Ngày hôm sau, lúc Giản Thư tỉnh lại, anh nhìn thấy Lê Hành đang xem xét một chiếc xe lăn ở bên ngoài phòng ngủ, trông đơn giản nhưng rất cao cấp, hình như còn chạy bằng điện.
Giản Thư: "..."
Như có một loại cảm ứng bí ẩn nào đó, Lê Hành quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Giản Thư đang nhìn hắn.
"Chào buổi sáng." Hắn ôn hòa nói.
"Không cần cái này..." Không hiểu sao Giản Thư cảm thấy hơi xấu hổ, liền kéo chăn bông che toàn thân.
"Em không đi lại được, vậy gần đây cứ dùng đi, có được không?"
Lê Hành đặt sách hướng dẫn trên tay xuống, quay trở lại phòng ngủ, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng xoa bóp chỗ đau của Giản Thư, Giản Thư dĩ nhiên cảm thấy rất thoải mái, có chút buồn bực không biết A Hành đi học cái này hồi nào.
Thấy không có câu trả lời, Lê Hành không thể làm gì hơn là thuyết phục:
"Chờ khi nào em không còn đau nhiều nữa thì anh sẽ dìu em, hai ngày nay cẩn thận một chút mới có thể nhanh bình phục được."
Giản Thư biết khách quan mà nói, không có lý do gì để anh không đồng ý, bị thương thành như vậy một chút bất cẩn cũng không được, nếu không sử dụng công cụ phụ trợ, anh chỉ có thể nằm lỳ trên giường, thế nhưng khi anh tưởng tượng đến cảnh đó, theo bản năng anh vẫn không muốn đồng ý.
Suy tư một hồi, Giản Thư tìm ra một ý tưởng tuyệt diệu——
"Anh không tức giận sao?"
Lê Hành bật cười. Đây là sự chuyển hướng thẳng thừng nhất mà hắn từng thấy.
Nhưng mà vấn đề này, hắn không trả lời được.
Thực ra, từ khi Giản Thư mang thai đến nay, hắn cảm thấy không có giây phút nào mà hắn không sống trong sự tự trách sâu sắc, nhưng dù thế nào thì những tự trách này cũng không thế khiến hắn ngừng cao hứng khi nhìn thấy Giản Thư.
Đến cùng có tức giận hay không chứ?
Lê Hành hồi lâu không trả lời, Giản Thư mới hơi lo lắng, đáng lẽ anh không nên chọc vào chỗ đau này - đặc biệt là chính anh còn là kẻ cầm đầu. Gần đây, anh đã quen được Lê Hành dưỡng ra tính tình tùy hứng, như vậy không tốt chút nào.
Giản Thư tự giác kéo chăn bông ra khỏi đầu, nhìn thấy khuôn mặt Lê Hành gần trước mặt, hai mắt đỏ bừng, dưới mắt còn có quầng thâm.
Vì vậy, anh liền biết những kỹ năng xoa bóp mà hắn đột nhiên thành thạo và chiếc xe lăn này đến từ đâu.
Giản Thư không biết phải nói gì – anh luôn nghĩ chính mình là người không ngừng trả giá trong tình yêu, cho đến bây giờ, anh vẫn không quen đòi hỏi.
"Mấy giờ rồi?" Giản Thư ho nhẹ để giảm bớt xấu hổ, lại hỏi Lê Hành.
"Trưa rồi. Anh làm đồ ăn ngon - thực sự hứa là rất ngon, mang đến cho em nhé?"
Giản Thư suy nghĩ một chút, gật đầu.
Bữa trưa có gà kho vàng ruộm, có canh xương hầm rất mềm, có cải xanh xào, còn có lòng đỏ trứng vịt hầm, chỉ cần ngửi mùi thơm thôi cũng khiến lòng người nao nao.
Lê Hành đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, sau đó ôm Giản Thư xuống giường. Bụng của anh bây giờ khá lớn, ôm không hết nên tư thế ôm có chút méo mó, Giản Thư tự giác dùng sức bám vào cổ Lê Hành, cảm thấy có chút mỏi, nhưng vẫn rất thoải mái.
Khi đặt người xuống, Giản Thư tự nhận vô cùng nhanh nhẹn mà xoay người ngồi xuống ghế. Nhờ có đai đỡ bụng san sẻ phần nào trọng lượng, Giản Thư cảm thấy cơ thể thoải mái hơn trước rất nhiều, sau khi ngồi xuống, anh còn vô cùng tự đắc nhìn Lê Hành, một mặt chờ khen ngợi.
Lê Hành vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn không tiện nói với Giản Thư rằng, lúc anh xoay người thực sự trông giống như một con gấu đang nhảy múa.
Lê Hành thêm rau cho Giản Thư, giải thích:
"Huyết áp của em thực sự không thể đùa được đâu, vì vậy anh đã cố gắng giảm dầu và muối, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến hương vị, em thử xem."
Giản Thư nếm thử một đũa, cảm thấy so với mặt bằng chung của Lê Hành, hắn đã tiến bộ rất nhiều.
"A Hành," Giản Thư để bát xuống, ngồi thẳng người, "anh nói thật cho em biết, có phải em bị hôn mê không? Em ngủ bao lâu rồi?"
Lê Hành bối rối, quan tâm hỏi: "Em không thoải mái sao? Có chóng mặt không?"
"Không phải... những thứ này anh... làm thế nào biến ra vậy? Cảm giác như... em đã hôn mê một tháng rồi ấy?"
Lúc này Lê Hành mới thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng cười khúc khích.
"Buổi sáng anh gọi video, để mẹ nhìn chằm chằm anh làm - ai, nhưng mà canh xương hầm này, mẹ nói nếu hầm từ hôm qua thì chắc chắn hôm nay sẽ càng thơm hơn, nhưng tiếc là thời gian buổi sáng không kịp, anh hầm trong nồi áp suất, mùi vị không ngon..."
Đã rất tốt rồi, Giản Thư nghĩ.
"Anh lại làm phiền mẹ, không phải bà đang chuẩn bị cho buổi triển lãm nghệ thuật sao?"
Lê Hành sững sờ một hồi, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỷ, nhưng lại không nói toạc ra.
"Vừa lúc cho mẹ tìm cơ hội để lười biếng, ba nói gần đây đại nghệ thuật gia rất lười biếng."
Giản Thư yên lặng lắng nghe, cúi đầu ăn cơm, chọc đông ngoáy tây lại phát hiện, làm sao bây giờ, anh có chút không nỡ ăn hết.
Buổi chiều, Lê Hành thu dọn bát đĩa, sau đó chuyển văn phòng phẩm từ phòng làm việc đến phòng ngủ.
Vấn đề của bản vẽ vẫn chưa được giải quyết, Giản Thư tham gia trò vui mà lấy một bản thảo thiết kế ra xem, nhìn một hồi cũng không nói gì, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu.
Hai người một ngồi ở trên giường, một ngồi bên cửa sổ, từng người làm việc của mình không can thiệp vào nhau, nhưng dường như lại được kết nối chặt chẽ bởi một thứ gì đó.
Nếu như — Giản Thư bị phân tâm khỏi những tính toán phủ đầy trên giấy chợt nghĩ — nếu như mình không thể bình an sống đến khi con của mình chào đời, rời khỏi thế giới này, sinh mệnh này để lại cho hắn, không hoàn toàn chỉ là tiếc nuối, hổ thẹn và đau lòng, e rằng anh cũng có thể vui vẻ cáo biệt.
Tuy rằng có thể dứt bỏ đau đớn, nhưng vẫn khiến anh tan nát cõi lòng ngàn lần vạn lần.