Bước vào tháng thứ bảy, thai nhi đã bắt đầu chạy nước rút phát triển nhanh chóng, bụng bầu ngày càng lớn và đang thay đổi với tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy, Giản Thư cảm giác càng ngày càng tức ngực, khó thở và cơ thể càng nặng nề, anh tưởng chừng như đã quen nhưng bây giờ càng lúc càng khó chịu. Cách đây không lâu, anh chỉ cảm thấy khó thở vào buổi sáng và buổi tối, nhưng mấy ngày nay, Giản Thư đã bắt đầu cảm thấy 24 giờ đều khó thở, mỗi lần khó thở anh đều thử hít sâu nhưng tim lại đập càng nhanh khiến anh không chịu nổi, Lê Hành căng thẳng, hết lần này đến lần khác lo lắng bệnh tim của Giản Thư tái phát.
Vốn dĩ cơ thể của anh đã tốt lên, còn được chuẩn bị xuất viện, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của Giản Thư, Lê Hành thực sự không thể an tâm, chỉ có thể để anh ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian.
Mấy ngày nay Giản Thư bị tiêu chảy nhẹ, kiểm tra rất nhiều lần đều không phát hiện ra dấu hiệu nhiễm trùng, bác sĩ chỉ nói có thể do trước đó uống quá nhiều thuốc, cơ thể hoặc thai nhi bắt đầu xuất hiện phản ứng bài xích, vì vậy bây giờ chỉ có thể bù nước để ngăn chặn tình hình chuyển biến xấu. Mặc dù bệnh trạng không quá nghiêm trọng và đang dần dần cải thiện, nhưng giằng co liên tiếp hai, ba ngày, có vẻ cơ thể của Giản Thư sắp chống đỡ không nổi.
Sau bữa tối, Giản Thư lại bị tiêu chảy, vì sợ làm tổn thương thai nhi, Giản Thư không dám dùng sức, nếu khống chế không cẩn thận sẽ tiêu hao thể lực nhiều hơn, chờ đến lúc đỡ hơn thì cơ thể đã mềm nhũn không đứng nổi. Lê Hành nhìn mà đau lòng, chỉ muốn để người nghỉ ngơi một lúc rồi hẵng di chuyển, nhưng lý trí nói cho hắn biết, trời lạnh như vậy chỉ làm bệnh tình trầm trọng thêm, vì vậy hắn chỉ có thể nhẫn tâm đỡ người đứng lên, Giản Thư choáng váng, cảm nhận được động tác của Lê Hành, nhưng anh không còn đủ tinh thần để phản đối, vì vậy anh chỉ có thể trốn tránh cánh tay của Lê Hành, yếu ớt nói:
"Đừng... em không nhúc nhích nổi..."
"Ngồi ở đây sẽ bị cảm, chúng ta về giường nghỉ ngơi, được không?"
Giản Thư lắc đầu, có chút co quắp nói:
"Em có thể vẫn còn..."
"Không sao đâu, sẽ không thường xuyên như vậy, lúc đó lại nói." Lê Hành ôm lấy đối phương, nhẹ giọng khuyên Giản Thư, "Em không thể ngồi như thế này mãi được, không thoải mái. "
Giản Thư vẫn lắc đầu. Chính anh di chuyển quá chậm, chân không còn sức, không thể bước đi vững vàng, gần như là được Lê Hành đỡ lấy, mỗi lần đi đi lại lại như thế này, Lê Hành cũng mệt đến toát mồ hôi. Giản Thư nhìn mà cũng đau lòng, thậm chí còn đau lòng hơn sự khó chịu của cơ thể chính mình.
Như thể biết đối phương đang nghĩ gì, Lê Hành kiên nhẫn cúi người nói nhỏ với Giản Thư:
"Anh muốn giúp em vài lần nữa đây, lúc thường làm gì có nhiều cơ hội được ôm em như thế này - thỏa mãn anh đi, được không?"
Giản Thư dở khóc dở cười, không khỏi cảm thán công lực dỗ dành của người đàn ông này càng ngày càng tốt, nhưng lòng anh lại mềm nhũn, vẫn nhượng bộ.
Lê Hành đặt Giản Thư trở lại giường, để anh nằm nghiêng, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Sau ngày đông chí, ban ngày càng ngày càng dài, Giản Thư vốn tưởng rằng giằng co lâu vậy cũng phải khá muộn, nhưng lúc này nhìn thấy bên ngoài trời vẫn chưa tối đen, không nhịn được hỏi:
"A Hành, mấy giờ rồi?"
Lê Hành kéo hai chân của Giản Thư đặt lên trên đệm, xoa bóp cẩn thận, nghe Giản Thư nói chuyện liền liếc nhìn đồng hồ một cái rồi nói:
"Còn chưa tới bảy giờ, em muốn ngủ sao?"
Giản Thư gật đầu, nhắm mắt lại. Một lúc sau, như nghĩ ra điều gì đó, anh chợt cười ra tiếng:
"Sắp thành heo mất rồi, em ấy."
"Hải? Cái gì?" Lê Hành không phản ứng.
"Heo ấy, ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn." Giản Thư mở mắt ra, mỉm cười nhìn người ngồi bên giường.
"Như vậy cũng tốt, anh sẽ là người chăn nuôi kim bài." Lê Hành nghiêm túc đồng ý.
Giản Thư khẽ ừ, nhắm mắt lại không nói gì.
Lê Hành xoa bóp hai chân cho Giản Thư, cảm thấy phù nề trên chân anh không quá nghiêm trọng nên cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi Giản Thư tỉnh ngủ, anh nhìn thấy Lê Hành đang vẽ trên chiếc bàn nhỏ dưới chân giường, hắn không sử dụng máy tính, có lẽ bản vẽ vẫn đang trong giai đoạn bản thảo. Để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, đèn lớn trong phòng bị tắt đi, Lê Hành chỉ bật một chiếc đèn bàn nhỏ đơn giản trên bàn, ánh sáng tụ lại trên bàn tay đang dao động trên giấy của Lê Hành, Giản Thư cảm thấy rất đẹp, lén lút nhìn xem một hồi, một lúc sau, anh nghe Lê Hành nói:
"Em dậy rồi? Sao không kêu một tiếng?"
Giản Thư nghĩ nghĩ, sau đó học theo tiếng heo kêu.
Lê Hành bật cười, thu dọn bản thảo trên bàn: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có. Anh đang vẽ gì vậy? Dự án mới sao?"
"Không phải bản vẽ, anh đang phác họa."
"Trời tối như vậy, anh phác họa cái gì?" Giản Thư khó hiểu.
Lê Hành nghĩ một chút, sau đó thẳng thắn rút tờ giấy vừa vẽ ra, đưa cho Giản Thư:
"Giúp anh đánh giá đi." Lê Hành vô cùng thần bí nói.
Giản Thư nhìn qua, phát hiện trên tờ giấy đó rõ ràng là hình ảnh của chính anh, có thể là Lê Hành thừa dịp anh đang ngủ mà vẽ. Trong bức tranh, anh nhắm mắt lại, không biết đang mơ thấy chuyện gì hay là do tâm lý của chính tác giả, nét mặt anh dịu dàng an bình, thực sự rất quyến rũ.
"Thế nào, có phải đẹp lắm không?" Lê Hành dựa vào đầu giường của Giản Thư, những ngón tay của hắn vuốt dọc theo mái tóc sau gáy của Giản Thư.
Giản Thư không lên tiếng, nhưng khóe miệng không khỏi cong lên.
"Chờ anh vẽ xong sẽ chụp lại, sau đó sẽ để trong ví, mỗi ngày đều lấy ra ngắm."
Giản Thư thầm nghĩ, ý kiến này không tệ, anh cũng có thể bỏ một tấm vào ví của mình: anh sẽ ngắm mình trong tranh, nhìn bức tranh hắn vẽ — giống như hai người bỗng nhiên có thêm một tín vật.