Không biết là do thai nhi càng ngày càng lớn khiến bệnh thiếu máu trầm trọng hơn, hay là do mấy ngày nay nhiệt độ giảm trên diện rộng mà tinh thần của Giản Thư càng ngày càng suy nhược, mặc dù anh không có cảm giác khó chịu nhưng lại dễ dàng mệt mỏi và lười biếng. Lê Hành như lâm đại dịch đến hỏi ý kiến bác sĩ, nhưng ông cũng không đưa ra bất kỳ giải pháp đặc hiệu nào, chỉ nói phải nghỉ ngơi thật nhiều.
Vậy là "phòng thí nghiệm" của Giản Thư chính thức chuyển lên giường. Không biết Lê Hành từ chỗ nào lấy cho anh một cái bàn trà nhỏ đặt ở trên giường, độ cao vừa phải, không dễ chạm vào bụng, viết viết vẽ vẽ cũng thuận tiện hơn nhiều.
Dự án của Lê Hành đang gặp rắc rối, nhà tư bản tham mấy đồng tiền chi phí, không muốn bỏ công sức trên vật liệu, nhưng nói sao cũng không muốn từ bỏ kế hoạch thiết kế do nhóm kỹ thuật đề xuất, những người bạn nhỏ bên tổ công tác không giải quyết được chuyện này, không thể làm gì khác hơn là xin nhờ Giám đốc Lê ra tay.
Thực ra Lê Hành có thể có biện pháp gì? Những yêu cầu về chịu lực, thoát nước, thông gió, chiếu sáng,... trong phương án thiết kế bên nào cũng không thể cắt bớt vật liệu, nếu cắt xén vật liệu thì cũng giống như muốn bò vắt sữa mà không cho bò ăn, Lê Hành cũng hết đường xoay xở.
Hắn không nói cho Giản Thư biết, hắn vẫn dành phần lớn thời gian mỗi ngày để chăm sóc anh nhưng thỉnh thoảng lại hơi lơ đễnh, có khi Giản Thư phải gọi hắn mấy lần hắn mới đáp lời. Đương nhiên trong lòng Giản Thư biết, nhưng Lê Hành không muốn nói, anh cũng không hỏi --- có lẽ anh vẫn không thể khiến A Hành yên lòng giao phó phiền não --- Giản Thư nghĩ vậy. Anh cảm thấy mình có thể hiểu và cũng có thể thông cảm.
Vì vậy, anh chỉ lấy cớ không muốn bị quấy rầy khi đang nghiên cứu, đuổi Lê Hành đến phòng làm việc, để hắn có không gian giải quyết công việc.
Đã gần trưa, Giản Thư cảm thấy chân hơi bị chuột rút, cơn đau kéo dài một lúc, đây không phải là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, nhưng đa số thời điểm đều có Lê Hành giúp anh xoa bóp giảm đau, nhưng cũng có những lúc Lê Hành không chú ý, Giản Thư cũng có thể cắn răng vượt qua.
Anh không dám cúi xuống để tự mình xoa, đành phải chịu đựng cơn đau mà duỗi chân ra hướng ngược lại, hy vọng sẽ bớt đi một chút.
Nào ngờ lần này lại nghiêm trọng ngoài ý muốn, lúc đầu chỉ là bắp chân, nhưng sau đó ngay cả đùi sau cũng đau râm ran, Giản Thư không chịu được liền xoay người sang một bên, không nghĩ tới phía dưới eo cũng dâng lên một luồng đau đớn, giống như là bị ngắt nhéo. Không biết tình huống cụ thể, anh không dám manh động, chỉ có thể gắng gượng.
Lê Hành gọi xong một cuộc điện thoại dài mới đi ra uống nước, liền nghe thấy trong phòng ngủ có một tiếng rên nhỏ, thanh âm rất nhỏ, nếu như không lắng nghe sẽ không phân biệt được, chuyện này có lẽ cũng mang theo mấy phần tâm ý tương thông.
Lê Hành vội vàng đặt ly nước xuống, lao vào phòng, liền thấy Giản Thư cố gắng đỡ eo, lông mày nhíu chặt, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Lê Hành choáng váng đầu óc, chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên, ba bước thành hai bước liền tới trên giường, đỡ Giản Thư.
"Sao vậy? Em khó chịu ở đâu? Đau bụng sao? Em, em nhịn một chút... Anh đi gọi, đi gọi..."
Lê Hành run tay muốn mò lấy điện thoại, nhưng lại bị Giản Thư ngăn lại, Lê Hành ngơ ngác quay đầu nhìn anh.
"Này... chỉ là chuột rút thôi, không cần gọi... anh giúp em xoa chút, chân phải..."
Lê Hành lúc này thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới xoa bóp chân phải cho anh, vừa đặt tay lên, liền cảm thấy cơ bắp cứng ngắc dưới cơn co thắt kịch liệt
Lê Hành chịu đựng lửa giận trong lòng xoa cho anh một hồi rồi đột nhiên đấm một quyền xuống giường, giống như dã thú bị thương, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cúi đầu không nhìn rõ vẻ mặt.
Mãi cho đến khi Giản Thư vươn tay nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lê Hành, người sau mới thoáng khống chế được bản thân, giơ tay nhẹ nhàng vuốt dọc theo bắp chân của Giản Thư, mang theo ý tứ động viên nhưng vẫn không nói lời nào.
Giản Thư hơi luống cuống, nghĩ Lê Hành có lẽ là đang giận mình, do dự một hồi, quyết định núi không tìm ta thì ta đi tìm núi, vì vậy lại kéo tay áo của Lê Hành.
"Em xin lỗi... lẽ ra em nên nói với anh đúng lúc..."
"Anh không xứng khi nói mình có thể chăm sóc cho em." Giọng nói của Lê Hành lạnh lùng, rõ ràng là đang cố gắng hết sức để kiềm chế cơn tức giận của mình.
Giản Thư càng nghe càng căng thẳng, đẩy Lê Hành ra và nói: "Anh không thể bỏ mặc em, nếu em ở một mình thì làm sao..."
Không đợi Giản Thư nói xong, Lê Hành đã gắt gao ôm người vào lòng.
"Em nói mò gì đấy, là lỗi của anh, em hiểu không? Không liên quan gì đến em! Là do anh sơ suất! Sao anh có thể để em một mình được?"
Giản Thư cảm thấy người này tức giận đến mức nói năng lộn xộn, hóa ra là đang tự trách.
Chân bị chuột rút đã đỡ nhiều rồi, chỉ còn sót lại một cơn đau mơ hồ, nhưng phần eo bị đau dường như vẫn không chuyển biến, âm thầm thử một chút, anh phát hiện trong mấy phút đồng hồ này phần eo đã không thể cử động.
Giản Thư thở dài, duy trì tư thế vỗ vỗ lưng Lê Hành, báo cáo:
"A Hành, em... hình như bên này cũng đau..." Anh vừa nói vừa chỉ phần thắt lưng của mình.
Cuối cùng, hắn vẫn gọi cho bác sĩ, khi bác sĩ đến, Giản Thư phát hiện ông còn mang theo một máy chụp X-quang di động, đột nhiên anh cảm thấy vấn đề có hơi lớn, quay lại nhìn Lê Hành, lại thấy mặt mày hắn tối sầm, vững vàng nắm tay của anh, như là sợ đánh mất anh.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra bác sĩ xác nhận là đau xương chậu, sau đó để Lê Hành một tay đỡ bụng của Giản Thư, một tay đỡ Giản Thư thử đứng, vừa mới đứng lên Giản Thư cơ hồ liền phát hiền đùi phải hoàn toàn không thể đáp xuống đất, đau nhói, nếu không có Lê Hành đìu đỡ, chỉ sợ anh cũng té xuống.
Sau khi bác sĩ xem qua, nói triệu chứng tương đối nghiêm trọng, liền nhanh chóng đeo đai chỉnh hình cho thai phụ, đồng thời dặn dò Giản Thư trước mắt phải đeo đai nâng bụng để giảm áp lực lên xương chậu.
Lê Hành đuổi theo bác sĩ hỏi tại sao đột nhiên lại xảy ra như vậy, có phải hắn không chăm sóc đúng cách hay không, nhưng bác sĩ mặc nhiên cho rằng đây là bệnh thường gặp khi mang thai, đặc biệt sức dẻo dai của đàn ông kém hơn phụ nữ rất nhiều và thai nhi càng lớn thì cơ thể mẹ càng dễ bị thương, nói cách khác, đây là chuyện bình thường.
Lê Hành lại không nghĩ như vậy, Giản Thư có thể nhìn ra, hắn đã rơi vào trạng thái cực kỳ tự trách cả ngày hôm đó, như thể việc anh không thể đi được đều là lỗi của hắn.
Thật ra khi không cử động, Giản Thư không cảm thấy đau lắm, nhưng đeo đai không quen, chỉ cảm thấy toàn thân cứng ngắc.
Đai đỡ bụng đã được mua từ lần trước hai người đi mua sắm, lúc đó Lê Hành mới nghe nói, những tháng cuối thai kỳ thứ này có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho Giản Thư, liền không hề nghĩ ngợi mua ngay, không ngờ nhanh như vậy đã dùng đến. Lê Hành cẩn thận giúp Giản Thư đeo đai, động tác nhẹ nhàng như thể chỉ cần chạm vào Giản Thư có thể sẽ bị vỡ thành nhiều mảnh.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Lê Hành giúp Giản Thư thay đổi tư thế. Hiện tại, thắt lưng và hông bên phải của anh sẽ rất đau khi di chuyển nên càng phải ỷ lại sự trợ giúp từ bên ngoài. Lê Hành đỡ người nằm nghiêng sang một bên, khi hắn định rút tay ra liền bị Giản Thư giữ lại. Anh khó khăn dụi dụi mặt vào ngực của Lê Hành, buồn bực nói:
"Ôm em... em ngủ không ngon, đau lắm."
Lê Hành quả nhiên liền không nhúc nhích, một lúc sau liền lấy gối của chính mình đặt ở sau eo của Giản Thư, còn mình thì túm lấy một bộ quần áo dùng làm gối đầu.
Giản Thư nói với Lê Hành: "A Hành, nếu sau này em cảm thấy không thoải mái, em sẽ nói với anh ngay lập tức, đừng tự trách mình, được không?"
Giản Thư mơ hồ nghe thấy Lê Hành thở dài, vòng tay ôm chặt lấy anh.
"Thực ra, trên đời này không có ai xứng với em cả," Lê Hành trầm giọng nói trong bóng tối, không quá mức xúc động, như là đang nói ra một sự thật mọi người đều biết, "Anh chỉ muốn... làm tốt hơn những người khác một xíu thôi, dù chỉ giúp em giảm bớt một phần trăm đau đớn cũng tốt."