ăn tối cùng với một sân trống rộng dùng để luyện tập.



Cuối cùng là khu làm việc.

Bloody Lines từ lâu luôn tuân theo quy củ đồ ‘tự làm tự ăn’.

Trang bị, v·ũ k·hí, phương tiện, vân vân…

Tất cả mọi thứ đều từ tay đội hậu cần ra hết.

Cho nên chức năng của cái nơi làm việc đó khỏi bàn.

Chỉ cần chú ý 1 điểm là ở đó hay xảy ra nổ mạnh hoặc vài thứ linh tinh gì đó.

Vậy nên mới cần phải nằm cách xa khu ngủ cùng sinh hoạt.

Địa hình khu hậu cần đại khái là vậy.



Ôm một tập giấy trong tay, Eric căn cứ lời dặn của người lính đánh thuê trong căn nhà ban nãy đi tìm chỗ của đội trưởng đội hậu cần.

Nhưng mà trên đường bước đi, khi đi ngang qua những người lính từ đội hậu cần.

Eric không biết cậu có lõ làm gì không mà ánh mắt của họ hướng đến cậu có phần kỳ lạ.

Nó kiểu như thấy kỳ lạ với sự hiện diện của cậu.

Nhưng cho dù có nghĩ mãi, Eric vẫn chẳng thể nghĩ ra được nguyên nhân.

Sự tò mò dần nổi lên, cho dù nhút nhát, lý trí Eric vẫn bị nó cuốn lấy.

Cậu cất bước đi đến chỗ hai người lính đang đứng nói chuyện.

“Xin lỗi…”

Lời nói vừa cất lên, hai người lính do mải bàn tán gì đó nên không để ý thấy Eric, một trong số họ giật bắn mình, trong khi người còn lại



lăm le rút v·ũ k·hí ra.

Chuyện này cũng dọa cho Eric kh·iếp hồn, cậu cũng vội vàng lùi ra xa.

“…”

“…”

Hai bên cứ nhìn nhau một lúc, hai người lính đánh thuê cẩn trọng nhìn Eric, trong khi người kia chẳng biết nói gì.

Không lâu sau, Eric bất chợt nhìn lên trời, thời gian trôi nhanh hơn dự kiến, chẳng mấy chốc đã sắp đến 12 giờ.

Không có thời gian để lãng phí, Eric quyết định mở lời trước để đánh vỡ sự lúng túng này.

“Ờm…xin lỗi, tôi muốn hỏi đường đến lều của chỉ huy đội hậu cần, có công chuyện khẩn cấp cần chuyển giao cho ngài ấy.”

Vừa nói, cậu không quên trình ra tấm thẻ cho hai người kia coi.

“Đây là thẻ xác minh tôi nhận được, người cấp nói tôi có thể hỏi đường những người ở đây.”

Eric nói làm 2 người lính quay sang nhìn nhau, xong rồi một người mới ho nhẹ nói.

“Xin thứ lỗi nếu đã làm cậu sợ, suy cho cùng thì ở đây cũng rất ít khi xuất hiện người ngoài.”

Người lính cúi đầu xin lỗi tử tế, làm Eric xua tay không dám nhận, nhưng cậu vẫn còn tò mò về vấn đề ban nãy.

“Ờ..”

Nhưng chưa kịp hỏi gì, hai người lính lại tỏ ra rất vội vã chạy đi.

“Cứ đi thẳng nếu muốn đến lều của đội trưởng, chúng tôi đang có tí việc gấp, xin lỗi nhé!”



Nhìn cảnh hai người lính chạy bán sống bán c·hết, để lại Eric đứng đó nhíu mày lại.

Kể cả đồ ngu cũng sẽ nhận thấy điều gì đó bất thường ở đây.

Nhưng có biết bây giờ cũng đã muộn, hai người duy nhất Eric thấy ở đây vừa mới thục mạng chạy đi.

Chẳng còn cách nào khác, cậu chỉ đánh đi theo hướng họ vừa chỉ để đến lều của đội trưởng đội hậu cần.

Eric cảm thấy mình sẽ biết thêm điều gì khi đến được đó.



Một lúc sau.

“Cuối cùng cũng đến được đây.”

Eric đứng trước một túp lều đúng như miêu tả.

Nó to và rất dễ chú ý.

Khôn những thế, khi mà túp lều chỉ huy này còn được dựng lên ở một khu đất tròn trống, các hơi xa những túp lều khác xung quanh.

Ở bên ngoài vòng tròn là một tấm biển cảnh báo không được lại gần, nhưng ở bên dưới còn có thêm một dòng chữ nhỏ ghi là nếu có

công chuyện thì cứ đi vào, không cần hỏi thăm.

Nhưng để cho cẩn thận, cùng với thể hiện thành ý, Erix vẫn đứng trước túp lều, hành lễ và gọi vào trong.

“Xin lỗi, có ai ở trong không? Tôi là Eric Vlardimir, sứ giả đến đây theo lệnh Boss, tôi có việc cần báo cáo cho đội trưởng đội hậu cần.”



Không có tiếng đáp lại, cứ như không có ai ở bên trong túp lều vậy.

Nhưng vì công văn, Eric không dám bỏ đi, ít nhất thì cũng phải để lại lời nhắn rồi mới đến địa phương khác tìm.

Hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tâm lý như sắp sửa lâm trận, Eric vén tấm rèm lên bước vào bên trong túp lều.

Mà không hay biết là, ngay từ giây phút bước vào trong, một đôi mắt sáng hiện lên từ trong bóng tối, nhìn chằm chằm về phía cậu, với

một thái độ rõ ràng là chẳng mấy thân thiện.