Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 16: Nhận Chủ.



Một ánh mắt sắc lạnh từ Cảnh thị lia qua, bà lạnh lùng nói: “Thanh Thanh nói đúng, xa phu thất trách, quả thật nên bị phạt."

"Đại phu nhân!" Xa phu tái mặt.

Gương mặt Cảnh thị lạnh nhạt: “Đừng có làm loạn nữa, biểu tiểu thư chịu oan ức như vậy, đâu phải chỉ vì ngươi cầu xin là có thể bỏ qua!”

Xa phu giật mình như chợt hiểu ra, hắn cúi gập đầu trước Tân Diệu, nài nỉ: “Biểu tiểu thư có lòng nhân từ, xin tha cho tội của lão nô lần này.”

Đám nha hoàn đứng bên ngoài không khỏi lén lút nhìn vào.

Dưới ánh mắt dò xét của tất cả, Tân Diệu giữ vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, càng làm xa phu nài xin trở nên ồn ào khó chịu.

Lão phu nhân không lên tiếng, ý muốn thử xem cháu gái mình xử trí ra sao.

Tân Diệu để mặc xa phu nài nỉ một lúc, nhẹ nhàng đáp: “Lời đại cữu mẫu khiến Thanh Thanh hổ thẹn. Ta không vì uất ức mà làm khó Trương bá, chỉ là không muốn quy tắc thưởng phạt rõ ràng của phủ Thiếu Khanh bị xáo trộn. Hôm nay có hiệp sĩ ra tay cứu giúp nên ta không bị thương, nhưng không thể vì ta bình an vô sự mà bỏ qua trách nhiệm của Trương bá với tư cách là xa phu.”

Nàng ngừng lại một chút rồi nhìn sang lão phu nhân: “Nếu lần này không phạt, người khác nhìn vào sẽ sinh lòng lơ là, sau này không đặt sự an toàn của ngoại tổ mẫu, cữu cữu, và cữu mẫu lên hàng đầu. Nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải là do Thanh Thanh gây nên sao.”

Lão phu nhân không khỏi gật đầu nhìn sang Cảnh thị.

Tân Diệu cũng hướng về phía bà, từng lời rành rọt: “Uất ức của Thanh Thanh không đáng kể gì, đại cữu mẫu không cần bận tâm, nên làm gì thì cứ làm.”

Tiểu Liên quỳ nghe, đôi mắt sáng rực lên.

Tiểu thư thật giỏi ăn nói!

Cảnh thị giữ vẻ mặt bình thản, tay siết c.h.ặ.t chiếc khăn: “Thanh Thanh nói rất đúng, có công thì thưởng, có tội thì phạt. Lão Trương, từ nay ngươi hãy đến điền trang trông coi đi.”

Xa phu kinh hãi: “Đại phu nhân, lão nô có cả gia đình trong phủ, xin người mở lòng thương!”

Mặt Cảnh thị trầm xuống: “Nếu không phải vì ngươi có công, thì đáng lý đã đuổi ra khỏi phủ rồi.”

Xa phu ngồi bệt xuống, mặt đầy vẻ tuyệt vọng.

Xa phu quả là công việc béo bở, ra ngoài có tiền thưởng, đến phủ khác còn được tiếp đãi thịnh tình. Đến điền trang trông coi chẳng khác nào bị đuổi đi.

Lão phu nhân phẩy tay, ra hiệu xa phu cùng hai hộ vệ lui xuống, quay sang Cảnh thị nói: “Những người trong phủ này cần phải được răn đe nghiêm khắc, lơ là quá dễ sinh chuyện.”

Cảnh thị cúi đầu đáp: “Con âu đã hiểu.” Rồi bà liếc nhìn Tân Diệu, hỏi lão phu nhân: “Không biết hiệp sĩ cứu Thanh Thanh là ai, con dâu còn chuẩn bị chút quà tạ ơn.”

Lão phu nhân nâng chén trà lên nhấp một ngụm, điềm nhiên đáp: “Vừa hỏi các hộ vệ, họ nói vị hiệp sĩ kia không để lại danh tính. Tạm thời không cần chuẩn bị lễ, sau này nếu biết rõ danh tánh hãy tính.”

Tân Diệu cúi đầu che đi vẻ sóng gió trong mắt, càng thêm tò mò về thân phận người nam tử áo đỏ.



Hai hộ vệ rõ ràng biết người ấy là ai, cho dù tránh né không nói với nàng, cũng không lý nào giấu lão phu nhân.

Lão phu nhân đáp như vậy, tức là đã biết thân phận nam tử áo đỏ kia rồi.

Chỉ danh của một Đô úy Cẩm y vệ, vậy mà người ta tránh không dám nhắc đến sao?

Tân Diệu còn đang nghi hoặc, trên mặt vẫn không lộ điều gì.


Thấy nàng không nói gì thêm, nét mặt lão phu nhân giãn ra đôi chút.

Tuổi thanh xuân vừa chớm nở, gặp được một người như Phan An, Tống Ngọc lại thêm ơn cứu mạng, nếu động lòng thì chỉ gây phiền phức vô tận.

Người đó, phủ Thiếu Khanh không thể dây vào.

Lại nói - lão phu nhân ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt, nụ cười nở trên môi.

Ngày trước, khi mới đến phủ Thiếu Khanh, đứa trẻ chỉ biết rơi lệ giờ đã dần dần lớn lên như ý nguyện của bà, sau này còn có thể kết duyên cùng trưởng tôn, thân tình thêm khăng khít, không thể để xảy ra điều bất trắc.

“Hôm nay bị kinh động, con mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai không cần qua thỉnh an nữa.”

Tân Diệu hành lễ với lão phu nhân và Cảnh thị rồi cùng Tiểu Liên rời đi.

Cảnh thị định rời khỏi, nhưng bị lão phu nhân giữ lại.

“Thanh Thanh đã hết tang, sắp mười sáu tuổi, còn Thần nhi cũng đã lớn, cũng đến lúc nên định chuyện cho hai đứa rồi.” Lão phu nhân nhấp ngụm trà, ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn Cảnh thị.

Cảnh thị mỉm cười: “Hai đứa trẻ quả thực đã đến tuổi thành thân, chỉ là Thanh Thanh vẫn đang dưỡng bệnh, trí nhớ cũng dần khôi phục. Chi bằng chờ nó hồi phục hoàn toàn rồi hãy tính đến chuyện đó. Mẫu thân thấy sao?”

Lão phu nhân nhìn Cảnh thị một lúc, trong lòng có chút không hài lòng, nhưng vẫn giữ thể diện cho con dâu: “Vậy thì chờ Thanh Thanh khỏe hẳn rồi hãy bàn.”

Cảnh thị mỉm cười cáo từ về Nhã Hinh Viện.

Vừa bước vào nội thất của Vãn Thanh Cư, Tiểu Liên đã ôm lấy cánh tay Tân Diệu: “Tiểu thư, người thật tài giỏi!”

Dù lòng nghi ngờ rằng chuyện ngựa kinh hoàng không phải là ngẫu nhiên, nhưng không có chứng cứ, nàng tưởng rằng phải chịu để chuyện này trôi qua. Không ngờ theo lời tiểu thư, ít nhất lão xa phu cũng không được lợi lộc gì.

“Tiểu Liên, chuyện này là sao?” Phương ma ma nghe có điều không ổn, vội truy hỏi.

Tiểu Liên lúc này mới có thời gian kể rõ sự tình trên đường.

Phương ma ma nghe xong lạnh cả người, nắm lấy tay Tân Diệu run rẩy nói: “Nơi này nào phải là nhà ngoại tổ mẫu, rõ ràng là hang hổ hang sói. Có kẻ nào đó chực chờ hại tiểu thư, phải làm sao bây giờ!”



Tân Diệu vỗ nhẹ tay Phương ma ma: “Có ma ma và Tiểu Liên giúp đỡ, ta tin sẽ vượt qua khó khăn. Ma ma, mấy ngày tới, bà hãy để ý xem ngoài kia có lời đồn nào về phủ Thiếu Khanh không.”

“Được.”

Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Liên, nàng quỳ sụp xuống.

“Tiểu Liên, ngươi làm gì vậy?”

Tiểu Liên ngước lên, khóe mắt ướt đẫm lệ: “Nhờ có ngài, tiểu thư mới không phải c.h.ế.t oan uổng, oan khuất vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời. Tiểu nữ xin dập đầu tạ ơn ngài, từ nay ngài chính là chủ nhân thứ hai của Tiểu Liên.”

Tân Diệu giơ tay ngăn lại: “Không cần phải làm vậy.”

“Xin để tiểu nữ dập đầu vài cái, như vậy tiểu nữ mới thấy lòng thanh thản.”

Nghe vậy, Tân Diệu mới buông tay.

Tiểu Liên cúi lạy ba cái, vừa lạy vừa nói: “Đây là tiểu nữ tạ ơn ngài, đây là thay tiểu thư tạ ơn ngài, đây là thay lão gia, phu nhân tạ ơn ngài. Từ nay trở đi, tiểu thư sẽ được đoàn tụ với lão gia, phu nhân…”

Lạy ba cái xong, nàng ta không đứng dậy, mà lại cúi thêm một cái: “Đây là Tiểu Liên cảm tạ ngài đã cưu mang, cảm ơn ngài đã cho tiểu nữ một chốn nương tựa…”

Hang hổ hang sói này, nếu không có tiểu thư, có lẽ nàng ta đã sớm vong thân.

“Mau đứng lên.”

Tiểu Liên lau nước mắt đứng dậy, nghĩ đến cảnh ngộ hiện tại, không khỏi lo lắng: “Tiểu thư, chúng ta thật sự có thể vượt qua được không?”

Tân Diệu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm hàng chuối xanh đung đưa trong gió.

Chuối xanh ngọc bích, tràn đầy sức sống, thật đẹp mắt.

“Tóm được hung thủ là tốt rồi.” Tân Diệu bình thản đáp.

Đến giờ phút này, kẻ muốn hại Khấu Thanh Thanh cũng dần lộ mặt.

“Ngài nói hung thủ là——”

“Đại phu nhân Cảnh thị.”

Tiểu Liên hít một hơi sâu, tay che miệng: “Tiểu thư, ngài vừa mới nói với bà ấy là muốn khôi phục ký ức, nếu bà ấy lại ra tay thì làm sao?”

Tân Diệu nghiêng đầu, cười nhạt: “Nếu bà ấy ra tay lần nữa, có lẽ đối tượng sẽ là người khác thôi.”