Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 37: An táng



Chương 32: An táng

Chương 32:

Xạch.

“Phù.”

Sau khi xúc xẻng đất cuối cùng lên, cảm nhận đã đủ sâu, Rag đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Anh nhìn lên trời, mặt trời đã đi được một nửa đường về phía tây, nhưng trời vẫn còn nắng khá gắt.

Xong rồi, anh hướng ánh mắt như muốn chửi thề về phía Matt đang nằm ngủ bù ở không xa.

Nhưng vì phân công hợp lí nên cũng không tiện nói gì.

Rag đành phải nhịn uất ức, cắm cây xẻng xuống rồi hét lớn báo hiệu cho mọi người.

Nhưng Twilight xuất hiện và bảo anh im lặng.

“Để cô ấy gần họ thêm tí nữa đi.”

Nói rồi cậu lấy lại chiếc xẻng, gập gọn lại rồi cất vào túi.

“Xong rồi thì cậu có thể nghỉ ngơi, đợi Jet quay lại rồi tiếp tục.” Twilight vỗ vai canh ta rồi chỉ chỗ Matt, ở đó có mây che bớt nắng.

Rag tỏ vẻ khó chịu nhìn cậu, tính phàn nàn như mọi khi.

Nhưng chưa kịp phát ra tiếng, anh đã im bặt.

Bởi vì cánh tay phải, tay thuận của Twilight.

Nó đã gần như bị đông cứng, đến tận bả vai.

“Đội trưởng, tay cậu…”

“Đừng nói gì cả.” Twilight đưa một ngón tay lên miệng.

Cậu lấy một tí nước rồi lập tức quay trở lại chỗ Yelena, người đang khóc ngất đi bên cạnh xác c·hết ông bà White.

“Chậc.” Rag không biết nới gì hơn, anh quay qua nhìn quanh xem có gốc cây nào để nằm không, nhưng mới sực nhận ra đây là thảo

nguyên tuyết, đào đâu ra cây.

Hết cách, anh đành phải ra chỗ Matt đang nằm kia.

Từ lúc nhận được tín hiệu, anh luôn phải trực để di chuyển, sau đó chạy nhanh đến chỗ Twilight mà không được nghỉ tí nào.

Chẳng bao lâu, dưới bóng râm cùng nhiệt độ mát lạnh của nền tuyết, Rag cũng mệt mỏi th·iếp đi.

Cho đến lúc hoàng hôn gần buông xuống.

Ào

Một xô nước dội vào mặt anh khiến Rag tình giấc.

“Này! Tôi đã nói là đừng có đánh thức tôi kiểu đó mà!” Bị ướt xũng cả người, Rag tức tối bật dậy.

“Ý kiến gì?”



“À không, không có gì đội trưởng.”

Thấy Twilight, Rag lập tức

“Đứng dậy đi, chúng ta di chuyển.”

Không dông dài, Twilight chỉ nói vậy rồi quay đi.

“Vâng.” Không chần chừ, Rag lập tức đứng dậy. Anh cởi áo ra vắt bớt nước rồi tức tốc chạy theo.

-----------------------------

------------------

Tại cái hố đã đào trước đó, Jet, Matt và Twilight đã chờ sẵn.

Yelena, lúc này vẫn đang ngồi cạnh nắm lấy bàn tay đã lạnh ngắt của mẹ mình, trên mắt cô có thể nhìn thấy rõ sự sưng lên và những vệt

nước mắt còn sót lại.

Rag là ngươi tới cuối cùng, nhưng anh không dành thời gian để thở, mà lập tức đứng vào ngang hàng họ.

Thấy mọi người đã đông đủ, Twilight gật đầu, rồi mới đến bên cạnh Yelena.

“Đến lúc rồi.” Cậu nhẹ nhàng nói.

“Ưm.” Yelena gật đầu.

Twilight đưa tay ra, đỡ cô ấy đứng dậy.

Rồi ba người còn lại chia nhau ra lần lượt mang xác của hai ông bà cẩn thận đặt xuống mộ huyệt đào tạm này.

Twilight sẽ không hỏa táng họ.

Vì một cột khói lớn sẽ coi như là báo vị trí của mình cho toàn bộ lực lượng Ursus quanh đây.

Thay vào đó cậu chọn cách chôn họ.

Adam, là một người ái quốc.

Cậu không biết nhiều về quãng thời gian sinh sống của ông sau khi bị trục suất.

Nhưng trong lúc cậu ở đây, ông ấy chưa bao giờ buông một lời oán trách đối với tổ quốc.

Trong suốt sự nghiệp chính trị của mình, Adam đã cố gắng hết sức để khiến Ursus trở nên tốt đẹp hơn.

Không nhiều, nhưng tư tưởng của ông cũng tác động không nhỏ đến những nhà cách mạng sau này.

Có lẽ, được an nghỉ trên chính đất mẹ chính là mong ước cuối cùng của Adam.

Nhìn nụ cười hạnh phúc kể cả khi đ·ã c·hết trên miệng Adam, Twilight nghiệm đến điều gì đó.

Cậu đưa tay hạ lệnh.

Matt bắt đầu xúc tuyết lấp hố lại.

Đứng sát bên cậu, Yelena chưa vẫn chưa hề rời mắt khỏi cha mẹ mình từ khi họ được đưa xuống hố.



Trong tay cô đang cầm một bức ảnh.

Đây là ảnh chụp của cha mẹ cô hồi còn ở thủ đô Ursus.

Lúc đó cô vẫn chưa sinh ra.

Nhìn nụ cười trên khuôn mặt hai người trong ảnh, rồi lại nhìn xuống cha mẹ mình.

Đôi mỏi nhỏ của cô mím lại.

Dòng nước mắt rất khó khăn kìm lại chảy ra.

Twilight đứng cạnh thấy vậy, đưa tay lên, xoa đầu cô như thường lệ.

Rag hiểu ý, kéo Jet lùi lại.

Cảm nhận được hơi ấm trên đầu mình, Yelena cảm thấy mình được an ủi đi phần nào.

Rồi như hạ được quyết tâm, cô thả tấm hình xuống dưới chiếc hố.

Nó bay luợn lờ theo gió, rồi cuối cùng hạ cánh ngay trên giữa ngực Adam.

“Nhóc chắc chứ?” Thấy cô bé thả đi tấm hình kỉ niệm để nhớ lại cha mẹ, Twilight hỏi.

“Không sao, nó là kỉ niệm của cha mẹ, không phải tôi.” Yelena lắc đàu kiên định trả lời.

“Thế à?” Twilight nhìn cô một lúc, thấy cô cũng đã hạ quyết tâm, cậu cũng không nói gì.

Không lâu sau, nắm tuyết cuối cùng cũng được lấp lại, tạo thành một ụ tuyết nhỏ.

Jet không biết ở đâu tìm được vài bông hoa dại, anh chia cho mọi người rồi ai cũng lần lượt đặt nó trên ngôi mộ ấy rồi quay đi.

Yelena cũng chỉ đứng lại nhìn thêm một tí, rồi cũng vuốt nước mắt mà rời đi.

Để lại Twilight vẫn đang cầm bông hoa.

“Hư hư.”

Đợi mọi người đi hết, Twilight mới phá lên cười.

“HAHAHAHAHAHA.”

“Khụ khụ đau họng quá.”

“Mà dù sao, cũng ấn tượng đấy, màn kịch này.” Cậu tự nói với chính mình.

“Nhưng mà, việc ông thua cược, cũng là ý trời thôi.”

“Nah, tiếc thật đấy, nếu ngay từ đầu ông chú ý cô lập tôi hoặc lợi dụng triệt để Yelena thì có lẽ đã thành công rồi.”

“Ít nhất đến phút cuối ông đã hành động đúng với vai trò một người cha.”

“Mà dù sao thì, coi như ông cũng cứu mạng tôi…thế nên.”

“Tôi không nhớ rõ lắm, mấy tờ báo liên quan đến việc đó cũng đã 5,6 năm trước rồi.”

“Hồi đó, chuyện cũng khá to vì thế mấy lão già chỗ tôi có nghiên cứu.”



“Thế nên tôi cũng biết sơ sơ.”

Twilight nhìn về phía sau, có lẽ mọi người đang đợi cậu.

“Tôi sẽ tiễn hắn đi gặp ông, coi như trả công nhé.”

Nói hết, cậu cũng đặt bông hoa lên trên ụ đất, rồi đi tập hợp với mọi người.

……………………

……..

Nhiều năm sau.

“Phù, lâu rồi mới trở lại đây nhỉ, chả khác gì cả.”

Một thanh niên mặc áo chàng tối màu dạo bước trên con đường tuyết.

Cậu dạo bước đi xung quanh tìm kiếm, rồi cuối cùng dừng lại trước một vị trí.

Ở đây chả có gì kì lạ, chỉ là một nơi bình thường chả có gì đặc sắc.

“Đây phải không nhỉ, chắc là mình không nhớ nhầm đâu?”

Mặc kệ có đúng hay không, người thanh niên cởi mũ áo choàng xuống, để lộ ra một gương mặt anh tuấn cùng với mặt nạ che kín nửa

mặt dưới.

“Khụ khụ, xin lỗi vì đi viếng mộ mà không được tử tế cho lắm, nhưng tôi đang bận.”

Người thanh niên lấy từ sau chiếc áo choàng ra một túi vải gì đó, ở đáy túi còn có một thứ chất lỏng đỏ thẳm đang nhỏ giọt.

Cậu ném cái túi đó lên măt đất

“Thiệt tình, ô chọc ai thì chọc chứ lần sau né mấy tên kiểu này ra nhé.” Thanh niên vuốt mái tóc đen của mình than thở.

“Giết hắn khó bỏ mẹ đi, tôi đã phải gọi đến cả Fireflies để á·m s·át lão ta đấy.”

“Tôi đã phải giả ma dọa hù hết đám lính chạy ra ngoài để cô ấy có cơ hội ra tay.”

“Mà sao mình lại đứng đây luyên thuyên một mình vậy nhỉ, thôi đang bận, tôi đi trước đây.”

Cậu lấy một chai rượu trong túi ra đặt trên mặt đất.

“Đây là hàng đặc biệt của tôi, coi như là đồ phúng điếu đi.”

“À đúng rồi, nếu ông muốn biết về Yelena, cô ấy đang có một cuộc sống khá tốt nên không cần lo đâu.”

“Vậy nhé, tạm biệt.”

Thanh niên vẫy tay rời đi.

Đâu đó từ trên trời, một con chim lượn từ trên trời xuống, đáp trên mặt đất.

Nó dùng chân, kéo sợi dây giữ đầu túi ra.

Từ trong đó, lộ ra môt cái đầu người vẫn còn đang phân hủy.

Con chim nghiêng đầu nhìn ngắm một chút rồi sải cánh, bay về phía chân trời.

Lượn trên những cơn gió, cánh chim bay v·út lên bầu trời tự do.