Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 5: (Re-up)Đội trưởng đội hậu cần



Chương 4(Re-up):Đội trưởng đội hậu cần

Chương 4:

Bước vào căn lều, Eric phải nhíu mắt lại nhìn vì trong này rất tối.

Không có lỗ thông gió, không có một ngọn đèn, chỉ với chút ánh sáng từ lối vào không thể chiếu rọi cả căn phòng.

May mắn là với đặc tính chủng tộc của mình, Eric rất nhanh làm quen được với bóng tối.

Cậu mò mẫm bước vào sâu bên trong căn lều, mắt hướng đến cái lồn đèn nằm trên chiếc bàn trước mặt.

Cách!

Một tiếng ‘cách’ nhỏ vang lên, ngay một giây tiếp theo, Eric cảm thấy một thứ gì đó cứng, lạnh hình trụ chạm ngay lưng mình, ngay vị trí

trái tim.

Cùng với đó, một âm thanh trong như giọng trẻ con vang lên từ phía sau.

“Yo! Xin chào quý ngài gián điệp, không ai dạy ngài là không được làm phiền trẻ em đang ngủ à? Không ngủ thì không cao lên được đâu.”

Đôi khi, mấy giọng nói nhẹ nhàng chưa vỡ giọng của trẻ em thế này rất dễ dàng làm người ta sởn gai ốc.

“Sao lúc nào mình cũng bị dí v·ũ k·hí vào từ phía sau vậy? Đây là phong tục người ở đây à?” Eric khóc không ra nước mắt khi đây đã là lần

thứ hai cậu bị ‘dao kề sát cổ’ trong tình trạng còn chẳng nhận ra có người đến gần.

Nhưng lần này chắc là không bị lôi đi thẩm vấn nữa đâu nhỉ?

Với sự mong đợi yếu ớt như vậy, Eric lên tiếng xác minh thân phận của mình.

“Tôi là Eric Vlardimir, tân binh vừa mới gia nhập Bloody Lines, tạm thời chưa được phân đội, hiện tại đang làm việc cho Boss.”

Eric vừa mới nói xong, giọng nói phía sau đã lại tiếp tục vang lên, kiểu như người đó đã đoán trước được anh sẽ nói gì.

“Mấy cái thông tin đó chẳng đủ để chứng minh trong sạch đâu, quý ngài gián điệp. Suy cho cùng thì mấy thứ giấy tờ giả đó dễ làm mà,

vòng tuyển chọn của Bloody Lines cũng rất lỏng lẻo nữa mà.”

“Tôi còn có thẻ chứng minh mới được cấp...”

“Will lại cấp thẻ lung tung cho người ta à? Anh ta chả rút kinh nghiệm gì cả. Ah, xem ra chiều nay có thêm một người cần phải bị chôn

rồi.” Vừa tự thoại như vậy, người đằng sau vừa cười ‘he he’ như rất háo hức thực hiện việc mình vừa nghĩ ra.

Điều này làm Eric thật sự quan ngại sâu sắc về việc bây giờ mình rút đơn rồi rời đi còn kịp không.

Bởi cậu nhận ra ở đây thật sự chẳng có cha nào bình thường cả.

Nhưng ưu tiên hiện tại là giữ mạng nhỏ đã.

Vì tiếng cười ma mị ở đằng sau cũng đã ngừng lại.

Thay vào đó là giọng nói tràn đầy sát ý.



“Mà, dù sao thì, đây là chuyện riêng của đội hậu cần. Còn ngài gián điệp đây…”

Cách.

Lại thêm một tiếng ‘cách’ vang lên từ phía sau.

“Ngài muốn c·hết như thế nào đâu?”

Eric bây giờ sợ thật rồi, vì giọng nói đó có vẻ như hoàn toàn nghiêm túc.

Anh không biết thứ gì đang chỉa vào lưng mình, đó có thể là một cây nỏ hoặc kiếm, nên dù s·ợ c·hết nhưng anh vẫn không dám liều.

Vì cảm giác vừa cựa quậy một tí là trái tim mình sẽ bị xuyên qua ngay lập tức cực kỳ ghê rợn.

Cho dù còn đặc tính chủng tộc, Eric không thể c·hết ngay với v·ết t·hương như thế, nhưng cảm giác lạnh dần do mất máu càng đáng sợ

hơn nữa.

Càng nghĩ, mồ hôi lạnh càng ngày càng tuôn ra.

Eric không muốn c·hết, cậu còn rất nhiều thứ muốn đi làm, ước mơ vẫn còn đang dang dở.

Thế nên bằng mọi phương án nghĩ ra, cậu buộc phải tìm cách thuyết phục người đang đứng đằng sau mình.

“Cái kia…” Hít một hơi sâu để giữ lại sự bình tĩnh ít ỏi, Eric hơi run rẩy mở miệng.

“Ngài bảo tôi là gián điệp đúng không ạ? Vì sao ngài lại khẳng định như thế?” cậu cẩn thận mở lời.

Nhưng giọng nói không trả lời mà tỏ ra ngạc nhiên và còn hỏi ngược lại.

“Bình tĩnh quá nhỉ, ngươi nghĩ ta sẽ không g·iết ngươi à?”

Mất đi sự cợt nhả, giọng nói tuy vẫn mang nét non nớt nhưng rõ ràng là nghr trưởng thành, dày dặn hơn hẳn.

Còn bao nhiêu thì không biết, nhưng ít nhất đủ hù người ta.

Ít nhất Eric càng rén hơn, sau khi giám chắc việc mình hoàn toàn có khả năng c·hết tại đây, không phải đùa.

Dù vậy, cậu vẫn phải tỏ ra kiên cường, vì...

“Hoảng loạn là một cảm xúc hoàn toàn không cần thiết, bởi vì nó chỉ khiến bạn c·hết nhanh hơn.”



Căn phòng yên lặng một hồi.

“Câu nói đó?”

“Ờ, tôi nghe được nó khi thăm quan khu trại trong ngày đầu tiên gia nhập.” Eric thành thật trả lời, khi mà giọng nói hình như có vẻ tức

giận hơn.

Trong ngày đầu tiên, cậu đã đi một vòng cả khu trại để tham quan, lúc đó Eric nghe được câu nói này từ hai người lính đang tán nhảm



trong khi vác theo mấy thùng gỗ.

Vì nghe có vẻ triết lý nên Eric vẫn cứ nhẩm thuộc câu nói đó.

Lúc này, bỗng dưng được hỏi một câu tương tự, cậu buột miệng nói ra.

Lúc nhận thức lại những gì mình nói, cậu mới bắt đầu run rẩy lên.



…..

“Khục!”

Tiếng cười bắt đầu vang lên.

“?”

“Khục, khục, khục. Từ từ, xin lỗi, đợi một chút.”

Eric không có mắt sau lưng, cậu vẫn nghe được rõ ràng tiếng cười sặc sụa, đôi khi kèm theo tiếng ho dài từ đằng sau.

Cảm giác bị thứ gì đó đâm vào sau lưng cũng tạm thời không còn nữa.

Nhưng Eric vẫn không dám cựa quậy, cậu đứng yên tại chỗ chờ đợi, cũng không quay đầu lại.



…..

Một lúc sau, dường như cười đã, người đằng sau lắc đầu thở dài mấy cái rồi quay người đi ra phía chiếc bàn, cũng tiện tay quăng luôn

món v·ũ k·hí của mình làm cái “cạch” trên đó.

Lúc này, dường như nhận ra mình đã được phép quay đầu nhìn, Eric mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Rồi từ từ quay người lại.

Cùng lúc, chiếc lồng đèn trong căn phòng cũng được đốt lên.

Khiến Eric cũng nhìn thấy rõ ràng khung cảnh trong phòng.

Ở bên ngoài nhìn thì căn lều này lớn thật, nhưng bên trong không rộng như cậu tưởng.

Bởi vì bên trong bừa bộn chất đầy những thể loại linh kiện.

Trông như một cái công xưởng chứ không phải chỗ sinh hoạt.

Đưa mắt về phía bàn, lúc này, Eric cũng được nhìn thấy dung mạo của kẻ vừa mới đe dọa mình.

Hắn, không, cậu ta đang ngồi dựa lưng lên chiếc ghế gỗ cạnh bàn, miệng ngáp một cái to, vừa mới ngủ dậy.

Đó là một cậu nhóc khoảng 6 tuổi, mặc một chiếc áo ba lõ mỏng cùng cái quần đùi ngắn đến bắp chân. Trên đầu là một mái tóc đen rối bù



xù cùng cặp sừng đen cong ra đằng trước.

Cậu ta là 1 Sarkaz?

Nhưng ngay lập tức, Eric bác bỏ ý tưởng này, bởi vì chiếc đuôi đen dài thò ra bên cạnh ghế.

Sarkaz có đuôi? Cũng có đấy, nhưng hình thái này không giống với họ, Eric giám chắc như vậy.

Nhất thời, Eric bị cuốn vào suy nghĩ về việc đoán thử chủng tộc của người trước mặt mà quên mất việc mình cần phải làm.

Điều này rõ ràng là làm cậu ta cáu.

Nhưng sau một cái hít sâu giữ bình tĩnh, cậu nhóc chìa tay ra phía trước, vẫy vẫy nhắc nhở.

Động tác rõ ràng, Eric cũng nhận ra, nhưng có gì đó sai sai.

“Ờm, tôi muốn gửi thứ này cho đội trưởng đội hậu cần, xin hỏi ông ấy…”

“Đây, Boss nhắn tôi cái gì, đưa đây nhanh lên.” Lần này, người hình như là đội trưởng đội hầu cần mất kiên nhận lên tiếng.

Ngay khi Eric vừa đưa tay vào túi lấy bức thư ra, cậu ta đã nhanh tay giật lấy nó.

“…’

Cầm bức thư trong tay, đội trưởng đội hậu cần dần nhíu mày lại.

Sau cùng cậu tặc lưỡi một cái rồi nhảy xuống ghế.

“Eric phải không, công việc đến đây là xong rồi, anh có thể rời đi.”

Vừa nói, đội trưởng đội hậu cần đi đến chiếc rương đồ bên cạnh, từ đó moi ra bộ quân phục của mình.

Nhưng liếc mắt qua…

“Còn gì nữa, thích xem người khác thay đồ à?”

Thấy Eric vẫn còn chần chừ chưa rời đi, cậu ta khó chịu gằn giọng.

Không hiểu sau, cảm giác nhìn cậu nhóc đối diện khó chịu lại khiến Eric cảm thấy cậu ta khá dễ thương.

Nhưng ánh mắt sắc như dao đang nhìn làm cậu giật mình trả lời gấp.

“À vâng, xin lỗi nhưng tôi muốn hỏi đường đến công xưởng, người lính đánh thuê ở lối vào muốn tôi đưa một số giấy tờ cho họ.”

“Will? Tôi hiểu rồi, anh ra cửa lều đứng chờ một chút, lát tôi dẫn đường cho.”

“Vâng.”

Eric trả lời rồi mau chóng chạy đi, bởi vì Twilight đã bắt đầu lột áo ra.

Lúc đưa mắt đi, cậu cũng tình cờ nhìn thấy món v·ũ k·hí vừa chỉa vào người mình.

Nó cực kỳ quen mắt.

Eric biết nó là thứ gì.

Nhưng cậu không dám nhiều lời lúc này mà bước vội rời đi.