Đầu tháng Mười hai, Đại học Z sẽ tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường.
Khi Lê Hành nhận được thư mời từ người đưa thư như thường lệ, hắn không nhịn được nghĩ rằng, trường cũ của hắn vẫn tràn ngập cảm giác lễ nghĩa hiếm có.
Lúc đó, hắn đang dìu Giản Thư ra ban công phơi nắng. A Thư nhà hắn trở nên quật khởi và có nghị lực đến kinh người. Chiếc xe lăn mà hắn mua chưa bao giờ được anh "lâm hạnh", mấy ngày đầu, anh hoàn toàn không đi đường, muốn xuống giường thì để Lê Hành ôm, sau đó hai người có tìm bác sĩ đông y hỗ trợ châm cứu xoa bóp mấy lần, rốt cuộc cũng có chút khởi sắc, anh liền biến Lê Hành thành gậy, khập khiễng tự mình đi.
Lưng của Giản Thư đau đến hơi phát run, nhưng ngay cả tiếng hừ cũng không phát ra, có lúc quấy rối đến thai nhi nghỉ ngơi còn bị nó đấm đá một phen, khiến Lê Hành đang xoa bụng cho anh cũng khẩn trương đến nỗi xuất một tầng mồ hôi lạnh, nhưng khi Lê Hành hỏi tới, anh cũng chỉ nói là đau như bình thường, hoặc là nói tiểu hài tử như vậy có bao nhiêu sức lực đâu. Lê Hành biết, anh chống cự như vậy cũng chỉ vì bộ dáng cái gì cũng không làm được càng khiến anh thêm tự chán ghét.
Lê Hành không thể chữa khỏi cho anh, cho nên chỉ có thể cam lòng dung túng.
Tổng cộng có hai thư mời, tất cả đều có in tên họ, của hắn thì ghi "Thân gửi Cựu sinh viên Lê Hành", còn của Giản Thư thì ghi "Thân gửi Phó giáo sư Giản Thư".
Lê Hành nhìn hồi lâu, cảm thấy tấm sau càng nhìn càng đẹp mắt.
Người cùng hắn ngồi hàng ghế cuối vừa chơi game vừa nghe giảng năm đó bây giờ đã có thể đứng trên bục giảng, truyền thụ tri thức cho những đứa trẻ mới lớn. Sự lên men của thời gian đôi khi thực sự kỳ diệu không tưởng tượng nổi.
Quay lại ban công, hắn thấy Giản Thư đang chăm chú nhìn ra cửa sổ, hắn không khỏi tò mò, ngay khi hắn đến gần, Giản Thư đã nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc, chỉ ra phía ngoài và nói:
"Anh xem, nó không sợ chúng ta."
Lê Hành nhìn theo hướng mà Giản Thư chỉ, thấy cành cây trong công viên của tiểu khu đã mọc đến ngưỡng cửa sổ của nhà mình, mà bây giờ, trên cành cây là một con chim xinh đẹp không rõ danh tính, thân màu sáng, lông đuôi như cái quạt xòe ra, lấy cái mỏ nhọn chải lông dưới cánh.
Lê Hành gật đầu đồng ý, "Thật dũng cảm."
"Đẹp quá, em chưa từng thấy qua..."
Lê Hành cười nói: "Trong thành phố vốn cũng không thể nhìn thấy nhiều loại chim."
Giản Thư bĩu môi, không tỏ rõ ý kiến. Một lúc sau, anh nhớ ra điều gì đó, kích động nói:
"Ôi chao, anh nói xem, gặp được một loài chim quý tộc hiếm có như vậy, có phải là sẽ gặp may mắn không?"
Lê Hành không nhẹ cũng không nặng nặn nặn sau gáy của Giản Thư, nói:
"Có thể là có. Em có thể ước một điều ước, thử xem liệu nó có giúp em hiện thực hóa điều đó không."
Không ngờ, Giản Thư thực sự đàng hoàng, trịnh trọng nhắm mắt ước nguyện.
Lê Hành kiên nhẫn đợi anh, khi Giản Thư mở mắt, hắn mới đưa thư mời ra.
"Lễ kỷ niệm thành lập trường, đều có tên của chúng ta, lợi hại không?"
"Chứng tỏ chúng ta đều là những cựu sinh viên xuất sắc." Giản Thư lúc này đang có tâm trạng rất tốt, vô cùng nghe lời gia nhập đội khoe khoang cùng với Lê Hành.
"Giáo vụ làm việc càng ngày càng tốt, đều gửi thư mời của hai chúng ta đến đây, đỡ phải đi nhiều thêm một chuyến." Lê Hành xem lướt qua nội dung của thư mời, thuận miệng nói.
"Giáo vụ sao có thể thần thông như vậy chứ." Giản Thư bật cười, "Lần trước lúc thống kê lại thông tin của giáo viên, em đã đổi địa chỉ liên lạc sang đây."
Lê Hành ngạc nhiên nhìn Giản Thư, nhưng lại thấy vẻ 'đây là đương nhiên' trên khuôn mặt anh.
Giản Thư bật cười, trêu ghẹo nói: "Nhà ở đây, em còn có thể điền chỗ nào khác sao? Sao anh lại ra dáng giống như bị hoàng thượng lật thẻ bài vậy hả?".
Lê Hành cảm thấy không bình tĩnh nổi, khom lưng hôn lên trán Giản Thư, nói rằng không có chuyện gì.
Vừa định đứng dậy, Giản Thư đã giữ chặt hắn lại, Lê Hành chưa kịp phản ứng đã cảm thấy đôi môi hơi ấm của anh đang bao phủ lấy mình.
Lê Hành cảm thấy, ngày này xứng đáng được trịnh trọng ghi vào lịch sử.