Trong chính sảnh phủ Thiếu Khanh, lão phu nhân nhìn lên bầu trời, gương mặt thoáng hiện vẻ trầm tư: “Con bé Thanh Thanh này, sao vẫn chưa về nhỉ.”
Bà tử bên cạnh khuyên nhủ: “Biểu tiểu thư tuổi còn nhỏ, lâu lâu mới được ra ngoài một lần, có lẽ mải vui chơi, lão phu nhân đừng quá lo lắng.”
Lão phu nhân đặt chén trà lên bàn, thở dài: “Vất vả lắm mới cứu lại được mạng sống, vừa khỏi bệnh đã muốn ra ngoài, giờ còn về trễ thế này, làm sao ta không lo được. Hồng Vân, mau dặn gác cổng, khi biểu tiểu thư về thì báo ngay cho ta biết.”
Hồng Vân vừa rời đi chưa bao lâu, một nha hoàn hối hả chạy vào: “Lão phu nhân, biểu tiểu thư đã về rồi, hình như có chuyện xảy ra!”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Lão phu nhân siết c.h.ặ.t chén trà.
“Nghe nói trên đường về ngựa bị hoảng loạn, nên phải thuê một cỗ xe khác để về!”
Lão phu nhân đứng bật dậy, giọng gấp gáp: “Người không sao chứ?”
Nha hoàn bình tĩnh lại rồi nói: “Biểu tiểu thư trông vẫn ổn, chỉ là y phục và tóc tai có hơi lộn xộn. Người nói muốn về Vãn Thanh Cư thay đồ, rồi sẽ đến vấn an lão phu nhân sau.”
“Con bé này, thật chẳng để cho người khác yên lòng.” Nghe nha hoàn nói người không sao, lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống.
Trong Nhã Hinh Viện, Đại phu nhân Cảnh thị cũng hỏi giống lão phu nhân: “Người không sao chứ?”
Nhận được câu trả lời, Cảnh thị ngồi yên một lúc, thản nhiên nói: “Biểu tiểu thư quả thực là có vận số tốt, lần nào cũng bình an vô sự.”
“Đúng vậy.” Tâm phúc Liên ma ma khẽ đồng tình.
Phương ma ma đứng ngồi không yên kể từ khi Tân Diệu ra ngoài, cuối cùng đợi được người về, nhìn một cái liền thấy vẻ nhếch nhác của nàng: “Tiểu thư, người đã xảy ra chuyện gì vậy!”
Bà vội đỡ tay Tân Diệu, chăm chú quan sát từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương nào thì lòng mới nhẹ nhõm hơn.
“Ngựa hoảng loạn, nhưng chúng ta không ai bị thương. Nhũ mẫu không cần lo lắng, để ta đi tắm rửa thay y phục, rồi sẽ kể lại chi tiết sau.”
Sự bình tĩnh của Tân Diệu khiến mọi người ở Vãn Thanh Cư cũng an tâm theo, người đi chuẩn bị nước, kẻ lấy y phục, cả viện nhanh chóng trở nên nhịp nhàng, trật tự.
Vì là mùa hạ lại trải qua sự cố kia, Tân Diệu phải tắm rửa đến ba lần mới cảm thấy sạch sẽ.
Nàng khoác lên mình bộ y phục mới, mái tóc đen dài buông xõa như thác nước, làn da tuyết trắng, đôi má hồng như đào, Phương ma ma khẽ chải tóc cho nàng, không nhịn được mà khen ngợi: “Tiểu thư của chúng ta thật sự rất xinh đẹp.”
Thiếu nữ trong gương cất giọng nhẹ nhàng: “Phải, thật là xinh đẹp.”
Phương ma ma chỉ nghĩ rằng tiểu thư nói đùa, trong khi Tiểu Liên cũng đang chải tóc bên cạnh thì bất chợt dừng tay, lặng lẽ đỏ hoe đôi mắt.
Khi tóc còn chưa khô hẳn, Tân Diệu đã dẫn theo Tiểu Liên đến chính sảnh phủ Thiếu Khanh.
Lão phu nhân đã nghe qua chuyện từ người xa phu và hộ vệ đi cùng, thấy Tân Diệu tiến vào liền gọi nàng đến gần, cẩn thận quan sát.
“Dặn con nghỉ ngơi cho tốt trong nhà, lại cứ đòi ra ngoài, giờ thì khổ chưa.”
“Thanh Thanh đã để ngoại tổ mẫu lo lắng rồi.”
Khi Đại phu nhân Cảnh thị vừa bước vào chính sảnh, bà đã thấy cảnh Tân Diệu đang xin lỗi lão phu nhân.
“Sao giờ này ngươi lại đến đây?” Lão phu nhân hỏi Cảnh thị.
Nói rồi, bà bước tới, tay đặt lên vai Tân Diệu: “Thanh Thanh không sao chứ?”
“Không sao ạ.”
“Không sao là tốt rồi. Buổi trưa nghe nói con chưa về, ta đã có chút lo lắng, sợ con gặp sự cố gì giữa đường.”
Tân Diệu khẽ cúi đầu, nhân cơ hội rời khỏi tay của Đại phu nhân: “Đã khiến đại cữu mẫu phải nhớ đến. Lần này ra ngoài cũng tiện đường ghé qua núi Thiên Anh, xem thử có tìm lại được miếng ngọc bội đã mất vào ngày ta ngã xuống vực không.”
“Là miếng ngọc mà mẫu thân con để lại sao?” Lão phu nhân hỏi.
Tân Diệu khẽ gật đầu, vẻ mặt thoáng chút đau buồn.
Cảnh thị nhẹ nhàng nhướn mày: “Thanh Thanh nhớ lại mẫu thân của con rồi sao?”
Tân Diệu nhìn thẳng vào mắt Cảnh thị, khẽ cười nói: “Một vài ký ức tuổi thơ lẻ tẻ dần hiện lên, có lẽ trí nhớ đang từ từ phục hồi, không chừng một ngày nào đó sẽ nhớ lại tất cả. Cũng phải nhờ ngoại tổ mẫu và đại cữu mẫu luôn yêu thương chăm sóc.”
Ánh mắt Cảnh thị lóe lên, bà mỉm cười nói: “Thanh Thanh có thể khôi phục trí nhớ, thật là tốt quá.”
Tân Diệu khẽ mím môi cười, không lộ dấu vết mà liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Liên đang đứng ở góc phòng.
Tiểu Liên nhanh chóng tiến lên, quỳ gối trước mặt lão phu nhân: “Lão phu nhân, xin hãy làm chủ cho tiểu thư của chúng con!”
Lão phu nhân đang nâng chén trà chậm rãi thổi nhẹ, bị Tiểu Liên đột ngột quỳ xuống cầu xin, nước trà trong chén liền khẽ rung lên.
Bà nhìn Tân Diệu, nhíu mày hỏi: “Làm chủ chuyện gì? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Tiểu Liên ngẩng đầu, nước mắt đã đầm đìa, nghẹn ngào nói: “Ngựa hoảng loạn ai cũng không lường trước được, nhưng xa phu đã quá đáng, không chỉ không ngăn chặn, thấy xe bò từ phía trước lao tới liền bỏ xe chạy trốn, hoàn toàn không màng đến sự sống c.h.ế.t của tiểu thư…”
Sắc mặt lão phu nhân càng nghe càng trầm lại.
Khi hỏi chuyện trước đó, không ai nói gì về việc xa phu bỏ chạy.
“Gọi bọn họ vào đây nói chuyện.”
Chẳng bao lâu sau, xa phu cùng hai hộ vệ đã quỳ trước mặt lão phu nhân.
“Khi ngựa hoảng loạn, ngươi không màng đến biểu tiểu thư còn ở trên xe mà tự mình nhảy xuống?”
Xa phu nằm rạp xuống đất, biện bạch: “Lão nô nào dám bỏ lại biểu tiểu thư, lúc đó sợ quá đầu óc trống rỗng, lỡ tay bị hất xuống xe thôi ạ.”
Lão phu nhân quay qua nhìn hai hộ vệ.
Hai người nhìn nhau, đều nói sự việc xảy ra quá đột ngột, họ không thấy rõ.
Xa phu cúi đầu nhìn mặt đất, âm thầm thở phào.
Tình hình khi ấy quá cấp bách, ngoài biểu tiểu thư và Tiểu Liên ngồi trong xe, ai mà chú ý được hắn bị hất xuống hay là tự nhảy xuống? Bạc thật có tác dụng, chỉ cần hai người này không xen vào là được rồi. Còn biểu tiểu thư, nàng hẳn là không muốn tranh cãi với một xa phu, chỉ còn lại Tiểu Liên nháo lên thì có ích gì?
“Ta tận mắt chứng kiến, chính ngươi đã chủ động nhảy xuống xe!” Tiểu Liên giận dữ nói.
Xa phu làm vẻ mặt oan ức: “Lão nô oan uổng quá!”
Cảnh thị lên tiếng: “Lão Trương, ngươi làm sao có thể cãi nhau với người bên cạnh biểu tiểu thư như thế này, không còn phép tắc sao?”
“Lão nô sai rồi, lão nô không dám nữa.”
Tân Diệu lặng lẽ nghe, trong lòng thầm cười lạnh.
Nếu là nữ tử yếu đuối nương tựa người khác, nghe Cảnh thị nói vậy có lẽ đã không tiện để nha hoàn tranh cãi thêm, thậm chí còn phải xin lỗi xa phu.
Đáng tiếc, nàng không phải là nữ tử ấy.
“Trương bá quả thực có lỗi.”
Giọng thiếu nữ lạnh tựa băng, trong trẻo rõ ràng, vừa cất tiếng đã thu hút ánh nhìn của mọi người, ai nấy đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Thanh Thanh—” Lão phu nhân gọi một tiếng, trong mắt thoáng vẻ không tán thành.
Giờ ngoài Tiểu Liên ra thì không có ai khác làm chứng, chẳng lẽ nàng muốn tranh cãi đến cùng với một xa phu sao?
Như vậy thật quá khó coi.
“Lúc đó tình hình hỗn loạn, ta cũng không lưu ý nhiều. Ta nói Trương bá có lỗi vì ông ấy là xa phu, điều khiển xe là trách nhiệm của ông ấy, bất kể ông ấy xuống xe thế nào, để xe không người điều khiển là thất trách. Ngoại tổ mẫu thấy có phải không?”
Lão phu nhân hơi ngỡ ngàng trong giây lát, rồi mỉm cười gật đầu: “Thanh Thanh thật là trưởng thành rồi, biết phân rõ lý lẽ.” Sau đó bà thu lại nụ cười, lạnh lùng nhìn xa phu.
Xa phu run rẩy toàn thân, không khỏi liếc mắt nhìn sang Cảnh thị.