Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 38: Trở về thị trấn



Chương 33: Trở về thị trấn

Chương 33:

“Nhóc ổn chứ, cần anh cõng đi một đoạn không?”

“Cảm ơn, nhưng tôi vẫn ổn.”

Sau khi an táng cha mẹ của Yelena, giờ đây họ đang quay trở lại thị trấn.

Theo như tính báo của Jet, người đi thám thính lúc Rag đang đào huyệt.

Đám lính tuần tra vì một lý do gì đó vẫn chưa cho nổ khu mỏ và t·hiêu r·ụi thị trấn.

Chúng hiện tại đang đóng tại tòa nhà thị chính và chia nhỏ lực lượng ra canh gác xung quanh.

Khi năm người đến đó thì chắc cũng chập tối.

Lợi dụng màn đêm, tuy Rag mất đi khả năng tàng hình, nhưng nếu đánh khéo, họ có thể âm thầm loại bỏ từng tốp lính một và chiếm lại

thị trấn.

Tuy ba người Jet không hiểu sao phải nhọc công làm vậy trong khi có thể chuồn êm ra khỏi khu vực này và tập hợp lại với mọi người.

Nhưng vì Twilight đã hạ lệnh, cho dù khó thì cũng phải làm.

Vì đó là nghĩa vụ của cấp dưới.

Nhưng giờ vẫn chưa đến lúc đó.

Rag kéo hai người đồng đội của mình đi theo sau một đoạn, vừa đủ để phản ứng khi có biến, vừa không ảnh hưởng tới Twilight phía

trước.

“Ganh tị thật nhỉ, sao đãi ngộ lại khác đến thế cơ chứ.” Rag phàn nàn, nhưng giọng điệu lại mang vẻ bông đùa.

“Ý cậu là sao?” Jet đi cạnh đó hỏi.

“Cậu không thấy à? Hai người đó ấy? Tôi cược 50 đồng là nếu Hisomaru ở đây, ngài ấy sẽ thốt ra câu: “Ôi tuổi trẻ”.”

Matt thì yên lặng đi theo, từ chối cho ý kiến.

“Ý cậu là sao?” Jet vẫn chưa hiểu lắm.

“Thôi, có nói cậu cũng chẳng hiểu đâu.”

“Về nhà mượn Will mấy quyển “sách” mà học tập thêm đi.”

“?.”

Điều này khiến Jet cảm thấy là lạ, kiểu như “Mình lạc hậu quá rồi à”.

Nhưng vì tính cách của mình, anh cũng không trực tiếp lên tiếng mà dự định khi nào về thì sẽ hỏi Will xem thế nào.

“Nhưng tôi cũng phải nói…” Thôi việc đùa giỡn, Rag quay sang nhìn Matt.

“Ông thấy thế nào Matt? Ông cũng thấy rồi mà phải không?” Cậu nghiêm túc hỏi.

Nhưng anh vẫn từ chối cho ý kiến.

Ngay từ lúc hai người Cabe và Twilight rời đi, ngay tối hôm đó, một cơn bão lớn ập qua đã khiến anh cảm thấy cực kì bất an.

Cho đến khi Twilight dùng hệ thống liên lạc của Ursus gọi đến và ba người đuổi tới nơi.

Matt đã coi như chắc chắn rằng, Cabe c·hết rồi, không rõ lý do, nhưng anh cũng không chất vấn đội trưởng.

Là thuộc hạ đầu tiên của Twilight, cũng như tiếp xúc nhiều với đội 2. Matt là người đã thấm nhuần tư tưởng q·uân đ·ội.

Đối với anh, việc thuộc hạ hi sinh vì thủ lĩnh không phải là điều cần suy nghĩ.

Hơn nữa anh biết, Twilight hiện tại dù đang tỏ ra rất bình thường, nhưng cũng chẳng dễ chịu tí nào.

Nhưng những điều trên không có nghĩa là anh không tức giận.

Cabe là một trong hai người cùng lứa thân với anh nhất.

Thế nên đành phải xin lỗi quân lính Ursus.

Matt sẽ dùng chính sinh mạng của chúng để trút giận.

Còn điều mà Rag đang hỏi, Matt thật sự vẫn chưa thực sự đưa ra cảm nhận của mình được.



Lúc nãy, lúc Twilight trở lại, việc cánh tay của cậu ta bị đông lại gần như hoàn toàn cũng bị anh phát giác.

Tuy giờ nó đã lành lặn bới khả năng tăng nhiệt độ của cậu ấy. nhưng có thể gây ra một thương tích cỡ đó, chỉ có thể là một người.

Matt hướng ánh nhìn về phía cô bé tóc trắng đang đi bên cạnh Twilight.

Cô bé có tiềm năng, nhưng thực sự Matt vẫn khó đánh giá cao Yelena.

Arts của cô bé, có vẻ vẫn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhưng chắc chắn nó mang theo đặc tính băng, hoặc gây lạnh.

Nhưng mất đi một Defender hiếm hoi và thay bằng một Caster, thứ mà đội hậu cần không thiếu nhất.

Không những thế, băng, là thứ khả năng đối nghịch hoàn toàn với lửa của Twilight.

Dù nhìn ở góc độ nào thì Matt vẫn cảm thấy đây là một sự trao đổi không hề lời.

Còn hòa hay lỗ thì phải chờ đợi xem sự quyết tâm và khả năng phát triển của Yelena. Và còn việc Twilight sẽ sử dụng Arts của cô thế nào.

Trong vô thức, Matt gần như đã coi Yelena là một thành viên của đội hậu cần, dù chưa có bất kì bằng chúng nào cho thấy cô sẽ tham gia.

Nhưng chuyện đó để tương lai tính.

Vì bây giờ, tất cả mọi người trừ Yelena đã vào trạng thái đề phòng.

Vì họ đã tiến đến rất gần thị trấn, ở vị trí có thể sẽ giao tranh bất kì lúc nào.

Bốn người bắt đầu dàn đội hình như thường lệ và chuẩn bị chiến đấu.

Bắt đầu với việc Twilight ngồi xổm xuống và bắt đầu xác nhận vị trí của quân địch còn ba người kia tiến lên phía trước.

Thông thường, một tốp lính tuần tra sẽ bao gồm 5-6 tiểu đội, với tổng thành viên lên đến 44 người tính cả đội trưởng và đội phó.

Ban trưa, đội của Twilight đã tiêu diệt được 14 tên, vậy nên…

“Có 30 tên địch.”

Twilight chỉ về hướng bên trái kể từ lối vào thị trấn, nơi gần kề với khu mỏ

“Vòng qua bên trái, ở đó có một căn nhà nhỏ với một khoảng đất trống nhỏ giữa 3 căn nhà. Lấy đó làm trung tâm, có hai tiểu đội, hướng 1

giờ có 6 tên, hướng 7 giờ có 8 tên nữa.”

“Matt, anh hướng đó đi, bọn chúng đứng hơi tụ tập với nhau, không dễ để á·m s·át từng người một.”

Matt nghe lệnh, nhìn qua hướng Twilight chỉ rồi gật đầu, nhưng chưa đi vội.

“Cánh phải, có 1 tiểu đội, chúng đang canh gác gần lối ra vào khu mỏ, địa hình tương đối trống trải, tôi không tin Rag sẽ làm tốt ở đó nên

làm phiền anh vậy Jet.”

“Tôi ổn.” Jet không phản đối, nếu địa hình trống trải thì quả thật nếu Rag đi thì chỉ hiến mạng cho địch.

“Còn phía trung tâm, bọn chúng tập trung 2 tiểu đội cuối cùng ở tòa thị chính, địa thế ở đó không tốt cho chúng ta, nên Rag sẽ đi với tôi,

tùy cơ ứng biến.”

“Đội trưởng, ngài luôn biết đưa chúng ta vào thế khó đây.” Rag cũng tập trung quan sát vị trí mình cần đến.

Trung tâm thị trân, nơi có đèn đuốc sáng trưng, coi như phế luôn khả năng của Rag. Như thế thì đi cánh trái hoặc phải còn đỡ hơn.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không, miễn là ngài còn đứng ở sau yểm trợ hỏa lực cho tôi thì 30 tên cũng không thành vấn đề.” Rag vỗ ngực tự tin nói.

“Phải coi anh có thể bảo vệ được tôi không đã.”

Nói rồi, Twilight quay sang phía Yelena.

“Còn nhóc, lần này bọn anh sẽ phải chiến đấu nghiêm túc đấy, nhóc có muốn đi vào không, hay là ở lại đây? Nếu không muốn thì anh sẽ

không ép nhóc, để Rag đi một mình cũng được.”

“Này, đừng có đùa như thế, c·hết tôi đấy.” Rag khóc không ra nước mắt.

“Haha.” Ba người cười thầm trên nỗi đau của cậu, nhưng ai cũng biết đó là Twilight đang nói đùa.

“Sao nhóc, quyết định đi.”

Yelena day dứt một hồi lâu, rồi cô quyết định.



“Tôi sẽ đi với Dualah.”

Mất đi cha mẹ, Yelena giờ đây trở nên tuyệt vọng và sợ hãi với mọi thứ xung quanh, chỉ khi đi với Twilight cô bé mới có cảm giác an toàn.

Nhưng cái tên cô nói lại khiến Jat và Rag khó hiểu.

“Dualah là ai?”

Nhưng không để họ có thời gian để tò mò. Twilight to tiếng nói.

“Tốt! Vậy tôi, Rag và Yelena sẽ đến tòa thị chính.”

“Sau khi trừ khử được lính đồn trú, hãy lập tức tập hợp lại tại tòa thị chính.”

“Và tôi muốn mọi người biết điều này, có vẻ mọi người cũng đã để ý những chính những tên lính tuần tra ở đây là kẻ đã thực hiện hàng

loạt v·ụ t·hảm s·át đối với Infected gần đây, và trong quá khứ thì con số đó cũng không nhỏ…”

Đến đây, Twilight nhấn mạnh.

“Thế nên…cứ thoải mái mà xả hết tức giận lên chúng đi, không cần kìm chế gì đâu.”

“Hahaha.” Rag cười, nhưng nhìn xung quanh hai người kia chả có động tĩnh gì, thấy hơi lạc quẻ nên anh cũng im luôn.

“Và điều cuối cùng tôi muốn nói…”

Twilight đứng thẳng dậy, cậu rút cây gậy phép ra, cuộn dây xích thì không biết rơi ở đâu tìm không thấy.

“Chúc mọi người may mắn.” Twilight vỗ tay.

“Rõ!”x3

Mọi người đồng hoạt hét lên.

Rồi cả đoàn chia làm ba nhóm, nhắm tới mục tiêu của mình.

Bầu trời giờ đã tối hẳn, đêm nay là đêm không trăng.

Là dấu hiệu, báo rằng…

Cuộc săn đã bắt đầu.

Và con mồi chính là…những tên lính tuần tra vẫn đang ăn chơi sau cuộc vui kia.

---------Đường phân cách---------

Tại tòa thị chính, tên đội trưởng đội tuần tra Ursus đang khui rượu uống với đồng bọn.

Từ hồi chiều, sau khi phân chia hai tiểu đội truy bắt gia đinh Yelena, bọn chúng định tiêu hủy thị trấn như mọi khi.

Nhưng giữa chừng thì phải dừng lại vì có điện báo nói rằng kể từ bây giờ, toàn bộ lực lượng Ursus còn đồn trú tại đây sẽ được tạm thời

chuyển xuống dưới quyền của vị tướng quân mới tới.

Để thuận tiện trong việc điều tra và truy vết sinh vật gây ra những t·hảm k·ịch gần đây, vị tướng quân đó đã ra lệnh cho toàn bộ lực lượng

đóng quân tại chỗ, chờ mệnh lệnh tiếp theo.

Thế là đám lính tuần tra buộc phải dừng việc t·hiêu r·ụi thị trấn để xóa chứng cứ.

Trong lúc chờ tên đội phó, đầu não của những hoạt động c·ướp b·óc trở về, tên đội trưởng cùng những tên lính khác khui rượu uống để

g·iết thời gian.

Uống một hồi lâu, trời cũng đã tối, lúc này mà tên đội phó cùng hai tiểu đội của hắn vẫn chưa về.

Trong hoàn cảnh sống phạm tội như hiện tại, một vài tên trong đám lính đã dần hình thành tư tưởng cẩn trọng với mọi thứ xung quanh.

Việc tên đội phó rời đi quá lâu và không có hồi âm khiến chúng trở nên lo lắng.

Trong khi tên đội trưởng đang hăng say nốc rượu ừng ực cùng những tên lính không biết lo là gì.

Một vài người trong số chúng đã lấy cớ rời đi để cố gắng liên lạc với tên đội phó.

“C·hết tiệt, tên đần đó, sao hắn lại vô lo đến thế cơ chứ.” Một tên lính rời khỏi bữa tiệc đang trò chuyện cùng bạn mình.

Vì cũng có uống chút men nên hắn bắt đầu chửi bừa.

“Nếu như tất cả mọi việc bị phanh phui, tất cả chúng ta sẽ c·hết không có chỗ chôn đâu.”



“Haha, đừng làm quá mọi thứ lên như vậy.” Trả lời hắn là một tên lính khác đang loay hoay tìm một góc nào đó để tè.

“Cứ sống hưởng thụ thôi, đến lúc đó rồi tính, dù gì thì nếu thật sự bị phát hiện thì chúng ta cũng chỉ làm theo lệnh thôi mà.”

Nói xong rồi, tên lính có vẻ tìm được chỗ hợp ý, tiếng huýt sáo bắt đầu vang lên.

Còn tên kia nghe thấy vây cũng bớt lo, hắn cảm thấy mình cũng nghĩ nhiều rồi.

“Mà phải nói, thị trấn này cũng có không ít đồ tốt đúng không, so với mấy chỗ trước thì thu hoạch nhiều gấp đôi luôn.”

Tên lính tự luyên thuyên một mình.

“Mà tiếc là ở đây không có phụ nữ, hồi sáng lỡ tay g·iết hết rồi, nên giờ hơi chán.”

“Gì thế, sao yên lặng dữ vậy.”

Cảm thấy có gì đó là lạ, tên lính nhìn sang chỗ tên đồng đội đang đi tè.

Không biết từ lúc nào, tiếng huýt são đã im bặt, còn cơ thể tên lính dần lảo đảo rồi ngã xuống đất.

“Này có chuyện gì vậy.” Thấy đồng bọn ngã xuống, tên lính lập tức định la lên báo động, nhưng bỗng nhiên, hắn thấy mình không còn nói được.

Rồi cơ thể hắn mơ hồ cảm thấy cơ thể nhẹ hơn nhiều.

Tên lính từng bước loạng choạng, rồi cũng ngã xuống đất.

Thứ cuối cùng hắn cảm nhận được, là tiếng của ai đó đang chửi thề.

……..

….

“Đệch, máu bắn lên đầy người rồi, biết thế khỏi rút con dao ra. C·hết tiệt!”.

Rag tức giận lột bỏ cái áo choàng của mình, lộ ra một bộ quân phục đen với nhiều bao để dao ở khắp mọi vị trí từ tay cho đến chân.

“Ở đây có chỗ nào giặt đồ không vậy?” Anh quay sang chỗ Yelena cũng vừa bước ra từ bóng tối.

“Ở chỗ giếng nước, ngoài quảng trường.” Cô bé chỉ liếc nhìn qua hai cái xác rồi chỉ tay về phía quảng trường.

“Sao mà cần phải giặt đồ, cậu sợ máu à?” Lúc này, Twilight cũng đi ra, cậu nhìn Rag đang quơ quơ chiếc áo choàng mà hỏi.

“Không phải sợ, mà trang bị dính máu thì sẽ phải thay mới mà tài chính của tôi thì đang eo hẹp.” Rag thở dài buồn bã, biết thế cậu tiết

kiệm một chút mà không cược tất tay với Will.

“Anh làm thì tự mà chịu đi, mà máu giặt ra được à?” Twilight liếc nhìn Rag, rồi tung ra đòn chí mạng.

“Ơ, hình như mà được mà?”

“Anh biết làm không?”

“Khôngggg!” Rag cúi đầu xuống tuyệt vọng kêu lên.

Giờ chỉ còn đường mượn tiền Will mà may đồ mới, mà phải biết số nợ của Rag nó đã cao đến mức làm cả chục năm cũng chưa trả hết

được rồi.

“Bớt giỡn đi, cậu cũng nghe thấy chúng nói rồi chứ?” Thấy Rag diễn trò quá lố, Twilight nhắc nhở.

Họ không đến đây để chơi.

“Biết rồi, có vẻ như bọn chúng đang quẩy khá nhiệt trong kia.” Rag trỏ vào tòa thị chính, ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng hò hét phát ra

từ đó.

“Đến mức không có canh phòng luôn nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Anh biết phải làm gì rồi chứ?” Twilight nháy mắt nói.

“Ah, chuyện này sẽ vui lắm đây.”

Ngay lúc này, miệng của Twilight và Rag không hẹn mà cùng nở ra một nụ cười hết sức nguy hiểm.

Trước sự khó hiểu vì thái độ nhởn nhơ của hai người, Yelena khó hiểu đứng nhìn Twilight và Rag cười hì hì tách nhau ra hai phía của tòa

nhà làm cái gì đó.

Cô không do dự, chạy ngay theo Twilight.

Còn về họ làm cái gì, chút nữa sẽ biết.