Khi đồng nghiệp của Lê Hành đúng hẹn đến thăm, Giản Thư đang nằm trong lòng ngực của A Hành nhà anh chơi trò giải mã.
Tầng một của khu phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh, có lẽ do hoàn cảnh ảnh hưởng, người thăm bệnh muốn dò hỏi cũng sẽ tự giác cẩn thận và cố gắng không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào. Khi mọi người lặng lẽ đẩy cửa phòng của Giản Thư ra đã bị nhét đầy một đống thức ăn cho chó cao cấp.
Chỉ cần Lê Hành tiến vào công ty, hắn sẽ không bao giờ mặc bất cứ thứ gì khác ngoài âu phục, cho dù cuối tuần có cuộc họp khẩn cấp hắn cũng ăn mặc rất chỉn chu, sau khi những cô gái nhỏ trong phòng thiết kế thường xuyên thất bại trong việc muốn nhìn thấy "nam thần chuẩn bị thay đổi quần áo" thì cũng không thể không bội phục một câu từ tận đáy lòng rằng, người đàn ông này và áo sơ mi giống như sinh ra là dành cho nhau vậy.
Vì vậy lúc này, nhìn thấy Lê Hành mặc quần áo thể thao bình thường, cô gái mở cửa đầu tiên đã trố mắt mấy giây, sau đó mới giật mình, mặt đầy khiếp sợ đóng cửa lại, ngay lập tức quay đầu nói với mọi người:
"Quát đờ phắc, là boss!"
Phía sau cô nàng còn có một người thanh niên khác, giọng điệu thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn:
"Quát đờ phắc! Giản thần! Hình như là Giản thần!"
Nói xong y lặng lẽ mở cửa nhìn vào trong.
Hai nhân vật chính đang bị luân phiên xem xét lại đắm chìm trong thế giới nhỏ bé không thể giải thoát. Lê Hành ngồi ở trên giường ôm Giản Thư để anh có thể thoải mái ngồi thoải mái, trên tay hắn còn cầm một cái máy tính bảng, đang cùng Giản Thư chơi game, Giản Thư cuộn tròn trong lồng ngực hắn nhìn xem, thỉnh thoảng còn chỉ điểm Lê Hành vài câu, lâu lâu anh lại xoa ngực như để cho chính mình thuận khí, bốn con mắt đồng loạt tập trung trên màn hình, không hề để ý đến đám người đang điên cuồng ngoài cửa.
"Oa...Người ông chủ đang ôm cũng rất đẹp trai... Nam thần!" Cô gái bên cạnh thấp giọng kêu lên.
"Hình như là đang mang thai, vị kia – đàn ông còn có thể sinh con sao? Của boss?"
"Này, đi đi đồ thẳng nam ngốc nghếch! Anh có hiểu không!"
"Quát đờ phắc, thật sự là Giản thần..."
Cuối cùng cũng có người đáp lại câu cảm thán của người thanh niên còn đang ngạc nhiên.
"Giản thần? Ai vậy? Chơi game à?" Cô gái vừa mới tán thưởng tướng mạo của Giản Thư tò mò hỏi.
"Không phải, là đại thần khoa kiến trúc của Đại học Z, lúc chúng tôi đang là nghiên cứu sinh năm hai thì đúng lúc anh ấy học lên tiến sĩ. Lúc đó, anh ấy đã có vài dự án tiên tiến ở phòng thí nghiệm rồi, truyền thuyết còn nói anh ấy là nghiên cứu viên trẻ tuổi nhất..."
"À đúng đúng đúng, cậu có nhớ không, anh ấy từng lên lớp của giáo sư Ngô một lần, tôi cũng có đi! Thật tốt quá!" Lập tức có người phụ họa nói.
"Chưa một lần xuất ngoại nhưng sau khi học xong tiến sĩ đã được giữ lại trường làm giáo sư. Tôi có xem tin tức về lễ kỷ niệm thành lập trường trên trang web của trường hơn hai tuần trước, còn thấy dự án mà anh ấy đang làm với bên vật liệu lại đạt được tiến bộ, những lời khen ngợi đều có tên anh ấy — ôi chao nói mới nhớ, Giản thần còn nghiên cứu phương hướng vật liệu ư?"
"Oa...đây không phải là so với boss của chúng ta còn lợi hại hơn sao?" Một cô gái thở dài.
"Haizz, chắc là hai năm nữa tôi mới đi báo danh nghiên cứu sinh..."
Mọi người mang theo bao lớn bao nhỏ an ủi nhau, ai cũng xuýt xoa ngoài phòng bệnh, quên mất mục đích của chuyến đi lần này, mãi đến khi một y tá kiểm tra phòng đi đến, thấy nhóm người này lén lén lút lút, mới cắt ngang cuộc họp chia sẻ thông tin, hỏi:
"Các người chặn trước cửa phòng bệnh làm gì vậy? Người nhà hay là khách đến thăm? Nếu không có việc gì thì mau đi đi, bệnh viện chúng tôi không cho chào hàng."
Mọi người sửng sốt một hồi, y tá vừa nói chuyện vừa mở cửa phòng bệnh, đẩy xe điều dưỡng đi vào, lúc này Lê Hành mới lơ đễnh nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy một đám người quen mặt như chim cút ở ngoài.
"Đến rồi? Mau vào đi, đừng đứng ở hành lang cản đường."
Mấy các cô gái chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng, ông chủ của họ vừa mở miệng đã mang lại hiệu ứng đặc biệt của âu phục giày da khiến họ vừa mới sinh ra một chút nhung nhớ lại bị chính chủ bóp chết từ trong nôi.
Lê Hành cẩn thận đỡ Giản Thư dựa gần vào gối, còn mình thì bước xuống giường.
"Là khách của hai người sao?" Y tá vừa nói vừa kiểm tra tình trạng của thai nhi vừa nói, "Tôi thấy bọn họ thì thầm ở bên ngoài hồi lâu, còn nghĩ là đại biểu y tế nữa."
Các vị "đại biểu y tế" trao đổi ánh mắt với nhau rồi mới chột dạ đi vào phòng bệnh.
"Xin chào mọi người." Giản Thư mỉm cười với mọi người, cố gắng chống đỡ cơ thể của mình lên thêm một chút, nhưng khí lực lại không đủ, anh nhìn Lê Hành một cái, người sau lập tức nhận lệnh đến giúp đỡ, "Phiền mọi người chờ một lát."
Lê Hành nhìn y tá lấy ra một bộ ống truyền dịch, nối với kim tiêm trên mu bàn tay của Giản Thư, không nhịn được hỏi:
"Hôm nay vẫn phải truyền dịch sao?"
"Đúng vậy, truyền thêm hai ngày nữa, cố gắng nhé."
Giản Thư mỉm cười gật đầu, nói không có chuyện gì.
Các cô gái đang đứng làm cảnh cảm thấy lòng mình thật hạnh phúc.
Y tá treo bình dịch lên, đeo ống thở oxy vào mũi cho Giản Thư, dặn dò Lê Hành:
"Hô hấp vẫn không tốt lắm, hôm nay đeo ống một giờ."
Khi y tá rời đi, Lê Hành mới dành thời gian để chú ý đến nhóm cấp dưới đang đứng xếp lớp của mình, hắn thấy mấy cô gái lộ ra vẻ mặt thương cảm, tràn đầy đau lòng, còn mấy anh thanh niên lúc nãy còn loi nhoi ở cửa phòng bệnh bây giờ lại nghiêm túc hẳn.
"Mấy người bị sao vậy?" Lê Hành dở khóc dở cười, chỉ vào góc tường "Bên kia có ghế tựa, mọi người tự chia nhau đi, ghế bên cạnh giường cũng có thể ngồi, không đủ thì tạm thời đứng một xíu đi."
Trong lúc nhất thời, mọi người bắt đầu chia ghế, ngồi xuống nhưng vẫn trầm mặc.
Chờ mọi người không còn đứng như bị phạt nữa, Lê Hành mới tiếp tục:
"Làm quen với nhau nhé, đây là bạn trai của tôi, Giản Thư – các người giới thiệu lần lượt đi?"
Một cô gái lên tiếng trước, nhưng không giới thiệu bản thân theo hướng dẫn của ông chủ mà hỏi:
"Boss, Giản... Giản ca có phải bị bệnh nặng lắm không?"
Lần này, đến lượt Giản Thư và Lê Hành hai mặt nhìn nhau.
"Không có, không có." Giản Thư nhướng người, nhẹ giọng nói, "Nhìn đáng sợ thế thôi nhưng không phải vấn đề gì lớn đâu. Tôi sắp được xuất viện rồi."
"Tụi em không biết Giản ca là, là, boss không có nói..." Một cô gái khác nói.
"Không phải, là boss của mọi người không cho tôi danh phận ấy chứ." Giản Thư vuốt ve phía trên bụng, giả vờ phẫn nộ nói, "Đây là con riêng của anh ấy."
Mọi người phá lên cười sảng khoái, bầu không khí lúc này mới thoải mái.
Lê Hành chỉ cảm thấy chính mình đã dẫn theo một đám quỷ ấu trĩ, không hề muốn nhìn lại, vô cùng mất mặt.
"Được rồi, được rồi, nhiều người lớn như vậy mà còn cần một bệnh nhân an ủi sao? Rốt cuộc mấy người có chịu tự giới thiệu chưa?"