Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 6: (Re-up) Twilight



Chương 5(Re-up): Twilight

Chương 5:

Sau khoảng 10p chờ đợi, Eric cuối cùng cũng thấy người dường như là đội trưởng đội hậu cần bước ra khỏi lều.

Không còn là bộ quần áo ngủ mát mẻ ban nãy, bây giờ cậu ta khoác lên mình bộ quân phục của Bloody Lines.

Nhưng vì là đội trưởng thật, trang phục của cậu ta được thiết kế rất tỉ mỉ với chất lượng vải tốt.

Đó là 1 chiếc áo quân phục màu đen tuyền cùng biểu tượng của Bl, hình móng vuốt màu đỏ trên tay áo cùng với chiếc quần đùi ngắn cùng

màu.

Bước ra khỏi lều trong trạng thái ngáp ngắn ngáp dài, đôi trưởng đội hậu cần rầu rĩ khoác ra sau lưng chiếc áo choàng dài đến tận gót

chân, đủ rộng để che hết hoàn toàn cơ thể cậu.

Cuối cùng, cậu ta lấy ra một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, che hết đi mái tóc vẫn còn bù xù chưa kịp chải chuốt, chỉ để lộ ra cặp sừng đen

cong v·út qua trước trán.

“Đi thôi.” Ăn mặc đã chỉnh chu, đội trưởng đội hậu cần mới sải bước đi, đồng thời cũng ngoắc tay bảo Eric đi theo.

Vẫn còn 20p trước khi cuộc họp bắt đầu, hai người trước tiên đến khu chế tạo để làm việc của Will nhờ trước.

Trên đường đi, Twilight không nói một lời, còn Eric thì chỉ bám theo sau.

Công xưởng tuy nằm khá xa khu trại, nhưng cũng chỉ mất cỡ 5-7 phút đi bộ.

Đến nơi, đội trưởng đội hậu cần dặn Eric ngồi chờ ở ngoài và không được động vào bất cứ thứ gì, còn cậu cầm tờ giấy Will gửi đi vào

trong.

Eric nghe lời tìm một chỗ ngồi xuống, còn tranh thủ ngó xung quanh khu vực này.

Công xưởng là khu vực làm việc chính của đội hậu cần, nó nằm ngoài trời với những tấm bạt lớn giăng lên trên đề phòng có mưa.

Khác với khu trại, nơi đây cực kỳ bừa bộn.

Những thùng đựng linh kiện máy móc, nguyên liệu nằm lung tung khắp nơi, như thể nếu ai cần thì tự ra đó mà lấy.

Những tiếng gõ búa vang lên không ngừng nghỉ, khói nghi ngút bốc lên từ lò nung không hề quan tâm đến bảo vệ môi trường.

Sản phẩm hoàn thành được đóng vào các thùng gỗ, rồi những người lính đánh thuê trong đội sẽ chất nó lên xe tải mang đến kho hoặc

vận chuyển ra cho các đội khác.

Nơi Eric đang ngồi là một dãy bàn nhỏ, nơi rất nhiều v·ũ k·hí cùng linh kiện nằm rải rác khắp nơi trên bàn.

Ngoài cậu, còn có vài người lính khác ngồi gần đó, nhưng họ thậm chí còn chả để ý đến cậu mà tập trung vào việc lắp ráp những chiếc nỏ

lớn.

Thấy họ đang cực kỳ tập trung cao độ, Eric chỉ ngồi yên đó và cố gắng không làm phiền họ.

Trong lúc chờ đội trưởng đội hậu cần trở lại, ngồi ngắm nhìn khung cảnh làm việc ở đây cũng không tồi.

Nhưng vừa mới ngồi không được bao lâu, Eric nghe thấy những tiếng xô xát phát ra rõ ràng từ một nơi cách đó không xa.

Một trong hai giọng nói là của người đã bắt cậu lúc trước, còn giọng trẻ còn lại cậu chưa nghe bao giờ.

Hai người đó có vẻ như đang cãi nhau rất kịch liệt, dẫn đến máu hóng hớt của Eric nổi lên.

Quay lại nhìn về hướng đội trưởng đội hậu cần đi vào, cậu ta đang nghiêm túc thảo luận gì đó với 1 kỹ sư.

Thế là Eric quyết định lại chỗ kia hóng hớt một chút, xong rồi quay trở lại chờ đội trưởng đội hậu cần cũng chưa muộn.

Dù gì, việc chỉ ngồi không nhìn người ta làm việc làm Eric hơi ngại.



……

“Đánh đi, hú hú, đánh đi!”



“Cố lên Jet, tôi đặt vào ông đấy, đấm vỡ mồm nó đi!”

Lúc mà Erix đến được chỗ xảy ra hôn loạn, đã có rất đông lính đánh thuê tụ lại đây tạo thành một vòng tròn bao lấy 2 người ở giữa.

Và theo như tiếng hò reo giữ đám đông, người cậu gặp ban nãy tên là Jet, và anh ta đang có một trận chiến tay đôi với người còn lại

tròng vòng, tên là Rag.

Bên ngoài, đám đông hò reo cỗ vũ, có người còn đã đem sòng đặt cược ra xem ai sẽ là người chiến thắng.

Do mọi người đều đang chú ý đến trận đấu, không ai để ý đến việc Eric lẻn vào đứng xem.



Trên sàn đấu.

“Cái thái độ khó chịu đó của cậu sẽ bị tôi nghiền nát ngay đây Rag. Và cậu sẽ phải cúi đầu xin lỗi từng người một vì tác hại của trò đùa cậu

gây ra.” Jet nói trong khi anh vừa xoay cổ, vừa khỏi động khớp tay.

Trong khi người còn lại vẫn mang theo thái độ bông đùa tung hứng con dao trong tay.

“Ku ku, đó là nếu cậu thắng được tôi đi chứ.” Rag cười ha ha, chụp con dao lại chỉa về phía Jet.

Lúc này thấy hai người đã sẵn sàng, trọng tài cũng đã giơ tay lên ra hiệu.

“Vậy, trận đấu giao hữu lần thứ 134 giữa Jet và Rag…”

“Bắt đầu!”

Vút!

Ngay khi tiếng hô vừa vang lên, một con dao đã ngay lập tức được phóng ngay trước mặt Jet.

Keng!

Nhưng nó đã chạm phải một thứ gì đó trên không trung, con dao văng ra vài vòng trên không trung rồi cắm phập xuống đất.



“Thú vị thật.” Eric đang đứng ngoài xem đánh nhau.

Khi con dao văng ra xa, cậu nheo đôi mắt đỏ thẳm của mình về phía v·a c·hạm diễn ra.

Phải để ý kỹ mới thấy, xung quanh người tên là Jet đã có một tầng hào quang xanh lam mỏng, lấy anh làm trung tâm, bao bọc hình tròn

lại.

Chính tầng hào quang này đã chặn con dao lại.

“Nếu mình không nhầm thì thứ đó chắc chắn là Arts, tầng hào quang đó được hình thành bởi năng lượng, nên chỉ có thể sử dụng Arts để

đục thủng nó.”

Bỗng dưng mất đi vẻ rụt rè, Eric tỏ ra vẻ cực kỳ nghiêm túc quan sát trận đấu.

“Mình thậm chí còn không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu niệm chú nào, chứng tỏ trình độ của anh ta cực kỳ cao, nhưng hẳn là cũng không thể

duy trì được màn chắn kia quá lâu.”

“Để xem người kia làm thế nào.”



Quay trở lại trận chiến.

Ngay sau khi chặn đứng con dao, Jet thận trọng hạ thấp cơ thể, đồng thời rút cây nỏ cầm tay trong thắt lưng ra.

Trước mặt anh, Rag không biết đã m·ất t·ích đi đâu.

Nhưng không phải là chạy trốn, mà anh ta đã kích hoạt Arts của mình.



Giống như Jet, Rag cũng có thể sử dụng Arts, và cũng rất thuần thục.

Và công dụng của nó…

Rag sẽ che dấu sự hiện diện của mình ở những nơi có ánh sáng mặt trời. Anh vẫn sẽ đứng đó, những những người xung quanh sẽ không

nhìn thấy anh, nhưng vẫn sẽ nghe được tiếng động, và chiêu này tối đa tác động được lên quần áo anh ta.

Về cơ bản thì nó là 1 loại tàng hình, thích hợp để á·m s·át giữa ban ngày ban mặt.

Nhưng điểm trừ là trước khi tiến vào tầm t·ấn c·ông, Rag không thể rút dao ra vì con dao lơ lửng giữ không trung sẽ làm lộ vị trí của anh.

Chưa hết, anh cũng buộc phải di chuyển thật sự cẩn thận khi đối thủ có thể nghe tiếng bước chân để phán đoán ra vị trí.

“Ây, cậu ta bên trái kìa, coi chừng đấy Jet.”

“Không phải đâu, trước mặt ấy, có dấu chân đang lún xuống kìa.”

Ừm, nhưng việc đó hiện tại không đáng lo, vì việc chỉ điểm bừa của đám đông đã giúp anh che dấu tiếng bước chân.

Rag yên ắng di chuyển vòng quanh tìm cơ hội t·ấn c·ông.

Tuy Jet đã tắt màn chắn đi, nhưng anh vẫn không vội lao lên.

Vì chỉ cần 1 sơ xuất nhỏ, phát đâm của anh trượng mục tiêu, Jet có thể định vị ra vị trí của anh rồi phản kích.

Một sát thủ b·ị b·ắt đánh cận chiến với 1 thuật sĩ(Caster)?

Chắc là sát thủ sẽ thắng đấy, nhưng Rag không nghĩ mình có thể vật lộn thắng được Jet đâu, dù cho anh đánh cận chiến giỏi hơn.

Vậy nên cần cẩn thận.

“Nhất kích tất sát, không cho đối thủ cơ hội phản công.”x2

Tương phản vậy, Jet cũng đang nghĩ y chang vậy.

Khi mà Rag đã tàng hình, rất khó để tìm thấy cậu ta.

Vậy nên anh quyết định để cậu ta tự tìm tới mình.

Chỉ cần Rag tập kích hụt, anh sẽ tóm lấy cơ hội phản công tức thì.

Vì vậy, trận chiến trở thành một cuộc đấu so sức phán đoán, nắm bắt thời cơ và khả năng nhẫn nại.

Hai đấu thủ thận trọng di chuyển canh chừng nhau, trận chiến bỗng trở nên chẳng có gì đặc sắc.

Nhưng những người xem lại chẳng tỏ ra buồn chán bỏ đi.

Bởi vì, những lời chỉ điểm ban nãy không phải nói chơi đâu.

Thật sự có những người đang nắm được vị trí của Rag.

Họ mỉm cười đứng nhìn, chờ đợi pha tập kích diễn ra.

Giống như Jet, Arts của Rag cũng chẳng duy trì mãi được.

Vậy nên sớm muộn anh cũng phải hành động.



Giống như những người lính đánh thuê khác, Eric kiên nhẫn đứng quan sát.

Cậu không biết vị trí của Rag, nhưng những cái khác thì suy luận được.

Nhưng lúc này, một giọng nói bỗng xuất hiện ngay bên cạnh cậu.

“Tôi nghĩ rằng tôi đã cảnh báo là không được đi lung tung.”

“…”

“…”

“!!!” Eric sợ hãi quay người qua.

Đội trưởng đội hậu cần đang khoanh tay đứng ngay bên cạnh, nhưng ánh mắt cậu ta không nhìn Eric, mà hướng về phía sàn đấu kia.



“Dừng đi, đừng làm rộn.” Thấy Eric sắp sửa sợ hãi hét lên, đội trưởng đội hậu cần liếc nhẹ ánh mắt sang dừng cậu lại.

Xong rồi cậu ta nhỏ giọng nói tiếp.

“Được rồi, đứng xem nãy giờ, anh có hiểu được điều gì không?”

“Vâ-vâng.” Eric cũng vội ém giọng mình xuống mà trả lời, cậu nói hết những gì mình đang suy nghĩ về trận đấu của hai người kia cho đội

trưởng đội hậu cần.

“Ồ.” Nghe xong, người kia có vẻ thỏa mãn ngật đầu, xong rồi cậu ta tiếp tục hỏi.

“Vậy cậu có cái nhìn thế nào về kết quả?”

“Uh..” Eric nhìn quanh một hồi thấy không ai bị làm phiền, mọi người cũng đang bàn tán xem chừng nào Rag sẽ t·ấn c·ông, cậu mới thấp

giọng nói tiếp.

“Tôi cảm thấy, người có khả năng tàng hình kia nhiều khả năng sẽ thắng.”

“Ừm, tại sao?”

“Bởi vì tình thế hiện tại có lợi hơn cho anh ta. Đám đông đang ầm ỹ sẽ ít nhiều phân tán sự chú ý của người có màn chắn, và anh ta đang

cố gắng giữ cho sự tập trung của mình lên cao nhất.”

“Chỉ cần người tàng hình tìm một cách nào đó để tung hỏa mù, thực hiện một đòn t·ấn c·ông giả chẳng hạn, sự tập trung của người dùng lá

chắn sẽ phản tác dụng vì anh ta sẽ dùng hết sức để xử lý đòn t·ấn c·ông giả đó. Chỉ cần biết chớp thời cơ, thì thắng bại sẽ phân biệt.”

Nói xong, Eric ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy đội trưởng đội hậu cần vừa cười, vừa nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng.

Cậu ta tỏ ra rất hài lòng gật đầu, rồi sải bước đi đến chỗ người mở cược đứng gần nói gì đó.

Eric không nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhưng cậu thấy đội trưởng đội hậu cần mò mẫm trong túi móc ra một ít tiền đưa cho

anh ta, dường như cậu ta cũng muốn cá cược.

Xong xuôi, cậu ta quay trở lại chỗ Eric.

“Đi thôi.” Đội trưởng đội hậu cần nói.

“Vâng?” Đi đâu? Eric không hiểu.

“Đi họp, còn 10p nữa là đến giờ rồi, Boss chắc hẳn là yêu cầu cậu trình diện để báo cáo mà phải không? Còn đứng đó chút nữa là trễ đấy.”

Nói xong, đội trưởng đội hậu cần quay người rời khỏi đám đông.

Eric đứng đó load não một lát, cậu mới sực nhớ ra nguyên nhân mình đến đây.

Rồi cậu cũng vội vàng chạy theo.

“Thưa ngài, chờ tôi đã…” Đuổi kịp đến bên đội trưởng đội hậu cần, bước chân Eric chậm lại một chút, hít thở lấy hơi.

Nhưng cậu ta chẳng hề chậm lại, trái lại còn nhảy ton ton ra vài bước phía trước.

“Đừng gọi tôi là ngài, dù gì thì anh cũng lớn tuổi hơn tôi mà, cứ gọi tôi bằng tên đi.” Cách Felix một đoạn, đội trưởng đội hậu cần bất ngờ

trụ một chân, điệu nghệ xoay người lại.

“Xin lỗi vì giới thiệu trễ nhé, tôi là đội trưởng đội hậu cần trực thuộc Bloody Lines. Dù nhìn còn trẻ nhưng xin đừng coi thường tôi, vì anh

có thể sẽ phải hối hận vì điều đó.” Một tay cậu ta tháo mũ, vòng ra trước ngực, tay còn khoanh sau lưng, một chân trụ còn chân còn lại

đưa về sau.

Đội trưởng đội hậu ngả mũ cúi chào theo phong cách của một quý ông và tự giới thiệu.

“Thay mặt tất cả mọi người, chào mừng đến với Bloody Lines, Eric Vlardimir.”

“Và như những người khác, anh cũng có thể gọi tôi là…”



“Twilight.”